Cố Duy Sanh hiếm khi lộ ra một mặt mềm yếu như vậy, nghe giọng điệu mang theo chút nghẹn ngào của đối phương, Lâu Tiêu rất muốn ôm người về nhà
ngay lập tức, cẩn thận nghiên cứu cái gọi là "kỹ năng nở hoa".
Đáng tiếc tình hình thực tế lại không cho phép Lâu Tiêu tùy hứng, Đường Ninh vẫn luôn giả câm giả điếc bỗng đạp phanh xe, sau đó xe dừng lại: "Chúng ta đến rồi."
Tiếng của Đường Ninh làm đầu óc Cố Duy Sanh lập tức tỉnh táo lại, y vùi trong lồng ngực Lâu Tiêu cắn cắn môi, không biết
vừa nãy mình trúng tà gì mới trở nên ấu trĩ như thế.
Cảm nhận
được cơ thể người trong lòng cứng ngắc, Lâu Tiêu vừa bực mình vừa buồn
cười vuốt vuốt lưng đối phương: "Giả đà điểu cũng vô dụng, chúng ta đến
nhà rồi."
Ai giả đà điểu?
Cố Duy Sanh nhanh chóng ngồi
thẳng dậy, y nghiêng đầu về phía cửa sổ ho nhẹ một tiếng, giả vờ bình
tĩnh vuốt vuốt mái tóc có chút lộn xộn của mình.
Cố gắng phớt lờ
ánh mắt như cười như không của Lâu Tiêu và nụ cười trộm tự cho là kín
đáo của Phương Mộc, Cố Duy Sanh lẹ tay lẹ chân mở cửa xuống xe, sau đó
bị gió bắc gào thét thổi lạnh thấu tim.
Những bông tuyết nhỏ bé
bay lơ lửng trên bầu trời, Lâu Tiêu nhỏ giọng dặn Đường Ninh đưa Phương
Mộc về nhà an toàn, thấy đối phương gật đầu, Lâu Tiêu yên tâm đi tới ôm
gỗ nhỏ nào đó đang đỏ bừng tai.
"Có lạnh không?" Lâu Tiêu cẩn thận kéo cổ áo cho Cố Duy Sanh, "Chúng ta vào thôi, chắc họ đang đợi đấy."
Trên thực tế Lâu Tiêu nói không sai, cha Lâu mẹ Lâu ở trong một căn biệt thự độc lập có sân, chờ Cố Duy Sanh được Lâu Tiêu dẫn qua một mảnh đất
trống bị tuyết bao phủ, y mới nhìn thấy một người phụ nữ đang chờ trước
cửa chính.
Đối phương mặc một chiếc váy dài bằng bông màu ấm,
khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười thân thiết, trông vừa tao nhã lại tri
thức, Cố Duy Sanh giật mình, không ngờ mẹ của tiểu thiên sư kiếp này lại trẻ như vậy.
"Nghe tiếng xe đoán là các con tới rồi," Mẹ Lâu đi
tới một bước, cười chào hỏi một cách nhiệt tình nhưng không vượt quá
giới hạn, "Con là Duy Sanh đúng không, mau vào nhà đi, hôm nay bên ngoài lạnh lắm."
Đối mặt với tình huống như thế, Cố Duy Sanh chưa bao giờ ở chung với vai diễn là "mẹ" nên có chút luống cuống, nhưng y vẫn
ngoan ngoãn cởi áo khoác thay dép bông trên giá giày.
Bởi vì
nhiệt độ cơ thể Cố Duy Sanh luôn khá thấp, nên y rất thích mang dép bông đi tới đi lui, đôi dép bông dưới chân y bây giờ rõ ràng là dép mới,
kiểu dáng cũng hợp ý của y nhưng lại khác với những người khác. Nhìn đến đây, sao Cố Duy Sanh còn có thể không hiểu đây là Lâu gia vì sự xuất
hiện của y mà cố ý chuẩn bị.
