Thẩm Quả Bảo ngẩng đầu nhìn Nghiêm thị, giọng nói tràn đầy chờ mong, "Thực sự có thể ạ?"
Nghiêm thị hướng phía nàng vẫy tay, Thẩm Quả Bảo xuống ghế đi đến bên cạnh bà
ta, Nghiêm thị ôm nàng nói, "Đương nhiên là có thể, là tổ mẫu sai, mấy
ngày nay bởi vì thân thể mẹ cháu không thoải mái mà lơ là cháu, chỉ cần
nhị thẩm đồng ý dạy cháu, cháu hãy đi, nhưng ngàn vạn phải nhớ kỹ, nhị
thẩm cũng đang có thai, đừng làm cho nàng quá mệt mỏi, biết không."
"Vâng!" Thẩm Quả Bảo dùng sức gật đầu, "Cháu sẽ không làm thẩm thẩm mệt mỏi!"
Nghiêm thị cười sờ đầu của nàng, "Thực ngoan."
...
Thẩm Quả Bảo rất nhanh chạy đến chỗ Sở Diệc Dao, thấy Thẩm Quả Bảo đến Sở Diệc Dao có chút kinh ngạc.
Nhìn nàng lấy đồ ra, Sở Diệc Dao có chút do dự khi biết mục đích nàng đến,
gọi Thẩm Quả Bảo đến ngồi đối diện, "Tổ mẫu cháu có biết chuyện này
không?"
Thẩm Quả Bảo gật gật đầu, "Tổ mẫu nói vẫn đang tìm tú nương mới, thẩm thẩm, thẩm có thể dạy cháu không?"
Sở Diệc Dao không nhẫn tâm cự tuyệt một đứa bé, nhìn vào đôi mắt dè dặt
của Thẩm Quả Bảo, rõ ràng là đại tiểu thư dòng chính của Thẩm gia mà bây giờ lúc nào cũng phải xem sắc mặt của người khác.
"Đương nhiên là có thể, nhưng mà nữ công của thẩm cũng không tốt lắm, không dạy được cho cháu bao nhiêu."
Bảo Sênh bưng lên trái cây đã bóc vỏ sẵn, Thẩm Quả Bảo cũng chỉ là ăn mấy miếng rồi không hề động.
"Nữ công của thẩm thẩm rất lợi hại mà, vậy lần sau sau giờ ngọ cháu lại đến được không ạ?" Thẩm Quả Bảo trưng cầu nhìn nàng, Sở Diệc Dao gật đầu,
"Vậy thì theo như cháu nói."
Thẩm Quả Bảo thật cao hứng, ngồi
xuống bên cạnh Sở Diệc Dao, cầm lấy mấy món đồ thêu từ tay nha hoàn
nghiêm túc chăm chỉ học, Sở Diệc Dao thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm vài câu.
Một canh giờ rất nhanh đi qua, Thẩm Quả Bảo nhu thuận chào tạm biệt, "Thẩm
thẩm ngày kia cháu lại tới nữa, ngài nghỉ ngơi đi ạ."
Sở Diệc Dao ngồi lâu cũng hơi mệt chút, đứng lên tiễn nàng ra cửa, đi tới đi lui mấy lần trong phòng, hồi lâu, thở dài một hơi.
Nàng cũng rất thích cô cháu gái này, chỉ tiếc nhiều mối quan hệ không tốt
ngăn cách ở giữa, lấy hiểu biết của nàng về Nghiêm thị, sao bà ta có thể đồng ý cho cháu gái đến chỗ nàng, chẳng lẽ bà ta nghĩ làm vậy để khiến
nàng mệt mỏi?
Tiền má má ở một bên phân tích, "Bây giờ, đại phu
nhân chỉ tập trung tinh thần vào đứa nhỏ trong bụng đại thiếu phu nhân,
chỉ sợ đại phu nhân đã ghim mấy câu giáo huấn của lão gia tử hôm trước
vào lòng."
Cháu trai sắp ra đời so với cháu gái tất nhiên là
cháu trai quan trọng hơn, vì đứa nhỏ trong bụng Thủy Nhược Thiên, đại bá mẫu không biết đã tốn bao nhiêu tâm tư.
Nếu Thủy Nhược Thiên thực sự sinh được con trai, tương lai không biết Thẩm Quả Bảo còn bị xem nhẹ đến mức nào.
Sở Diệc Dao cười cười, những chuyện này còn chưa tới lượt nàng quan tâm,
"Nếu đứa bé kia thích đến cứ coi như là theo giúp ta giải buồn."
Đi vài bước ngồi xuống, Tiền má má rót nước cho nàng, "Cũng là một ý hay."
Sở Diệc Dao cúi đầu nhìn cái bụng phồng của mình, giờ nàng lo lắng nhất là chuyện mình chắc chắn sẽ sinh trước Thủy Nhược Thiên, bên phía bà đỡ
chỉ cần đút bạc rồi nói sinh non tháng là qua chuyện, có thật sự sinh
non hay không thì đâu ai biết đâu, vấn đề là kiếm đâu cái lý do mà đang
yên đang lành lại bị sinh non đây.
...
Thẩm Quả Bảo cách một ngày sẽ đến Thư Hương viện, Sở Diệc Dao cũng sẽ chuẩn bị cho nàng
chút đồ ăn ngon, Thẩm Quả Bảo tuổi còn nhỏ tính tình trẻ con, thật lòng
thân thiết với Sở Diệc Dao dù ai đều nhìn ra được.
Thẩm Thế Hiên ngẫu nhiên sẽ có hôm về sớm, nhìn đến hình ảnh Sở Diệc Dao cúi đầu chỉ Thẩm Quả Bảo thêu hoa, hết sức ấm áp.
"Chỗ này đường may quá chặt, đợi lát nữa thêu tơ hồng sẽ bị lồi lên khó
coi." Sở Diệc Dao chỉ vào đồ án, Thẩm Quả Bảo gật gật đầu, động tác về
sau thả lỏng một chút.
Nghe được có tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn đến Thẩm Thế Hiên, ngọt ngào hô một tiếng, "Nhị thúc đã trở lại."
Thẩm Thế Hiên đi tới sờ đầu của nàng, cười nói, "Bảo Nhi tay nghề càng ngày càng tốt, khi nào thì thêu cho nhị thúc một cái."
Thẩm Quả Bảo ngượng ngùng cười cười, "Bảo Nhi thêu cho nhị thúc một cái hà bao, nhị thúc thích không?"
Thẩm Thế Hiên gật đầu, "Nhị thúc là người đầu tiên được Bảo Nhi may hà bao sao?"
Thẩm Quả Bảo suy nghĩ một chút, "Nếu như nhị thúc thích, Bảo Nhi liền thêu cho nhị thúc đầu tiên."
Sở Diệc Dao thấy hắn còn muốn trêu chọc, vỗ tay Thẩm Thế Hiên một cái,
"Đừng nghe nhị thúc nói bậy, cháu nhìn nhị thúc có bao giờ mang hà bao
đâu."
Thẩm Quả Bảo theo lời của nàng nhìn về phía bên hông hắn,
quả thật chỉ treo miếng ngọc bội, ngẩng đầu lên xem Thẩm Thế Hiên, Thẩm
Thế Hiên lại trưng ra bộ mặt đáng thương, "Đó là bởi vì nhị thẩm của
cháu không may hà bao cho nhị thúc."
Thẩm Quả Bảo xem nhị thúc
bộ dáng đáng thương dứt khoát đáp ứng, "Vậy Bảo Nhi sẽ thêu một cái cho
nhị thúc."
Sở Diệc Dao cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, hắn còn không biết xấu hổ cáo
trạng trước mặt một đứa bé, Thẩm Thế Hiên lại như không phát giác, ha ha cười.
Thẳng đến lúc Thẩm Quả Bảo rời đi, Thẩm Thế Hiên mới vội
vàng đổi giọng, thủ thỉ với Sở Diệc Dao, "Nếu là hà bao nương tử thêu
cho ta, ta nhất định mỗi ngày mang theo bên người, một khỏa bất ly
thân!"
Sở Diệc Dao hừ một tiếng, "Ta nói sẽ thêu cho chàng lúc nào, hừ."
Thẩm Thế Hiên không bỏ sót khóe miệng cong cong vui vẻ của nàng, đỡ nàng từ
trên giường êm dậy, "Đi nào, ta tìm được cho nàng một má má giúp việc
rất tốt."
Đến ngoại thất, một người phụ nữ tầm tuổi Tiền má má
đứng ở đó, khoác một cái bao đồ nhỏ, y phục trên người mặc dù bình
thường nhưng rất sạch sẽ, cả người có vẻ vô cùng thoải mái.
