Con mèo đen mắt
vàng "meow" một tiếng lăn xuống dưới chân thanh niên, mặt mày y lạnh
lùng, ôm bảo kiếm tràn ngập hàn khí lơ lửng sau lưng Lâu Tiêu.
Gió thu xào xạc, áo bào rộng lớn nhưng chẳng hề phức tạp bay bay theo gió,
làm nổi bật lên một loại cảm giác mờ ảo là đối phương sẽ mọc cánh thành
tiên.
Nếu không phải quỷ đồng dựng thẳng của y quá mức rõ ràng, cho dù là ai cũng sẽ không nghĩ tới y là vong hồn lệ quỷ.
"Từ lâu đã nghe nói hội trưởng tìm được quỷ tiên làm kèm quỷ, bây giờ xem
ra, vong hồn này cũng miễn cưỡng xứng với chữ 'Tiên'."
Giọng nói hơi quen tai phá vỡ sự im lặng trong viện, Cố Duy Sanh nhìn theo tiếng
nói, vừa vặn nhìn thấy Chung Tử Bình vẻ mặt tái nhợt ngồi trên ghế đá.
Đối phương vẫn mặc đường sam, làm dáng cậu ấm thế gia dịu dàng ấm áp, chỉ
là lần này trong tay gã không còn quạt gấp, lời nói cũng thiếu đi vài
phần trung khí.
Ngồi bên trái gã là một người đàn ông có khuôn
mặt tượng tự, đối phương có khí chất chính chắn nghiêm túc, thoạt trông
đáng tin hơn Chung Tử Bình nhiều.
Nhưng điều khiến Cố Duy Sanh
tò mò chính là, ngồi bên bàn đá Chung gia chỉ có Chung Tử Bình và người
đàn ông nọ, hình như không có trưởng bối tới đây quản lý.
Là rèn luyện tiểu bối hay là có âm mưu khác?
Lại nói tới Lâu Tiêu. Vốn dĩ hắn đã càu cạu vì Cố Duy Sanh hiện nguyên
thân, mà lúc này lại nghe thấy mấy lời khen ngợi âm dương quái khí của
Chung Tử Bình, vị thiên sư nào đó càng không khách sáo nói móc lại.
"Cũng không phải lần đầu gặp nhau, cần gì phải vội vàng nịnh hót như vậy."
Nói xong những lời này, Lâu Tiêu cũng không để ý sắc mặt của Chung Tử Bình. Mặc dù Lâu Tiêu tuổi tác không cao, nhưng nói thế nào hắn cũng đảm nhận chức hội trưởng, lúc này cũng chỉ hướng mọi người hơi ôm quyền coi như
là chào hỏi.
Trong sân, tính tổng cả người cả quỷ cũng chỉ có
hai mươi, tham gia hội nghị thiên sư đương nhiên sẽ không chỉ có vài
người như thế, nhưng không phải ai cũng có thể vào hậu viện.
Lão Bạch bất đắc dĩ nhảy vào lồng ngực Lâu Tiêu, Cố Duy Sanh lơ lửng cùng
tiểu thiên sư đi vào bên trong, tuy khuôn mặt của người tu đạo nhìn
chung đều không tầm thường, nhưng trong viện không có người thứ hai có
thể đẹp trai cỡ Lâu Tiêu.
Chỗ ngồi được sắp xếp trong viện tương đối phân tán, nhưng đại thể vẫn lấy hai nhà Lâu, Chung làm trung tâm
chia ra hai bên, Lâu Tiêu cất bước đi về phía bên trái, nơi đi qua dẫn
tới không ít quỷ hầu rục rà rục rịch.
"Cheng!"
Khước Sương rời vỏ, chuẩn xác mà kề lên cổ nữ quỷ đang tiếp cận gần nhất.
"Người của tôi, nhìn ít thôi."
Âm thanh cố ý nói to như tiếng suối chảy róc rách, lại như ngọc thạch va
vào nhau, nữ quỷ bị hàn khí dọa sợ, lập tức xoay người bay về bên cạnh
chủ nhân.
Ở chung với tiểu thiên sư quá lâu lại quên mất máu
thịt hắn là thứ chọc quỷ phát thèm, Cố Duy Sanh thu hồi Khước Sương, đối với nữ quỷ thức thời tỏ vẻ hài lòng.
Quanh thân Cố Duy Sanh
linh khí bàng bạc, mà từ trước tới nay không ai được đối xử với kèm quỷ
Lâu gia như người hầu, bởi vậy, cho dù Cố Duy Sanh ra tay không hợp lễ
nghĩa, trong lúc nhất thời cũng không có ai dám nhiều lời răn dạy y điều gì.
Được kèm quỷ của mình che chở, Lâu Tiêu không cảm thấy có
gì khó chịu, hắn ngồi xuống chỗ ngồi, miệng hơi mỉm vẫy vẫy tay với đối
phương: "Sanh Sanh, lại đây."
Cố Duy Sanh: "..." Trước mặt người khác gọi thân mật như vậy là muốn gây chuyện gì?
