Vì sự trùng sinh của Cảnh Tùy và Brendon mà chiến
dịch lần này đã được kết thúc sớm một cách thuận lợi, thậm chí cũng
chẳng có bao nhiêu người thương vong.
Cũng chính vì như
thế mà sự phát huy của Ninh Ngọc cũng chỉ ở mức bình thường, không có cơ hội tỏa sáng như ở kiếp trước, chỉ có thể xem như phát huy bình thường, từ đầu đến cuối cũng không có bao nhiêu cơ hội gặp nhau với Cảnh Tùy.
Chuyện này khiến Kỷ Lăng vô cùng lo lắng.
Phải biết, ở kiếp trước, Ninh Ngọc đã vô cùng tỏa sáng trong trận chiến này, đồng thời thuận lợi xác định quan hệ yêu đương với Cảnh Tùy, mà kiếp
này, bọn họ đến bây giờ vẫn chỉ là người qua đường…
Sự trùng sinh của Cảnh Tùy đã khiến mọi việc đều thay đổi.
Tất cả mọi người bước lên một con đường hoàn toàn khác, bọn họ còn phát
triển tình cảm được thế nào nữa? Còn cậu thì đã dốc hết tâm huyết để phá hủy hình tượng, nhưng lại không có chút hiệu quả nào, cho dù có làm gì
thì Cảnh Tùy đều cảm thấy cậu đang thu hút sự chú ý của anh ta, khiến
cậu tức giận hộc máu nhưng lại không có cách nào, thậm chí còn tự gài
bản thân vào hiềm nghi…
Tất cả những chuyện này đều khiến Kỷ Lăng cảm thấy vô cùng mờ mịt, mình như thế này còn chưa đủ khiến
người ta ghét à, sao chuyện này cũng trở nên khó khăn thế?
Trên đường về, Kỷ Lăng đã không còn sức mà tìm đường chết nữa, cậu bắt đầu hoài nghi bản thân.
Chỉ sợ là không cứu nổi kịch bản nữa rồi…
Lại nói đến, ở kiếp trước mình thành công tìm đường chết lại bị vả mặt, lúc quay trở về thì một thân một mình xám xịt rời đi, kết quả là nửa đường
bị Carlos bán đứng cho quân phiến loạn, gặp được thủ lĩnh quân phiến
loạn đáng sợ Gabriel kia. Lần này cậu vẫn luôn được tất cả mọi người bảo hộ, Cảnh Tùy chỉ hận không thể nâng cậu trong lòng bàn tay, thêm cả đại quân tùy tùng, sự việc kia hiển nhiên là cũng sẽ không thể xảy ra được.
Như thế xem ra, đây là điểm tốt duy nhất khi Cảnh Tùy trùng sinh.
Mặc dù biết là hữu kinh vô hiểm, nhưng Kỷ Lăng thật lòng không muốn lại bị
bắt đi lần nữa, vẫn là an toàn trở lại Đế Tinh thì tốt hơn.
Chỉ cần Cảnh Tùy đừng cứ muốn thân mật với cậu, cậu cảm thấy tất cả đều rất tốt.
…
Cảnh Tùy biết thể chất của Kỷ Lăng không thích hợp thực hiện bước nhảy không gian cường độ cao liên tục, cho nên trên đường về cố ý chậm tốc độ lại, thế là chuyến hành trình trở về này, thời gian dài hơn lúc trước rất
nhiều.
Cho nên việc chung đụng với Cảnh Tùy cũng càng lúc càng nhiều.
Kỷ Lăng thực sự nhức đầu vô cùng.
Sáng hôm nay, cậu xuống giường rửa mặt, cẩn thận hé cửa ra một khe nhỏ, ló
đầu ra ngoài nhìn một chút, thấy Cảnh Tùy không ở đây, quá tốt rồi! Kỷ
Lăng lặng lẽ ra ngoài, chuẩn bị ăn sáng.
Bên trong chiếc
tàu vũ trụ này vô cùng khổng lồ, quả thực cũng không kém gì một thành
thị thu nhỏ, cho dù Kỷ Lăng đã vô cùng khiêm tốn, nhưng trên đường cũng
vẫn có rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ dò xét cậu.
Trải qua
chiến dịch ở Furth, mọi người đều biết Kỷ Lăng là người mà Bệ hạ sủng ái nhất, Bệ hạ chỉ hận không thể nâng cậu lên trời, bởi thế cho nên mọi
người đều rất hiếu kì.
Rốt cuộc bao cỏ ăn chơi sa đọa ở Đế Tinh này có gì khiến Bệ hạ lại yêu thích đến như thế?
