Tại đảo hoang, ban đêm
đến rất nhanh, giống như là trực tiếp lược bỏ hoàng hôn, mặt trời từ từ
chuyển hướng, chưa kịp xuống núi thì ánh mặt trời đã biến mất.
Thật sự thì vào ban ngày, toàn bộ hòn đảo rất tĩnh mịch, bởi ban ngày ngay
cả động vật cũng không có, chỉ Sở Tu bọn họ và những người tham gia trò
chơi.
Đến ban đêm, ngược lại sẽ náo nhiệt hơn một chút, các loài động vật muôn hình muôn vẻ từ các huyệt động ra ngoài, bắt đầu chuẩn bị đi săn.
Ba người ở bên trong huyệt động ăn uống no đủ, vây
quanh đống lửa sưởi ấm, Đỗ Điềm Điềm đang sử dụng công cụ duy nhất mà cô ấy có, cố gắng biến những tấm da này thành những chiếc áo khoác nhỏ
linh tinh.
Nhưng làm rất gian nan, chủ yếu là do có quá ít công
cụ, đâm thủng tấm da là nhờ vào cây kim nặn mụn, sau khi đâm thành lỗ
nhỏ rồi lấy dây thừng xuyên qua, cứ làm tiếp như vậy sau đó buộc nút ở
phía dưới cùng.
Nhìn kỹ hơn, nó thực sự là một tấm lông thú có hai lỗ to có thể đưa tay ra, hai hàng lỗ khác để xuyên dây thừng qua.
(Hai đoạn trên nó hơi khó hiểu á, tui đoán đại khái ý nó vậy nên tui edit vậy luôn, mọi người thông cảm nha)
Phải giữ ấm nên Đỗ Điềm Điềm mất nhiều thời gian để làm một cái, Trần Thiên
Lâm đã giúp đỡ rất nhiều, chủ yếu là bởi vì đâm xuyên da thú tương đối
mệt.
Sở Tu tích cực muốn hỗ trợ, nhưng lại bị cự tuyệt, bởi Đỗ
Điềm Điềm nói là: “Lão đại hãy ngồi nghỉ ngơi đi! Không thể làm tất cả
mọi chuyện được, tôi cũng muốn cống hiến một chút!”
Sở Tu bị buộc phải ôm một ống trúc đựng nước ấm, ngồi trên tảng đá xem hai người họ bận việc, cuộc sống rất thoải mái.
Khi màn đêm dần buông xuốn, ở trong sơn động cũng có thể nghe được bên
ngoài truyền đến một ít âm thanh sột sột soạt soạt. Vấn đề lớn nhất với
hang động của họ là nó đã được dọn dẹp quá sạch sẽ, hơi thở của con thú
đã từng sống nơi đây đã biến mất hoàn toàn.
Cho nên dã thú đi
ngang qua có thể ngửi được hơi thở của ba người còn sống, nếu không phải trước cửa chặn một tảng đá, buổi tối hôm nay tuyệt đối không thể ngủ
ngon, bởi vì ngoài cửa sẽ không ngừng phát ra tiếng động của dã thú ý đồ muốn tiến vào.
Đỗ Điềm Điềm một bên vá áo một bên nói: “Hai
buổi tối trước chúng tôi đều như vậy đấy, nói thật thì căn bản là không
ngủ được, vẫn luôn lo lắng cánh của không chịu đựng nổi, thứ ở bên ngoài sẽ chui vào trong.”
“Buổi tối hôm nay hai người hẳn là có thể
ngủ ngon một giấc.” Trần Thiên Lâm cũng cảm thán nói: “Nhưng chắc hẳn là tôi vẫn không ngủ được.”
“Vì sao?” Sở Tu tò mò mà dò hỏi: “Nếu mọi người thay phiên gác đêm, thì sẽ không có vấn đề gì.”
Trần Thiên Lâm trên mặt mang theo một chút cười khổ, nhưng giọng điệu lại
đầy vẻ khoe khoang: “Tôi cũng không có cách nào, trong phó bản thứ nhất
tôi biểu hiện không tồi, được khen thưởng một năng lực đặc biệt, đó là
thính giác của tôi tăng mạnh, sẽ nhạy bén hơn người bình thường rất
nhiều, cho nên khi người khác nghe thấy âm thanh rất nhỏ, thì tôi lại
nghe thấy rất to, vậy nên buổi tối tôi rất khó ngủ ngon.”
Sở Tu
nhớ tới mình lúc trước đã không nghe rõ năng lực kia, bởi vậy hơi tò mò: “Anh nói loại khen thưởng năng lực này, rất hiếm hả?”
“Đương
nhiên rất hiếm rồi, tuy rằng tôi không trải qua quá nhiều phó bản, nhưng tôi có nghe những người chơi lâu năm nói, những năng lực như vậy rất
đặc thù, chỉ khi người chơi mới hoàn thành trò chơi có biểu hiện xuất
sắc, hoặc là có cống hiến nào đó, thì mới có thể được khen thưởng ở thời điểm kết thúc phó bản, nếu như bỏ lỡ phó bản thứ nhất có khen thưởng
đặc biệt, thì sau này sẽ không còn cơ hội đạt được nữa.”