Khí thế mà y vừa vất vả lắm mới tạo ra đều bị hủy hoại ráo trọi.
"Nếu người đã đến đông đủ, vậy sau đây tôi sẽ nói về các quy tắc của cuộc thi năm nay."
Người đàn ông trung niên ngồi bàn Lâu Tiêu là người đầu tiên mở miệng, trông
ông chưa đến năm mươi, khuôn mặt bình thường, chỉ có đôi mắt đen sắc bén là giống hệt Lâu Tiêu.
Bên cạnh người đàn ông không có vong hồn đi theo, nhưng không ai dám vì điều này mà xem thường ông.
[Xem ra mẹ Lâu Tiêu phải là một đại mỹ nhân.] Lão Bạch hiển nhiên cũng nhận ra thân phận người đàn ông, nó không an phận cà cạ trong lồng ngực Lâu
Tiêu, cuối cùng vẫn khuất phục trước nhiệt độ ấm áp của đối phương.
[Cũng có thể là đột biến gien.] Cố Duy Sanh không để ý trả lời một câu, y
nghe lão Bạch nói, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến lão hòa thượng đột nhiên biến mất kia.
Có duyên với Phật, lẽ nào kiếp trước y là hòa thượng?
Nhưng vậy thì không đúng, Cố Duy Sanh vê lớp tóc trên vai, nhìn kiểu gì y cũng không giống một tên hòa thượng.
Trong lúc Cố Duy Sanh còn đang rối rắm vấn đề của Trần, cha Lâu bên kia đã
nói xong hình thức thi, Cố Duy Sanh nghe cả vào tai, quả nhiên vẫn là
bắt quỷ so đạo thuật như Lâu Tiêu đã nhắc tới.
Hầu hết người
tham gia thi đấu là những người trẻ tuổi từ tất cả các nhà các phái, mặc dù cuộc thi năm nay đã được quyết định, nhưng vẫn có người đứng ra bày
tỏ bất mãn.
"Chú Lâu, loại thi đấu này cổ lỗ sĩ quá đi." Một cô
gái nhỏ với hai bím tóc đuôi ngựa ngẩng đầu lên từ trà bánh trên bàn. Cô có một khuôn mặt nhỏ nhắn và phúng phính của mấy bé gái, lại có một đôi mắt hạnh thích hợp để làm nũng nhất, lúc này phối hợp với giọng nói
ngọt ngào của cô, cô gái ngây thơ liền xuất hiện.
Nhỏ như vậy đã bắt quỷ, xem ra giáo dục của giới thiên sư thực sự bắt đầu từ bé.
"Đó là Liễu Diệu, là viên ngọc quý nâng trên tay của Liễu gia." Lâu Tiêu
nghiêng đầu nhỏ giọng giới thiệu với Cố Duy Sanh, và cũng chính lời giải thích chu đáo này đã thu hút ánh mắt của cha Lâu ngồi bên cạnh.
Ánh mắt kia không có ác ý, ngược lại mang theo vài phần tò mò và trêu chọc.
Thầm thì to nhỏ còn bị trưởng bối bắt được, cơ thể lơ lửng trên không trung
của Cố Duy Sanh cứng đờ, sau đó khẽ gật đầu với đối phương.
—— Chú gì đó y không gọi được, nhưng chào hỏi kiểu này thì có thể.
"Thì là, lúc nào cũng chơi kiểu cũ này chán chết luôn ạ." Liễu Diệu vừa dứt
lời, thanh niên tóc vàng bên cạnh cô cũng gật đầu phụ họa, hắn mặc một
chiếc quần ống rộng rách, áo khoác cũng là cổ chữ V đỏm dáng, tai trái
đeo một chiếc khuyên kim loại, tất cả làm cho hắn trông không giống
thiên sư chút nào.
"Hill." Hoàn toàn không để ý đến tầm mắt của cha Lâu, Lâu Tiêu vẫn nhỏ giọng phổ cập khoa học cho Cố Duy Sanh, "Là con lai."
Tuy đã sống một ngàn năm, nhưng đồ cổ như Cố Duy Sanh vẫn chưa từng gặp được người nước ngoài.
Đặc biệt là người nước ngoài xuất hiện trong tình huống này.
Có lẽ cảm nhận được tầm mắt của Cố Duy Sanh, thanh niên tên Hill nhìn Cố
Duy Sanh nở một nụ cười xán lạn, trong con ngươi màu xanh lam như chứa
đầy những vì sao sáng lấp lánh.
Thoạt trông cũng không khác
người như cách ăn mặc, Cố Duy Sanh ở trong lòng yên lặng đánh giá, một
giây sau, tay trái của y đã bị người nào đó không tiếng động túm lấy,
lòng bàn tay cũng cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Thế hệ trước đều
bình chân như vại mà ngồi tại chỗ uống trà, nhìn như cứ để tùy tụi nhỏ
đi quấy rối. Cha Lâu hoàn toàn không phát hiện động tác nhỏ của con trai mình, ông nghiêm mặt nói: "Trật tự."