Chẳng lẽ chỉ dựa vào khuôn mặt à?
Kỷ Lăng bị ánh mắt của mọi người nhìn khiến toàn thân không được tự nhiên, xụ mặt xuống không nhìn lung tung, cậu căn bản không muốn trở thành tâm điểm cho ánh mắt của mọi người, đều do cái tên khốn Cảnh Tùy này, đâu
ai muốn bị người ta dò xét như thế này chứ!
Cậu mang tâm tình sa sút đi vào nhà ăn trên tàu vũ trụ, kết quả vừa vào cửa đã thấy Cảnh Tùy vẫy tay gọi cậu…
Hai mắt Kỷ Lăng suýt chút tối sầm lại, tại sao mình lại không thể tránh khỏi anh ta thế! Anh ta đang ôm cây đợi thỏ đấy à?
Mặc dù tức gần chết, nhưng cậu nhìn người đàn ông mắt vàng vô cùng đẹp trai trước mắt mình, đối mặt với đôi mắt dịu dàng của đối phương, chần chừ
nửa ngày cuối cùng vẫn e dè bước đến…
Cảnh Tùy vươn tay,
trực tiếp ôm Kỷ Lăng vào lòng mà ngồi xuống, ngón tay tùy ý gỡ một chút
tóc rối trên mái tóc vàng mềm mại của cậu, nhìn gương mặt có chút ửng
hồng của cậu thiếu niên, phát ra giọng cười nhẹ cho thấy tâm tình vui
vẻ: “Ta biết em không quen ăn bữa ăn dinh dưỡng, hôm nay chúng ta sẽ neo lại hành tinh Tiên Vân một ngày, mỹ thực và phong ảnh của hành tinh
Tiên Vân trước nay cũng khá nổi danh, em nhất định sẽ thích”
Kỷ Lăng cứng người lại một hồi, sau đó nói: “Không cần đâu, như thế thì đi đường vòng quá…”
Hành tinh Tiên Vân căn bản không nằm trên lộ trình trở về của họ, chỉ vì một mình cậu mà phải mang theo tất cả mọi người trên tàu vũ trụ đi đường
vòng, cậu cảm thấy mình có khuynh hướng hồng nhan họa thủy rồi! Nhất
định phải dừng lại!
Cảnh Tùy không quan tâm đến lời từ
chối của Kỷ Lăng, ngược lại còn cảm thấy cậu lương thiện tốt bụng, rõ
ràng là không hề cứng đầu chút nào, khi gặp những chuyện lớn thì rất
hiểu chuyện, thần sắc lại càng ôn hòa hơn: “Không sao, thời gian cũng
không gấp.”
Hầu hết quân đoàn đã quay về theo Brendon
trước rồi, phía bên anh ta chỉ dẫn theo một bộ phận tinh nhuệ, hơn nữa
anh ta cố ý đi đường vòng còn có ý đồ né tránh nguy hiểm nữa.
Mặc dù lần này anh ta đã có chuẩn bị từ sớm, đã điều tra tất cả mọi người
trong quân đội, cũng đã loại bỏ cái đinh là Carlos, nhưng vẫn phải đề
phòng lỡ đâu có người làm lộ thông tin.
Cảnh Tùy không hy vọng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Kỷ Lăng còn muốn từ chối, nhưng Cảnh Tùy cũng đã ra quyết định dứt khoát: “Cứ thế đi.”
Kỷ Lăng: …
Cậu ngồi trên bắp đùi rắn chắc của người đàn ông này, bị cái ôm mạnh mẽ ấm
áp nóng rực của anh ta bao phủ, căn bản không dám động đậy chút nào,
không ngừng mặc niệm trong lòng, tỉnh táo một chút, ổn định ổn định,
tỉnh táo một chút…
Vì để cố gắng giảm bớt cảm giác không
thoải mái, Kỷ Lăng ngẩng đầu nhìn về nơi khác để phân tán sự chú ý của
mình, kết quả lại ngoài ý muốn thấy được Ninh Ngọc đang ngồi một góc
khác trong nhà ăn, yên lặng ăn cơm một mình.
À, hóa ra Ninh Ngọc cũng ở đây…
Anh ta không quay về với Brendon sao?
