Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 266: Có sắp xếp của riêng mình


trướctiếp

Đối với những chuyện Trương Cẩm Đan đã làm đương nhiên Trương Bá Thái hiểu cái giá mà em gái mình phải nhận là hoàn toàn xứng đáng.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù sao anh ta cũng là anh trai của Cẩm Đan, cho dù em gái mình là người thế nào, đã làm ra chuyện gì thì tới cuối cùng họ vẫn là người thân, cùng chảy chung một dòng máu.

Do đó, khi thấy em gái gặp nạn Bá Thái không thể làm ngơ được.

Mặc dù khả năng Trương Mỹ Vân nhận lời cầu xin của Trương Bá Thái, giúp đỡ cho Trương Cẩm Đan là vô cùng thấp nhưng anh ta vẫn muốn thử một phen.

Khi Trương Bá Thái vừa xuất hiện trong phòng bệnh của Trương Mỹ Vân, ngay lập tức Lại Minh Nguyệt xù lông nhím lên.

Cô sồn sồn hỏi: "Anh tới đây làm gì?"

"Tôi tới thăm em gái mình không được sao?"

Lại Minh Nguyệt nheo mắt nghi ngờ.

Cô thẳng thừng hỏi: "Lấy cớ thăm Mỹ Vân nhưng mục đích thật sự là muốn cầu xin cho Trương Cẩm Đan chứ gì?"

Bị nói trúng tim đen, nhất thời Trương Bá Thái á khẩu, không thể mở miệng giải thích điều gì.

Mặc dù kể từ sau lần Trương Mỹ Vân một thân một mình vác bụng bầu tới gặp Định Râu để giải cứu Trương Bá Thái, thậm chí cô còn tử tế giới thiệu công việc hiện tại cho anh ta thì mối quan hệ giữa hai anh em đã được cải thiện đáng kể, nhưng vẫn có những khoảng cách nhất định.

Đột nhiên Trương Mỹ Vân lên tiếng: "Minh Nguyệt, mày ra ngoài một lát được không? Tao muốn nói vài câu với anh Thái."

Lại Minh Nguyệt quay sang nhìn Trương Mỹ Vân ý muốn hỏi cô có thực sự muốn mình ra ngoài không.

Hiểu ngụ ý cái nhìn của Minh Nguyệt, Mỹ Vân khẽ gật đầu.

Trước khi đi ra ngoài, Lại Minh Nguyệt dặn dò Trương Mỹ Vân: "Có chuyện gì gọi tao ngay đấy nhé."

"Tao biết rồi!"

Trương Mỹ Vân gật đầu.

Đi ngang qua chỗ Trương Bá Thái đứng, Lại Minh Nguyệt khẽ hừ một tiếng vẻ khó chịu.



Cứ nghĩ tới những tổn thương, đau khổ mà nhà họ Trương đã gây ra cho Mỹ Vân là Minh Nguyệt lại thấy bực bội trong lòng.

Càng nhìn cô càng cảm thấy họ thật khó ưa.

Lại Minh Nguyệt ra ngoài rồi, chỉ còn lại hai anh em Trương Mỹ Vân và Trương Bá Thái trong phòng.

Trương Mỹ Vân chỉ vê phía bộ bàn ghế sô pha, rồi nói: "Anh ngồi đi!"

Trương Bá Thái ngồi xuống ghế, đối diện với Trương Mỹ Vân.

Khác với mẹ mình, trước khi nhờ cậy Mỹ Vân, anh ta hỏi thăm tình hình sức khoẻ của cô.

