Cửa phòng 202 đóng kín, Diêm La gõ vài cái không nhận được phản hồi, thần bên trong không có ở nhà.
Anh đi xuống lầu một, một nhà ba người kia cũng không có ở phòng khách,
ngược lại Phạm Vô Cứu đang dựa vào sofa chơi điện thoại di động, ngón
tay linh hoạt đánh chữ, không biết đang tán gẫu cái gì.
"Diêm
Vương điện hạ." Nhìn thấy Diêm La, Phạm Vô Cứu lập tức rời khỏi giao
diện trò chuyện, tắt màn hình, đứng thẳng dậy chào hỏi, "Ngài muốn ra
ngoài sao?"
"Ừ." Thật ra Diêm La cũng không biết đi đâu, cái này không quan trọng, quan trọng là anh... Muốn ra ngoài với Thanatos.
Thật không may, Thanatos không đồng ý và còn nhốt mình trong nhà, có vẻ tâm
trạng không tốt lắm. Diêm La không còn hứng thú tản bộ, định đi dạo vài
vòng trong tiểu khu rồi về.
Khi Phạm Vô Cứu tắt điện thoại di động, màn hình chợt lóe lên, bị Diêm La tinh mắt nhìn thấy: "Mở điện thoại lên."
Lòng mề Phạm Vô Cứu rơi lộp bộp, cố giả vờ bình tĩnh nói: "Diêm Vương điện
hạ, điện thoại là riêng tư cá nhân, chuyện này không tốt..."
Xong đời, Diêm Vương điện hạ nhìn thấy lịch sử chuyện buôn dưa hả? Chẳng lẽ anh tắt điện thoại chưa đủ nhanh sao?
Giọng điệu Diêm La không thay đổi lặp lại: "Mở ra."
Phạm Vô Cứu không dám cãi lời, run sợ mở màn hình lên, bây giờ điện thoại vẫn là giao diện ban đầu.
Trong lòng anh cầu nguyện ngàn vạn lần Diêm Vương điện hạ đừng mở phần mềm xã hội, sau đó phát hiện nhóm chat là "Toàn thể giai cấp vô sản địa phủ
đoàn kết đánh bại tư sản" xong phát hiện mỗi ngày đám thuộc hạ bọn họ
nhàn rỗi không có việc gì làm, đoán mò chuyện tình cảm của Diêm Vương
với Tử Thần.
Sau đó, mọi người sẽ được thưởng làm việc gấp đôi và tiền lương được giảm một nửa.
May mắn thay, Diêm La không có hứng thú với app xã hội kia, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình.
Cái này có gì hay mà xem? Phạm Vô Cứu cũng nhìn màn hình một cái.
Khụ, quả thật rất đẹp, trên màn hình là Tiểu Bạch.
Màn hình khoá điện thoại của Phạm Vô Cứu vẫn là tấm ảnh chụp lén trong tiệm bánh ngọt lúc trước, Tạ Tất An ngồi đối diện anh ăn bánh ngọt, bầu
không khí quá ấm áp, anh vẫn không nỡ đổi.
Diêm La nhìn chăm chú thật lâu vào màn hình khoá, trong mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp, có hứng thú, có rối rắm, có quyết tâm.
Tự nhiên trong lòng Phạm Vô Cứu dâng lên cảm giác nguy cơ, suy nghĩ Diêm
Vương điện hạ không phải yêu đương với Tử Thần, ngược lại vừa ý Tiểu
Bạch chứ?
Cái đó không thể. Cho dù là cấp trên, anh cũng phải liều mạng.
Ngay cả cầm ngang đao đoạt ái tình như thế nào Phạm Vô Cứu cũng đã nghĩ
xong, rốt cuộc Diêm La chậm rãi mở miệng: "Bánh ngọt trong tay cậu ấy,
là mua ở cửa hàng nào?"
Phạm Vô Cứu: "..."
Anh đờ đẫn nói địa chỉ tiệm bánh Tây.
Diêm La gật đầu, có mục đích rồi, anh muốn ra ngoài mua bánh ngọt.