Kỷ Lăng nhìn Ninh Ngọc, trong lòng lại càng thêm chua xót, thần sắc hốt
hoảng, chỉ hận không thể lấy một chậu nước dội cho Cảnh Tùy tỉnh lại,
một nhân vật thụ chính vạn nhân mê tốt như thế đang đặt trước mặt anh,
kiên nghị dũng cảm lại chính trực, có tất cả những ưu điểm mà tôi không
có! Người như thế mà anh không thích, lại cứ thích một tên ăn chơi sa
đọa phế vật ác độc như tôi, rốt cuộc anh có chỗ nào không ổn thế?!
Cảnh Tùy nhạy cảm phát hiện ra Kỷ Lăng thất thần, nhìn theo ánh mắt cậu thì cũng phát hiện ra Ninh Ngọc, ánh mắt có chút ảm đạm.
Anh ta lại nhớ đến chuyện lúc trước.
Đứa nhỏ này đến lúc nào mới có thể buông xuống khúc mắc, tin tưởng mình là
thật sự thích em ấy, mà không liên quan gì đến Ninh Ngọc đây chứ?
Đáy mắt Cảnh Tùy hiện lên vẻ bất lực, ở kiếp này thật ra mình căn bản không có bất luận quan hệ trên danh nghĩa nào với Ninh Ngọc, trước đó cũng
chỉ là vì muốn mua chuộc lòng người nên mới tán thưởng Ninh Ngọc một
chút, nhưng đó cũng chỉ là làm cho dân chúng nhìn.
Nhưng
dù chỉ là như thế, cũng đủ để khiến cậu thiếu niên khổ sở thất vọng,
càng ghê tởm hơn chính là… Carlos cứ cắn lấy chuyện này không thả, không ngừng dùng lời đồn để công kích anh ta.
Thế nhưng Cảnh
Tùy lại không thể trách bất kỳ ai, truy về nguồn gốc thì chính là lỗi
của anh ta, là sự thờ ơ của anh ta làm tổn thương cậu trước, nên mới cho Carlos có cơ hội.
Dù chỉ là một chút tổn thương, nhưng khe nứt đã sinh ra thì rất khó mà bù đắp.
Nhớ đến những hành vi của mình trong kiếp trước, trong lòng Cảnh Tùy vô vàn đau khổ, anh ta tham lam nhìn lấy sườn mặt của cậu thiếu niên, dưới đáy lòng lần đầu tiên sinh ra cảm giác may mắn, cũng may… cũng may là những chuyện kia không còn xảy ra nữa.
Cũng may là em còn chưa biết những chuyện kia.
Nếu không, chỉ sợ là ta cũng không còn cơ hội đến gần ôm em như thế này nữa nhỉ?
Anh ta tựa như là một kẻ lừa đảo ti tiện, giấu diếm những sự thật không thể chịu đựng nổi kia, giả vờ như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, dùng lớp
ngụy trang hiện tại để lừa gạt được sự quan tâm của người trong lòng,
vùi lấp tất cả tự trách đau khổ và dày vò xuống đáy lòng, cẩn thận từng
chút một, không để bất cứ ai phát hiện.
Cảnh Tùy cụp mắt xuống, cảm xúc dưới đáy mắt có chút dao động.
Kỷ Lăng vì muốn sớm thoát khỏi Cảnh Tùy mà biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn,
tùy tiện ăn một chút sau đó nhảy xuống người anh ta, đỏ mặt nói: “Em ăn
no rồi.”
Cảnh Tùy che giấu cảm xúc dưới đáy mắt, mỉm cười nhìn qua cậu, nói: “Thật à?”
Kỷ Lăng gật đầu một cái thật mạnh.
Cảnh Tùy cảm thấy cậu chỉ là thẹn thùng, nhưng cũng không vạch trần, mà chỉ
xoa đầu cậu, nói: “Đi nghỉ ngơi đi, buổi chiều là đến nơi rồi.”
… Kỷ Lăng vất vả lắm mới tránh được Cảnh Tùy, ở lì trong phòng không muốn ra ngoài, bởi vì Cảnh Tùy ở khắp mọi nơi.
Nhưng thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, xế chiều đã đến trước mắt.
Lúc bốn giờ, ở cửa phòng vang lên tiếng đập cửa.
Kỷ Lăng nhìn chằm chằm vào cánh cửa, một lúc lâu sau, sau khi kiến thiết
tâm lý một phen, nói với mình là không sao, chỉ bị sàm sỡ một chút mà
thôi, cũng không vấn đề gì! Lúc đi học cũng không phải đã cùng các anh
em kề vai sát cánh qua rồi sao?
Cứ coi Cảnh Tùy không phải người là được!
Không đúng, coi như là cùng NPC giả vờ yêu đương là được.