Lâu Tiêu quen thuộc lấy một đôi dép
có cùng màu nhưng không giống của Cố Duy Sanh ra thay, sau đó nhẹ nhàng
đẩy Cố Duy Sanh đi vào trong phòng.
Trên sofa phòng khách có ba
người đang ngồi, ngoại trừ cha Lâu và Lâu An Cố Duy Sanh đã từng gặp,
ngồi trong phòng còn có một cô gái khoảng hai mươi tuổi.
Đối
phương cắt tóc ngắn gọn gàng, không giống Lâu An, cặp kính dày cộp không thể che được nét giống nhau giữa cô và Lâu Tiêu, chỉ cần liếc mắt một
cái, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra hai người có quan hệ huyết thống.
Người có khuôn mặt tương tự Lâu Tiêu đương nhiên không kém mặt nào cả, chỉ là nụ cười của đối phương đơn thuần chân thành, hoàn toàn không có một
chút tùy ý phong lưu nào như Lâu Tiêu.
"Cha anh," mặc dù Cố Duy
Sanh đã từng gặp Cha Lâu và Lâu An, nhưng Lâu Tiêu vẫn tận hết chức
trách mà giới thiệu, "Em trai Lâu An, còn có em gái Lâu Dao."
"Chào mọi người." Cố Duy Sanh cúi người chào cha Lâu, tuy lần gặp mặt trước
giữa y và đối phương là bình đẳng, nhưng lần này y lấy thân phận khác
đến Lâu gia, đương nhiên Cố Duy Sanh phải đối xử với đối phương như
trưởng bối.
"Được được được, Duy Sanh đúng không," cha Lâu cười ha ha, chỉ chỉ ghế sô pha trống bên trái, "Đừng đứng nữa, mau ngồi đi."
Mà lúc này mẹ Lâu cũng đặt hai ly trà nóng ở trước mặt hai người, còn
thuận tay kéo dĩa trái cây trên bàn về phía hai người: "Không nghĩ tới
hai đứa lại về sớm như vậy nên cơm nước còn đang nấu dở, uống chút trà
nóng làm ấm cơ thể trước nhé."
Cố Duy Sanh theo bản năng muốn
khách sáo, nhưng đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười của mẹ Lâu, cuối
cùng y vẫn ngoan ngoãn cầm ly trà đối phương đưa cho y.
Nước trà
không nóng, nhiệt độ này có thể làm ấm tay lại có thể uống, Cố Duy Sanh
nhấp một hớp, không ngờ rằng người nhà họ Lâu lại thân thiện với y như
vậy.
"Dì đã muốn gặp con lâu rồi." Mẹ Lâu thuận thế ngồi xuống
bên cạnh Cố Duy Sanh, sau đó như oán giận liếc Lâu Tiêu một cái, "Chỉ là thằng nhóc thúi này giấu quá kín, sống chết không cho cả nhà gặp bảo
bối của nó."
Bảo bối, tay cầm ly trà của Cố Duy Sanh run lên, y
giống như che giấu uống một ngụm nước trà lớn, khuôn mặt cũng đỏ lên như bị hơi nóng hấp.
Cái xưng hô sến lụa này gọi thường ngày cũng
coi như tình thú, nhưng hôm nay lại nghe được từ miệng mẹ Lâu, Cố Duy
Sanh thế nhưng hiếm thấy có cảm giác ngượng ngùng.
"Không phải
con đưa người tới đây rồi sao," Lâu Tiêu đắc ý ôm vai Cố Duy Sanh, "Dù
sao cũng phải cho bảo bối nhà chúng ta chút thời gian thích ứng đúng
không?"
Còn gọi nữa, Cố Duy Sanh không tiếng động thúc nhẹ cùi
chỏ vào Lâu Tiêu, người này đúng thật là một chút cũng không biết hai
chữ kiềm chế viết như thế nào mà.
