Cậu, cậu, cậu cứ thế bị một người đàn ông hôn rồi ư…
Nếu không phải cậu mau lẹ tránh đi, thì mất toi nụ hôn đầu rồi còn gì! QAQ
Mặc dù trong lòng đang hoảng loạn hết cả lên, nhưng khi cậu nhìn thấy tia
nghi ngờ lướt qua trong đôi mắt của Cảnh Tùy thì lập tức tỉnh hồn lại.
Hỏng bét rồi! Vừa nãy mình lỡ né tránh nụ hôn của Cảnh Tùy theo bản năng rồi…
Kỷ Lăng ngơ ngác nhìn Cảnh Tùy, mãi một lúc lâu sau mới thể hiện dáng vẻ ngượng ngùng, cất chất giọng như đang vô cùng tủi
thân, trúc trắc nói: “Anh, anh, ai bảo anh làm thế vậy! Em đã tha thứ
cho anh đâu!”
Dứt lời, cậu cố hết sức trừng to hai mắt,
hòng dùng dáng vẻ này lấp liếm cho trái tim đang hoảng loạn của mình,
sức nóng hừng hực lan tỏa khắp mặt cậu.
Cảnh Tùy nhìn gò
má đỏ ửng lên của Kỷ Lăng. Đôi tròng mắt trợn to của cậu thiếu niên lúng liếng vài đợt sóng gợn, vô cùng sợ hãi rồi lại bày ra dáng vẻ thẹn quá
thành giận… Cuối cùng, đáy mắt anh ta dần dần ánh lên đôi phần bất đắc
dĩ. Dù mình đã giải thích cho em ấy rồi, nhưng em ấy vẫn để ý đến những
lời huyên thuyên trên mạng.
Có điều, ngày trước mình lại
không biết em ấy lại dễ xấu hổ đến thế này. Hồi ấy nhìn em ấy cứ lẽo đẽo bám theo mình tỏ tình, mình còn tưởng em ấy hẳn là một người rất phóng
khoáng đấy chứ.
Suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa bé hết mực trong sáng mà thôi.
Cảnh Tùy nhìn gương mặt đỏ bừng đầy e thẹn cua Kỷ Lăng, chẳng những không
tức giận vì cậu né tránh mình mà ngạc nhiên thay, còn thấy cậu vô cùng
đáng yêu, khiến người ta không nhịn được mà sinh lòng muốn cưng chiều
cậu, vậy là lập tức không kìm được lòng mình, bật tiếng cười thật kẽ:
“Ta biết rồi.”
Anh ta nhìn xoáy vào gương mặt đỏ hây hây
của cậu thiếu niên, lòng chỉ có một nỗi khát khao là cứ thế ôm chặt cậu
thiếu niên ấy vào trong lòng mình, bắt nạt thật dữ, ngắm nhìn cậu bộc lộ càng nhiều nét đáng yêu và cả thẹn thùng… Nhưng hiện tại, đây vẫn chưa
phải là lúc.
Cảnh Tùy chầm chậm quay đầu lại, híp mắt
nhìn người đàn ông vẫn đứng trơ ra ở một bên dinh thự. Đôi mắt anh ta
lúc này chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo khôn cùng.
Vài ngày
trước, Văn Ngạn chủ động đến gặp anh ta, bày tỏ rằng sẽ bằng lòng đứng
về phía ủng hộ anh ta trong Nghị viện, với một điều kiện duy nhất - rằng anh ta phải đối xử với Kỷ Lăng thật tốt.
Vì để đạt được
sự tin tưởng của anh ta mà Văn Ngạn thậm chí còn cực kỳ sảng khoái thừa
nhận chuyện mình đã từng móc nối với Carlos. Nếu như Cảnh Tùy không hiểu rõ mười mươi bản chất lang sói với dã tâm hừng hực của Văn Ngạn, biết
rõ ràng kiếp trước người này đã phản bội và hãm hại Kỷ Lăng thì suýt nữa thôi anh ta đã trót tin tưởng rằng người này thật lòng thật dạ bận tâm
đến Kỷ Lăng rồi.
Mặc dù anh ta vẫn chưa tin tưởng Văn
Ngạn, nhưng đến cuối cùng Cảnh Tùy vẫn đồng ý với lời cầu xin đấy. Anh
ta cũng chẳng mấy bận tâm đến mục đích khi mọi kẻ khác tiếp cận mình là
gì, chỉ cần anh ta có thể đạt được lợi ích là được… Văn Ngạn dám đến gặp anh ta, anh ta tất nhiên dám chấp nhận sự quy phục này. Còn về vấn đề
liệu có những toan tính gì khác hay không, thì cứ để anh ta nhìn thử xem người này có bản lĩnh lẫn can đảm để thực hiện nó không đã.
Mà về Kỷ Lăng… dù Văn Ngạn không nhắc đến thì anh ta vẫn sẽ đối xử với cậu thật tốt.
Lần này, tốt nhất là cậu cứ giữ vững thái độ của mình như thế này đi, nếu
không, tôi sẽ cho cậu biết cái giá khi dám tổn thương Kỷ Lăng là thế
nào.