Chỉ cần có thể sống lại về nhà, một chút uất ức đó tính là gì! Trong lòng
Kỷ Lăng dâng lên hào khí cao vạn trượng, tựa như chiến sĩ ném đầu lâu
vẩy máu nóng!
Cậu nâng cao dũng khí, đi lên phía trước để mở cửa.
Cảnh Tùy hôm nay mặc một bộ thường phục, bộ quần áo màu xám sắt gỉ ôm lấy cơ thể hoàn mỹ của anh ta, vai rộng eo hẹp, hai chân thẳng tắp thon dài
mạnh mẽ, mái tóc đen dài buộc sau lưng, mắt vàng mỉm cười, nói với Kỷ
Lăng: “Chúng ta xuống tàu thôi.”
Kỷ Lăng để Cảnh Tùy tùy ý nắm tay cậu, nhiều ngày trôi qua cuối cùng cũng được xuống khỏi tàu.
Cậu giương mắt nhìn lên, không khỏi lộ ra dáng vẻ sợ hãi thán phục.
Hành tinh này, quá xinh đẹp… Thật ra, hành tinh Tiên Vân vẫn luôn rất nổi
tiếng, cũng giống như hành tinh Lam Hải mà Carlos tặng cho cậu, đều là
những hành tinh nổi tiếng xinh đẹp, nhưng cho dù là kiếp trước hay kiếp
này, Kỷ Lăng đều bận rộn làm nhiệm vụ, một lòng muốn về nhà, cũng không
có lòng dạ nào mà thưởng thức mỹ cảnh của thế giới này.
Giờ phút này nhìn áng mây vô biên trước mắt, trong ánh mây đứng sừng sững
một ngọn núi, trên núi còn có các loại kiến trúc như tiên cung, thật sự
là như tiên cảnh.
Nói thế nào đây… Nơi này có chút giống
như tiên giới trong tiểu thuyết tiên hiệp, mà tàu vũ trụ to lớn của Cảnh Tùy thì lại đến từ thế giới khoa học viễn tưởng, tàu vũ trụ to lớn dừng trên không trung hành tinh Tiên Vân, tựa như thế giới khoa học viễn
tưởng va chạm với thế giới huyền huyễn.
Thế nhưng một
điều chắc chắn là sức mạnh của khoa học viễn tưởng ở thế giới này vẫn
mạnh hơn, bởi vì hành tinh Tiên Vân chỉ là một trong số những hành tinh
thuộc sở hữu của Đế quốc, dù người của hành tinh này trời sinh hùng mạnh xinh đẹp, nhưng cũng không thể sánh bằng quý tộc của Đế quốc đã trải
qua vô số năm tiến hóa… kẻ yếu chỉ có thể thần phục kẻ mạnh.
Có một chiếc du thuyền nhỏ phiêu đãng mà đến từ trong mây, người đàn ông
áo trắng trên thuyền cung kính xoay người làm ra tư thế mời, anh ta có
vành tai nhọn, đồng tử như bảo thạch, là người bản địa của hành tinh
này.
Cảnh Tùy chỉ nhàn nhạt nhìn đối phương một chút, quay người nắm tay Kỷ Lăng, cười nói: “Ta dẫn em đến một nơi.”
Người đàn ông áo trắng lái chiếc thuyền nhỏ này, chậm rãi lướt đi vào trong
biển mấy, Kỷ Lăng tựa ở đuôi thuyền nhìn xuống dưới, mỗi bên ở phía dưới thuyền đều có mười mái chèo đang làm việc giữa không trung, mang theo
từng đợt khí lưu, cũng không biết là loại kỹ thuật gì… Cậu lại nhìn về
nơi xa, trong biển mây là tầng tầng lớp lớp núi, trên đỉnh núi còn có
những vòng cầu vồng bao phủ… Thật sự như đang trong mơ mà, đẹp quá đi
mất! Cậu thiếu niên Trái Đất há to miệng kinh ngạc.
Mặc dù Trái Đất cũng có các loại kỹ thuật trình chiếu 3D, nhưng làm sao mà so được với nhìn tận mắt.
Cảnh Tùy ngồi một bên, mỉm cười nhìn Kỷ Lăng đang mở to mắt như một đứa trẻ
hiếu kỳ, trong lòng quyết định sau này có thời gian phải mang Kỷ Lăng ra ngoài đi dạo, phong cảnh xinh đẹp của Đế quốc có rất nhiều, nhóc con
này lại luôn ở Đế Tinh, cả ngày ở cùng đám công tử ăn chơi kia, bé ngoan đều bị vấy bẩn rồi, còn không bằng để em ấy ở bên cạnh mình.
