"Đồng thời với việc có được quyền thế, thì bản thân cũng phải gánh chịu trách nhiệm và nguy hiểm tương ứng."
Hứa Khả Khả nghe vậy, có chút trầm mặc không nói.
Nhiễm Bạch nói không sai.
Cô mặc dù xuất sinh phổ thông, nhưng lại nhận được cuộc sống ấm áp hưu nhàn mà những con cháu của gia tộc quyền quý không có.
Có lẽ, trong lúc các cô đang vui vẻ tùy ý chơi đùa thì những người kia đã phải học tập toàn bộ tri thức.
Bởi vì, trên vai của những người kia là gánh nặng, cho nên cô lại có tư cách gì đi nói những người kia?
Thế giới là bình đẳng,
Ngươi đạt được thứ gì, liền chú định phải mất đi một thứ gì đó.
Cho nên, trân quý hết thảy trước mắt, mới là quan trọng nhất, không phải sao?
Hứa Khả Khả nhìn khuôn mặt mỉm cười của Nhiễm Bạch, thần sắc có chút hoảng hốt.
Vậy cô ấy thì sao? Năm lần bảy lượt đến giúp cô, có cái mục đích gì?
Nhiễm Bạch dường như biết ý nghĩ của Hứa Khả Khả, khóe môi mỉm cười:
"Cô có muốn biết thân thế của cô không?"
Hứa Khả Khả ý cười cứng đờ, thần sắc cũng có chút cứng đờ.
Cô không phải con ruột của bố mẹ, đây cũng là trong lúc vô tình cô phát hiện ra.
"Cô biết tôi là ai không?"
Nghe Hứa Khả Khả hỏi, Nhiễm Bạch ý tứ sâu xa phun ra mấy chữ:
"Xã hội thượng lưu, con gái riêng."
Nghe Nhiễm Bạch nói vậy, sắc mặt của Hứa Khả Khả trong nháy mắt trắng bệch, tay không tự chủ nắm chặt.
Cô không lo lắng việc Nhiễm Bạch sẽ lừa mình.
Dù sao, lừa cô thì có thể có tác dụng gì?
Chỉ là, cô không nghĩ tới... thân phận thật sự của mình lại có quan hệ với xã hội thương lưu xa không thể chạm tới kia.
Nhiễm Bạch nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hứa Khả Khả, mặt không biểu tình.
Có một số việc, không cần biết thì không nên biết sẽ tốt hơn.
Hứa Khả Khả sắc mặt tái nhợt nhìn Nhiễm Bạch, trong lòng càng là quyết định muốn phá bỏ đứa con trong bụng, há to miệng, nhưng lại không biết mở miệng từ đâu.
Nhiễm Bạch nâng cổ tay nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đồng hồ chỉ ba giờ chiều.