"Đây là má má ta đặc biệt tìm tới chuyên môn chăm sóc nàng, bà ấy đã chăm
sóc qua rất nhiều phu nhân mang thai, đối với chăm sóc sau sinh cũng rất có kinh nghiệm." Thẩm Thế Hiên khẽ nói một con số bên tai nàng, Sở Diệc Dao giật mình, "Mắc như vậy?"
Thẩm Thế Hiên gật đầu, "Ta nghe
danh ở nơi khác, càng có kinh nghiệm giá cả lại càng cao, chuyên phụ
trách chăm sóc cho nàng trong thời gian mang thai, mặc dù Tiền má má
cũng rất có kinh nghiệm, nhưng bà ấy còn phải lo thêm việc trong Thư
Hương viện, còn mấy nha hoan thiếp thân của nàng, dù sao vẫn chỉ là
những cô nương."
Quan trọng nhất là, Thẩm Thế Hiên không yên tâm người trong Thẩm phủ này, cũng không có ý định nhờ đại bá mẫu hỗ trợ tìm người.
"Người này có thể tin được không?" Bên ngoài tìm đến, lòng người càng khó phòng.
"Không phải là người Kim Lăng, ta đã điều tra xong, quá khứ chăm sóc những thai phụ trước đều sạch sẽ, nàng có thể an tâm."
Nghe Thẩm Thế Hiên khẳng định như vậy, Sở Diệc Dao yên tâm một chút, cười
cười đối với phụ nhân kia, "Hứa má má đúng không, cuộc sống sau này phải làm phiền bà rồi."
Hứa má má khiêm nhường hành lễ với Sở Diệc Dao và Thẩm Thế Hiên, đi theo Khổng Tước đi ra ngoài.
Lúc ăn cơm tối, Hứa má má liền bắt đầu đi theo hầu hạ Sở Diệc Dao, mấy ngày trôi qua, ngay cả Tiền má má ban đầu có chút phản đối cũng bắt đầu bội
phục Hứa má má này.
Tiền má má vẫn biết chiếu cố phụ nữ có thai
nhưng không hiểu nhiều bằng Hứa má má, cái gì có thể ăn, cái gì không
thể ăn nhiều, đồ gì để ăn trong tháng Hứa má má cũng có thể nói rõ ràng, kể cả cái gì nên để trong phòng, bao lâu mở cửa sổ thông gió...
Sở Diệc Dao còn hoài nghi không biết bà ấy có học qua thuật phong thủy không nữa.
Thư Hương viện có Hứa má má, Tiền má má nhẹ nhàng hơn nhiều, Quan thị biết
con trai tìm một người tài ba như vậy nên cũng yên lòng giao cho Thẩm
Thế Hiên tự lo luôn chuyện tìm bà đỡ.
...
Cuối tháng
mười một, Kim Lăng càng ngày càng lạnh, trời đông giá rét tới sớm hơn
mọi năm, đến đầu tháng mười hai trời đã bắt đầu có tuyết, đây là chuyện
vài thập niên Kim Lăng chưa từng có, Sở Diệc Dao ngây ngốc ở trong phòng có đốt lò sưởi nên không cảm thấy lạnh, buổi chiều Thẩm Thế Hiên trở
lại, mở cửa tiến đến liền mang theo một cơn gió lạnh vào phòng.
"Bên ngoài vẫn chưa ngừng tuyết à?" Sở Diệc Dao thúc giục hắn đi đổi một bộ quần áo, toàn thân đều ám một cổ khí lạnh.
Thẩm Thế Hiên cười nói, "Vậy cũng là Kim Lăng trăm năm khó gặp."
Thẩm Quả Bảo lấy từ trong lòng ra một cái hà bao xinh đẹp, hơi đỏ mặt đưa
cho Thẩm Thế Hiên, "Nhị thúc, cháu thêu hơn nửa tháng mới xong, ngài xem thích không?"
Thẩm Thế Hiên xem hà bao tinh xảo trong tay, nhìn lại ánh mắt chờ đợi của Thẩm Quả Bảo, cầm trong tay trực tiếp thắt lên
bên hông, "Coi được không?" kimngan023
Thẩm Quả Bảo dùng sức gật đầu, "Đẹp ạ, thẩm thẩm nói nó đẹp mắt không."