Mà như thế thì em ấy cũng không có thời gian để suy nghĩ linh tinh nữa.
Kỷ Lăng tập trung nhìn bên ngoài, cũng không biết mình mới là phong cảnh
của Cảnh Tùy, dần dần, chiếc phi thuyền nhỏ dừng ở sát bên một ngọn núi.
Cảnh Tùy nói với Kỷ Lăng: “Chúng ta đến rồi.”
Bọn họ đi lên dọc theo thềm đá, trên đường đi Cảnh Tùy đều nắm tay Kỷ Lăng
thật chặt, mặt Kỷ Lăng đỏ ửng, mặc dù trong nội tâm vô cùng mâu thuẫn
với Cảnh Tùy, không muốn thân cận với anh ta, nhưng cậu lại thật sự hiếu kỳ với hành tinh Tiên Vân này, muốn xem một chút, nhưng thiết lập nhân
vật của cậu bây giờ cũng không cho phép cậu quá mức… Thế là dứt khoát
quay mắt đi giả vờ không thèm để ý.
Cảnh Tùy nghiêng đầu nhìn bộ dạng khó chịu thẹn thùng của Kỷ Lăng, ý cười trong mắt tăng cao.
Không bao lâu sau, anh ta mang theo Kỷ Lăng đi vào một cái bục rộng lớn được
làm bằng chất liệu tương tự như ngọc thạch trên đỉnh núi, cái bục này
hẳn là đã có lịch sử rất xa xưa rồi, phía trên có rất nhiều vết tích,
đứng trên đây có thể nhìn được biển mây vô biến, xinh đẹp hùng vĩ nhưng
cũng nguy hiểm, khiến cho người ta có cảm giác đạp hụt chân, dường như
chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ rơi xuống vực sâu.
Kỷ Lăng tò mò nhìn nơi này, trong lòng oán hận không thể chụp vài bức ảnh mang
về, như khi đi du lịch mà không có ảnh chụp vậy, quả thực là khiếm
khuyết trong cuộc sống.
Lúc này bỗng nhiên nghe thấy
giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng của Cảnh Tùy: “Nơi này gọi là đài Tiên Duyên, là nơi các cặp tình nhân của hành tinh Tiên Vân đến để hẹn thề.”
Kỷ Lăng: … Bệ hạ, trong đầu chỉ toàn yêu đương như thế này có ổn không
vậy? Thân là vua một nước, có thể suy nghĩ chín chắn hơn một chút không?
Kỷ Lăng vốn đang đắm chìm trong cảnh đẹp lập tức cảm thấy khó chịu, giống
như khi đang ăn mà vô tình cắn trúng một cục đá, cấn đau răng, cảm thấy
Cảnh Tùy thật sự là phá hư không khí, ai là tình nhân với anh!
Cảnh Tùy quay mắt sang nhìn cậu, nhẹ nhàng nâng mặt Kỷ Lăng lên, nhìn qua
ánh mắt ngại ngùng trốn tránh của cậu, cười khẽ một tiếng, bỗng nhiên
cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, chậm chạp mà trịnh trọng
nói: “Người ta thích cho đến bây giờ chỉ có mình em.”
Kỷ Lăng không khỏi mở to hai mắt.
Cảnh Tùy nói từng chữ một: “Dù là lúc trước hay sau này thì đều là như vậy.”
Xin lỗi, bây giờ mới có cơ hội nói ra câu này với em.
Nhưng dù là kiếp trước hay kiếp này, ta đều chỉ thích một mình em.
Kỷ Lăng có hơi choáng, phát hiện bản thân cậu lại không bất ngờ cho lắm,
mặc dù cực kì không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng dù sao khoảng thời gian này Cảnh Tùy đã biểu hiện rất rõ ràng, anh ta thích mình.
Đây là một kết quả hỏng bét, còn nát hơn cả kiếp trước.
Ở kiếp trước ít nhất chỉ là nhiệm vụ thất bại, công thụ không đến được
với nhau, kiếp này… cậu lại khiến nhân vật công chính thích pháo hôi độc ác là mình!
Còn có chuyện gì càng khiến người ta tuyệt vọng hơn được nữa không?!
Cậu rốt cuộc làm sai chỗ nào rồi?
Tại sao lại phải thích cậu?
