"Tôi không muốn hỏi gì cả," Cố Duy Sanh lạnh nhạt lắc đầu, "Nếu là người đứng xem, vậy không nên nhúng tay vào chuyện thế gian."
"Tôi đã đoán ngài sẽ nói như vậy," Vân Hành bỗng nở nụ cười, cậu dí dỏm nháy mắt mấy cái, "Xem ra tôi không thể tặng món quà mà tôi phá lệ muốn tặng rồi."
[Từ khí tức cho thấy, cậu ta thật sự chỉ là người bình
thường,] Lão Bạch cẩn thận ngửi mùi của Vân Hành, [Lão Cố, từ lúc nào mà anh ở sau lưng em đi trêu chọc nhân vật lớn như vậy?]
Cố Duy
Sanh hoàn toàn không quen biết Vân Hành, y biểu thị y rất oan ức, vì vậy y cau mày nói: "Tôi không nhớ chúng ta có quen biết, cậu không cần tôn
kính với tôi như vậy."
"Quỷ Tiên đại nhân không biết tôi là bình thường," Vân Hành phối hợp giải thích một câu, nhưng liên quan đến vấn
đề xưng hô, cậu vẫn cứ cố chấp không đổi, "Hầu hết thời gian tôi chỉ là
một nhà viết ca từ bình thường, công việc xem và viết sẽ làm cho con
người bất giác yên tĩnh lại—— là loại yên tĩnh có độ tồn tại cực thấp,
ngài nói xem?"
Cố Duy Sanh mở miệng không chút khách sáo: "Nhưng hôm nay cậu rất ồn ào."
"Ngài quá đặc biệt, chỉ có đích thân đến gặp ngài tôi mới có thể thấy rõ
hơn," Vân Hành thấp giọng, "Nhất là sau khi ngài và Lâu Tiêu ký khế ước, rất nhiều chuyện đều đã đi chệch khỏi quỹ đạo ban đầu."
Ngay cả chuyện y và Lâu Tiêu ký kết khế ước cũng biết? Cố Duy Sanh vô thức vuốt vuốt tai Lão Bạch, xem ra người trước mặt thật sự có vài phần bản lĩnh.
"Ngài không cần kiêng dè tôi như thế," dường như nhìn thấu
phòng bị của Cố Duy Sanh, Vân Hành chỉ chỉ đầu mình, "Trời sinh đã biết, tôi không phải cố ý nhắm vào ngài."
"Mặc dù vận mệnh luôn thay
đổi, nhưng rất ít người có thể làm cho nó lệch khỏi quỹ đạo, từ khi
tôi sinh ra tới nay, ngài là tồn tại thứ hai có thể khiến vận mệnh chệch đường ray."
Cố Duy Sanh nhìn thần sắc của đối phương, không
ngoài dự liệu mà đoán được đáp án trong lời của Vân Hành: "Người đầu
tiên là Lâu Tiêu."
"Đúng vậy," Vân Hành mỉm cười, "Năm anh Lâu
chín tuổi, tôi vì tò mò nên lén lút đi gặp anh ấy, sau đó còn bị cha
tôi đánh một trận."
Nụ cười thật lòng này của Vân Hành giúp
không khí giữa hai người dịu đi rất nhiều, Cố Duy Sanh nhướng mày nhìn
cậu: "Đến nhìn chúng tôi lộ liễu như vậy, xem ra lần này cậu về nhà sẽ
bị đánh thêm trận nữa."
"Cha tôi đã qua đời," Mặt Vân Hành lóe
lên vẻ cô đơn, "Chứ với tính cách của ông ấy, chắc chắn tôi sẽ không có
khả năng trở thành nhà viết ca từ nổi tiếng trên mạng như bây giờ."
Cố Duy Sanh vốn là người đã chết, cho nên đối với chuyện này y cũng chỉ lễ phép nói một câu "xin lỗi".
"Không có gì phải xin lỗi," Vân Hành xua tay, "Trong phim truyền hình không
phải thường nói 'biết càng nhiều chết càng sớm'' sao? Tôn gia chính là
minh chứng cho câu nói đó, chúng tôi đã quen rồi."
(Cho ai quên thì tên thật của Vân Hành là Tôn Thanh nhé.)
"Không có người lớn trong nhà quản càng dễ làm này làm kia," Vân Hành phủi tay đứng dậy, trên mặt khôi phục vẻ ngại ngùng, "Nếu ngài không muốn biết,
vậy ngài cứ xem tôi thành tên điên nói năng linh tinh đi."
"Anh Lâu sắp tới, tôi nghĩ hai người cần không gian riêng tư để nói chuyện."
Nói xong lời này, Vân Hành xoay người đi đến lều của Chúc Linh, Cố Duy Sanh ôm Lão Bạch lẳng lặng nhìn chằm chằm lều của Phó Minh Huân, năm giây
sau, quả nhiên y nhìn thấy Lâu Tiêu vén rèm ra ngoài.
Người biết trước tương lai sao?
Có chút thú vị.
"Đang nghĩ gì đấy?" Lâu Tiêu chân dài sải bước đến trước mặt Cố Duy Sanh, "Phát sóng trực tiếp sắp bắt đầu rồi."
Cố Duy Sanh nhìn đôi mắt Lâu Tiêu: "Anh biết thân phận của Vân Hành không?"