Anh ta
cảm thán một tiếng, sau đó nói: “Ở phó bản trước tôi có gặp được những
người chơi lâu năm, họ cũng không có năng lực đặc biệt gì cả, cho nên
hẳn là rất hiếm.”
Sở Tu bừng tỉnh đại ngộ, chủ yếu là vì khi phó bản trước kết thúc, cô với Úc Thời Dịch hai người đều đạt được, cô còn
nghĩ rằng nó là phổ biến.
“Làm thế nào biết mình có được khen thưởng đặc biệt hay không?”
“Vào lúc phó bản thứ nhất kết thúc, hệ thống sẽ thông báo, hơn nữa khi phó
bản kết thúc cô xem thương thành, mua sắm đồ vật thì nó sẽ lọt vào ba
lô, ba lô có giao diện riêng biệt, nhấn vào thì cô có thể nhìn thấy có
được tất cả đồ vật của mình cùng với năng lực đặc biệt.” Trần Thiên Lâm
kiên nhẫn phổ cập khoa học, sau khi phổ cập xong lại nói: “Cô không biết điều đó hả? Đừng có nói với tôi cô là người mới đấy.”
Sở Tu
thật đúng là rất "mới", nhưng cô bình tĩnh tỏ vẻ: “Không phải, tôi chỉ
là ít khi tiếp xúc với người khác, cho nên đối với mấy thứ này không rõ
lắm.”
“Ồ, năng lực đặc biệt giống tôi là rất hiếm, cho nên cô
không biết cũng là bình thường, nhưng mà nghe nói loại năng lực này cũng phân chủ động với bị động. Cũng giống như kỹ năng chủ động và bị động
của trò chơi trực tuyến, kỹ năng bị động của tôi không thể tắt được, có
đôi khi nó khá rắc rối.” Trần Thiên Lâm đại khái là cảm thấy luôn khoe
khoang hơi xấu hổ, khi nói xong còn ho khan hai tiếng.
Sở Tu đã
ngây người rồi, cho nên rốt cuộc cô đã đạt được năng lực gì vậy? Lúc ấy
bởi vì không ngờ, cho nên cuối cùng một câu không nghe rõ, hiện tại tim
gan trong lòng đã bắt đầu cồn cào.
Cô cảm thấy không có năng lực nào vô dụng cả, năng lực đặc biệt đều có ảnh hưởng lớn đến sự sống còn, cho nên đối với việc mình có năng lực đặc biệt, cô rất mong đợi, đáng
tiếc là cô phải chờ đến khi phó bản này kết thúc mới có thể thấy được.
Có đồng đội và không có đồng đội chênh lệch rất lớn, vào lúc chỉ có một
mình, sẽ có cảm giác ban đêm vô cùng dài, đến khi có hai đồng đội tâm
sự, nói chuyện về phó bản, thời gian lại trôi qua rất nhanh.
Sở
Tu biết, càng về sau ban đêm càng khó khó khăn hơn, cho nên đối với hiện tại nhẹ nhàng, cô rất quý trọng. Khi trời tối hơn một chút sẽ có người
buồn ngủ, chủ yếu là ba người họ cũng chưa nghỉ ngơi tốt, mệt rã rời
cũng là chuyện bình thường.
Trần Thiên Lâm đặc biệt hào phóng
trong phương diện này: “Hai người hãy ngủ trước đi, để tôi gác đêm cho,
dù sao thì bên ngoài đều là âm thanh, tôi cũng không ngủ ngon được, chờ
hai người tỉnh ngủ lại đến lượt tôi đi ngủ.”
Hai người cũng
không cự tuyệt, Sở Tu trải dù để nhảy của mình trên mặt đất, nằm trên đó liền ngủ rồi, trên người còn đắp hai tấm da thú, hơn nữa bên cạnh còn
có đống lửa đang không ngừng cháy, thật ấm áp, vốn dĩ chỉ là hơi chút
buồn ngủ nhưng rất nhanh đã ngủ say.
Đỗ Điềm Điềm bọn họ cũng
không vứt bỏ dù để nhảy, hiện tại liền có thể lấy nó làm đệm, hai người
đều ngủ rất sâu, chủ yếu là hai ngày nay cũng chưa nghỉ ngơi tốt, tuy
rằng buổi tối rất dài lâu, nhưng nghỉ ngơi không tốt cũng sẽ mệt mỏi,
ban ngày cũng không dám ngủ, chỉ có thể tận dụng thời gian đi tìm thức
ăn với vật tư khác để sinh tồn.
Có đôi khi bọn họ đều sẽ nghĩ rằng, mạt thế cũng sẽ giống như vậy.
Ngay cả Sở Tu là người đặc biệt cảnh giác, cũng đã ngủ rất lâu bên cạnh ngọn lửa ấm áp, vẫn luôn ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, lúc cô tỉnh lại có
nhìn thoáng qua di động, cô thế nhưng ước chừng ngủ hơn 9 tiếng, bù cho
hai ngày qua không được ngủ ngon.