Cảnh Tùy nhìn cậu thiếu niên dường như bị kinh ngạc đến độ quên cả phản ứng, nhẹ nhàng lướt qua sợi tóc bên tai cậu, âm thanh mang theo ý cười khàn
khàn: “Em biết tại sao những đôi tình nhân ở hành tinh Tiên Vân lại
thích đến đây hẹn ước không? Bởi vì nơi này có một truyền thuyết, chỉ
cần sau khi hai bên ước hẹn mà có người lại vi phạm, phản bội đối phương thì sẽ rơi xuống vực sâu vĩnh cửu.”
Kỷ Lăng suýt chút đã quỳ xuống dưới chân Cảnh Tùy, nói không cần đâu, chúng ta không cần chuyện này đâu!
Tôi với anh coi như gặp dịp thì chơi được không? Tôi không quan tâm anh có thích người khác hay không đâu!
Nhưng cậu nhìn ánh sáng nghiêm túc trong đôi mắt vàng lạnh thấu xương của
Cảnh Tùy, nhớ đến thiết lập nhân vật của mình, cuối cùng chỉ có thể tràn nước mắt mà phát ra âm thanh cảm động: “Anh Cảnh Tùy…”
Xin lỗi, tôi không nói ra được thêm gì nữa, tôi không có cách nào ước định cái gì với anh cả!
Cậu nghiêng đầu né tránh ánh mắt của Cảnh Tùy, chỉ hận không thể lập tức
rời khỏi nơi này! Bỗng nhiên linh cơ khẽ động, ấp úng nói: “Em đói rồi,
chẳng phải anh nói mỹ thực trên hành tinh Tiên Vân cũng rất nổi tiếng à? Chúng ta đi thôi!”
Cảnh Tùy nhìn chằm chằm Kỷ Lăng một lát, bỗng nhiên mở miệng phát ra một tiếng cười nhẹ: “Được.”
Anh ta đến đây chỉ là muốn chính miệng nói ra tâm ý của mình cho Kỷ Lăng
biết, muốn để cậu ấy biết mình nghiêm túc, anh ta sẽ dùng thời gian
chứng minh, tình cảm của anh ta với cậu cũng không phải là nhất thời
hưng phấn, để cậu không cần phải lo lắng bất an, lo được lo mất.
Sắc mặt Kỷ Lăng đỏ bừng, xoay người tránh khỏi anh ta, cậu thật sự sợ chỉ
cần chậm một chút nữa thôi là lại bị Cảnh Tùy hôn nữa, cậu thật sự rất
sợ…
Dọc theo con đường này, cậu đã khó khăn tránh né nhiều lần!
Nhưng Cảnh Tùy rõ ràng chưa từ bỏ ý định, còn dẫn cậu đến chỗ như thế này để
tỏ tình, còn tiếp tục như thế này nữa thì cậu thật sự sẽ bước lên con
đường yêu đương với nam chính không có đường về đâu!
…
Tâm tình của Kỷ Lăng suốt đường đi đều mờ mịt sa sút, rầu rĩ không nói lời
nào, cũng không dám nhìn Cảnh Tùy, sợ bại lộ tâm sự của mình. Không bao
lâu sau, Cảnh Tùy mang cậu đến một trấn nhỏ dưới núi, kiến trúc nơi này
đều dùng những tảng đá xinh đẹp nhiều màu sắc để dựng lên, nóc nhà đều
là góc nhọn, nhìn như những cảnh tượng trong truyện cổ tích.
Cảnh Tùy đã đặt chỗ ở một nhà hàng từ trước, nghe nói đây là nhà hàng nổi
danh nhất ở hành tinh Tiên Vân, thức ăn làm ra chỉ có thể thưởng thức ở
đây, bởi vì một khi rời khỏi thị trấn nhỏ này thì sẽ mất đi hương vị vốn có.
Nơi này hiển nhiên là một thắng cảnh, ngoại trừ
những cư dân bản địa của hành tinh Tiên Vân ra thì còn có thể thấy những nhóm người mặc những trang phục khác nhau, đều là khách du lịch đến từ
những hành tinh hoặc Tinh hệ khác, Kỷ Lăng còn thấy vài binh lính trên
tinh hạm, xem ra là vì mình mà họ cũng được cho nghỉ ngơi một chút.
Bầu không khí bốn phía rất nhẹ nhàng ấm áp.
Cảnh Tùy sắp xếp cho Kỷ Lăng xong, đứng dậy giúp cậu lấy thức ăn, để cậu ngồi một mình một lúc.
Ánh mắt Kỷ Lăng đảo qua, chợt nhìn thấy Ninh Ngọc và những người lính khác
cũng xuất hiện ở đây, đang ngồi trò chuyện trong một nhà hàng đối diện.