"Không biết," Lâu Tiêu phủ nhận nói, "Nhưng cậu ta trông không giống người bình thường."
Lời này lại ngược với "lén lút đi gặp" của Vân Hành, Cố Duy Sanh môi mỏng khẽ mở, trong nháy mắt bán Vân Hành sạch sành sanh.
—— Dù sao Lâu Tiêu cũng coi như một trong những người trong cuộc đối thoại vừa rồi, Cố Duy Sanh không có ý muốn giấu diếm đối phương.
"Vân Hành này còn thần bí hơn cả mấy lão già xem bói," Lâu Tiêu thoải mái
nói, nhìn có vẻ không quan tâm chuyện của đối phương, "Đừng lo, tôi sẽ
phái người đi thăm dò."
Thấy Lâu Tiêu có phòng bị, Cố Duy Sanh
cũng không bám mãi không buông đề tài này nữa: "Đi lâu như vậy, tiểu
thiên sư anh có nhìn ra được gì khác thường trên người Phó Minh Huân
không?"
"Thủ đoạn của mấy bộ xương đó không có gì khác những ác
quỷ," Giọng nói Lâu Tiêu có vẻ thất vọng, "Tà khí nhập não không điên
thì ngu, chỉ có điều trên người Phó Minh Huân có không ít bảo bối, hắn
tỉnh lại rốt cuộc sẽ như thế nào không ai nói được."
"Không quan trọng sau này hắn thế nào, tôi chỉ biết lát nữa hắn không thể tham gia
chương trình được nữa," Cố Duy Sanh liếc mắt nhìn Chúc Linh đang đỡ Lang Thu Ngọc hoạt động cơ thể, "Cô gái kia làm sao bây giờ?"
Phó
Minh Huân hôn mê bất tỉnh có nghĩa Chúc Linh trở thành một người một
nhóm, trong chương trình mang tính cạnh tranh như [Đưa Bạn], hành động
một mình rõ ràng rất bất lợi.
Lâu Tiêu nhướng mày: "Quan tâm cô ta vậy sao?"
"Anh ấu trĩ hả?" Cố Duy Sanh trợn mắt nhìn Lâu Tiêu không nói nên lời, "Lẽ
nào Lâu đại ảnh đế muốn bị khán giả nói mình bắt nạt một cô gái hay
sao?"
"Thật ra tôi có một cách vừa có thể cứu chương trình vừa
có thể chọc tức Chung gia," Cố Duy Sanh quay đầu lại nhìn thoáng qua
nhân viên đang kiểm tra thiết bị, "Nhưng không biết chương trình có đồng ý hay không."
Lâu Tiêu đang cùng Lão Bạch trao đổi ánh mắt hữu hảo nghe vậy nhếch khóe môi: "Có tôi ở đây sẽ không có chuyện 'không'."
"Nói đi, cậu muốn làm gì?"
*
Buổi livestream hôm qua có nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, mặc dù đài Dâu Tây đã đưa ra lời giải thích chính thức, nhưng Trương Lệ vẫn không khỏi lo
lắng cho Lâu tiên sinh và Cố Duy Sanh ở Bình Sơn xa xôi.
"Tích, tích, tích..."
Căn phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy rõ âm thanh chuyển động của
kim giây, Trương Lệ nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay, đúng mười hai giờ
làm mới trang livestream.
Buổi livestream hôm qua kết thúc ở
cảnh hai người Lâu Cố quay lưng ngủ, Trương Lệ cứ tưởng cảnh livestream
hôm nay sẽ bắt đầu từ giường của hai người, nhưng không ngờ ống kính vừa mở, cô liền nhìn thấy một khuôn mặt mèo cỡ bự.
Chờ chút, mèo?
Lão Bạch nhà ảnh đế béo như vậy hả?
Lúc Trương Lệ còn đang nghi ngờ mình nhìn lầm, "Mèo mặt bự" trước ống kính
được người ta bế lên, Cố Duy Sanh tinh thần khoan khoái nắm móng mèo,
cười híp mắt nhìn ống kính chào hỏi mọi người, mà Lão Bạch trong lòng y
thì lại nghiêng đầu, mắt không ngừng phóng đao về phía Lâu Tiêu đang dọn dẹp hành lý.
Nếu mèo đen bình thường dựng thẳng đồng tử trừng
người như vậy, tuyệt đối sẽ khiến không ít người phản cảm, nhưng hình
thể Lão Bạch thật sự là có chút phúc hậu, hành động lườm người khác của
nó trái lại trông ngốc nghếch đáng yêu không chịu được.
"Phụt."
Biểu tình của Lão Bạch thực sự quá mức sinh động, Trương Lệ quanh năm trà
trộn trong giới fan đương nhiên tốc độ tay không tệ, ngón tay cô bay
nhảy, liên tục chụp màn hình và lưu ảnh đã được chỉnh sửa.
Còn
Lâu Tiêu đã dọn dẹp xong hành lý căn bản không để ý Lão Bạch mắt phóng
đao, hắn huơ tay sang ống kính mấy lần xem như bắt chuyện, tay còn lại
thì cầm balo đưa cho Cố Duy Sanh.
Trương Lệ nhìn động tác dọn
dẹp lều cất vào balo liền mạch ăn ý của hai người, mãi đến khi ống kính
chuyển sang toàn cảnh, cô mới phát hiện có gì đó không đúng.