Cô duỗi eo một cái, thậm chí
cảm giác được xương cốt đều kêu răng rắc răng rắc, hơn nữa vết thương
lúc trước bây giờ giống như là đã tốt hơn nhiều, căn bản là không cảm
giác được đau đớn.
Thể chất đã mua thật đúng là không phí chút
nào, lực lượng tăng cường, thể chất cũng tốt hơn, đáng tiếc loại tăng
cường sức mạnh đều có hạn mức cao nhất, bằng không cô khẳng định lấy
tích phân mỗi lần có được, đều đem đi đổi thể chất!
“Dậy đi.”
Trần Thiên Lâm nhỏ giọng nói, Đỗ Điềm Điềm không tỉnh ngủ, vẫn nằm bên
cạnh, hai má vì ánh lửa mà trở nên hồng hào, hẳn là ngủ thật sự thoải
mái, hai người cũng không muốn đánh thức cô ấy, nhỏ giọng giao lưu một
chút.
“Anh cũng đi ngủ đi.” Sở Tu thấp giọng nói: “Nếu không
được thì mang nút bịt tai, hẳn là có thể ngăn được âm thanh, nghỉ ngơi
không tốt vẫn là không được, có việc thì tôi sẽ kêu anh dậy.”
“Đúng rồi.” Trần Thiên Lâm gãi gãi đầu: “Tại sao tôi lại không nghĩ tới mang nút bịt tai chứ? Tôi đi thử xem.”
Anh ta hứng thú bừng bừng làm làm nút bịt tai cho chính mình, sau khi làm
xong thì nhét vào lỗ tai, vừa nằm trên dù để nhảy đã ngủ, nút bịt tai
chắc chắn là không có khả năng ngăn chặn tất cả âm thanh, nhưng sẽ làm
giảm âm lượng xuống, chắc là anh ta đã sớm quen bên tai vẫn luôn có rất
nhiều âm thanh, vậy nên khi âm thanh nhỏ đi, rất nhanh đã ngủ rồi.
Sở Tu ngồi ở bên cạnh đống lửa, thêm một ít củi vào trong, lúc trước Đỗ
Điềm Điềm nấu không ít canh thịt, bọn họ ăn một lần không hết, để lại
chờ buổi tối đói bụng thì ăn.
Sở Tu ngủ gần 10 tiếng, đã sớm đói
bụng, hâm nóng một ít canh thịt để ăn, khứu giác của động vật đều cực kỳ nhạy bén, đáng tiếc là cửa động đã bị chặn, chúng nó căn bản không vào
được.
Những động vật đó đều có đôi mắt đỏ hoe, thoạt nhìn giống
như là đôi mắt bị xuất huyết, chúng đang không ngừng qua lại bên ngoài
cửa động.
Sở Tu ăn xong, lại lót ở dưới lòng bàn chân một chút đồ vật, từ khe hở trên đỉnh nhìn ra, ngoài sơn động đã một mảnh hỗn độn.
Những loài thú săn mồi sau khi lại đây, vẫn không có cách nào đi vào trong
sơn động. Dưới sự thôi thúc của cơn đói, chúng bắt đầu giết nhau, những
con cơ thể hơi nhỏ sẽ hợp tác săn giết con to lớn hơn, còn những con cơ
thể to lớn sẽ lặng lẽ mai phục dã thú đi lẻ.
Dã thú chết càng
nhiều, mùi máu tươi càng dày đặc, đi một đám lại đến một đám khác, nhưng vẫn như cũ sẽ có dã thú mới tiên tục lại đây.
Ngoài cửa rộn ràng nhốn nháo, cũng không thiếu dã thú.
Sở Tu sở dĩ muốn ra bên ngoài xem, là bởi vì nghe được tiếng bước chân
nặng nề, trong lòng cô có dự cảm không tốt, lúc này mới từ khe hở nhìn
ra bên ngoài.
Dường như trực giác của dã thú đã nhay nhạy hơn
một ít, chúng nó nhạy bén nhận thấy được có thứ gì đang tới gần, thậm
chí những con đang chiến đấu với nhau cũng lập tức bỏ rơi con mồi rồi
chạy tán loạn.
Nhưng luôn có một số con chạy chậm, hoặc là lúc
chiến đấu bị thương, phản ứng chậm hơn rất nhiều so với đồng loại, trong đó có mấy con, thương thế tương đối nghiêm trọng, đặc biệt là bị thương ở chân, vào lúc kinh hoảng chạy trốn, trong rừng cây đen như mực đột
nhiên có bàn tay to vươn ra, bắt những dã thú đó trong lòng bàn tay.
Lũ dã thú bắt đầu kêu thảm thiết, nhưng ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết
đột nhiên im bặt, bởi vì chủ nhân bàn tay to đã trực tiếp xé nát chúng
nó, ném vào trong miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống.