Thẩm Chu Thành bật cười, cáo nhỏ nghe thấy có người nhắc đến liền nhổm dậy, nháy mắt với cô gái kia một phát.
"Cô mượn nó làm gì???"
Cô gái chưa thèm nghĩ đã trả lời: "Chụp ảnh ạ."
Thẩm Chu Thành cùng nó mắt to mắt nhỏ liếc nhau. Vừa nghe đến chụp ảnh, cáo
nhỏ đã bày sẵn ra cái dáng thường ngày khi chụp ảnh với hắn. Cái đuôi
hơi cong cong lại, nhẹ quấn trên thân thể trắng như tuyết, chóp mũi nhỏ
xinh xắn lại hơi hếch lên, đôi mắt nheo nheo, mang vẻ phong tao quyến rũ lại pha chút lười biếng đầy quý phái.
Thẩm Chu Thành không nhịn được mà kéo đuôi cáo nhỏ, dám bày ra cái bộ dáng trước mặt mọi người, thực sự là quá thiếu đòn mà.
"Đáng yêu quá!!!" Cô gái cầm máy ảnh hét to.
Cô gái này mặc một chiếc váy hồng cánh sen, tóc buộc đuôi ngựa rất năng
động nhưng về mặt nhan sắc thì không hề kém cạnh với Tạ Nhược Mân. Cô ấy gảy gảy tóc mái một chút, giới thiệu mình là Liễu Tương Tương, là họa
sĩ, kiêm nhiếp ảnh gia.
Liễu Tương Tương cầm camera, càng nhìn
cáo nhỏ càng yêu thích, phải nói là tâm tình thiếu nữ muốn nổ tung luôn, "Cáo nhỏ là đực hay cái vậy?"
Chụp ảnh còn phân giới tính sao? Thẩm Chu Thành cạn lời, thành thật trả lời: "Đực."
"Quá tốt rồi, tôi cần cáo đực. Anh Thẩm nè, tôi có ý tưởng thế này nhé,
chúng ta sẽ có câu chuyện tình tam sinh tam thế lãng mạn giữa một thiếu
nữ xinh đẹp chốn khuê các và hồ tiên công tử, hai người lần đầu gặp nhau tại hồ sen....."
Thiếu chút nữa Thẩm Chu Thành sặc nước miếng, túm tai cáo nhỏ ngốc ngếch nhà mình xách lên: "Hồ tiên công tử????"
Bây giờ con gái có trí tưởng tượng bay xa như vậy sao?
"Vâng, đúng thế." Liễu Tương Tương liên tục gật đầu, trong đầu cô đã hiện lên
vô số hình ảnh: Thiếu nữ xinh đẹp lấy lá sen hứng sương mai cho hồ tiên
uống, đôi tay thon dài trắng nõn cùng móng vuốt trắng tay nắm tay, sau
đó hồ tiên ngồi trên vai thiếu nữ, hai người ngắm những bông sen đua
nhau nở rộ, lại cùng nhau ngước nhìn núi non sơn thủy hữu tình....
Liễu Tương Tương cảm thấy bong bóng màu hồng đã nổ lụp bụp trong không khí rồi.
Không chỉ có mình cô, cáo nhỏ nghe hiểu cũng hận không thể thử chụp ngay lập tức.
Không hiểu sao Thẩm Chu Thành có chút khó chịu, dựa vào cái gì cáo nhỏ mình
nuôi lại uống nước người ta cho, tay trong tay cùng người khác... Dù chỉ là chụp ảnh quảng cáo, dù chỉ là diễn thôi nhưng thực sự hắn có chút
không thoải mái.
"Thế nào? Sếp Thẩm à, Thẩm đại boss, van cầu anh đấy, anh đồng ý đi" Liễu Tương Tương cực kỳ thành khẩn mà chắp tay
trước ngực cầu xin.
Thẩm Chu Thành cúi đầu, thấy cáo nhỏ rất hào hứng, nó đang tràn đầy mong đợi luôn.
Thẩm Chu Thành yên lặng, mãi một lúc sau mới lên tiếng. "Ừm....Tôi có một đề nghị thế này....."
Liễu Tương Tương sửng sốt: "Dạ?????"