Hai người cách nhau một con đường, nụ cười trên mặt Ninh Ngọc và bộ dạng có chút gian nan của cậu bây giờ hình thành đối lập rõ ràng, ánh mắt Kỷ
Lăng chợt u oán. Anh thân là nhân vật thụ chính, tại sao lại có thể
không có tiền đồ như thế hả! Tôi sắp cướp mất chồng anh rồi, sao anh lại không tức giận chút nào thế, lại còn ra ngoài chơi với mọi người như
không có việc gì? Quá đáng!
Chẳng lẽ anh không bị vận mệnh hấp dẫn, yêu Cảnh Tùy sâu sắc sao? Làm một người đàn ông có cốt khí, cướp người yêu về đi chứ!
Ánh mắt u oán của Kỷ Lăng phóng tới, ban đầu mang dáng vẻ hăng hái chiến
đấu nhưng rồi lại thành phí công vô ích, ngược lại càng áp chế thì càng
thất bại.
Cậu thấy Ninh Ngọc ngồi ở đó một lúc, đột nhiên anh ta đứng dậy rời đi, ánh mắt Kỷ Lăng giật giật, vừa đúng lúc Cảnh
Tùy cũng chưa trở về, Kỷ Lăng đứng dậy đi theo ra ngoài.
Cậu đi theo hướng Ninh Ngọc rời đi, đi vào một ngã rẽ nhỏ phía trước, quả
nhiên thấy được Ninh Ngọc đang đứng cách đó không xa, anh ta đang đứng
trước một quầy hàng nhỏ, chắc là đang chọn quà lưu niệm này nọ.
Kỷ Lăng nhìn thấy cảnh tượng này lại trần đầy tức giận, tôi chiến đấu quên mình cho tình yêu của anh như thế, suýt chút nữa đã bẫy luôn cả bản
thân vào, sao anh còn có tâm tình du lịch thản nhiên như không này thế?
Quá đáng! So sánh giữa người với người khiến người ta tức chết.
Kỷ Lăng hung hăng đi đến, muốn mở miệng phát biểu sự bất mãn của mình,
nhưng miệng đã mở rồi lại nghẹn lại không biết phải nói gì, bởi vì tâm
sự của cậu không thể nào tùy tiện nói ra, nói ra là xong đời…
Nhưng Ninh Ngọc đã phát hiện ra cậu, lông mày có hơi nhíu lại.
Kỷ Lăng thấy Ninh Ngọc đã quay đầu lại, đối mặt một chút, cậu cứng ngắc mở miệng khoe khoang nói: “Bệ hạ sẽ không thích anh đâu, ngài ấy hôm nay
đã tỏ tình với tôi!”
Ninh Ngọc: …
Kỷ Lăng
nói xong cũng cảm thấy mình vô cùng khó hiểu, trên mặt nóng lên, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào… Nhưng ngoại trừ chuyện này ra,
cậu cũng còn gì để nói với Ninh Ngọc nữa đâu? Chẳng lẽ lại trực tiếp nói cho anh mau theo đuổi chân ái đi, xin anh đấy?
Ninh Ngọc nhìn Kỷ Lăng, trong đôi mắt màu xanh phỉ thúy là dáng vẻ phức tạp khó
mà hình dung, giọng nói của anh ta lạnh lẽo mà thanh cao, như dòng suối
trong khe núi, dễ nghe nhưng lại lạnh thấu xương, nói: “Thế thì liên
quan gì đến tôi?”
Kỷ Lăng thấy thái độ của anh ta, trong
lòng lạnh vô cùng lạnh, cái tên đáng chém ngàn đao Cảnh Tùy kia sau khi
trùng sinh không đi đường bình thường thì thôi đi, còn anh thân là nhân
vật thụ chính trong nguyên tác, vậy mà cũng không thích nhân vật công
chính, anh anh anh anh anh…
Sách viết vận mệnh trói buộc cơ mà? Sao anh lại có thể như thế!
Kỷ Lăng sắp bị tức đến mức phát khóc rồi, hai mắt đỏ hồng nhìn Ninh Ngọc, uất ức ghê gớm.
Ninh Ngọc cũng nhìn cậu.
Loại người đến trước mặt đối phương diễu võ giương oai, đối phương không
phản bác lại câu nào đã tự mình tức khóc, trên đời đúng là hiếm thấy.
Ninh Ngọc im lặng một lát, cuối cùng khẽ thở dài, nhàn nhạt mở miệng nói:
“Mặc dù chuyện này không liên quan gì đến tôi… Nhưng cậu có chắc là Bệ
hạ thật sự thích cậu không?”
