Phượng Thiên Y lấy một tấm thảm nhung từ trong ám cách ra bọc lấy tiểu
bảo bối đã kiệt sức ôm vào lòng, dùng nước trà lạnh thấm ướt khăn, lau
sơ khuôn mặt nhỏ nhắn nhếch nhác dính đầy mấy chất lỏng rối loạn.
"Thiên Y ca ca...." Cố Trường An níu lấy tấm thảm, mở to đôi mắt ướt át nhìn Phượng Thiên Y, điệu bộ do dự muốn nói lại thôi.
"Muốn nói gì nào?" Phượng Thiên Y bóp bóp khuôn mặt của cậu, mỉm cười.
Mặt của Cố Trường An ửng đỏ, mím môi cụp mắt xuống: "An nhi muốn mặc quần
áo." Thiên Y ca ca ăn mặc chỉnh tề gọn gàng, còn cậu toàn thân chỉ quấn
mỗi tấm thảm, giờ còn đang ở bên ngoài... quá xấu hổ.
"Ta thấy
em như vậy rất được, bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho ca ca *** thoải
mái, khỏi phải cởi quần áo." Phượng Thiên Y cười xấu xa, kéo tấm thảm ra một chút, bóp lấy núm vú đã bị chơi đến sưng tấy lên.
"Ha..."
Cố Trường An kinh sợ hô lên, xấu hổ đỏ mắt, vội giật tấm thảm lại bọc
kín mình kín mít, trừng mắt lên án nào đó: "Phượng Thiên Y, huynh xấu xa chết đi được, bây giờ huynh biết bắt nạt ta rồi, không thương ta nữa!"
Phượng Thiên Y nâng mày: "Gọi ta là gì cơ?"
Cố Trường An run run, nhưng vẫn không chịu khuất phục quay đầu đi, trong mắt đã dâng lên nước mắt.
"Bảo bối ngoan, ca ca cho em mặc quần áo có được không?" Phượng Thiên Y hôn lên gương mặt nhỏ của cậu, ôn nhu nói.
Cố Trường An hoài nghi nhìn hắn.
Phượng Thiên Y cũng không nói nhiều, lấy một bộ quần áo sạch sẽ nghiêm túc mặc vào cho cậu.
Lúc này Cố Trường An mới mỉm cười, trong lúc nam nhân đang cài khuy áo cho
mình, cậu nhẹ nhàng vòng tay qua cổ hắn rồi hôn lên má hắn một cái:
"Thiên Y ca ca thật tốt."
Phượng Thiên Y nhìn nụ cười thẹn thùng hồn nhiên của cậu, ánh mắt khẽ động, đầu lưỡi chậm rãi liếm qua chân
răng ngứa ngáy: "An nhi?"
"Dạ?" Cố Trường An nghi hoặc nhìn hắn.
"Mở cửa sổ ra để thoáng khí một chút nào." Phượng Thiên Y sai bảo cậu.
Cố Trường An vẫn còn ngây ra một lúc, đợi đến khi ngửi thấy mùi vị ái dục
nồng đậm trong xe, khuôn mặt cậu đỏ lên, hấp tấp quay người mở cửa sổ
ra, tuy còn có một tấm mành ngăn cách nhưng các loại âm thanh ồn ào trên đường cái vẫn trực tiếp truyền vào.
"Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô thơm ngon đây..." Một tiếng thét to vang dội vang lên sát cạnh xe ngựa.
Đôi mắt Cố Trường An sáng lên, cái miệng nhỏ chậc chậc hai cái.
"Không phải An nhi thích ăn kẹo hồ lô sao? Mua đi." Phượng Thiên Y thảy cho cậu một thỏi bạc.
Mắt Cố Trường An đong đầy ý cười, xoay người muốn mở cửa bước ra ngoài, lại bị hắn ngăn lại.
"Không cần phải ra ngoài, mua qua cửa sổ là được rồi." Trong giọng điệu réo rắt của nam nhân có một chút ám ách quỷ dị.
