Phong Trần: Trở Thành Người Tình Bí Ẩn
Tôi không biết Đường Phú Quý đã trả lời như thế nào, nhưng nhìn vào
chiếc xe đang dần đi xa, tôi đau lòng một cách khó tả. Lúc đó, tôi cảm
thấy như mình đã bị bỏ rơi và họ có thể sẽ không bao giờ quay lại đón
tôi nữa.
Nỗi hoảng loạn lan tỏa khắp người, tôi lang thang một minh trên con phố xa lạ, như thể bị cả thế giới ruồng rẫy.
Tôi không biết chữ, lại càng không biết hộp đêm gì đó là gì,
việc tìm ra hộp đêm đó một cách chính xác lại càng khó hơn. Khi tôi nghĩ rằng mình sẽ lại bị bỏ rơi lần nữa, chiếc xe của Đường Phú Quý bồng rú
ga và dừng ngay trước mặt tôi. “Tân Sênh! Cháu đi đâu thế? Không phải
chủ đã bảo phải đến hộp đêm đợi chủ sao? Cháu chạy lung tung đi đâu
thế?” Đường Phú Quý xuống xe và đóng cửa xe cải “rầm”, hung hăng nhìn
tôi
Ông ta dùng hết sức ném tôi vào trong xe, bộ dạng ấy của ông ta như thể sợ làm mất tôi vậy.
Tôi vô cùng cảm động, nghĩ rằng Đường Phú Quý chính là ân nhân của mình, cả đời này tôi bảo đáp không hết tấm lòng của ông ấy.
Mặt tôi ngấn lệ, nhìn Đường Phú Quý với ánh mắt dựa dẫm. Dáng vẻ bất lực ấy dường như đã kéo lý trí của ông ta trở lại. Đường Phú Quý
trở lại ngồi vào ghế xe, hít một hơi thật sâu rồi nhắc nhở tôi lần nữa.
"Sau này đừng chạy lung tung như thế nữa nhé, nhớ chưa?”.
Tôi gật đầu, mọi sự sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng bỗng dần tan biến vì đã có Đường Phú Quý ở bên cạnh rồi.
Trên đường đi, Đường Phú Quý không ngừng nhắc nhở tôi khi đến
nơi phải ngoan ngoãn nghe lời và làm theo lời bác sĩ nói, đừng có nói gì linh tinh.
Hành vi này của ông ta khiến tôi cảm thấy khó hiểu. Rõ rằng chỉ
là một cuộc kiểm tra sức khỏe, có cần phải cẩn trọng như vậy không? Với
lại, bác sĩ có ăn thịt tôi đầu, làm sao tôi có thể hành động 1 cách
ngông cuồng được chứ, hơn nữa ở đó thì có chuyện gì để nói linh tinh?
Mặc dù trong đầu còn vô vàn điều thác mạc nhưng tôi vẫn luôn miệng dạ dạ vâng vâng.
Mất khoảng nửa tiếng trên đường, chúng tôi cuối cùng cũng đến nơi.
Bước xuống xe, cảnh tượng trước mặt làm tôi ngạc nhiên. Phòng
khám hay bệnh viện gì đó đều không thấy đâu, thay vào đó trước mắt tôi
là một biệt thự ba tầng sơn màu trắng, có hàng rào sắt bên cạnh, phía
trên có dòng chữ màu đen: "Trại an dưỡng Hà Thị”.
Tôi liếc nhìn Đường Phú Quý để chắc chắn rằng ông ta không đi
sai đường. Đường Phú Quý không nhiều lời, chỉ nói với tôi "Hãy nhớ những gì chú đã dặn cháu!", nói rồi kéo tôi vào trong sân.
Người bảo vệ ở cổng dường như đã quá quen thuộc với Đường Phú
Quý. Sau khi nhìn thấy ông ta, người bảo vệ chào hỏi và trực tiếp cho
chúng tôi vào trong.
Mặc dù đây những hoài nghi, nhưng vì lời cảnh cáo của Đường Phú Quý, tôi chỉ có thể chịu đựng, tự âm thầm đoán già đoán non.
Bước vào biệt thự, tôi phát hiện ra rằng đó không phải một ngôi
biệt thự có kết cấu bình thường mà được chia thành nhiều phòng nhỏ
Trên lối hành lang nhỏ hẹp, có rất nhiều cô gái được kèm bởi một người lớn ở bên cạnh, đàn ông có, phụ nữ có, đủ mọi trạng thái, có điều nhưng người này hình như đều không phải bố hay mẹ của họ. Khi tôi vẫn
còn đang băn khoăn chưa hiểu chuyện gì thì Đường Phú Quý đã lôi tôi vào
một căn phòng
Một người phụ nữ trang điểm đậm vừa hút thuốc vừa nhìn tôi. Dập
điều thuốc, bà ta hỏi Đường Phú Quý. "Hàng này nhặt từ đầu về? Nhìn cũng ổn đấy!".
Đường Phú Quý nhếch mép cười nhìn tôi, tiếp lời: "Cô không cần
quan tâm chuyện này, nhanh bàn chuyện chính đi, chút nữa tôi còn có việc phải đi
Người phụ kia không biết sao "Hừ” một tiếng rồi lôi tôi vào giữa căn phòng.
Trong lúc tôi đang nghĩ rút cục đây là chuyện gì, chưa kịp mở
lời đã bị người phụ nữa kia bắt ngôi xuống một chiếc đệm lớn trên sàn,
sau đó tách hai chân tôi ra, bắt tôi phải giang chân ra het co
Tôi chưa từng làm động tác này trước đây. Đột nhiên bị ẩn xuống, tôi nghiến chặt răng vì đau, nhưng lại không dám khóc hay hét lên.
Người phụ nữ đó thấy biểu hiện của tôi liên hiểu ra điều gì đó
và nâng người tôi lên. Khi tôi vẫn đang ngày thơ nghĩ rằng chắc bà ta
sắp buông tôi ra thì lại bị tiếp tục ấn xuống.
Bà ta liếc nhìn Đường Phú Quý và tỏ ra phấn khích: “Trăm năm mới gặp được hạt giống tốt như thế này, quả là món hàng hiếm đấy...
Ngày hôm đó, bằng cách nào tôi đã qua khỏi, tôi thực sự không
thể nhớ nổi nữa rồi. Nhưng màn kịch mà Đường Phú Quý đã diễn khiến tôi
nhớ rất rõ.
Có một câu nói “Sau cơn mưa trời lại sáng" bây giờ nghĩ lại quả
thực vẫn thấy rất đúng. Sau khi kiểm tra sức khỏe xong. Đường Phú Quý
tốt hơn với tôi, trừ việc cử vài ngày lại phải dìu ông ta khi đi về thì
ông ta không bao giờ đánh hay măng tôi.
Một buổi chiều nọ, tôi ngồi cạnh bệ cửa sổ và nhìn những học
sinh đi học ngang qua. Đường Phú Quý đang nghỉ ở nhà, không biết từ khi
nào đã xuất hiện phía sau tôi và nhẹ nhàng hỏi: "Tân Sênh, cháu có muốn
đi học không?", vừa nói vừa chỉ vào đảm học sinh ngoài kia như sợ tôi
không hiểu.
Đối với một đứa như tôi, được đi học là một giấc mơ cực kỳ xa
vời mà có lẽ tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến. Không chân chử, tôi vội gật
đầu đồng ý, nhưng tôi không ngờ rằng đây mới chỉ là sự khởi nguồn của
mọi chuyện sau này.