Phong Trần: Trở Thành Người Tình Bí Ẩn
Mọi người biết đấy, quần áo mà tôi mặc đều là quần áo cũ mà Đường Phú
Quý nhặt ở đâu đó về, đồ màu sáng thì bị ố vàng, đồ màu tối thì loang
vài vệt trắng.
Nghe nói rằng sẽ được mua quần áo mới, tôi tự nhiên vui sướng và phấn khích. Nhưng tôi không hiểu. Rõ ràng mối quan hệ của tôi với
Đường Mạc Ninh không còn tệ như trước, cậu ta lại một mực phản
đối việc này. “Cháu không muốn đưa con vịt xấu xí này đi mua quần áo
đầu, muốn mua thì tự đi mà mua!", Đường Mạc Ninh gần giọng hét to.
Thế nhưng Đường Phú Quý không giận dữ chút nào, mà thay vào đó nói to,
"Mạc Ninh, cháu không muốn em gái cháu được xinh đẹp à? Con bé lớn rồi,
không thể mặc mãi mấy thứ đồ xấu xí mà bọn trẻ con hay mặc đó! Với lại, ở phố đi bộ cách đây không xa có mấy cửa hàng bán đồ nữ đấy!".
Đường Mạc Ninh thở dài: "Nó vốn dĩ là con vịt xấu xí, mặc đồ đẹp đến đâu cũng không che nổi sự quê mùa của nó đâu!”. Mấy lời đó khiến
Đường Phú Quý nổi giận quát: “Bảo cháu làm gì thì làm đó! Chủ là chủ nhà hay là cháu? Chủ nuôi nấng cháu để cháu chống đối chủ như thế này đúng
không?” Đường Mạc Ninh cúi đầu không phản bác, nhưng lại vô cùng tức
giận.
Tôi đứng bên cạnh không biết phải làm gì. "Nhóc con! Đừng để chủ phải nói lần thứ hai!", Đường Phú Quý đập bản và hét lên.
Đường Mạc Ninh lập tức cầm quần áo lên và đóng sập cửa đi ra
ngoài. “Nhìn cái gì? Còn không mau đi theo nó? Không muốn mua đồ nữa à?" Đường Phú Quý mất kiên nhẫn gào lên với tôi, tôi vội vã gật đầu và chạy theo Mạc Ninh. Ở cửa, Đường Mạc Ninh trông thấy tôi đi ra liên sải bước đi mà không thèm quay đầu nhìn lại, tôi chỉ biết chạy lạch bạch theo
sau.
Mới đó đã đến khu phố đi bộ rồi. khắp nơi đều quần áo đẹp, đều
là quân áo voan rất mát mẻ. Tôi hiểm khi nhìn thấy nhiều quần áo đẹp như vậy, bản tính của một cô gái khiến tôi vô cùng phấn khích.
Mạc Ninh nhìn tôi. "Có biết điều khiến người khác ghét nhất ở con gái là gì không?”.
Đang đắm chìm trong trong vui sướng, bất ngờ nghe được câu như
vậy, tôi nghiêng đầu hỏi: "Là gì thế?". "Là hư vinh! Là nông cạn! Là
người khác cho cái kẹo, liên Tôi sững người tại chỗ, không hiểu sao Mạc
Ninh lại nói ra vội đi theo!". một câu nói ác ý như vậy.
Không phải chỉ là đi mua quần áo thôi sao, sao phải giận dữ như
thế? Vì không muốn ra ngoài cùng tôi nên vậy sao? Đường Mạc Ninh thấy
tôi có vẻ không hiểu ý cậu ta, liền cười nhạt: "Chỗ này đồng người, để
tôi đưa cậu đến chỗ khác mua!".
Tôi đi theo cậu ta một đoạn khá dài, cũng không dám hỏi nhiều, Mạc Ninh cũng không thèm để ý tôi.
Cho đến tận khi Mạc Ninh đưa tôi tới một con phố mua bản, tôi
nhịn không nổi liền hò reo, hóa ra có một nơi sang trọng đến như vậy.
Trên đường cải tấp nập xe cộ, bên đường đều là những cửa hàng
quần áo thời trang đẹp mắt, từng bộ từng bộ đều được khoác lên trên ma
nơ canh, khiến tôi không thể rời mắt. “Muốn mua quần áo ở đây cho tôi
sao?”, tôi gặng hỏi đây hoài nghi.
Đường Mạc Ninh ném cho tôi một cái nhìn lạnh lùng, rồi đi thẳng vào một cửa hàng thời trang.
Nơi này nhìn thôi cũng biết là đắt đỏ, có đến năm, sáu nhân viên phục vụ.
Nhân viên lễ tân mỗi khi có khách tới, đều lập tức nở một nụ
cười chào đón. “Tìm cho tôi một bộ cho cô bé này mặc". Đường Mạc Ninh
nói xong liền ngôi thẳng vào dãy ghế VIP, không thèm nhìn tôi lấy một
lần.
Người nhân viên đảo mắt nhìn tôi, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường,
nhưng lại nhanh chóng nở một nụ cười giả tạo, mời tôi vào phía bên
trong.
Tay đang kéo khóa quần, tôi cảm thấy có chút bất an.
Mặc dù tôi lúc đó không có cái nhìn và khả năng đánh giá đúng
đắn lắm, nhưng có một điều tôi rất rõ, quần áo nơi này so với khu phố đi bộ, dù cùng được làm từ vải, nhưng giá cả lại cách xa một trời một vực.
Loại quân áo này, tôi thực sự có thể mặc sao?
Nhân viên dẫn tôi vào phòng thay đồ, đem đến vài bộ quân áo cho
tôi thử. Tôi lại nhìn Mạc Ninh, cậu ta đang lơ đãng xem tạp chí, tôi
phát hiện ra cậu ta vốn dĩ không hề muốn để ý đến tôi. Tôi chỉ có thể
tiên tay chọn vài bộ và đi vào phòng thay đồ. “Thật không hiểu nổi mấy
cô nàng thời nay, rõ ràng là xuất thân từ nông thôn, lại đều muốn đắp
hàng hiệu lên người, khổ nỗi đống vi khuẩn đang bám đầy trên người cộng
thêm khí chất vốn dĩ lỗi thời kia không phải nhìn càng quê mùa sao?”.
Giọng nói của nhân viên phục vụ cố tình vọng vào từ bên ngoài
phòng thay đồ, kể cả khi thính lực của tôi có kém cũng có thể nghe rõ
mồn một.
Tôi cần chặt răng, coi như tôi lần đầu biết được kẻ hợm hĩnh là như thế nào.
Tôi thay đồ ra, tiện tay chọn một chiếc váy liền màu vàng nhạt ướm lên người.
Tôi rất gây mặc dù thời gian gần đây đã đầy đặn hơn nhiều rồi
nhưng nhìn mình trong gương, tôi cảm thấy không có chỗ nào được cả.
Nghiêm túc mà nói, có chút không chuẩn.
Dù cho da tôi có thể coi là trắng, phối với màu vàng nhạt nhìn
khả tươi mới, nhưng tôi lại tự tỉ khi nghĩ đến những lời bàn tán của đám nhân viên ngoài kia.
Thời khắc ấy, nhìn bản thân trong gương, tôi thực sự thấy bản thân giống một con vịt xấu xí.
Cả đời này tôi đều mặc lại quần áo thừa mà người ta bỏ đi. “Ê
này! Không nhanh lên được chút à? Làm gì cũng lễ mà lễ mề!", Đường Mạc
Ninh mất kiên nhẫn dựa vào vách phòng thử đồ và hét vào trong.