Phong Lạc nuốt một ngụm nước miếng, điên cuồng lắc đầu.
Không muốn, không muốn, đừng!
Trong lòng mặc niệm một giây đồng hồ cho Tần Từ.
Thật xin lỗi, ta đã hết sức cứu vãn ngươi.
Nhiễm Bạch cười nhẹ nhàng đem hai dĩa sườn xào chua ngọt để lên bàn, tự nhiên mà ngồi trên ghế.
"A, tôi làm."
Tần Từ: "..."
Bỗng nhiên có chút hoảng, làm sao đây?
Nhìn vật thể không biết trên bàn, cuống họng Tần Từ chật vật nhấp nhô một chút, có trời mới biết hắn dùng bao nhiêu công lực mới có thể giữ được bình tĩnh.
"Đây là... Cái gì?"
Nhiễm Bạch chớp chớp đôi mắt, nghiêm túc nói:
"Sườn xào chua ngọt."
Sau đó lại bổ sung một câu: “Cái này đều dựa theo trình tự của anh dạy."
Tần Từ: "..."
Hình như tôi không làm như vậy đâu.
Sườn xào chua ngọt?
Nhìn thế nào cũng giống như một cục than đen?
Có thể hạ độc chết hắn không?
Nhiễm Bạch híp híp mắt, cặp mắt đào hoa cong thành hai đạo trăng khuyết:
"Thế nào, nếm thử?"
Gương mặt trong trẻo lạnh lùng của Tần Từ có một nháy mắt vỡ tan, thanh âm chua chát:
"Lần đầu tiên cậu làm đồ ăn, vẫn là giữ lại lại đi."
Nhiễm Bạch nhẹ rũ mi, đôi con ngươi mang theo vẻ cô đơn:
"Có phải anh ghét bỏ món ăn tôi làm không ngon đúng không?"
Tần Từ nhìn thấy thiếu niên lộ ra thần sắc cô đơn, trong lòng có một nháy mắt co rút đau đớn, không còn kịp suy tư cái gì, thốt ra:
"Không phải."
Nghe Tần Từ không chút do dự nói vậy, ngũ quan xinh xắn của cô xuất hiện hai lúm đồng tiền nhàn nhạt:
"Tôi liền biết, Tần Ảnh Đế nhất định sẽ không ghét bỏ, nếm thử đi."
Tần Từ: "..."
Cho nên, hắn... Là đào cho mình một cái hố, còn chủ động nhảy vào?
Nhìn đôi mắt sáng chói của Nhiễm Bạch, mang theo từng tia từng tia chờ mong.
Tần Từ có chút cụp mắt, nhìn thấy một đống than đen trên bàn, tiếng nói mát lạnh từ tính, chững chạc đàng hoàng mở miệng:
"Cậu làm rất tốt. Màu sắc thâm hậu, màu đen óng ánh, loá mắt như tinh không, quả là khó có được."
Phong Lạc: "..."
Lợi hại.
Màu sắc thâm hậu? Màu đen óng ánh?
Phong Lạc yên lặng nhìn thoáng qua đống màu đen kia, nuốt một ngụm nước miếng.
Lông mi Nhiễm Bạch rung động nhè nhẹ, cánh môi ngậm lấy ý cười:
"Ánh mắt của Tần Ảnh Đế quả nhiên là tốt nhất."
Cánh tay đưa đũa tới trước mặt Tần Từ. Cười nhẹ nhàng nhìn Tần Từ.
Tần Từ mím chặt mỏng môi, chậm rãi cầm lấy đũa, kẹp một khối than đen.
Cảm giác...
Ăn, thật, ngon.
Mới là lạ!
Tần Từ mặt không đổi sắc ăn xong một miếng, trong trẻo lạnh lùng nói:
"Ăn rất ngon."
Nhiễm Bạch bật cười, mặt mày cong cong.
Ừm, như vậy còn tạm được.
Cô cam đoan, nếu như vừa rồi Tần Từ dám nói không thể ăn.
Cô liền...
Đem hắn làm thành tiêu bản!
Phong Lạc coi như đã hiểu.
Nhiễm Bạch thuần túy chính là tìm Tần Từ để an ủi món ăn hắc ám của chính mình.
Nhìn thần sắc Tần Từ trong trẻo lạnh lùng, Phong Lạc lắc đầu.
Sự nhẫn nại thật tốt. Ừm, cho cái tán thưởng.
"Tôi đưa cậu tới phim trường."
Tần Từ đặt đũa xuống, thản nhiên nói.
Nhiễm Bạch cũng không còn tra tấn Tần Từ nữa, nhẹ gật đầu.
Một đường đến phim trường, Đào Nhã nhìn thấy Tần Từ và Nhiễm Bạch cùng một chỗ xuống xe, thần sắc hơi nghi hoặc một chút.
Bọn hắn… sao lại cùng một chỗ?
Lưu Đạo nhìn thấy Nhiễm Bạch đến, vô ý thức muốn vẫy vẫy tay với Nhiễm Bạch
Khi ánh mắt rơi vào người Tần Từ bên cạnh Nhiễm Bạch, con mắt liền trừng lớn.