Đào Hoa tự nhiên sẽ không ngốc đến nỗi cho rằng chung cư theo như lời
Tiểu Cửu là căn biệt thự lần trước, nhưng cũng không nghĩ đến việc nơi
hắn ở là tòa nhà thuộc mảnh đất đắt đỏ nhất trong trung tâm của đô thị.
Thật sự không còn lời gì để nói, từ trước đến giờ mình tự cho rằng thiếu
niên này sẽ càng thích rời xa náo nhiệt sống ở chỗ hẻo lánh nào đó, như
vậy mới có thể làm việc hắn thích trong im lặng, giống như chậm rãi cứa
dao vào thứ gì đó rồi ngồi nhìn máu chảy đầm đìa.
Trong đầu toàn hình ảnh chết chóc ghê rợn khủng bố tinh thần, Đào Hoa không tránh khỏi đánh cái rùng mình.
Chung cư có hai phòng ngủ, mở cửa đi vào, cách bố trí đồ vật không khác nào
phòng khách sạn cho khách, toàn bộ đều là vật đơn giản nhất, không có
một chút dấu vết từng có hoạt động của con người, trong phòng bếp sạch
sẽ, đèn chùm lưu ly gì đó cũng đều không có.
Thật đúng là đơn giản đến tận cùng a, Đào Hoa không khỏi cảm thán.
Tiểu Cửu bật TV cực lớn trong phòng khách, bên trong trình chiếu rất nhiều
hình ảnh được phân thành nhóm làm cô ngây người, đó là toàn bộ quang
cảnh trong từng ngóc ngách của tổng chung cư được camera quay lại, quả
nhiên hắn rất chuyên nghiệp.
Đào Hoa chuẩn bị tham quan nhà dưới, nhìn xem có thêm thứ gì lạ lùng nữa không, kết quả Tiểu Cửu nói một câu làm cho cả người cô sững lại.
"Cởϊ qυầи áo ra."
"Tại... Tại sao?" Ngược lại Đào Hoa theo bản năng nắm chặt cổ áo tuy rằng biết cách này không có tác dụng gì.
"Bọn họ đã đuổi tới, trên người của chị có gắn vật theo dõi."
Tiểu Cửu nói làm Đào Hoa cả kinh, lập tức nhìn vào màn hình lớn, quả nhiên
tất cả thang máy đều xuất hiện nhiều người mặc tây trang nam, lại là
chiêu chặn đường vây bắt, nhưng mà Mộc Diệc Sinh cũng không ở trong đám
người đó, điều này làm cho Đào Hoa nhẹ nhàng thở ra một chút.
Cô cũng không dám dong dài, rất nhanh cởi hết quần áo trên người, chỉ còn sót lại nội y.
"Phải cởi hết."
Đào Hoa đối diện với ánh mắt lạnh băng của Tiểu Cửu, những người đó đều là do mình đưa tới, đành chấp nhận vậy.
Cởi bỏ hai mảnh vải còn sót lại trên người, hai cánh tay Đào Hoa giao nhau
vòng lấy ngực đứng ở trong phòng khách, cả người trần trụi làm cô co
quắp lại nhưng ít nhất có thể ổn định tâm tình.
"Tôi cởi hết rồi, thứ dùng để theo dõi kia ở đâu?" Đào Hoa hỏi Tiểu Cửu, tầm mắt hướng
đến màn hình, đám người đó đã lên đến tầng cô đang đứng, hơn nữa còn móc ra súng lục từ trong túi, thong thả tới gần.
Bọn họ mang theo vũ khí?!
Sau khi nhận thức được tình thế lúc này, cảm xúc của Đào Hoa trong nháy mắt càng thêm căng chặt, cũng đúng, lần này người mang cô đi là sát thủ,
nếu không có vũ khí bọn họ chưa chắc là đối thủ của hắn.
So với
Đào Hoa đang run sợ bên cạnh, trên mặt Tiểu Cửu vẫn chưa xuất hiện một
hút dấu hiệu của sự hoảng loạn, bình tĩnh nhặt lên quần áo cẩn thận kiểm tra một cách dị thường.
Người đã sắp tới tận cửa, tinh thần lung lay sắp đổ, hơn nữa cả người trần như nhộng càng phóng đại tâm trạng
bất an lúc này của Đào Hoa.
Mặc kệ đi! Bỏ qua Tiểu Cửu, cô vọt
vào trong phòng ngủ, dùng tốc độ cực nhanh mở ra tủ quần áo, tùy tay
tròng lên một cái áo thun.
Mặc xong quần áo, Đào Hoa lại trở về phòng khách: "Làm sao bây giờ, bọn họ đã tới rồi!!"
Tiểu Cửu xé quần áo loạn xạ, từ bên trong đống đồ lấy ra một vật bằng kim
loại nhỏ như cúc áo được gắn trên túi áo sơ mi, ngón tay dùng sức, máy
theo dõi đã bị bóp nát.
Hắn bình tĩnh thong dong bắt lấy tay cô, hai người vào trong thư phòng.
Kì lạ là Đào Hoa bởi vì thái độ của hắn trấn định tự nhiên, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Thôi cùng lắm thì bị bắt trở về, dù sao Mộc Diệc Sinh không có ở đây, bọn họ cũng không dám tự ý xử lý mình.
Tiểu Cửu đi đến trước kệ sách kích hoạt cơ quan, bức từng sau kệ lập tức
chuyển động, lộ ra căn phòng tối om được che giấu bên trong.
Thật là lợi hại!
Đào Hoa mới được chứng kiến cảnh chỉ có trong phim điện ảnh, trong lòng bỗng nhiên kích động, vô cùng hưng phấn.
Hai người trốn vào phòng tối, khôi phục nguyên dạng của kệ sách, nhìn từ
bên ngoài hoàn toàn không phát hiện được chút dấu vết gì.