Văn Ngạn ngẩng đầu, mắt đối mắt với Cảnh Tùy, vờ như mình chẳng hề nhìn thấy ý cảnh cáo trong mắt anh ta, chỉ cúi đầu rồi
cung kính chào: “Thưa Bệ hạ, cậu chủ.”
Trong lòng Kỷ Lăng vừa hoảng hốt vừa ngượng phát khiếp rồi, vậy nên chẳng hề để ý đến hiện giờ đang có Văn Ngạn ở đây. Ngay lúc này, khi vừa thấy Cảnh Tùy cuối
cùng cũng buông cậu ra một chút, cậu cẩn thận quan sát anh ta một cái,
rồi sau đấy lập tức xoay người chạy té khói.
Văn Ngạn cung kính cúi chào Cảnh Tùy rồi đuổi theo sau cậu.
Lần này Cảnh Tùy không ngăn Kỷ Lăng lại nữa, nhưng vẫn dõi theo đăm đăm
bóng lưng dần khuất dạng ở cửa dinh thự Công tước, đôi đồng tử hiện lên
vẻ cố chấp sâu hun hút.
Nếu đã xác định được tình cảm
trong lòng thì không thể buông tay lần nào nữa, nhưng mà cũng không thể
vì thế mà ép cậu quá. Anh ta có thừa kiên nhẫn để đợi cậu thiếu niên ấy
buông bỏ tấm vách ngăn mà chấp nhận anh ta một lần nữa.
…
Kỷ Lăng hùng hục hùng hục chạy biến vào trong, hoàn toàn chẳng dám quay
đầu lại chút nào. Đến khi vào trong sân riêng của mình rồi, cậu mới chợt phát giác ra Văn Ngạn đang âm thầm theo sau cậu, mặt mày cứ thế bốc
khói thêm lần nữa.
Ban nãy chỉ lo thoát khỏi Cảnh Tùy nên chẳng có hơi sức để tâm đến Văn Ngạn. Bây giờ tỉnh táo hơn thì chỉ còn
mỗi nỗi xấu hổ đeo bám.
Còn cái gì bết bát hơn việc một tên trai thẳng bị cưỡng hôn không? Hơn nữa bên cạnh còn có người đứng nhìn đấy!
Tệ hơn nữa là Văn Ngạn vẫn giữ nguyên một vẻ ung dung như thế, khiến Kỷ
Lăng cảm thấy, có vẻ như cái tên này đang ngầm châm biếm mình trong lòng đây mà!
Sao anh chẳng biết ý biết tứ gì hết vậy hả, chẳng lẽ anh không thấy tôi đang lúng túng lắm à?
Kỷ Lăng càng xấu hổ hơn nữa, quét mắt nhìn anh ta, tức giận hỏi: “Anh qua đây làm gì hả?”
Văn Ngạn ngước nhìn cậu. Trong màn đêm tăm tối, đôi tròng mắt đen tuyền hệt như một lỗ đen sâu hun hút chẳng có lấy một chút tia sáng nào xuyên qua được, anh ta cất giọng, ngắc ngứ đáp lời: “Tôi thấy Bệ hạ có vẻ rất
thích ngài, ngài không vui à?”
Kỷ Lăng: “...”
Ác thì cũng ác vừa vừa thôi, vừa mở miệng đã đâm thẳng vào tim đen của tôi là thế nào! Xem tôi tiếp chiêu đây!
Kỷ Lăng rưng rưng bờ mi, đáp: “Vui chứ.”
Văn Ngạn nhìn cậu lăm lăm, lộ ra vẻ âu lo nói: “Nhưng tôi thấy ngài có vẻ không vui lắm.”
Kỷ Lăng nghe mà thấy chua xót không thôi. Chẳng biết làm gì hơn ngoài giả
vờ như mình chẳng thiết sống nữa, dáng vẻ đau thương thấp thỏm, thở dài
kể lể: “Rõ ràng lúc trước Bệ hạ nào có thích gì tôi. Tại sao lại đột
nhiên thích tôi được chứ? Đúng là tôi vui vẻ thật đấy, nhưng tôi không
dám tin tưởng… Anh ấy thích tôi thật ư? Mà nếu thích thì thích trong bao lâu? Hay là đến ngày mai, anh ấy sẽ không còn thích tôi nữa?”
Văn Ngạn thoáng siết chặt tay mình lại, anh ấy nhìn đôi mắt choán đầy bởi
sự bất an và thấp thỏm của cậu thiếu niên, ngấm ngầm lẫn trong đó là cả
nỗi khổ sở sầu bi, khiến lòng anh ấy vô cùng ngột ngạt. Rõ ràng đây là
chuyện khiến cậu hẳn nên rất vui vẻ, nhưng khi nó xảy ra thật rồi thì
cậu lại sợ hãi không dám tin vào nó, sợ rằng mình sẽ thất vọng… Chính
tên vô tình ấy đã chà đạp lên tấm lòng của cậu thiếu niên lòng đầy kiêu
ngạo từng chút từng chút, khiến cậu trở thành như thế này.
Nỗi ghen tị trào dâng cuồn cuộn trong lòng anh ấy. Anh không muốn buông
tay, không muốn cứ thế mà đẩy người con trai anh đem lòng yêu mến cho
cái tên lạnh lùng tàn nhẫn ấy.
Nhưng mà… Một hồi lâu sau, Văn Ngạn mới nhắm đôi mắt lại, cất giọng từ tốn: “Không đâu, ngài ấy chắc chắn sẽ thích ngài mà.”
Ban nãy, trong chớp nhoáng, bóng tối trong lòng đã chiếm thế thượng phong
khiến anh ấy nảy sinh ý nghĩ đê hèn hệt như kiếp trước, rằng anh khao
khát muốn chiếm hữu người con trai mình yêu tha thiết này… Nhưng anh ấy
không thể nào làm như vậy.
Nếu như làm như thế, thì anh ấy có khác gì với kiếp trước đâu?
Kiếp này, anh ấy chỉ hy vọng rằng cậu thiếu niên ấy có thể sống hạnh phúc, vui vẻ mà thôi.
Cảnh Tùy có lẽ đúng là một kẻ lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng cũng chính vì điều
đó mà với một kẻ như anh ta, tình cảm nói cho cùng cũng chỉ là một món
hàng thể đem ra đổi chác. Cứ nhìn vào kiếp trước khi anh ta lựa chọn hợp tác với một kẻ xuất thân dân thường như Ninh Ngọc vì lợi ích của mình
là rõ.
Thế thì mình đây chỉ cần cung cấp đủ lợi ích khiến Cảnh Tùy để mắt đến, anh ta ắt sẽ hợp tác với mình. Chuyện này thể hiện quá rõ qua đề án giảm giá thuốc tiến hóa gen lần này. Bởi vì so sánh
với sự việc cực kỳ quan trọng này thì với Cảnh Tùy, việc tạo tin đồn với Ninh Ngọc đã chẳng còn quan trọng đến vậy nữa. Chỉ cần Cảnh Tùy cân
nhắc rõ lợi, hại thì không nghi ngờ gì nữa, anh ta sẽ bằng lòng bỏ Ninh
Ngọc sang một bên, bởi vì hợp tác với mình có lợi hơn nhiều cho anh ta.
Kỷ Lăng nhìn vẻ mặt lúc nào cũng giữ vững vẻ cung kính của Văn Ngạn và cả
đôi mắt đen đầy tăm tối kia, trông cứ như đang nghiêm túc đảm bảo cho
một điều gì đó vậy… Cậu rất muốn nói, người anh em, xin đừng diễn nữa.
Tôi đây năng lực có hạn, chẳng giúp được gì cho anh đâu. Anh đã là một
Nghị trưởng lão luyện rồi kia mà, hẳn nên đi một ngày đàng học một sàng
khôn đi chứ, thế nhưng nhìn gương mặt đẹp trai có phần hơi nữ tính trước mặt, rồi nhớ về bản chất âm ngoan cay độc của anh ta thì chẳng dám hó
hé mấy lời này chút nào.
Mãi một lúc sau, mới bực bội khạc ra một chữ: “À.”
…
Đêm nay Kỷ Lăng chẳng thể vào giấc cho nổi. Vừa nhắm mắt là chỉ thấy mặt
mũi đám người Cảnh Tùy, Brendon, Carlos, Văn Ngạn ba hồi lạnh lùng, bốn
hồi tàn nhẫn, năm hồi cay nghiệt,... hệt như chiếc đèn kéo quân lắc lư
trước mặt cậu… Vừa nghĩ về tình cảnh mà hiện tại mình đang mắc phải, cậu tức đến mức muốn bật khóc.
Rồi lại cẩn thận ngẫm nghĩ về chuyện xảy ra vào tối hôm qua. So với việc suýt chút nữa mất đi nụ hôn
đầu gì đó… thì ý nghĩa mà nụ hôn này bao hàm trong đó mới chính là thứ
khiến Kỷ Lăng sợ hãi, bất an, đó là… Vì sao Cảnh Tùy lại muốn hôn cậu
kia chứ!
Cứ coi như anh thấy áy náy với tôi đi, nhưng mà
có cần phải hạ mình nhỏ nhẹ giải thích thế này thế kia cho tôi, rồi còn
muốn hôn tôi hay không chứ hả? Không phải tất cả mọi người trên thế giới này chỉ có thể thực hiện những chuyện này với người mình thích thôi hay sao?
Áy náy ở chỗ nào chứ, cái thái độ này rõ ràng là muốn theo đuổi thì có! Kỷ Lăng muốn ngỏm luôn cho rồi.
Không được, không được, phải tỉnh táo lại.
Cảnh Tùy rốt cuộc thích mình ở điểm nào?