Mấy ngày nay Diêm La cho Thanatos ăn rất nhiều đồ ăn và bánh ngọt truyền
thống Trung Quốc, còn chưa cho cậu ăn món tráng miệng Tây. Vốn tưởng
Tiểu Tử Thần ở phương Tây đã sớm nếm qua những thứ này, không nghĩ tới
hỏi rồi mới biết, lúc trước ngoại trừ Minh Thạch Lựu* thì Tiểu Tử Thần
chưa từng ăn bất kỳ thức ăn nào, bởi vì Minh Giới chỉ có cái này.
(*) Lựu địa phủ.
Đây là cuộc sống tu hạnh khổ gì chứ. Diêm La càng thêm yêu mến gấp trăm lần.
Mặc dù từ trước đến nay Diêm La chỉ thích bánh quế, bánh đậu xanh, bánh
táo, không thích món tráng miệng phương Tây, nhưng Tiểu Tử Thần chưa
từng ăn, vậy thì phải mua cho cậu nếm thử một chút. Hơn nữa không phải
có câu nói "Bánh ngọt có thể làm cho tâm trạng tốt lên" sao? Bây giờ
Tiểu Tử Thần không vui, cần cái này.
Vì Tiểu Tử Thần, Diêm Vương quyết định tới cửa hàng bánh ngọt mà trước kia chưa bao giờ anh đặt chân đến.
Hiện tại suy nghĩ của Diêm La toàn là nuôi dưỡng trẻ em. Đứa nhỏ thích ăn
thì mua, đứa nhỏ chưa ăn cũng mua, sở thích của người lớn đặt sang một
bên trước.
Cho đến khi Diêm La rời đi, Phạm Vô Cứu cũng chưa hiểu.
Cuối cùng Diêm Vương điện hạ là vì cái gì, nhìn một cái bánh ngọt mà có thể phát ra ánh mắt phức tạp như vậy?
Nhưng may mắn tránh được một kiếp, Phạm Vô Cứu lập tức nhắn tin cho nhóm chat.
Phạm Vô Cứu: Thật nguy hiểm, nhóm này vừa rồi thiếu chút nữa đã bị Diêm
Vương điện hạ phát hiện. Vừa nãy tán gẫu với mọi người, Diêm Vương điện
hạ đột nhiên xuất hiện, còn bảo tôi mở điện thoại ra. Màn hình khoá điện thoại di động của tôi mọi người cũng biết rồi đấy. Là tôi với Tiểu Bạch đến tiệm bánh ngọt. Tiểu Bạch ngồi đối diện tôi ăn bánh kem dính vào
miệng còn dùng đầu lưỡi liếm giống như mèo con đáng yêu đến nỗi trái tim tôi đều hóa thành bún.
Tạ Tất An:... Anh không cần phải thêm câu cuối cùng.
Thôi Giác: Câu chuyện tình yêu của cậu và lão Tạ chúng tôi đã nghe qua tám
trăm lần, không cần miêu tả chi tiết như vậy, hiện tại mọi người quan
tâm chính là tình yêu của Diêm Vương điện hạ. Nói trọng điểm, Diêm Vương điện hạ làm sao?
Phạm Vô Cứu: Ngài ấy hỏi tôi địa chỉ tiệm bánh Tây.
Ngụy Chinh: ĐM!
Chung Quỳ: ĐM!!
Lục Chi Đạo: ĐM!!!
Mạnh Bà: ĐM!!!!
Một câu nói đã thổi bay tất cả những người lặn trong nhóm.
Ai mà không biết Diêm Vương điện hạ là nhân vật dẫn đầu của phương Đông,
mọi phương diện đều quán triệt đến cùng, ngay cả đồ ngọt cũng chỉ ăn
theo kiểu Trung Quốc. Ngài ấy đến tiệm bánh Tây? Đây chính là lần đầu
tiên cô nương lên kiệu.
Thôi Giác: Mọi người đều biết, Diêm Vương điện hạ không bao giờ ăn đồ Tây.
Ngụy Chinh: Nhất định là Tử Thần phương Tây muốn ăn.
Chung Quỳ: Diêm Vương điện hạ vì Tử Thần mà đi tiệm bánh Tây.
Mạnh Bà: Giết tôi đi! Tôi quyết định lật đổ đồng nghiệp văn để viết lại, tôi viết không có ngọt sủng!