Kỷ Lăng thoáng hoảng hốt, kinh ngạc nhìn Ninh Ngọc.
Chẳng phải anh hoàn toàn không thèm để ý à? Sao đột nhiên lại nói lời này là có ý gì?
Chợt có một tia sáng lóe lên trong đầu Kỷ Lăng, cậu mở to hai mắt, chẳng lẽ… chẳng lẽ Ninh Ngọc thật ra rất để ý Cảnh Tùy? Chỉ là lúc trước kiêu
ngạo giả vờ như không để ý mà thôi?
Nghĩ đến đây khiến
cậu vô cùng mừng rỡ, cũng rất có thể là như thế, với tính cách cao ngạo
như Ninh Ngọc, cho dù trong lòng anh ta có thích Cảnh Tùy thì cũng không có khả năng thể hiện ra trước mặt một tên ăn chơi như mình, chắc chắn
sẽ ra vẻ lạnh nhạt! Mình… vẫn là có hy vọng!
Kỷ Lăng lập tức lấy lại tinh thần, hất cằm lên ra sức nói: “Bệ hạ đương nhiên là thật lòng thích tôi!”
Nói xong lại mong đợi mà nhìn Ninh Ngọc, muốn nhìn xem anh ta có phản ứng thế nào.
Ninh Ngọc bỗng nhiên cong môi lên, tiến lên một bước, cúi đầu cười rất nhẹ
bên tai Kỷ Lăng: “Vậy tôi cũng muốn thử xem, anh ta thích cậu đến thế
nào.”
Anh ta nói xong câu đó thì đã mang theo đồ chơi nhỏ vừa mới mua, lách qua người Kỷ Lăng mà đi, hết sức gọn gàng.
Kỷ Lăng nhìn bóng lưng của Ninh Ngọc mà ngốc ra một lúc, lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Không ngờ Ninh Ngọc lại đe dọa mình, đây là điềm tốt, cuối cùng mình cũng đã
khơi dậy sự hiếu thắng của anh ta rồi! Chính là như thế, mau đoạt lấy
người yêu định mệnh của anh từ bên cạnh tên ăn chơi trác táng ăn hại như tôi đi!
Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy mình vẫn còn có thể
cứu vãn được, dừng một chút rồi quyết định cũng nên đi về, nếu không
Cảnh Tùy sẽ lo lắng mà tìm đến.
Nhưng mới đi được mấy bước cậu đã cảm thấy có điều gì đó sai sai rồi.
Kỷ Lăng bỗng dưng ngẩng đầu lên, đã thấy vô số sao băng đang giáng xuống,
sao băng xinh đẹp, từng tia xẹt qua trên trời tạo nên vệt sáng thật dài, ầm ầm rơi xuống mặt đất, mang đến sự hủy diệt đáng sợ, khiến cả đất núi rung chuyển!
Cậu cứng lại tại chỗ quên cả nhúc nhích, kinh ngạc nhìn một màn đáng sợ này…
Hành tinh này, đang bị tập kích…!
Kiếp này đã thay đổi nhiều như thế, lộ tuyến cũng hoàn toàn khác, sao vẫn gặp phải loại tập kích như thế này?
Ánh mắt Kỷ Lăng lộ ra vẻ lo lắng vô cùng, lấy lại tinh thần bắt đầu xoay
người chạy, muốn trở lại bên cạnh Cảnh Tùy, trong lòng vô cùng hối hận
khi rời khỏi Cảnh Tùy, mặc dù cậu cũng rất không muốn ở bên cạnh Cảnh
Tùy… Nhưng ít nhất là ở bên cạnh Cảnh Tùy thì sẽ an toàn!
Bây giờ hệ thống còn chưa quay lại, cậu không thể cứ chết ở đây như thế được!
Kỷ Lăng chịu đựng nỗi sợ hãi, hận mình không thể chạy nhanh hơn chút nữa,
nhưng có một tảng đá lớn rơi từ trên trời xuống, Kỷ Lăng vội vàng ngã
lăn trên đất để né tránh, ngẩng đầu phát hiện tảng đá đã cắt đứt con
đường nhỏ còn sót lại, sắc mặt cậu không khỏi trắng bệch.
Sau đó cậu nhìn thấy một người đàn ông mang mặt nạ bạc, tóc đen cắt ngắn,
hai mắt cũng là màu đen, từng bước đi đến chỗ cậu từ nơi huyên náo.
Kỷ Lăng nhìn đôi đồng tử đen nhánh không hề có nhiệt độ bên dưới lớp mặt nạ bạc.