Tuy Cố Trường An vô cùng khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều, xoay người
vén rèm lên, nhưng xe ngựa vẫn còn cách một khoảng nhỏ với người bán
kẹo, cậu đành nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ, vẫy tay gọi người bán
rong.
"Vị tiểu công tử này muốn mua kẹo hồ lô phải không?" Người bán rong ôn hòa hỏi.
Cố Trường An gật gật đầu, chỉ chỉ một xâu kẹo trong đó: "Lấy giúp cho ta
xâu này... A..." Một tiếng rên rỉ ngọt mềm không kịp phòng bị mà bật ra.
Người bán rong nghi hoặc nhìn vị khách đột ngột sững người,
thấy thiếu niên xinh đẹp kia đang mở to đôi mắt đào hoa như chứa cả sắc
xuân, bộ dáng vô cùng mê người, gã không kìm được nuốt nước bọt, trước
giờ gã chưa từng thấy tiểu công tử nào xinh đẹp đến nhường này, làm lòng người ta ngứa ngáy hơn cả mấy cô nương kia.
Lúc này Cố Trường
An làm gì còn tâm trạng để ý đến ánh mắt của người bán rong kia, hết
thảy tri giác đều tập trung vào lỗ đít đang bị nam nhân liếm láp moi móc kia, điểm n*ng mẫn cảm bị ngón tay thô ráp của nam nhân ấn đè nghiến
không ngừng, lỗ dâm sưng tấy bị đầu lưỡi lớn ẩm ướt liếm láp, thỉnh
thoảng xấu xa dùng răng cắn một cái, cái miệng nhỏ bị sử dụng quá độ làm sao chịu được trêu đùa như vậy, cảm giác vừa đau vừa tê ngứa khiến cậu
khó chịu không được mà thoải mái cũng không xong, *** nhỏ cũng ngóc đầu
dậy...
Đôi mắt trừng lớn của Cố Trường An dần dần chảy nước mắt, khuôn mặt nhỏ cũng ngày càng đỏ lên, trên trán lấm tấm mồ hôi mỏng, cậu gắt gao cắn chặt môi, rất sợ sẽ phát ra tiếng trước mặt người khác.
"Ngài còn muốn mua kẹo hồ lô không?"
Người đẹp đến đâu cũng không quan trọng bằng việc làm ăn, người bán rong quơ quơ xâu kẹo hồ lô trước mặt Cố Trường An.
Cố Trường An gian nan gật đầu, run tay nhận lấy kẹo hồ lô, thỏi bạc trong
tay còn chưa đưa đến tay người bán đã dằn không được nức nở một tiếng,
tay cậu buông lỏng đánh rơi thỏi bạc xuống đất.
Tiếng nói còn
mang chút trẻ con của thiếu niên bắt đầu trở nên nức nở, mềm mại như bé
mèo con đang phát xuân, người bán rong nhất thời nuốt một ngụm nước
miếng, đầu óc không tự chủ được hiện lên hình ảnh thiếu niên xinh đẹp
tuyệt trần này bị đè dưới thân mình, sắc mặt đỏ lên, xoang mũi ngứa
ngáy, thậm chí còn không để ý đến chuyện nhặt tiền lên, xe ngựa đã đi xa mà đôi mắt gã vẫn cứ dán chặt vào khung cửa sổ đóng kín...
"Hu hu hu... Sao huynh lại như, như vậy... Hức... Không, không muốn.... Không muốn...."
Cố Trường An nằm sấp trên ghế khóc lóc tủi thân, nghĩ đến ánh mắt cuối
cùng mà người bán rong kia nhìn mình, ngay cả ý muốn tìm chết cũng có,
cậu cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh đang dán sát ngoài lỗ đít mình,
hoang mang quay đầu lại nhìn, đôi mắt cậu trừng lớn suýt chút tan vỡ mà
ngất đi.