Lục Chi Đạo: Cô nương Mạnh, cô phải viết như thế nào mới có thể ngọt hơn
hiện thực? Diêm Vương điện hạ vì tình yêu mà vung tiền như rác, buông
tha bảo thủ, tôi cảm thấy sẽ không có cái nào ngọt ngào hơn ngài ấy.
Mạnh Bà: Vậy thì viết pỏn, chơi hoang dã!
Tất cả thành viên:...
Tất cả thành viên: Cô nói đến cái này làm chúng tôi tỉnh cả ngủ.
Diêm La lái xe theo địa chỉ Phạm Vô Cứu đưa, tìm được cửa hàng tên là "Tiệm bánh Tây", phát hiện cửa hàng đã quá tải.
Vào những ngày nắng nóng, về cơ bản cứ cửa hàng có wifi và điều hòa mát
lạnh thì đều đông khách, nhưng rõ ràng cửa hàng này chật ních.
Công việc kinh doanh tốt như vậy à? Bánh ngọt của cửa hàng này ngon thế sao?
Diêm La đi vào trong cửa hàng mới biết được, không phải bọn họ hướng về phía bánh ngọt mà là hướng về mặt.
"A a a a, thật đẹp trai!!! Chị gái xinh đẹp nhìn tôi! Giá trị nhan sắc của cả nhà này thật cao! Đẹp đến không giống người, có lẽ rất nổi tiếng ở
nước ngoài nhỉ? Tên cp là gì? Tôi muốn gặm!"
"Người tóc vàng cũng là đàn ông đó, vừa mới nghe cậu ấy nói chuyện."
"Vậy mẹ nó càng tốt!!!"
"Người tóc xanh mắt xanh thật cao quý, tóc vàng mắt vàng cũng thật xinh đẹp!"
"Gen của người nước ngoài thật tốt, đời này tôi chưa từng thấy qua người nào đẹp như vậy, còn thấy hẳn ba người!"
"Không thể nói như vậy, người nước ngoài mà xấu cũng không ít, chỉ là ba người này đặc biệt đẹp."
"Ài, nhưng tôi chưa từng thấy người Trung Quốc nào của chúng ta có tướng mạo sánh ngang với bọn họ. Này, cô vỗ tôi làm gì? Phiền tôi đang chụp ảnh."
"Suỵt, cô xem, anh đẹp trai vừa mới tiến vào kia không phải là
người Trung Quốc chúng ta sao? Bộ dạng không kém bọn họ đâu, còn là một
trai đẹp cổ điển, khí chất thật tao nhã."
"ĐM thật hả, kéo được mặt mũi rồi!! Không phải đeo mo nữa."
"Tôi tuyên bố, tóc đen mắt đen mới vĩnh viễn là thần!"
Trong đám người lại một trận hô to gọi nhỏ.
Diêm La: "..."
Điều gây xôn xao là cặp vợ chồng Poseidon và Venus, hai người đưa con trai
Cupid đến ăn bánh. Một nhà ba người khiêm tốn chọn một góc, thế nhưng
nhan sắc quá cao, như thế nào cũng khiến người ta chú ý.
Diêm La không tìm thấy một nhà Poseidon ở chung cư, không nghĩ tới tình cờ gặp được ở đây.
Sau khi Diêm La vào phòng, một nửa ánh mắt lại rơi vào trên người anh. Mọi
người nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia. Nhìn đến con mắt cũng muốn đảo
vành.
Nói về ngoại hình, Venus là người đẹp rung động tâm hồn
nhất. Nói về khí chất, khí phách toàn thân Diêm La là nho nhã nhiễm mùi
mực mới thật sự hấp dẫn người khác.
Diêm La như không thấy mấy
ánh mắt ăn thịt, đi tới trước tủ kính lựa chọn cẩn thận. Vốn anh chỉ
định mua một phần bánh ngọt xong trở về, nhưng trong tủ kính có quá
nhiều loại, rực rỡ muôn màu, Diêm La không biết về bánh Tây, cũng không
biết Tiểu Tử Thần thích vị nào nhất. Anh do dự nhiều lần và cảm thấy bị
mắc bệnh khó khăn trong lựa chọn như Thanatos.
Diêm La khó lựa
chọn, dứt khoát lại phát động năng lực tư sản, lấy bánh ngọt, bánh su
kem, cookie, pudding trong tủ kính, mỗi thứ đều mua một cái.
Chỉ cần lấy toàn bộ thì không có khó khăn trong việc lựa chọn.
Lúc quẹt thẻ rất sảng khoái, trong lòng nhân viên thu ngân không ngừng bốc lên bong bóng màu hồng.
Anh đẹp trai lạnh lùng tao nhã mua nhiều đồ ngọt như vậy, thật sự rất có sự tương phản đáng yêu, trái tim thiếu nữ muốn nổ tung rồi!
Diêm
La quẹt thẻ xong, xách túi đồ đóng gói xong đi về phía bàn Venus, ngồi
xuống chào hỏi: "Buổi trưa tốt lành, tôi có chuyện muốn hỏi mọi người.
Để cảm ơn tôi sẽ miễn một tháng tiền thuê nhà."
Anh sử dụng
tiếng Hy Lạp, sau tất cả thì cuộc trò chuyện tiếp theo sẽ liên quan đến
thần minh, để ngăn chặn những người xung quanh sinh ra ấn tượng "có nhan rồi có bệnh" với họ, nên nói chuyện bằng ngôn ngữ mã hóa là tốt nhất.
Poseidon nói, "Xin hỏi."
Anh cũng không quan tâm một tháng tiền thuê nhà, chỉ là tò mò chuyện gì có
thể khiến vị Diêm Vương phương Đông coi tiền như mạng này buông tha một
món thần khí.
"Là về Thanatos." Diêm La đi thẳng vào vấn đề chính, "Tính cách của cậu ấy vẫn luôn như vậy sao? Hoặc vì lý do gì?"
"Hải Giới với Minh Giới không liên quan." Poseidon nhướng mày, mơ hồ cảm
thấy Diêm La rất để ý đến Thanatos, đây không phải là lần đầu tiên hỏi.
Anh trả lời: "Khi tôi biết cậu ấy, cậu ấy đã như vậy."
Diêm La nhíu mày.
"Nhưng mà trước đó tôi đã nghe qua một chuyện." Poseidon nói, "Zeus hoa tâm
bắt cóc con gái Thần sông, giấu cô ấy đi, Sisyphus lại tiết lộ nơi ẩn
náu của cô cho Thần sông, đổi lấy một ít lợi ích. Zeus đã ra lệnh cho
Thanatos đi đoạt linh hồn của Sisyphus. Mặc dù Tử Thần thuộc về Minh
Giới, nhưng ba giới lấy bầu trời làm chủ, Tử Thần cũng không thể đắc tội Thần Vương. Khi cậu ấy đi thu hoạch linh hồn của Sisyphus thì Sisyphus
xảo quyệt đã lừa dối cậu ấy, còng tay Tử Thần và giam cầm cậu ấy mười
năm. Mười năm trên mặt đất không có người chết, trật tự trên trần gian
loạn lạc, về sau Thanatos được chiến Thần Ares cứu ra."
Sau khi
kể câu chuyện, Poseidon nhận xét: "Có lẽ Thanatos đã bị tổn thương trong thập kỷ đó, trước khi trở nên sợ tiếp xúc với thế giới bên ngoài."
Poseidon cảm thấy câu chuyện này có trăm ngàn sơ hở. Anh từng ở chung với Tử
Thần, Tử Thần cường đại vượt xa tưởng tượng của anh, Thanatos cũng không ngu xuẩn như Zeus, làm sao có thể bị một người phàm lừa gạt, còn bị
giam cầm nhiều năm như vậy.
Nhưng anh và Thanatos cũng chỉ là
quan hệ chung, không cần phải truy tìm tận gốc, dù sao toàn bộ hệ Thần
Hy Lạp đều tuyên truyền chuyện này như vậy. Anh chỉ nói ra những gì nghe được cho Diêm La.
Mười năm. Thế mà Tiểu Tử Thần phải chịu uất ức lớn như vậy.
Diêm La tỏ vẻ không vui: "Cuối cùng Sisyphus kia thế nào?"
"Kết quả của việc bắt cóc Thần quấy nhiễu trần gian đương nhiên sẽ không
tốt. Hắn bị phạt đẩy đá lên núi, vĩnh viễn đẩy một tảng đá lớn lên đỉnh
núi, tảng đá lăn xuống chân núi lại đẩy, vĩnh viễn không bao giờ kết
thúc."
Mặt mày Diêm La giãn ra, thoải mái hơn chút.
"Hai người đã từng thấy mặt dưới áo choàng đen của cậu ấy chưa?" Diêm La lại hỏi.
Thật ra Tiểu Tử Thần rất dễ nói chuyện, Diêm La không có việc gì thì rất
thích trêu chọc cậu. Chẳng qua có hai chuyện là điểm mấu chốt của Tiểu
Tử Thần, thứ nhất không chịu ra ngoài, thứ hai không chịu cởi áo choàng
xuống, Diêm La nói rách miệng cũng vô dụng.
Áo choàng đen là tâm phòng bị của Tử Thần, không đánh tan phòng tuyến sẽ không lấy xuống.
Poseidon lắc đầu. Tuy ở cùng một không gian ba trăm năm, nhưng anh cũng không biết bộ dáng Tử Thần.
"Tôi đã thấy rồi." Venus nói.
Diêm La có một chút kinh ngạc.
"Lúc đó tôi đến Minh Giới xin linh hồn Adonis từ Minh Vương." Venus liếc
Poseidon một cái, hừ lạnh nói, "Chính là hiện thân của vị bên cạnh tôi
đây. Minh Vương nói linh hồn đã chết không thể trở về trần gian, không
chịu đưa linh hồn Adonis cho tôi, lúc ấy tôi không hiểu chuyện, liền
định dùng sắc đổi hồn, quần áo cởi được một nửa... Thì Tử Thần đã lấy áo choàng của cậu ấy che cho tôi."
Diêm La: "..."
Điều này chỉ có thể chứng minh, Tiểu Tử Thần dịu dàng thiện lương rất biết tôn
trọng. Cho dù đối tượng là Thần tình yêu có tiếng xấu, cho dù mình rất
sợ hãi không có áo choàng che giấu, nhưng vẫn lấy áo choàng đen xuống
che thân thể cho Venus.
Chậc, càng thích Tiểu Tử Thần hơn.
"Anh muốn nhìn dáng vẻ của cậu ấy à?" Venus đề nghị, "Anh cởi quần áo của anh trước mặt cậu ấy, có lẽ nhìn được đấy."
Diêm La: "..."
"Không được, cảm ơn." Thần phương Đông mới không làm ra chuyện thất lễ như vậy.
Diêm La không định hỏi Venus là nhìn Tiểu Tử Thần như thế nào, anh chờ mong ngày mình tận mắt nhìn thấy hơn.
Cupid đang nghe người lớn nói chuyện, đột nhiên xen vào: "Con cũng đã nhìn thấy Tử Thần!"
Ánh mắt một bàn ba người lớn đồng loạt nhìn về phía nó.
Cupid rụt đầu lại: "Không phải con đã nhìn thấy mặt anh ấy, nhưng trước đây con đã gặp anh ấy khi con xuống núi chơi."
Tiểu Ái Thần rất thích tình yêu trên thế gian, thường xuống núi xem mọi
người rơi vào bể tình. Trong đó có một đôi yêu nhau, tình cảm của họ rất chân thành và sâu sắc, họ là cặp đôi ngọt ngào nhất mà Cupid từng thấy, nó đặc biệt thích xem mật ngọt hàng ngày của họ. Nhưng có một ngày, cô
gái sinh bệnh nặng, lúc sắp đi còn nắm chặt tay chàng trai không nỡ,
chàng trai canh giữ ở đầu giường, khóc lóc cầu xin Tử Thần không được
mang cô gái mình yêu đi.
Nhưng Tử Thần vẫn đến, chờ cô gái nói
xong di ngôn thì không chút lưu tình đoạt linh hồn của cô gái đi. Bàn
tay của cô gái trượt khỏi bàn tay chàng trai, chàng trai đau đớn vô
cùng, trong khi đau đớn còn mắng Tử Thần vô tình.