Sở Diệc Dao cười gật gật đầu, "Bảo Nhi thêu thật đẹp, nhị thúc về sau sẽ ngày ngày treo cái này."
Thẩm Quả Bảo trên mặt tràn đầy lúm đồng tiền, "Nhị thúc thích là tốt rồi."
Thẩm Quả Bảo kỳ thật thêu rất nhiều cái, cuối cùng chọn lựa một cái hài lòng nhất đến đưa cho Thẩm Thế Hiên, so với phụ thân, nàng thích thân cận
với nhị thúc hơn.
"Sắc trời không còn sớm, Bảo Nhi liền ở lại ăn cơm đi, hôm nay có canh giò heo hầm cháu thích đấy."
Sở Diệc Dao đứng dậy dắt Thẩm Quả Bảo ra ngoại thất, Khổng Tước đã dọn sẵn một bàn cơm, ba người cùng ngồi chung một chỗ vừa nói vừa cười ăn cơm
tối.
Vào đêm, gió ngoài phòng càng lúc càng lớn, cửa sổ sau nhà
dùng để thông gió đều bị bịt kín lại cẩn thận, Sở Diệc Dao thay đổi tư
thế nằm nghiêng trong lòng Thẩm Thế Hiên, "Năm nay Kim Lăng lạnh như
vậy, những nơi khác không biết lạnh thế nào."
Thẩm Thế Hiên trấn an vỗ lưng của nàng, "Triều đình sẽ có chính sách xuống, năm nay vốn là lạnh sớm, bọn họ nhất định có chuẩn bị."
Triều đình có chính
sách, nhưng nói cho cùng những người nhận được sự ban ơn chỉ có một bộ
phận, rất nhiều người đợi không được đã sớm chết vì rét, Sở Diệc Dao
không thèm nghĩ những hình ảnh này nữa, đổi đề tài, "Cuối năm tửu lâu
khai trương, tốt nhất giữa sang năm có thể chia hoa hồng đầu tiên cho tỷ phu, sáu tháng cuối năm hắn sẽ bắt đầu cuộc thi."
"Đã chọn ngày xong rồi, tám ngày sau, chờ gió lớn qua thời tiết càng thích hợp, mấy
ngày nay cả đầu bếp và phục vụ bàn đều bận rộn nấu thử món ăn trên thực
đơn, có những món bọn họ còn chưa từng thấy qua." Dù sao trước khi khai
trương đầu bếp cũng phải làm quen hết các món, đâu thể lấy khách hàng
làm đối tượng thử món được.
Sở Diệc Dao cười khẽ, "đó chẳng phải là tiện nghi cho mọi người à."
"Mọi người tranh thủ rảnh rang, nửa tháng cuối năm tới nhập vào không ít đồ, đến lúc đó sổ sách trong tửu lâu vẫn cần nàng tới xem, nhị cữu của nàng bận nhiều việc lắm rồi, phải tìm người thôi."
Thẩm Thế Hiên
không tìm được người thích hợp, phàm là người có liên quan tới hắn đều
không thể phái đi làm những chuyện bên ngoài Thẩm gia.
Sở Diệc
Dao rất nhanh nghĩ tới một người, "Vậy càng dễ dàng, để cho Hoài đại
thúc đi thì tốt rồi, dù sao tửu lâu này là của ta, dùng vốn riêng của
ta, không dùng mặt mũi Thẩm gia cũng không cầm một phân tiền Thẩm gia,
ta muốn để ai làm đều là quyền của ta."
"Chỉ cần người nàng tin tưởng là được, tổ phụ đã cùng ta nhắc tới chuyện này."
Thẩm Thế Hiên bên ngoài mướn người tìm nơi mở tửu lâu Thẩm lão gia tử tự
nhiên biết chuyện, nhưng cuối cùng đều là thuộc về trong tay Sở Diệc
Dao, Thẩm lão gia tử cũng không nhiều lời, chỉ là báo cho hắn phải phân
rõ ràng cái gì nặng cái gì nhẹ.
"Ta thấy tổ phụ nâng chàng lên ngang bằng với đại ca chỉ là vì để chàng đốc thúc đại ca thôi."
Sở Diệc Dao đã cẩn thận suy nghĩ lại một loạt quyết định của Thẩm lão gia
tử, có lẽ ở trong lòng ông Thế Hiên còn chưa bằng Thế Cẩn, nhưng vẫn có
thể xem hắn là một cái đòn bẩy buộc Thế Cẩn phải tiến bộ hơn.