"Thi đấu lần này không chỉ để cho mấy tiểu bối các con luận bàn tranh tài, mà còn vì giải quyết nguy cơ của Vạn Phật Tự."
"Một tòa lăng mộ chôn ở Nhạn Sơn làm loạn, địa điểm bắt quỷ lần này của các con được quyết định ở đó."
Lời này vừa nói ra, ngoại trừ mấy lão già ngồi giữa sân, những người còn lại đều không khỏi nhỏ giọng nghị luận.
"Xuống mộ?" Liễu Diệu khẽ hô lên thành tiếng, trong mắt cũng nhiễm vài phần
nóng lòng muốn thử, "Cái này nghe có vẻ kích thích."
Kích thích? Cố Duy Sanh đảo mắt một cái, đối diện với Lão Bạch cũng đang nhìn sang: [Lăng mộ làm loạn, ông ta trá thi?]
"Xin hỏi bác Lâu là vật gì làm loạn?" Người đàn ông ngồi bên cạnh Chung Tử
Bình mở miệng hỏi, "Thực lực Vạn Phật Tự không yếu, vì sao lần này lại
cần chúng ta ra tay?"
Đàn ông nói chuyện giống như người xưa
mang theo một loại cảm giác nho nhã của thư sinh, Lâu Tiêu nhẹ nhàng vẽ
một chữ "Húc" trong lòng bàn tay Cố Duy Sanh, Cố Duy Sanh đã hiểu đây là anh trai của Chung Tử Bình, một người thừa kế khác của Chung gia, Chung Tử Húc.
"Chôn ở Nhạn Sơn là một toà lăng mộ đế vương, lần này
làm loạn chính là vô số vong hồn của những người bị bồi táng bên trong
lăng mộ."
Người bị bồi táng? Lão Bạch nôn nóng quẩy đuôi không
ngừng, ngoại trừ chính nó, bên trong toà lăng mộ kia còn có người bồi
táng nào sao?
Lẽ nào lần này là nó và lão Cố đã nhầm?
Cố Duy Sanh là người cũng đã từng xuống mộ không thể không nhíu mày, Lão
Bạch được y mang ra ngoài, thứ bên trong lăng mộ đế vương có thể làm
loạn ngoài vị hoàng đế kia thì không còn ai khác.
Vẻ mặt cha Lâu khẳng định, Giang Yên lại nói chắc như đinh đóng cột, hai người này... Rốt cuộc là ai đang nói dối?
Hay là có ai đã lừa cả bọn họ?
Trong lúc Cố Duy Sanh và Lão Bạch suy nghĩ nặng nề, lời giải thích của cha
Lâu vẫn tiếp tục: "Cách đây không lâu, Trần đại sư của Vạn Phật Tự đã
xuống mộ điều tra nhưng bị thương trở về, cho nên lần này bọn họ mời
chúng ta ra tay giúp đỡ."
"Thấy chưa," Hill đang cùng Liễu Diệu
chọn trà bánh thì nuốt một ngụm trà nóng, "Đám hòa thượng này gọi chúng
ta đến đây chắc chắn không có chuyện gì tốt."
"Phịch."
Phất trần màu trắng không chút lưu tình vỗ vào mặt Hill, người phụ nữ vẫn
luôn chợp mặt ở phía sau hắn, cầm tẩu thuốc phun ra một ngụm khói trắng: "Phải biết lễ phép."
Khuôn mặt hai người cũng không tương tự, nhưng Cố Duy Sanh vẫn phát hiện ra manh mối từ tư thế ngồi của người phụ nữ và Hill.
Này gọi là gì, là mẹ nào con nấy sao?
Quả nhiên, giây trước Hill còn đang phấn khởi giây sau đã xị mặt, ỉu xìu đáp lại: "Vâng, mẹ."
Giáo dục con trai mình xong, người phụ nữ dập tắt tẩu thuốc, nhắm mắt lại lần nữa.
"Nếu ngay cả Trần đại sư cũng bị trọng thương trong mộ, bác Lâu dựa vào cái
gì để bảo đảm an toàn cho chúng tôi?" Chung Tử Bình sau khi bị Lâu Tiêu
làm bẽ mặt không lên tiếng giờ lại cười lạnh nói, "Lần này người tham
gia thi đấu phần lớn đều là người thừa kế của các nhà, nếu như ở trong
mộ xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này sẽ thuộc về ai?"
"Địa điểm thi đấu từ trước đến nay đều do các gia chủ bàn bạc, nếu muốn tìm người chịu trách nhiệm, thì tìm cha mày trước đi."
"Các mùa thi đấu trước cũng không có khả năng an toàn tuyệt đối." Cha Lâu
bình tĩnh tự nhiên vây xem hai tiểu bối cãi nhau, sau đó mặt mày thân
thiết nhìn Chung Tử Bình, "Nếu sợ anh trai cháu bị thương, Tử Bình cũng
có thể đi cùng."