"Ca ca quá đáng như vậy, mời bảo bối ăn kẹo hồ lô tạ
tội được không nào?" Phượng Thiên Y ghìm eo thiếu niên, cúi người liếm
láp cặp mông thịt vểnh cao, cầm lấy xâu hồ lô không ngừng trượt qua
trượt lại ngoài cửa động của cậu, lỗ nhỏ sưng tấy co rút nuốt kẹo hồ lô
bọc đường vào, nam nhân nhìn đến miệng lưỡi khô khốc, cắn một cục kẹo
rồi cúi người đút vào cái miệng nhỏ mê người kia.
"Không... Ưm..."
Cố Trường An không kịp từ chối, một quả sơn tra đã bị chậm rãi đẩy vào
trong lỗ đít, vật hình cầu cứng rắn lạnh lẽo là một sự tồn tại xa lạ với lỗ nhỏ, xúc cảm chạm phải thứ không có sự sống làm cậu kinh sợ không
thôi, nhưng đầu lưỡi ấm áp theo sau liếm láp lại có thể xoa dịu nỗi sợ
của cậu đến lạ.
"Bảo bối thả lỏng nào, ca ca luôn có thể làm em thấy thoải mái, An nhi phải tin ca ca."
Phượng Thiên Y dù đã duỗi dài đầu lưỡi cũng khó đẩy được quả sơn tra cứng ngắc sâu vào trong lỗ thịt chặt chẽ. Hắn liếm lỗ đít đang co rúm lại, dứt
khoát ngồi lại trên ghế rồi bế thiếu niên lên theo tư thế xi tiểu, vừa
vỗ về vừa dùng ngón tay đẩy quả thứ hai vào.
"Thiên Y ca ca
buông, buông An nhi ra, An nhi thật, thật sự rất sợ... Ca ca nếu, nếu
như... Hức... còn thương An nhi... A không... "
Cố Trường An
nghiêng người giữ lấy cánh tay nam nhân không ngừng cầu xin, quả sơn tra thứ hai vẫn chui vào trong lỗ, làm cho quả sơn tra ban đầu kia vào càng sâu hơn, cậu khó chịu không ngừng uốn éo, đôi mắt híp lại rơi xuống vài giọt lệ.
"Bảo bối cứ tin tưởng ca ca." Phượng Thiên Y không mềm lòng, chỉ là dịu dàng hôn lên gò má của cậu, ngón tay chầm chậm xoa xoa lỗ nhỏ, muốn làm cho cậu có thể thả lỏng.
"Thiên Y ca ca..." Cố Trường An thở gấp, cuối cùng vẫn bị sự dịu dàng của nam nhân trấn an,
rúc chặt trong ngực hắn run rẩy, nỗ lực không để mình kháng cự nữa.
"Bảo bối thật ngoan." Phượng Thiên Y cười nhẹ, ngậm lấy miệng nhỏ của cậu
nhẹ mút lấy, tay không ngừng di chuyển, chậm rãi đưa thêm hai quả sơn
tra vào, lúc quả thứ tư còn chưa vào hết thì nhóc con trong lòng đột
ngột run lên dữ dội, dùng sức đẩy hắn.
"Ha... Không được...
Không muốn nữa... Ưm... chạm trúng rồi... Hu hu... chạm trúng rồi..." Cố Trường An nắm chặt lấy cánh tay nam nhân, đôi mắt mơ màng mở to, đôi
chân vắt trên cánh tay nam nhân không ngừng vặn vẹo.
"Có phải
chạm đến điểm n*ng của An nhi rồi không, hửm?" Phượng Thiên Y biết rõ,
ném số hồ lô còn lại xuống đất, cố tình chọc chọc viên hồ lô thứ tư vẫn
còn lộ một ít bên ngoài.
"Ha ca ca... Đừng, đừng động vào... An
nhi khó chịu..." Cố Trường An cúi đầu khóc thút thít, gương mặt đỏ lên,
quả sơn tra ở sâu nhất theo sự mấp máy của thịt ruột mà không ngừng
nghiền qua điểm mẫn cảm nhất, tra tấn khiến cậu phát điên mất.
"Nhưng sao miệng nhỏ phía dưới của An nhi vẫn còn chảy nước miếng thế kia?"