Mẹ Lâu đã quá quen với sự không đứng đắn của Lâu Tiêu, Lâu Dao ngồi góc nghiêng Cố Duy Sanh len lén
đánh giá sườn mặt tinh xảo của đối phương, trong lòng cảm khái chị dâu
nhà mình ngoài đời thực còn đẹp hơn cả ảnh đã qua chỉnh sửa trên mạng.
Chẳng qua là... Lâu Dao nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Cố Duy Sanh, cô không biết phải gọi đối phương là chị dâu hay anh rể đây?
Tin tức trên mạng đã sớm nổ tung, tuy rằng Lâu Dao là một nhà nghiên cứu hệ trạch hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ một lòng một dạ lăn
lộn trong phòng thí nghiệm, nhưng từ sau khi anh hai nhà mình come out
với gia đình, cô cũng chú ý đến chuyện của Cố Duy Sanh hơn.
Không giống như những tư liệu có thể dễ dàng tìm kiếm trên mạng, Lâu Dao biết có những chuyện mà chỉ người trong giới mới biết.
Xuất thân Trục Mộng nhưng cơ bản không có tin tức tiêu cực nào, mặc dù bị
Hoàng Thừa Đức chèn ép, nhưng vẫn dựa vào khứu giác nhạy bén của mình
tham gia chọn hai bộ phim, hơn nữa thành công giành được hai nhân vật
xuất sắc nhất trong số đó.
Một bộ [Họa Tuyết] lấy được cúp ảnh đế chứng minh kỹ năng diễn xuất của mình, một bộ [Tiên Đồ] đạt doanh thu
phòng vé nâng cao sự nổi tiếng, cho dù Lâu Dao không ở trong giới giải
trí, cô cũng hiểu muốn đạt được thành tựu như vậy cần may mắn và thực
lực cỡ nào.
Đặc biệt là sau khi biết thân phận quỷ tiên của Cố Duy Sanh, Lâu Dao càng cảm thấy thán phục khả năng thích ứng của y.
—— Mọi người không thấy anh ba nhà cô được gọi là tủ lạnh tự nhiên đó sao, đến bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn hòa nhập vào thân phận con người kia kìa.
Trong đầu nghĩ đến nhiều chuyện, ánh mắt Lâu Dao cũng không còn cẩn thận từng li từng tí như lúc đầu, nhận thấy ánh mắt đối phương
không hề có ác ý, Cố Duy Sanh nghiêng đầu, nhìn Lâu Dao nở một nụ cười
nhẹ.
Nụ cười này là một kỹ năng mà y đã cố ý luyện tập lúc mới debut, chắc sẽ không quá lạnh lùng và thất lễ đâu.
Lâu Dao bị sốc trước nụ cười của Cố Duy Sanh, cô lén kéo kéo ống tay áo Lâu An, ra hiệu đối phương mau nhìn bà xã của anh hai đáng yêu cỡ nào.
Vẻ mặt của Lâu An vẫn không thay đổi, nhưng khí tức quanh thân cũng rất
thả lỏng, mặc dù không biết tại sao trên người Cố Duy Sanh một tia âm
khí cũng không có, nhưng cậu có thể cảm nhận được đối phương tâm tình ôn hòa, cũng không có địch ý với ngôi nhà này.
Đối phương linh lực
dồi dào, mùi hương lạ trên người Lâu Tiêu đã biến mất sau khi trở về từ
Nhạn Sơn, vấn đề Lâu An vẫn luôn lo lắng cũng coi như đã được giải
quyết.
Hết cách rồi, ai bảo máu thịt Lâu Tiêu quá mức đặc biệt,
ngay cả cậu lớn lên từ nhỏ với đối phương, cũng không thể chống đỡ được
loại cám dỗ chết người đó.
Lâu Tiêu và kèm quỷ của mình yêu đương cậu không ý kiến, nhưng một người một quỷ nếu gây chết người thì sẽ không tốt.
Tình huống trước mắt rõ ràng tốt hơn nhiều so với dự đoán, Lâu An tuổi thật
đã gần bằng cha gật đầu nhẹ đến mức khó nhận ra, giống như đã hoàn toàn
chấp nhận người "chị dâu" đặc biệt này.