Thẩm Chu Thành lượn một vòng sang rừng trúc, tóm một con lam khổng tước cao
to nhất đàn đưa cho Liễu Tương Tương cùng Tạ Nhược Mân, cười nói: "Khổng tước công tử cùng thiếu nữ bên ao sen, thế nào, thi vị hơn rồi chứ??"
Con lam khổng tước này đẹp nhất đàn rồi đấy. Cái cổ kiêu hãnh rướn cao,
thêm cái đuôi dài xanh biếc cùng hoa văn hổ phách quý phái, dưới ánh
nắng, vẻ đẹp ấy càng thêm hoa lệ, khiến người ta không thể rời mắt.
Liễu Tương Tương sửng sốt, thở dài nói: "Trời ạ, tôi không biết anh nuôi nhiều con thú đẹp như thế luôn đấy."
Tuy rằng Liễu Tương Tương vẫn hi vọng có thể cùng cáo nhỏ chụp ảnh, thế
nhưng rõ ràng rồi, Thẩm Chu Thành không nguyện ý, hơn nữa, cô còn đang
nhờ người ta cơ mà. Thôi được, lam khổng tước đúng là rất đẹp, nghe theo Thẩm Chu Thành vậy.
Thẩm Chu Thành cùng cáo nhỏ đứng một bên xem các cô chụp ảnh.
Bên ao sen, thiếu nữ diện trên người một bộ Hán phục tôn lên dáng người
mảnh mai, nhẹ nhàng ngồi xuống ngắt lá sen hứng vài hạt sương đút cho
lam khổng tước uống, rồi hai người cùng nhau ngước nhìn sơn hà gấm
vóc.... Mỹ nhân như họa, cảnh đẹp tựa chốn tiên đầy huyền ảo...
Thẩm Chu Thành mang theo tiểu hồ ly tại một bên cạnh nhìn các nàng chụp ảnh.
Hoa sen cùng lam khổng tước trời sinh mang tiên khí, nó như mang mọi người
về chốn thần thoại xưa, vừa có cảm giác kính ngưỡng vừa mơ ảo, thêm tài
chụp ảnh của Liễu Tương Tương thì phải gọi là 100% hoàn mỹ.
Ngay cả Liễu Tương Tương còn không tin nổi mình có thể chụp ra bức ảnh đẹp như thế cơ mà.
Liễu Tương Tương vui vẻ như nắng hạ, chứ bên cáo nhỏ thì chớm đông rồi. Nó
hậm hực nãy giờ, cứ ủ rũ nằm ườn trên vai Thẩm Chu Thành, không thèm
nhúc nhích luôn.
Uất ức à nha...
Thẩm Chu Thành cảm thấy cáo nhỏ không vui, liền giơ tay xoa đầu nó, dịu dàng an ủi: "Chờ lát nữa ta đưa nhóc đi bắt gà ăn nhé??"
Nháy mắt, lỗ tai cáo nhỏ dựng đứng lên, Thẩm Chu Thành đoán nó nguôi ngoai
rồi, lại nói tiếp, "Hai con?? Một hấp một nướng, à, tiện nướng thêm hai
con cá nhé...."
Chỉ thấy cáo nhỏ như được thổi thêm một luồng sức sống mãnh liệt, không ngừng cọ cọ má Thẩm Chu Thành, biểu thị mình vô
cùng vui sướng.
Thẩm Chu Thành không cản được hành vi cao hứng
của cáo nhỏ, nên đành để nó liếm liếm cọ loạn một hồi, rồi ghét bỏ nói:
"Đừng có cọ loạn như thế, cẩn thận rơi xuống đấy....." nhưng khóe miệng
vẫn không tự chủ được mà nhếch lên một đường lớn.
"Tách tách tách tách..."
Thẩm Chu Thành nghe thấy tiếng máy ảnh liên tục vang lên thì quay đầu lại,
phát hiện Liễu Tương Tương đang chụp trộm bọn họ. Cô đang định thu hồi
camera thì bị phát hiện, không nhịn được le lưỡi một cái: "Thẩm đại ca
à, hết cách rồi, cảnh tượng này thật quá đẹp đẽ nên tôi không nhịn được
mà chụp mấy tấm....."
Cô cầm máy ảnh đi tới, đưa cho Thẩm Chu
Thành xem. Trong ảnh, một người một cáo đều rất vui vẻ, cáo nhỏ mềm nhũn đang ra sức cọ cọ vào má làm nũng hắn, còn Thẩm Chu Thành cũng nở một
nụ cười dương quang sáng lạn, ngay cả hắn cũng không thể tin mình có thể cười dịu dàng đến thế. Có thể nói khi người ta nhìn vào khung cảnh ấy
đều thấy nó thật khó để mình xen vào.
