Nhiễm Bạch vô tội chớp chớp con ngươi: "Nếu như không có cái gì để có thể nghiện thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì?"
Phong Lạc: "..."
Đây là loại ngụy biện gì?
Ta lại có một loại cảm giác không thể phản bác?
Làm sao bây giờ?
Nhiễm Bạch một tay sờ cằm, đôi mắt nhìn chằm chằm hai người đang té xỉu, hai chân đung đưa, giọng nói mềm nhu ngọt ngào:
"Ta sẽ có dị năng sao?"
Phong Lạc sửng sốt một chút, cỗ thân thể này?
Hẳn là sở hữu dị năng nhỉ?
"Ký chủ, tại sao cô không té xỉu!"
Nhiễm Bạch dùng gương mặt mềm manh vô tội nói:
"Ta không muốn."
Ngất xỉu, liền cái gì cũng không nhìn thấy.
Phong Lạc: "..."
"Ký chủ, cô thử xem một chút xem bây giờ cô có dị năng không?"
Trong tay Nhiễm Bạch hiện lên một mảng sương mù màu trắng, đuôi mắt hơi xếch làm cho người ta cảm giác thánh khiết, lại có vẻ hơi mị hoặc:
"Cái này?"
Phong Lạc nhìn thấy một mảng năng lượng màu trắng, xác định gật đầu:
"Ừm ừm, cái này hẳn là dị năng hệ quang của giới này."
Ánh mắt Phong Lạc có chút quái dị, nghĩ đến ký chủ giết người không chớp mắt nhà mình, vậy mà lại có dị năng hệ quang, liền cảm giác nơi nào đó không được tự nhiên.
"Cho nên, hai vị tỷ tỷ thân yêu của ta lúc nào mới tỉnh lại?"
Phong Lạc nhìn Diệp Khê cùng Hạ Y Y nói:
"Hẳn là vài tiếng nữa, ký chủ. Chúng ta không vội."
Nhiễm Bạch không quan trọng "A" một tiếng.
Diệp Khê cùng Hạ Y Y từ từ tỉnh lại, mạch não suy nghĩ có chút theo không kịp tình huống hiện tại, qua một lát mới định thần lại.
Nhiễm Bạch có chút nhíu mày, lộ ra có mấy phần bất mãn.
Chậc, sao tính cảnh giới lại kém như vậy?
Hạ Y Y dần dần bình phục lại tâm tình, khó nén kích động, nói:
"Tận thế! Tận thế bắt đầu."
Sau một hồi an tĩnh lại. Hạ Y Y đối với việc bắt đầu tận thế vẫn còn kích động cùng khủng hoảng.
Diệp Khê thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ở trên bãi tập từng cái cái xác không hồn xé rách người đang sống sờ sờ.
Trên mặt trắng bệch, che miệng lại, nhưng cũng không yếu đuối đến mức chạy vào toilet nôn mửa.