Phượng Thiên Y tò mò hỏi, ngón tay chọc chọc *** nhỏ rỉ nước.
Cơ thể Cố Trường An run lên, gian nan lắc đầu: "Không muốn... chạm vào... Thiên Y ca ca... lấy, lấy nó ra đi... A..."
Đầu khấc màu da bị nam nhân chơi đùa, lỗ đít vì khoái cảm mà co rút dữ dội, quả sơn tra cứng đến đòi mạng kia nghiền nát điểm n*ng không thương
tiếc, luồng điện chạy tán loạn vô tận trong thân thể, bức cậu run lên
từng đợt.
"An nhi nuốt vào sâu thật đó, ca ca lấy không ra, An
nhi tự mình đẩy ra được không, lấy ra cho ca ca ăn." Giọng điệu Phượng
Thiên Y vô tội nhưng sắc mặt lại tràn đầy hứng thú, liếc cái quả màu đỏ
lúc ẩn lúc hiện, liếm liếm khoé miệng.
"Không, không thể được... Không..." Cố Trường An nghĩ đến cảnh đó liền không kìm được khóc thành
tiếng, trước mắt biến thành màu đen sắp ngất đi.
"Hay là An nhi
muốn ngậm lấy kẹo hồ lô cả đời, đi đâu cũng ngậm theo?" Phượng Thiên Y
đổ dầu vào lửa, xấu xa bóp lấy đầu khấc cậu.
Thế là Cố Trường An ra sức lắc đầu, khuôn mặt vì sợ hãi mà trắng bệch.
Phượng Thiên Y nhếch môi, vỗ vỗ mông của nhóc con để cậu ngồi xổm, mình thì
nằm xuống cái nệm to, đối mặt với cánh mông của thiếu niên.
Bẻ
cánh mông trắng nõn mịn màng ra, phong cảnh kiều diễm liền lộ hết ra,
miệng nhỏ sưng tấy ngậm lấy kẹo hồ lô không ngừng mấp máy, nước dâm chảy lộp bộp, một giọt còn lửng lơ nơi đó chưa rơi, nam nhân nhịn không được vươn đầu lưỡi ra liếm đi.
"A! Thiên Y ca ca đừng, đừng..." Cố Trường An khẽ rên một tiếng, đầu gối nhũn ra quỳ xuống.
"Nước miếng của An nhi vừa ngọt vừa dâm, Thiên Y ca ca rất thích." Phượng
Thiên Y khẽ cười, nói xong lại mở to miệng hút lấy một chút, không chỉ
không hút khô nước dâm, trái lại nước chảy càng nhiều, thế là nam nhân
hút càng hăng hái hơn nữa.
Thân thể Cố Trường An càng ngày càng
mềm, ngã trên bụng nam nhân không bò dậy được, níu lấy áo nam nhân rồi
nhỏ giọng thút thít.
Đợi đến khi kẹo hồ lô bọc đường đã tan được một nửa, Phượng Thiên Y mới chưa đã thèm tha cho nhóc con, đỡ lấy thân
thể vô lực của thiếu niên để cậu ngồi xổm dậy: "Thiên Y ca ca đã giúp An nhi ăn kẹo hồ lô nhỏ lại rồi, bây giờ tới lượt An nhi tự mình làm."
"An nhi, không, không biết..." Gương mặt nhỏ đỏ bừng ướt át của Cố Trường
An gục xuống, chống lên bụng nam nhân và thành xe, thử vài lần đều không được, trái lại càng làm cho mấy viên kẹo hồ lô vào sâu bên trong hơn,
nước mắt càng chảy càng nhiều, yếu ớt lẩm bẩm nói.
"Bình thường
An nhi đi đại tiện thế nào?" Phượng Thiên Y nhướng mày, nhìn quả sơn trà lấp ló ở lỗ đít, cảm thấy vô cùng hứng thú.
"Đừng, đừng nói..." Toàn thân Cố Trường An nóng bừng vì xấu hổ.
"Được được được ta không nói, An nhi thử lại đi." Phượng Thiên Y biết rõ bé
ngoan thực sự chịu không nổi, nhẹ nhàng xoa xoa mông giúp cậu bình tĩnh
lại.
Cố Trường An thấy hắn thật sự không lên tiếng nữa, hít sâu
một hơi, chịu đựng cảm giác xấu hổ bắt đầu co rút lỗ nhỏ như đang bài
tiết, quả sơn tra cứng ngắc bên trong tức khắc di chuyển, khoái cảm ngập đầu lại lần nữa ập đến, nếu không có bàn tay to khỏe của nam nhân chống đỡ, chỉ sợ cậu sẽ lại quỳ xuống tiếp.
"Ưm..."
Qua một
lúc, quả đỏ ra ra vào vào cả nửa ngày cuối cùng cũng bị thịt ruột ép ra
ngoài, thậm chí dịch ruột và mồ hôi còn cùng chảy vào trong miệng nam
nhân, Cố Trường An cắn môi rên nhẹ một tiếng, lúc vật cứng đó nghiền qua điểm n*ng, cây gậy th*t yếu ớt bắn ra chất lỏng trắng sữa trong suốt,
cơn cao trào ngoài ý muốn làm cho thân thể cậu bắt đầu vô lực đong đưa,
đôi chân mềm mại không kiểm soát được run lên, sau đó lại nghe thấy
tiếng nhấm nuốt của nam nhân, gương mặt nhỏ nháy mắt đỏ như tích máu,
từng giọt nước mắt to to rơi lên quần áo của hắn.
"An nhi đừng
khóc, kẹo hồ lô An nhi làm vừa ngọt vừa ấm, khác với cái người ta làm,
An nhi sẽ luôn bên cạnh Thiên Y ca ca, làm kẹo hồ lô cả đời cho Thiên Y
ca ca phải không nào?" Phượng Thiên Y hôn lên lỗ nhỏ khích lệ, dịu dàng
vỗ về.
"Hức... An nhi, An nhi sẽ... sẽ luôn ở... bên Thiên Y ca, ca ca..." Cố Trường An thở hổn hển nói ngắt quãng, thân thể vì lời nói
của nam nhân mà tìm lại được chút ít sức lực, bàn tay vịn trên thành xe
trắng bệch, ngừng thở cảm nhận quả thứ hai. Đã có kinh nghiệm từ lần đầu tiên, quả thứ hai và thứ ba được đẩy ra dễ hơn rất nhiều, nhưng tốc độ
ăn của nam nhân luôn nhanh hơn cậu rất nhiều, quả thứ tư cứ lơ lửng ở đó rất lâu mà không chịu rơi xuống, nam nhân càng giục càng làm cậu cuống
cuồng, càng gấp càng không làm được, tinh thần và thể lực sớm đã cạn
kiệt. Cuối cùng khi mới rặn được một nửa quả sơn tra, đôi mắt cậu mê
man, mềm mại gục ngã lên người nam nhân.
"An nhi?" Phượng Thiên Y gọi một tiếng mà không nghe cậu trả lời, dở khóc dở cười nhắm mắt lại,
thành thành thật thật tự mình lôi quả thứ tư ra, lại từng chút từng chút một liếm sạch cái mông ướt át của thiếu niên.
Tiểu nhị bên
ngoài đột ngột gõ cửa xe, Phượng Thiên Y biết đã tới khách điếm rồi, thế là sửa sang cho hai người một chút, bế thiếu niên bất tỉnh lên bước ra
ngoài.
Tiểu nhị liếc qua hình ảnh dọa người trong toa xe, nét
mặt vô cảm mặc niệm cho Tiểu Vương gia sắp tới sẽ phải nằm trên giường
tĩnh dưỡng nhiều ngày, nhưng mà tiểu nhị không ngờ tới vị cần được mình
mặc niệm lại biến thành Phượng Thiên Y.
Phượng Thiên Y vì chọc Tiểu Vương gia tức giận mà sắp phải đón nhận kỳ cấm dục dài nhất lịch sử.