Con người
không nhìn thấy thần minh, Tử Thần áo choàng đen đứng ở cạnh giường
bệnh, lẳng lặng nhìn tất cả, sau đó mang linh hồn của cô gái rời đi.
Cupid đã chứng kiến cái chết này. Vào thời điểm đó nó cũng có một chút oán
giận với Tử Thần, bởi vì Tử Thần làm cho tình yêu chia rẽ.
Ở
phương Tây, Tử Thần tương đương với cái chết, là vị thần bị con người sợ hãi và ghét nhất. Mỗi ngày cậu làm nhiều công việc nhất, nhưng không
được mọi người tín ngưỡng, không có đền thờ của mình, không nhận được
bất kỳ cung phụng nào, nhưng vẫn bôn ba bận rộn mỗi ngày để hoàn thành
nhiệm vụ của mình.
Sau khi trở về, Cupid đã nói chuyện này với
Thần lửa Hephaistos và phàn nàn về sự tàn nhẫn của Tử Thần. Sau khi nghe xong, Hephaistos chỉ bình tĩnh nói với nó: "Đó chỉ là thần chức của Tử
Thần, cậu ấy đang làm tốt công việc của mình, cái này không nên trách."
"Đây thật sự là một công việc đáng ghét." Cupid vẫn còn buồn bã.
"Rất đáng ghét, nhưng dù sao cũng phải có thần làm." Hephaistos nói, "Nếu
thật sự cậu ấy tàn nhẫn, cậu ấy sẽ không đợi cho cô gái nói xong di ngôn của mình đã đoạt linh hồn. Công việc của Tử Thần rất bận rộn, trên đời
này mỗi ngày đều rất nhiều người chết, không có nhiều thời gian để đợi.
Cậu ấy sẵn sàng chờ lâu hơn một chút, chỉ vì cậu ấy không muốn để lại
cho họ hối tiếc."
Diêm La nghe xong, trong nháy mắt chợt hiểu được vì sao Tiểu Tử Thần chán đời.
Tiểu Tử Thần thông minh lại lớn mạnh, sẽ bị một người phàm lừa gạt giam cầm
ư? Zeus bắt cóc con gái của Thần sông, Sisyphus nói tin tức cho Thần
sông, chuyện này nghe thế nào cũng không phải lỗi của Sisyphus. Zeus
phái Tử Thần giết Sisyphus, Tiểu Tử Thần thiện lương sẽ nguyện ý không
phân biệt đúng sai như vậy à?
Nếu Tiểu Tử Thần cố ý chịu trói thì sao?
Thuận tiện đâm lao phải theo lao mượn cơ hội này trốn tránh thần chức mười
năm, thấy trật tự trần gian càng ngày càng loạn, mới biết không thể
thiếu Tử Thần. Cho dù không muốn đối mặt với tử biệt nữa, cũng nhẫn nhịn tai tiếng tiếp tục ngoan ngoãn làm việc.
Mượn một cái áo choàng đen, che giấu rất nhiều sợ hãi, muôn vàn dịu dàng.
Chính Diêm La cũng ở vị trí tương tự nên anh rất cảm động với chức trách của Thanatos.
Người Hoa Hạ có lòng kính sợ với quỷ thần, không dám mắng lung tung, nhiều
nhất là gào một câu ông trời bất công. Mặc dù Tử Thần và Vô Thường có vị trí giống nhau nhưng đãi ngộ hoàn toàn khác nhau. Vô Thường là sứ giả
Câu Hồn đơn thuần, Tử Thần lại bị coi là biểu tượng của cái chết.
Thật ra Tử Thần cũng rất vô tội. Vận mệnh của người phương Tây là do ba Nữ
Thần vận mệnh viết, Tử Thần cũng chỉ làm theo chỉ thị vận mệnh, không
hiểu sao phải cõng nồi.
Cũng không trách được rõ ràng Tiểu Tử
Thần rất đáng yêu, lại đáng thương. Tiểu Tử Thần để ý nhất chỉ sợ không
phải là con người hiểu lầm chửi rủa cậu, mà là không chịu nổi thế gian
muôn màu ly biệt.
Làm sao mà anh ghét được?
Vị thần thiện lương nhất lại cõng trên lưng thần chức tàn nhẫn nhất.