Kỷ Lăng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chỉ có một khả năng duy nhất…
Chắc chắn là cái mô-tuýp từ sau khi sống lại cảm thấy muôn phần áy náy, sau
khi mất đi mới biết đó là thứ tốt nhất. Có lẽ cái chết của mình đã khiến cho bọn họ mỗi khi nhìn mình đều kèm một tấm filter, mỹ hóa mình lên…
Mặc dù nghe thì khá là buồn cười, nhưng đây hẳn là chân tướng. Con người
luôn luôn nhớ mong những thứ mình không có được hoặc mất đi, cũng như
chẳng bao giờ biết trân trọng những thứ mình có thể đạt được dễ như trở
bàn tay.
Mình cũng luôn khắc khoải về món đồ chơi mà thuở tấm bé khao khát có nhưng lại chẳng được, thế nhưng khi có được nó
trong tay, lại thấy cũng chẳng đến nỗi như thế…
Thế thì
hẳn là với Cảnh Tùy, người đang sống sờ sờ ra là mình đây là người từng
“yêu tha yêu thiết” đến nỗi vì anh ta mà chết vào đời trước nhỉ? Chỉ cần không phải là loại người máu lạnh có nhân cách phản xã hội, ắt hẳn sẽ
bị xao động một phần nào đó thôi…
Hình tượng của mình trong mắt bọn họ mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc cuối cùng đầy hoàn hảo kia.
Cái chết, thời gian, chúng khiến mọi thứ đều đã thay đổi.
Một hạt cơm tẻ cũng có thể biến thành ánh trăng sáng, mà con muỗi hút máu cũng có thể biến thành một bông hồng đỏ.
Bỗng dưng, Kỷ Lăng muốn…
Giả như họ thật sự thích mình, thì thứ tình cảm gọi là “thích” này đây, hẳn là nếu như muốn giết chết nó cũng không nan giải lắm đâu nhỉ?
Vốn dĩ cũng chẳng phải thứ tình cảm bền chắc gì, chỉ là chút nhủ lòng
thương xót đến từ nỗi niềm áy náy, mà đó cũng là dành cho “cậu” đã chết ở đời trước. Còn mình của hiện tại, chẳng những đang sống rất khỏe hay
sao, mà hơn hết, tất cả những sự kiện xảy ra vào đời trước cũng chưa hề
phát sinh. Chi bằng cứ tiếp tục cố gắng đâm đầu vào chỗ chết, để bọn họ
nghiêm túc nhìn dáng vẻ chân thật nhất của mình, bỏ bớt ba cái filter
đi, thế là họ sẽ phát hiện ra bọn họ chẳng qua chỉ là thích hình tượng
do chính họ tự huyễn hoặc bản thân nghĩ ra, chứ chẳng hề khớp chút nào
với người ngoài đời thật… Sau đấy sẽ nhận thức rõ à thì ra mình cũng
không tốt đến thế, không đáng để được họ yêu thích.
Một món đồ chơi sở hữu được rồi, chơi đã rồi thì có thể vứt bỏ ngay.
Rồi “ánh trăng sáng” cũng hóa lại thành hạt cơm tẻ, hoa hồng đỏ cũng biến
về con muỗi hút máu. Lòng người là thứ bạc bẽo hay thay đổi thế đấy.
Trên đời này, không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Mình chỉ cần đâm
đầu lao xuống hố là được! Chắc chắn có thể thay đổi diễn biến truyện!
Đôi mắt Kỷ Lăng cuối cùng cũng toát lên vẻ kiên quyết.
Vài ngày sau, tin tức Trùng tộc xâm lấn Tinh hệ Nado thi nhau lan truyền.
Bởi vì lần này có một con Trùng Chúa xuất hiện, Cảnh Tùy để tâm đến việc này rất nhiều nên sẽ ngự giá thân chinh. Nhưng Kỷ Lăng biết, kỳ này
không những có một con Trùng Chúa, mà ở một phía khác còn một con nữa
lặng lẽ ẩn núp. Trùng tộc gian xảo che giấu đi sức mạnh của mình, vào
thời khắc mấu chốt, con Trùng Chúa ở đầu khác đang ẩn mình đột ngột xông ra tấn công căn cứ, khiến Brendon rơi vào nguy hiểm. Chuyện đó tạo cơ
hội cho cậu cứu anh ta ở đời trước.
Nhưng mà lần này,
những chuyện đó sẽ không xảy ra nữa, đối với Brendon và Cảnh Tùy đã
trùng sinh, một khi họ đã biết tường tận âm mưu của đối phương thì
chuyện chiến đấu với đám quái vật Trùng tộc này dễ như giết muỗi, cuộc
chiến lần này sẽ không còn bất kỳ mối nguy nào nữa.
Hoàn toàn áp đảo.
Lúc trước Kỷ Lăng vốn không định đi chuyến này theo như diễn tiến truyện đã từng. Mặc dù biết rõ lần này sẽ chẳng gặp chuyện nguy hiểm gì, nhưng sự kiện kiếp trước vẫn khiến lòng cậu vô cùng sợ hãi. Cậu cũng chẳng muốn
mạo hiểm vác trái tim run sợ lẩy bẩy của mình gặp nhóm quân phiến loạn
đầy nguy hiểm ở ngoài Đế Tinh. Hơn nữa các nhân vật cũng sống lại rồi
còn gì, cậu có đi cũng chẳng có tác dụng gì đâu, thế là cậu nảy sinh ý
muốn buông bỏ.