"Sếp Thẩm à, đừng bắt tôi xóa nhé, tôi không truyền ra ngoài đâu, chỉ giữ làm kỷ niệm thôi."
Thẩm Chu Thành nghiêng đầu nhìn cáo nhỏ, thấy nó tràn đầy mong đợi mà gật
gật đầu nên đáp ứng: "Được rồi, có thể lưu lại, nhưng nhớ gửi cho tôi
mấy tấm nhé."
"Được được được được!!! Anh Thẩm có muốn cùng cáo
nhỏ chụp thêm mấy tấm nữa không??? A..A...A, kích động quá mà, người đẹp ảnh cũng đẹp, hôm nay nhiếp ảnh gia tôi đây đạt đến đỉnh cao sự nghiệp
rồi đấy!!!"
Chụp thêm vài tấm nữa, Liễu Tương Tương vui sướng đi
rửa ảnh, rồi lại đem về cho Thẩm Chu Thành mấy tấm. Thế là hắn liền cùng cáo nhỏ lên thị trấn mua luôn mấy cái khung về trưng cho đẹp.
Đem ảnh lồng vào khung, cáo nhỏ liền vui sướng lấy đi một tấm tha về ổ.
Thẩm Chu Thành cạn lời nhìn cáo nhỏ vật lộn với tấm ảnh, lại đến gần gãi gãi bụng nó.
Cáo nhỏ phụng phịu giấu bụng nhỏ đi, đứng đè luôn
lên tấm ảnh rồi lại láo liên nhìn trái, liếc phải đầy dè chừng như sợ
người khác cướp đi.
Thẩm Chu Thành đùa giỡn với nó xong, khóe
miệng ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt, lại cầm tấm ảnh trưng ở đầu giường, rồi tiện tay thay hình nền trong máy tính bảng mà thường ngày cáo nhỏ hay
chơi game luôn.
Thẩm Chu Thành đem máy tính bảng quơ quơ với cáo
nhỏ, thế là nó liền mở to hai mắt, quả nhiên là bị hấp dẫn mà. Nó nhanh
chóng leo ra ngoài ổ, bò lên ngực Thẩm Chu Thành chơi.
Liễu Tương Tưởng gửi tin nhắn, trong đó có hơn chục tấm ảnh của bọn họ. Ngoại trừ
tấm cáo nhỏ cọ cọ vào mặt Thẩm Chu Thành còn có nhiều tấm khác nhau,
khiến bọn họ xem đến hơn nửa giờ đồng hồ mới hết được.
Xem xong
cáo nhỏ vẫn chưa hài lòng, nó liền lăn lộn chơi đùa thêm chút nữa, không hiểu thế nào mà ngủ mất, ngay cả chuyện Thẩm Chu Thành hứa hẹn cho ăn
gà cũng quên béng mất.
Thẩm Chu Thành ôm lấy cáo nhỏ, nhẹ nhàng
chải lông cho nó. Đang định thả trở về ổ nhưng không biết nghĩ thế nào
lại đem nhóc con này đặt bên gối, rồi đắp cho cái chăn màu táo đỏ.
Liễu Tương Tương mang ảnh về, lại tự pha cho mình một cốc cà phê, quyết tâm
chỉnh xong đống ảnh này. Chắc chắn ngày mai mọi người sẽ phải kinh ngạc
cho coi!!!
Một mình cô chỉnh ảnh, đến tận 12 giờ trưa hôm sau mới xong. Liễu Tương Tương hài lòng đặt đồ ăn ngoài, rồi mở QQ, định gửi
cho chủ cửa hàng thì.....
Trùng hợp thay, chủ cửa hàng kia cũng
vừa vặn gọi đến: "Tương Tương à, xin lỗi nhé, có khả năng mấy bức ảnh
của bạn cô không dùng đến đâu, mấy người phụ trách cửa hàng đều thống
nhất sẽ mời Giang Lục về làm người mẫu rồi...."
"Rất lấy làm tiếc, vậy tôi tặng bạn cô bộ Hán phục coi kia như quà tạ lỗi nhé."