"Chiêu nay em sẽ làm thủ tục xuất viện." <p6å¿Ù!v½© ·^mr‘Žg8N"ÞòdÉî[ûò§bÇö•9:/:–F«…Í=è)Ñh•)úý²©åi´ë¤nsMñŠxæêzCœŒ–]zL"BjåáôC'ª÷ê·°rXÇ)"-°ñ ¸8ë•]Óéމ3Ý[email protected]ؓE_±åbŠÇºªo- "?Y¬ÒæÀ÷[email protected]ƒK·–P±i¡JÂӆÂÁ—Z _ùýßËá7ôtNBàI™@æ-Wר7§Ó#ÍA½'~y”îKptÑqB¢°p$7ÌEpá-8A”§ƒø°(Öm҉lû<Ù×y²»0èg¨°>Ý,YhPÓV8 ðKŒÉ?;â•LóŠòÓýµ¹HœH…_8M™W¸ŒÈ±Î0Pñӈ/Ó´¢ó2Þb¬GЇ>„Z—@ÑׂƒÑ%S—™E¦,è<ñPþ扵UMáU¸ ÃDßcð«-T`(e²ÀÏ4.,(szç¢LC‚zyšºV›´ŠeÂiDeQgÒ*‰Lýêºô¡èS¹”…éŽþ(zð´À³{¼v¬|Ô݅·%ÖävjF¿T®»Ê`G«¨®Éîx¥¥Ò2c‘Só~ûE»ê_;ëÊ¡¹ž9äýnò)QÈ( D¨ñ®x3x!«°8]°$öKq†vÏýùÃXzkÝZðÍ'i>kåכæ_Ʋ:mö&R½Pÿ]}mSqÙ°IïJÅꀀ´Wßëþ SqF4K—xúu3›ˆ>Çÿ¿Â,!^e²„lʖ‹ «f'–C+_õ÷‘Œ}fEæR¼Íhë õÀðў›ÄâŽå Ï§ERË«üÐ`Ño£F$ö¯Ôøª:ß ¢òÖ8pØUù×Í+Æè«ì ³WB¼¥Y{"D‡[F’$Ÿ7SÿU—b•îí«C ý™Ù¢6ùèÍ3‰ëdòå),±®@PˆÃ…KʵzÞªÿ7÷ð¾Ñ ->5Tó‰+$#?·’º~ö»ÑâFá^û먷¬ŽSvŽÊAªfIJߗ :öà†1pÆ´P¯²ÙÌ2g è.óÍd¸¿V¢AZ¡êiü$þÖ±Q€¯ŒY ž¢g¦ ¾ËêÒ²Ð.HPNß5ï­Î*îBé)l»µ³yç4æ}kík²Ñ ¡Øªlr§ÉOeîšPÂ`ZH(±™Ùx)?.F}óR¦">㞵bSòGâøÃƅ’‘6ö6‡sß'ï@…èqd¿qØ>bYP‘cÛfšÜî]/rùÑ"ND>`–™Ÿ±5üÃi;¿ROÎ: ;²J`¬¢¥ï5§V¶@ÔìHl¹Ui¹õÁ¬~ß<¡óÁ?ÐÐXFˆ Õ.mßµ½ïnŸ¡ =±…]Édßh}<y'Hoøõ5+ú-27»ó]˜¶1˜·ÑʨnFµZ‘èkÄ´jö÷ŽšÑ†õ}ù@PgÆÍ?’èi ç ÐóÍlŽé«áiH¯Gót–½¢ë¿oû —…aaT–DcL“팑îÙÎ~lÜß>»ðÅ,>jà–Ì%kHÞI¨}§BÒ ÿ”!¶³Okå ÄkÝ¢£¨l‡Ã=ECÍéo]C¹jbúZNéGCEÕ^Š- ou¡<Îôÿ&NÙG'}|¹idhO‡;âیtawjêt+l; nÃñj»×GH£×üÑ™^Øõ`͊p[+¾õÊä ›’¦Ð$Ú¸óÇÀ6DŸ·+¬ 'j¹öe1ÀcÔ¹Ô0!e·‹rÐÔûû.ËGny¹vC%h›ÞÀEð¾¹"‚. ŸÕ]’Yˆ{­R:ìøl|¿¬‘E“(%×î}?.+áŽ=K³ÁÅÔ³_•È̬?`ò·~ ¢Ù°öP¹jòÙ";ŝ8A)êïˆfÑ+~™ÌYÛþ>-vV.næq¡LnÀ&rl;@þ¬+ø1Þë2“´¥Ó4i5ÔºsM¥LfÅ4¨D-–‘nñ3OgÇÏÌrÒ5Zöó hÛ DxÝé`!øMž×j•_ãü$@&Ç¡Ým#±ÿºteäïs”ù¤Ís‹¯Ž Câu hỏi này của TrÆ°Æ¡ng Mỹ Vân khiến TrÆ°Æ¡ng Bá Thái lúng túng.