Nhưng lúc này, suy nghĩ của Kỷ Lăng đã thay đổi.
Cũng chính bởi vì trận chiến kỳ này sẽ không có bất kỳ mối nguy nào nên mình càng phải đi chứ. Cái sự “không nguy hiểm” kia chính là sân khấu đi tìm đường chết của mình, là cơ hội tốt biết bao nhiêu bày ra trước mắt cho
mình đó! Trong suy nghĩ của Cảnh Tùy, mình càng thể hiện mình đau lòng,
khổ sở bao nhiêu, thì anh ta sẽ càng muốn đến gần mình, bù đắp cho mình
bấy nhiêu. Thế thì một khi mình lại trở về giống như trước đây, kiêu
căng hống hách quấn rịt lấy anh ta, gây ra một đống rắc rối, thì ắt hẳn
anh ta sẽ nhanh chóng chán ghét mình thôi?
Kỷ Lăng cảm
thấy mình đúng là một con quỷ con thông minh sáng dạ mà, mục tiêu của
cậu là trở thành loại người Cảnh Tùy ghét nhất! Nói cách khác là, anh
ghét cái gì tôi có cái đó!
Bước đầu tiên, khiến cho Cảnh Tùy ghét mình!
… Kỷ Lăng cồn cào sốt ruột chờ đợi, cuối cùng cũng thấy được tin tức
Trùng tộc xâm lăng, Hoàng đế quyết định tự mình xuất chinh như trong dự
liệu! Kỷ Lăng không ngần ngừ chạy bay đến chỗ ba mẹ, xuất tuyệt chiêu
“Nũng nịu đại pháp”.
Kỷ Lăng: “Ba mẹ, con muốn đi đến Tinh hệ Nado cùng Bệ hạ ạ.”
Đại Công tước Kỷ Đình chau mày: “Chỗ ấy nguy hiểm lắm.”
Phu nhân Marina cũng nói: “Con yêu, con không nên đi đến những nơi cằn cỗi
như thế được. Chỗ ấy quá lạc hậu lại sống rất cực, con sẽ không quen
được đâu.”
Kỷ Lăng cực kỳ cố chấp: “Con muốn đi! Ba mẹ đồng ý đi mà.”
Phu nhân Marina vẫn còn rất sợ hãi về chuyện quyết đấu lần trước, tuy rằng
đến cuối cùng vẫn thoát được trong chân tơ kẽ tóc thì bà vẫn lo lắng vô
cùng. Bà vừa nghĩ đến chuyện con trai cưng của mình lại vì bám theo Cảnh Tùy mà đi ra ngoài thì lòng dạ liền chẳng yên: “Với năng lực của Bệ hạ, ngài ấy hẳn sẽ nhanh chóng quay về thôi.”
Đại Công tước Kỷ Đình tiếp lời: “Con cũng đừng có chạy lung tung thêm nữa.”
Nước mắt Kỷ Lăng nói rơi là rơi, nhìn ba mẹ với đôi mắt cầu khẩn: “Ba mẹ,
trong mắt hai người, con chỉ là một đứa chẳng bao giờ làm người ta yên
tâm, một khi đi là chắc chắn sẽ gây chuyện hay sao? Chẳng lẽ con cứ bị
nhốt ở Đế Tinh này, cả đời cũng không đi đâu hết hay sao? Con là người
lớn rồi mà, con muốn đi đâu thì đi chứ!”
Sắc mặt Đại Công tước Kỷ Đình và phu nhân Marina khi nghe thấy thế thì sượng cứng lại,
vì họ bị nói trúng tim đen mất rồi. Đúng là họ không yên lòng để đứa bé
này đi đâu quá xa một mình… Nhưng khi nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng đang nhìn bọn họ của Kỷ Lăng lúc này, thì họ lại đau lòng, tự trách không thôi.
Vì thế chất của thằng bé khá yếu ớt nên luôn được bọn họ nuôi trong một
chiếc lồng son, nhưng mà hành động bảo vệ quá mức này của họ liệu có
phải quá thờ ơ, chẳng xem trọng đến tâm trạng của thằng bé hay không?
Phu nhân Marina có phần do dự: “Mẹ cũng là vì lo cho con thôi, đám Trùng tộc kia thấy người sống là sẽ vồ lấy…”
Kỷ Lăng đáp: “Có Bệ hạ và Nguyên soái Brendon ở đấy mà, sẽ không có nguy hiểm gì đâu ạ!”
Đại Công tước Kỷ Đình lặng thinh trong phút chốc, bấy giờ mới lên tiếng:
“Nếu như con muốn đi thì cũng chỉ có thể đi theo quân đội đến đó. Ba lo
là con sẽ không quen được với nếp sống quân đội.”