Cha Lâu vui vẻ cầm ly trà lên uống một ngụm, ông đã nói mắt nhìn của con trai mình rất tốt mà,
hôm nay vừa thấy, không phải ai cũng sẽ thấy thích đứa nhỏ Duy Sanh này
sao?
Đúng vậy, đứa nhỏ.
Tuy Lâu Tiêu không nói cho cha Lâu biết thân phận thật sự của hai người, nhưng cha Lâu tốt xấu gì cũng là
người đứng đầu một nhà trải qua sóng to gió lớn, nhãn lực đương nhiên
không thể khinh thường.
Từ trước đến giờ, ông là một người cha
tốt, con trai của mình trong nửa năm qua thay đổi ông cũng nhìn thấy tất cả, nhưng không quan tâm trước đây Lâu Tiêu từng trải như thế nào, bây
giờ có thân phận ra sao, trong lòng cha lâu, đối phương cũng chỉ là đứa
trẻ một tay ông dưỡng dục mà thôi.
Bây giờ đứa nhỏ nhà mình dẫn
người mình thích về nhà, ông làm cha đương nhiên cũng phải đối xử bình
đẳng và tốt đều như nhau mới đúng.
Về phần thân phận không phải
người của Cố Duy Sanh, kỳ thật tất cả người nhà họ Lâu đều không quá để
ý, mối liên kết giữa Lâu gia và kèm quỷ đặc biệt xưa giờ, nếu có thể
chấp nhận kèm quỷ của cha Lâu là Lâu An trở thành người nhà, đương nhiên đổi thành kèm quỷ Cố Duy Sanh của Lâu Tiêu có gì khác đâu?
Kỹ
năng nói chuyện của Lâu Tiêu rõ ràng học được từ mẹ Lâu, trong lúc vô
thức, Cố Duy Sanh đã cùng mẹ Lâu tán gẫu nhiều chuyện, thậm chí còn được đối phương nhẹ nhàng nắm tay.
Tay mẹ Lâu nhỏ nhắn nhưng rất ấm
áp, mang đến cảm giác rất giống với Lâu Tiêu, đối phương kiếm một số đề
tài thú vị nói chuyện phiếm với y, thỉnh thoảng còn vỗ mu bàn tay y khen y vài câu "Con ngoan".
Bầu không khí dần dần sôi nổi, Lâu Dao ôm gối tới ngồi lên tay vịn ghế sofa của mẹ Lâu, cha Lâu vừa ăn quýt Lâu
An lột cho ông vừa cười híp mắt chen vào mấy câu.
Cố Duy Sanh
tranh thủ liếc mắt nhìn Lâu Tiêu đang dựa vào ghế sofa, đối phương
đang lẳng lặng nhìn y, trong con ngươi là một mảnh dịu dàng và thâm tình không hòa tan được.
Anh muốn trao hết tất cả những điều tốt đẹp cho em.
Những ấm áp và niềm vui bất ngờ mà em chưa bao giờ trải qua trong cuộc sống, anh sẽ trao cho em tất cả.
Cố Duy Sanh phúc chí tâm linh[1] hiểu được tâm ý chưa thành lời của đối
phương, cha Lâu bỏ ly trà xuống vỗ đầu: "Ôi cái trí nhớ này của tôi."
(Phúc chí tâm linh [福至心灵]: Vận khí tới thì đầu óc cũng sáng suốt linh lợi hơn.)
Không biết ông lấy đâu ra một cái bao lì xì dày cộp đưa cho Cố Duy Sanh, Cố
Duy Sanh đứng dậy hai tay nhận lấy, dưới ánh mắt thúc giục của đối
phương mở bao lì xì ra.
Một vạn lẻ một, tiền mặt.
"Một vạn lẻ một," thấy Cố Duy Sanh lộ ra biểu cảm khó hiểu, cha Lâu nhẹ nhàng nói, "Vạn người chọn một."