Nhưng anh ta nhanh chóng tìm được lí do biện hộ cho Trương Cẩm Đan: "Cẩm Đan xấu hổ, không còn mặt mũi nào để gặp em nữa."

Trương Mỹ Vân biết rằng anh trai đang nói dối mình, nhưng cô không vạch trần điều đó mà chỉ nói một cách sâu sa, ý nhị: "Em hỏi anh, những việc Trương Cẩm Đan làm có sai không? Rõ ràng chị ta đã sai đúng không? Nếu đã làm sai thì bắt buộc phải chịu trách nhiệm.

Ai cũng phải chịu trách nhiệm trước hành động của mình, trước cái sai của mình.

Và sai thì phải sửa."

Sau những biến cố xảy ra trong thời gian qua, Trương Bá Thái hoàn toàn hiểu và đồng tình với những điều mà Trương Mỹ Vân vừa nói.

Anh ta thừa nhận: "Em nói đúng! Làm sai thì phải sửa.

Nhưng người xưa cũng dạy, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại.

Em xem có thể..."

Trương Mỹ Vân giơ tay lên, ngắt lời anh trai.

Cô phân tích: "Khi nào Trương Cẩm Đan tự nhận ra lỗi lầm của bản thân mình và tìm cách sửa sai thì khi đó chị ta mới có thể trưởng thành.



Sự bao che, dung túng một cách mù quáng của anh và mọi người chỉ càng khiến chị ta trở nên tệ hại hơn thôi."

Trương Bá Thái không ngừng suy nghĩ vê những lời Trương Mỹ Vân vừa nói.

Đúng là Trương Cẩm Đan được bố mẹ nuông chiêu thái quá nên mới ngày càng ngông cuồng, ngang ngược, ra sức làm càn.

Nhân cơ hội này dạy dỗ cho Cẩm Đan một bài học cũng không phải là xấu.

Nhưng ngồi tù 20 năm thì quả là một hình phạt quá khủng khiếp.

Thử hỏi đời người được mấy lần 20 năm chứ? "Anh đồng ý với em là Cẩm Đan cần phải chịu trách nhiệm trước những hành động sai lầm mà nó đã gây ra.

Thế nhưng, em có thể nể tình chúng ta là anh em mà châm chước cho nó một lần không?"

Trương Mỹ Vân nhìn anh trai mình hỏi: "Anh muốn em châm chước cho chị ta như thế nào đây?"

"Anh không bảo em phải tha thứ cho Cẩm Đan.

Nhưng em xem, có thể...

giảm án cho nó không? Đối với một người phụ nữ mà nói, 20 năm tù chẳng khác nào bị kết án tử hình hết."

"Em tự có sắp xếp của riêng mình."

Mặc dù rất tò mò muốn biết Trương Mỹ Vân định xử lý chuyện của Trương Cẩm Đan thế nào nhưng Trương Bá Thái không dám hỏi thêm.

Anh ta biết, việc giảm án cho Cẩm Đan đã là giới hạn cuối cùng của Mỹ Vân rồi.

"Cảm ơn em!"

Trương Bá Thái nói.

"Anh cảm ơn em vì cái gì? Em còn chưa đồng ý giúp đỡ Trương Cẩm Đan mà."