Kỷ Lăng lại đáp: “Con chưa đi mà ba mẹ đã thấy là con không thể làm được sao?”
Phu nhân Marina và Đại Công tước Kỷ Đình nhìn nhau, ai cũng thấy đôi mắt
người kia lóe lên sự bất đắc dĩ. Họ suy nghĩ một thôi một hồi, lại nhìn
về ánh mắt bướng bỉnh của Kỷ Lăng, cuối cùng chẳng nhịn được thở ra một
hơi thật dài.
Cuối cùng, Đại Công tước Kỷ Đình cũng mở
miệng, thở dài thườn thượt: “Được rồi, nhưng mà sống ở ngoài đấy không
như ở Đế Tinh đâu, con phải khiêm tốn một chút, nghe chưa?”
Phu nhân Marina bồi thêm: “Hiếm khi nào con đi chơi xa như vậy, ở bên ngoài không có giường quen hơi và mấy đồ dùng con quen thuộc, để mẹ cho người làm nhiều chút cho con mang theo nhé.”
Và vì thế, nhà họ Kỷ bắt đầu tất bật hẳn lên.
Phu nhân Marina bắt đầu cho người làm ra các vật dùng thường ngày với số
lượng lớn, người hầu đi theo thì chuẩn bị tận mười mấy người, còn thêm
mấy xe đồ kềnh càng, chỉ thiếu điều muốn gỡ giường cậu ra mang theo cho
cậu thôi. Kỷ Lăng nhìn mà giật mí mắt liên hồi, vội vàng ngăn cản: “Đủ
rổi, được rồi ạ, không cần chuẩn bị gì nữa đâu ạ.”
Đại
Công tước Kỷ Đình cũng cạn lời: “Được rồi, chuẩn bị nhiều thêm nữa thì e là Bệ hạ sẽ giận dữ đấy.” Bệ hạ ghét nhất là thái độ phô trương xa hoa
của tầng lớp quý tộc, Nguyên soái Brendon lại càng ghét hơn thế. Nếu như Kỷ Lăng dám mang hết đống này vào quân đội thì e là cũng bị bị quăng
hết ra ngoài ngay tại chỗ.
Hai ba con vất vả lắm mới
khuyên nhủ được người mẹ mang tấm lòng thương con xót dạ, đến cuối cùng
chỉ giữ một vài món đồ dùng thường ngày, mang theo một người hầu mà lên
đường.
Thương nhất là tấm lòng ba mẹ, vì sự an toàn của con cái, Đại Công tước Kỷ Đình tự mình dẫn Kỷ Lăng đến Bộ Quân sự.
Bầu không khí trong Bộ Quân sự đang hết sức nghiêm túc, tất cả mọi người
tất tả ngược xuôi, bởi vì bọn họ sẽ lập tức lên đường. Lần này có Trùng
Chúa đi đầu, rõ ràng đây sẽ không phải là một chiến dịch dễ dàng gì. Rất may là có Bệ hạ và Nguyên soái Brendon ở đây.
Brendon ở
trong phòng chỉ huy của mình, mái tóc đỏ đậm màu, đôi đồng tử màu xám
tro lóe lên tia sáng lạnh buốt. Anh ấy đang chau mày hạ từng mệnh lệnh
rành mạch, đâu vào đấy, chỉ chờ mọi người chuẩn bị xong xuôi thì sẽ lập
tức sử dụng kỹ thuật dịch chuyển tức thời trong không gian để đến Tinh
hệ Nado thì lúc này nghe thấy tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào, vậy là
trầm giọng bảo: “Vào đi.”
Đại Công tước Kỷ Đình đẩy cửa
vào, nở một nụ cười, khiêm nhường chào hỏi: “Ngài Brendon, xin lỗi vì đã quấy rầy cậu vào lúc này.”
Sắc mặt Brendon vốn đang rất
nghiêm túc, khi nhìn qua, thấy người tới là Đại Công tước Kỷ Đình và Kỷ
Lăng, tầm mắt khi lướt nhìn gương mặt cậu thiếu niên ngay lập tức nhu
hòa đi rất nhiều, cũng lễ độ đáp lời: “Ngài Kỷ Đình khách sáo quá, cho
hỏi ông tới đây có việc gì hay không?”
Mặc dù hỏi thì
hỏi, nhưng kỳ thực Brendon đã biết tỏng vì sao Đại Công tước Kỷ Đình lại đến đây rồi. Bởi vì chuyện này đã từng diễn ra ở kiếp trước. Khi ấy, Kỷ Lăng vì muốn đi theo Cảnh Tùy nên cũng đã cầu xin ba mình để cậu có thể đi theo quân đội của Cảnh Tủy cùng lên đường, vậy nên anh ấy cũng không lấy làm quá bất ngờ.
Đại Công tước Kỷ Đình khựng lại một chốc, sau đó nghiêm mặt đáp: “Tôi có một yêu cầu có phần quá đáng, hy
vọng ngài Nguyên soái đây có thể đồng ý.”
Brendon cười: “Xin ông cứ nói, nếu như có thể làm được thì tôi chắc chắn sẽ không từ chối.”
Đại Công tước Kỷ Đình kéo Kỷ Lăng đang đứng sau lưng mình ra, nói: “Đứa bé
này chưa từng ra khỏi Đế Tinh bao giờ, lần này thằng bé muốn đi cùng
quân đội ra ngoài thăm thú một chút. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chẳng còn
cách nào khác đành tìm đến ngài Nguyên soái một chuyến, muốn giao phó
thằng bé cho cậu, có thế tôi mới yên tâm được.”
Dứt lời,
ông cũng chẳng đợi Brendon đáp lời, dù thực ra ông cho rằng hẳn Brendon
sẽ không cự tuyệt một yêu cầu nhỏ nhoi này, nhưng biết đâu bất ngờ… Dù
sao thì Brendon cũng ghét nhất là mớ tầng lớp quý tộc xa hoa của Đế
quốc, Kỷ Lăng đúng thật là một phiền phức ngáng chân, cậu ta không muốn
giúp mình cũng là lẽ thường tình.
Nhưng khi ông vừa dứt
lời, còn chưa hoàn hồn đã nghe thấy giọng nói đầy nghiêm túc của Brendon đảm bảo: “Xin ông cứ yên tâm, tôi sẽ dùng chính sinh mạng này để bảo vệ cho cậu ấy!”
Đại Công tước Kỷ Đình: “...”
Kỷ Lăng: “...”
Ánh mắt Kỷ Lăng lúng túng đảo qua đảo lại, chẳng dám nhìn thẳng tí nào.
Hiếm khi nào lại thấy Đại Công tước Kỷ Đình sửng sốt đến vậy. Ông kinh ngạc
nhìn người đàn ông cao lớn, gương mặt lạnh lẽo, khí chất đầy nghiêm nghị này, nhìn đôi mắt cực kỳ nghiêm túc của anh…
Tôi chỉ nhờ cậu có tiện thì để mắt đến thằng con trai không ra hồn của tôi chút
thôi, có cần phải đến mức nói mấy câu bảo vệ bằng cả sinh mạng thế không hả… Chiến dịch lần này chẳng phải sẽ không có nguy hiểm gì hết hay sao? Hơn nữa tôi đâu có phải là ủy thác trước lúc lâm chung đâu…
Nhưng Brendon chẳng hề nhận thấy lời của mình có vấn đề gì. Anh ấy chỉ nghĩ
đến chuyện của kiếp trước, vào cái lần anh ấy bị mắc bẫy của Trùng Chúa, tất cả người bên cạnh anh ấy đều chết sạch. Vào khoảnh khắc anh ấy cố
chống đỡ đầy tuyệt vọng trước sự tấn công ùn ùn như bão táp của đám
Trùng tộc, chính cậu thanh niên ấy đã mạo hiểm tính mạng mình để đến cứu anh ấy.
Thế nhưng anh ấy lại vì khinh thường, vì sự
thiếu quan sát đã khiến cậu bị tên cầm đầu quân phiến loạn đầy tàn bạo
kia bắt đi giữa lúc quay về, suýt chút nữa là đã mất mạng.
Dù cuối cùng thì Kỷ Lăng cũng bình yên vô sự quay lại, nhưng mỗi khi
Brendon nhớ về sự kiện này đều tự trách và đau khổ không thôi. Anh ấy
không làm sao tha thứ cho mình được, anh ấy vốn phải bảo vệ cậu ấy cho
thật tốt, không để cậu phải gặp cảnh nguy khốn gì, nhưng anh ấy lại
không làm được.
Tất cả đều là lỗi của anh ấy.
Lần này, tôi nhất định sẽ không để cậu rơi vào nguy hiểm dù chỉ một lần, tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt.
Nhưng Đại Công tước Kỷ Đình không biết về những chuyện đó, ông chẳng thể làm
gì khác hơn ngoài việc cố gắng đè nén nỗi kinh ngạc trong lòng mà nở một nụ cười đầy gượng ép: “Thế thì xin nhờ ngài Nguyên soái đây vậy, đã
khiến cậu thêm phiền rồi. Vậy thì đợi tới khi mọi người thắng lợi quay
về, nếu được thì hãy đến nhà tôi ngồi chơi nhé. Tôi phải cảm ơn cho thật chu đáo.”
Brendon trầm giọng đáp: “Chuyện phải làm thôi, ông không cần khách sáo như vậy đâu.”
Đại Công tước Kỷ Đình: “...”
Hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy? Thái độ Brendon tốt như thế, nhưng sao tự
dưng mình lại có cảm giác muốn nói cũng hết nói nổi thế này?
Cuối cùng Kỷ Lăng cũng chẳng thể nhịn được nữa mà kéo kéo tay áo ba mình,
thủ thỉ nói: “Ba à, ba đừng lo, nếu ngài Nguyên soái đã đồng ý thì chắc
chắn sẽ để mắt đến con. Ba về trước đi, con sẽ không sao đâu mà.”