Thẩm Thế Hiên vẻ mặt nhạt vài phần, cúi đầu hôn lên trán của nàng, "Nếu đã
nâng ta lên thì sẽ không dễ dàng kéo ta xuống đâu."
...
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Thế Hiên đã đi ra ngoài, Sở Diệc Dao lại cảm
thấy người có chút không thoải mái, đi qua thỉnh an Quan thị kia trở
lại, trong phòng đã thông gió cảm giác khó chịu cũng biến mất, nàng chỉ
cho rằng trong phòng quá bí.
Tình huống này kéo dài đến ngày thứ ba Sở Diệc Dao bắt đầu cảm thấy không được bình thường, sáng sớm nàng
đứng lên bỗng cảm thấy đau bụng.
Đây không phải loại đau khi đứa bé cử động mạnh, mà là cảm giác đau nhức như cái gì muốn rớt xuống, nói cho Tiền má má, Tiền má má lập tức phái người đi mời đại phu.
Đại phu đến đây bắt mạch xong nói Sở Diệc Dao có dấu hiệu sinh non rất nhỏ, từ mạch tượng có thể thấy em bé rất khỏe mạnh nhưng lại xảy ra hiện
tượng này, "Xem phu nhân tâm tình không sai, không phải do có tâm sự."
Lại hỏi nàng những món ngày thường hay ăn đều không có vấn đề gì, đại
phu đành mở ra vài thang thuốc dưỡng thai cho nàng.
Tiễn đại phu đi, người một phòng rơi vào trầm tư, ngày thường Hứa má má giám sát rất chặt chẽ, nữ đầu bếp cũng tìm từ bên ngoài đến, mặt ăn uống không thể
nào xảy ra vấn đề, nếu đến như vậy mà vẫn xảy ra vấn đề, nàng sẽ phải tự nấu ăn trong chính phòng của mình luôn.
Một bên Khổng Tước mở miệng trước, "Đồ trong bếp chỉ có nô tỳ và Bình Nhi thay nhau đi lấy."
Sở Diệc Dao khoát khoát tay, nàng không hoài nghi người bên cạnh mình.
Không phải do ăn uống, nàng lại không có thói quen xông hương, hiện tại có
thai càng cẩn thận không đốt, bài trí trong phòng không hề động qua, Sở
Diệc Dao nghĩ không ra chỗ nào có vấn đề.
Nàng ngẩng đầu lên
nhìn về phía Hứa má má, đối phương khẽ lắc đầu, "Nếu nhị thiếu phu nhân
mỗi sáng sớm tỉnh lại không thoải mái, vậy nhất định là đêm hôm trước có vấn đề."
Bên này suy đoán không ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì, Quan thị bên kia nghe được tin tức vội chạy đi tới xem nàng, "Con
đừng đứng lên, đang khỏe mạnh sao lại không thoải mái, có phải ăn sai
cái gì hay không."
Sở Diệc Dao có nghi ngờ trong lòng, nhưng vẫn tránh nặng tìm nhẹ nói với Quan thị, "Nương, đại phu đều nhìn qua ăn
uống không có vấn đề gì, trong phòng của con cũng không đặt hương liệu,
có lẽ là mấy ngày nay gió lớn đóng chặt cửa sổ bí bách, không khí thông
thoáng liền không sao."
"Vậy cũng không đến mức như thế này, đại tẩu con bên kia đóng chặt cửa sổ giống nhau mà, phòng bí mọi người đừng tập trung hết trong phòng như này." Quan thị cũng nghĩ không ra, xem
sắc mặt Sở Diệc Dao không tệ lắm, dặn dò nàng nghỉ ngơi thật tốt, lưu
lại một hồi rồi rời đi.
Sở Diệc Dao nửa nằm ở trên giường, hai tay khẽ đặt ở bụng.
Khiến người khác sinh non ngoại trừ ăn uống thì là hít phải hương liệu không
thích hợp cho thai phụ, trong phòng nàng không có hương vị đặc thù gì,
phương diện ăn uống cũng rất cẩn thận, rốt cuộc là sai ở đâu.