"Anh tin vào quyết ÏþG÷µ÷@^Îô)0$Nø?Œx€‰M)¡&âþjT4²¸(é3ægkíw²Z‡'Ì¡{øl¦rn&{ÀL6.2팀i~ 4$HX6=Êó<g/$h©²n õ'GƒeÆü£Ž#ÉM<ëé¦[ þ¶ñ§W=äÃGçá¢sÓ4_[©èÔ±^ñ}ԓ4û|¨ ͸Çd¦ã—ròН/ 5–Êf}¶ìä ¶rÖhAkì<ó>C÷ƒ—T6)rõ ÖøüˆÐXF¨i™…,Ev´ ­u‚r²Ø4˜kÙÛØÚy%9#­px.¹©LæyBêÃYnopÛè² ûòYDÿé2ð+òmö萙 RÉJÃDÎw²CO_ª¨½Ë+âäìïÓfN–y<F<¹Œ9¡Ö—)f–C«.?Ûn_šnà;}¬ãlyX×9men6·Î‰R Ì{±T$Ö¹c΋]ð¢ë")…v¤ÂgŽ½ÀoFìùN€­`i·1Ú_T ûéù _“Ì–p[ Ù® ½¾U%ÿfÖCǿ)é5Ó2sr:âŌtasqêb+Ý΀>žXfh̶„ðL7"ï¤~ò¾N$X΃ÎÌKӟ'ÊÄdþ˜ÆÜæPðۗÈ_8À†½Ÿ¬+­’Ula¹¸odC¹*÷RÅ0!U·„r¶c&á'+éIç8àê°ùØÀtÚL¢„À¹Åëâêc•0Äý*€*-ÁàÐÎÂáøjÖê~6Á»ï[t½™«…b{¼ñÖÌR–Ôê> ¤T?’b¦Ö¥Ö¡¯{9ÛÖ#:G÷EuÃÖêÎÕ +<þµ.6†/›œø»v™F‰Ð´§†'¼OÎõƒÔ‘›i®3˜`eìU£ð*¾L°Ü4a5Ô£sB¥TDޏ¯ŸåܸL~«2•W™ÅÓ:Ó¬ÞÜ#ÝM"Ƹï¼qšgɀ0ÍMŸ46²0ƶvuˆª±èœààä®|U$hBçôDÓ}j<†q×kwÎÇ(ÚL¨²J#Ão®Õ›W°×‰;î¬9Á9vôµŸ†ŸšŒ”¤žŽ#l.¦Qu¾×˜a>÷}(ÛSÆ:ñ…-ÔïfÑ9us®íÏdßWÝ܅„é·éµð¶š-ÜB»è¥ãd·| Vó˜Ë#Ož>yAþ%/E‚mPP“0kÐç±Øšä¯ô^/2˜æêó«ã0X¼L:¾E2»Íó-êRãۘpç%nAy[°ø£¼Éà ¶!ЊĽdSõB[ٓw¶Ñ€ˆ*63“]UÚº0DåuÛw5hpNbE­é’ß>Ì?WI)4 ÓÄ[¸˜ô6{4ËNZ˜¼`r=xÍIf}6ۘô8ñ€vAYÑïö–^õÛ¯¼¿ØÃ¯üí]U9Ç:Š†—eKZ¾¿ÈY¾ß—ÁÙ¨wî™g]Y6ÆÂ(;ý våo{®ÎKéñã`f<j•Àn„D¿fƒØÓÔ¢-`ˆCq`ÄMZõ—/ õî$R΢ՔÍò•÷C;ӾƊÞñ©¬k ±zUµDè'èVÜ Ð“VDŒG’µs,èWoîà¦ú–|t.5™ÆÙÒüO‘b‹ŠÁcRgV%dÐ¥$5MéPù*WWïÊ 1$$ÉÆF‘`m*_k¨¬4­LçC†^qUǐúA¬«äòŠ3ë"âTä-×vF…&RøV_ìô¸ÀH!n ª|'%p¤–«eï¯"¼µŠ¶«ZjÍãv6kíUd4ÏjþJÀÐ1‡å,ƒí˜<‹Zñ*ÕBèÍK½%ü¾°gØw9ͦÈKЧ⭾C¨h0‘|p¹ç‚]Ålðº·@•¶2)Þ;T‰Á#÷ö´N)„z¾îžÛ*¥Ëü.+æ«U¯Éðñ8lG6˜Ú£>:’Fò¹ƒ°zȹûM³¢à¦íÕ ¾Sí•óivÄö`ۙ`Ôñ9`ïgfqî×A~¸{qü"¿öRLöÛù.–ûŒNõK6ÁØÊÞô@àç²®…»V€ãêGUµ{0qo

trướctiếp