Đại Công tước Kỷ Đình cũng cảm thấy bầu không khí lúc này vô cùng ngượng
ngùng, bèn gật đầu, ho nhẹ như quyết định kết thúc cuộc đối thoại này,
ông cười: “Thế thì tôi không làm phiền cậu nữa. Tôi giao Kỷ Lăng cho cậu đấy.”
Rồi quay sang dặn dò Kỷ Lăng: “Con ở đây phải
tuyệt đối nghe lời ngài Nguyên soái đấy. Không được tùy hứng thích làm
gì thì làm, đi đâu thì đi đấy, nghe chưa?”
Kỷ Lăng gật
liền tù tì như gà mổ thóc, lại bảo đảm thêm lần nữa là mình sẽ tuyệt đối nghe lời, bấy giờ Đại Công tước Kỷ Đình mới bịn rịn mà rơi đi.
Mặc dù Đại Công tước Kỷ Đình luôn miệng từ chối nhưng Brendon vẫn tự mình
tiễn ông ra tận cửa. Trên gương mặt người đàn ông cao lớn ấy chẳng có
quá nhiều biểu cảm, nhưng tâm trạng thể hiện trong đôi đồng tử lại đa
dạng vô vàn, anh ấy lại bày tỏ: “Tôi chắc chắn sẽ đưa một Kỷ Lăng hoàn
hảo không tỳ vết về lại đây.”
Đại Công tước Kỷ Đình gượng gạo nở một nụ cười cảm ơn, bật cười ha ha rồi đáp lời: “Được được được, tôi tin tưởng cậu! Không cần tiễn tôi đâu, cậu đi làm việc của mình
đi!”
Khi Brendon quay về phòng mình thì phát hiện Kỷ Lăng đang ngồi trên chiếc ghế đặt ở cửa sổ phòng bên, hai tay buông thõng
bên tay vịn ghế, thân mình thẳng tắp, đôi chân khẽ khàng huơ huơ, nhướng một bên lông mày nhìn Brendon, đôi mắt khoe khoang. Cậu nghẹo đầu sang
một bên, cất chất giọng trong trẻo: “Khi nào chúng ta lên đường vậy, tôi đợi lâu quá rồi.”
Brendon nhìn đôi mắt sáng ngời ngợi
của cậu thiếu niên, khi nghe thấy lời hỏi thăm đầy trắng trợn của cậu
cũng chẳng để ý đến sự vô lễ ấy, mà trái lại, đáy mắt anh còn toát vẻ
bồi hồi xao xuyến, đáp lời: “Lên đường ngay đây.”
Kỷ Lăng nhảy xuống ghế nhẹ tênh, ngửa đầu nói: “Thế thì ta đi thôi!”
Brendon khẽ gật đầu, rồi lại vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu thiếu niên ấy, giọng cực kỳ trầm: “Đi cùng tôi.”
Dứt lời, anh ấy xoay người đi ra ngoài trước.
Kỷ Lăng nối gót theo sau.
Dù đây là lần thứ hai theo quân đội xuất chinh rồi, nhưng thanh niên sinh
sống tại Trái Đất như Kỷ Lăng khi nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng trước mắt một lần nữa thì vẫn không khỏi lộ vẻ tán thán rung động trước nó.
Nền khoa học kỹ thuật quá khủng bố, tinh hạm to lớn ngay đằng trước hệt
như một con quái thú làm bằng sắt hoành hành ngang dọc trong vũ trụ,
thân mình lạnh như băng khiến mọi vật đều cúi mình run rẩy.
Vào lúc này, cậu đã cảm nhận một cách sâu sắc, rằng loài người bé mọn đến thế nào.
Và bỗng nhiên… nỗi nhớ nhà càng thêm da diết.
Kỷ Lăng hoàn hồn lại từ trong cảnh tượng trước mắt. Bắt đầu từ bây giờ,
đây chính là sân khấu cậu tự dàn xếp cho chính mình. Không phải mấy
người muốn bù đắp cho tôi sao? Cảm thấy kiếp trước đã nợ tôi hay sao?
Thế thì để tôi chống mắt lên xem, sức chịu đựng của mấy người đến mức độ nào.
Cậu đi theo sau lưng Brendon, chẳng thèm bận tâm đến những ánh mắt dò xét
của người khác, nghênh ngang phách lối nhìn từng hàng từng hàng binh
lính mặc quân phục màu đen. Thế rồi, tầm mắt cậu bất chợt co rút lại,
xuyên qua tầng tầng lớp lớp nào là người, cậu trông thấy người thanh
niên đeo hàm Thiếu tá ấy. Dưới vành nón của người đàn ông là gương mặt
quá đỗi anh tuấn, đôi đồng tử mang một màu xanh lá hệt như ngọc phỉ thúy kia nhìn cậu với vẻ rất hờ hững.
Môi Kỷ Lăng nhếch lên, cậu đứng sau lưng Brendon, bắn cho người đàn ông kia một tia nhìn khiêu khích!
Ôi, cứ chờ đi, rồi họ sẽ nhanh chóng nhận ra, người kia mới chính là người mà họ thật sự yêu mến!