Lúc này đây, sự ghé thăm Mai Thất cũng không làm cho Mộc Diệc Sinh phát hiện.
Chỉ là Đào Hoa tự mình chột dạ, cho nên đối với Mộc Diệc Sinh phá lệ thấp
thỏm bất an, so với bình thường càng thêm phối hợp hắn, ôn tồn, hùa theo tiết tấu trừu động của hắn, phóng túng cảm xúc của chính mình, rêи ɾỉ,
thấp suyễn, thậm chí sẽ chủ động gần gũi hắn.
Hai người khó được hòa hợp như thế mà hưởng thụ một hồi cá nước thân mật, coi như là khách và chủ tận hưởng giao hoan.
Sau khi trải qua một lần vui sướng tràn trề, cả người Đào Hoa nổi lên một
tầng mồ hôi mỏng, cô mềm mại mà ghé vào mép giường, dưới ánh đèn vàng
ấm, phần da lưng càng thêm trong suốt như ngọc, ánh sáng tơ lụa, làm
ngươi yêu thích không buông tay.
Tay Mộc Diệc Sinh ở trên người
Đào Hoa lưu luyến, như bút vẽ mà miêu tả từng đường cong, hình dáng, sau đó bàn tay đi xuống, cắm vào giữa ngực, phủ lên hai khỏa mềm mại, kẹp
đầṳ ѵú đỏ như quả mâm xôi, nhẹ xoa chậm vê.
Một cái tay khác, sờ đến giữa kẽ mông, khiêu khích cốc huyệt thần bí.
Hô hấp Đào Hoa trở nên dồn dập lên, cô ngẩng đầu cùng Mộc Diệc Sinh đối
diện, dưới vầng sáng mờ nhạt, mặt hắn nhìn qua càng thêm mê người.
Một khuôn mặt siêu đẹp trai, có tính lừa gạt cực cao, nữ nhân nhìn sẽ si
mê, luân hãm, hận không thể ném từng bó tiền mặt cho hắn, nếu hắn tham
gia vào showbiz, nhất định tiền đồ rộng mở, trở thành nam thần làm mưa
làm gió.
Không có người nào ngờ đến, người có bề ngoài cực phẩm
như vậy, lại làm nghề nghiệp hai tay nhuốm máu, ba năm trước đây cô lựa
chọn tới gần, cũng là trăm triệu không nghĩ tới.
Biết vậy đừng làm, cũng đã không còn cách để lui về phía sau.
Lúc Đào Hoa đang hoảng hốt, Mộc Diệc Sinh đã đem cô kéo đến dưới thân, nâng lên chân kẹp lấy eo hắn, lại lần nữa liền ướŧ áŧ đâm vào.
Lúc
Đào Hoa mở mắt ra, đã là nửa đêm, không nghĩ tới thế nhưng mệt đến hôn
mê đi. Cô phủ thêm một lớp áo ngủ tơ tằm, đứng dậy đi tắm rửa, muốn đi
rửa một thân dính nhớp khó chịu.
Đột nhiên biến cố phát sinh, khi Đào Hoa đang đẩy ra cửa toilet, một người nam nhân từ trên trần nhà
nhảy xuống, đồng thời phong bế miệng cô.
Đào Hoa chớp chớp mắt,
trừng mắt nhìn nam tử mang mặt nạ bằng bạc, lại nhìn nhìn trên đỉnh đầu, thế nhưng từ lỗ thông gió bò vào, người tới không có ý tốt a.
Bất quá, hẳn là không phải hướng tới mình.
Ở bên người Mộc Diệc Sinh mấy năm, Đào Hoa đã trải qua không ít lớn nhỏ
nguy hiểm, cho nên cô còn giữ được bình tĩnh, không có biện pháp, quá
nhiều người muốn mạng của Mộc Diệc Sinh.
Kỳ thật, cô là hy vọng những người này có thể thành công.
Nếu Mộc Diệc Sinh có bất trắc gì, mình có phải hay không có thể tự do? Đào Hoa ích kỷ mà suy nghĩ.
Ánh mắt nam nhân lộ ra âm ngoan cùng lệ khí, giống một con sói đói khát, phảng phất giây tiếp theo là có thể cắn đứt cổ con mồi.
Thân thể Đào Hoa không khỏi co rúm lại một chút, xem thân thủ của hắn, hẳn
là cao thủ, bất quá dám đến đối phó Mộc Diệc Sinh, khẳng định không phải hạng người hời hợt tầm thường.
Đào Hoa tự nhiên hy vọng nam nhân này tốt nhất là đem cô đánh gáy cho bất tỉnh, ân oán giữa hắn cùng Mộc
Diệc Sinh, chính bọn họ tự đi mà giải quyết.