Lúc xế chiều Thẩm Thế Hiên trở về sớm, vừa nghe nói chuyện buổi sáng vội
vàng chạy vào phòng, Sở Diệc Dao ra hiệu hắn cởi áo khoác, Thẩm Thế Hiên hơ ấm tay mới đến bên cạnh nàng ngồi xuống, hai đầu lông mày lộ vẻ lo
lắng, "Đại phu nói như thế nào?"
"Dấu hiệu sinh non rất nhỏ."
Thẩm Thế Hiên nghe nguyên do này, lông mày nhíu chặt, "Tra được cái gì
không?"
"Không có, đều không có vấn đề gì." Sở Diệc Dao lo lắng chính là cái này, nếu
tra được cái gì tối thiểu còn có thể đối phó, bây giờ không tìm được
nguyên do, nếu lại đau bụng nên làm thế nào bây giờ.
"Tiểu thư,
tới giờ uống thuốc rồi." Hứa má má đi theo Bảo Sênh cùng tiến đến, vì
phòng ngừa vạn nhất hai người một khắc không rời nhìn từ lúc bắt đầu sắc thuốc đến giờ tự mang thuốc đến, Sở Diệc Dao muốn đón lấy chén
thuốc,Thẩm Thế Hiên vừa đứng dậy Hứa má má liền nhìn chằm chằm cái hà
bao ngang hông Thẩm Thế Hiên hỏi, "Nhị thiếu gia, hà bao này ngài bắt
đầu mang từ khi nào?"
Sở Diệc Dao cùng Thẩm Thế Hiên đều ngây ngẩn cả người, "Đây là Bảo Nhi tặng."
Vừa mới dứt lời, hai người liền ý thức được vấn đề, ngay sau hôm tặng hà
bao này, Sở Diệc Dao liền bắt đầu có hiện tượng choáng váng khó chịu.
Thẩm Thế Hiên vội vàng tháo hà bao xuống, Hứa má má đón lấy cầm cây kéo rạch một đường chỉ, mở ra bên trong là một túi thơm được may tỉ mỉ giữa hai
lớp hà bao, lấy túi thơm ra mùi hương đậm hơn nhiều, Hứa má má để sát
lên mũi ngửi thử, nhíu lông mày.
"Hứa má má, hà bao này có vấn đề?" hà bao mùi rất nhạt Sở Diệc Dao ngửi không ra mùi đặc thù gì.
Hứa má má có vài phần không xác định, "Trong này hỗn hợp rất nhiều loại
hương vị, giống như có mùi xạ hương ở bên trong, ta lấy đi cho đại phu
xem một chút." Dứt lời Hứa má má liền cầm lấy khăn đem tất cả đồ đều bọc lại đi ra ngoài.
Xạ hương?
Sở Diệc Dao vì lời bà nói mà sững sờ, tại sao có thể có xạ hương, đó là hà bao Bảo Nhi tặng cho Thế Hiên.
Nhìn về phía Thẩm Thế Hiên đang sửng sốt, trên mặt đối phương cũng đầy vẻ không thể tin.
Bảo Sênh vội vàng mở cửa sổ thông gió, đem cái mùi lúc mở túi thơm tản đi, trong phòng một mảnh lặng im.
Cho đến Hứa má má trở lại xác định túi thơm này xác thực có xạ hương, Sở Diệc Dao thật lâu không thể phản ứng kịp.
"Đại phu nói, bỏ thêm mấy loại hương liệu mùi nặng cho nên mùi của xạ hương
rất nhạt, nhưng lượng xạ hương trong đó không hề ít, thật may người mang hà bao bên người không phải thiếu phu nhân, cái chính sức khỏe thiếu
phu nhân tốt, nếu không đứa nhỏ này chỉ sợ là rất khó bảo trụ."
Mồ hôi sau lưng Sở Diệc Dao toát ra thấy lạnh cả người, khó trách nàng
buổi sáng mới khó chịu, Thế Hiên sáng sớm ra cửa buổi tối trở lại, hà
bao để trong phòng cả đêm, cho nên nàng tỉnh lại sẽ không thoải mái, nếu không phải phát hiện kịp lúc, thân thể của nàng có tốt hơn nữa cũng
không cứu được hài tử.
"Bảo Nhi sẽ không làm như vậy." Hồi lâu, Thẩm Thế Hiên đè nặng một cổ tức giận nói ra.
Sở Diệc Dao nhìn về phía hắn, Bảo Nhi mới bảy tuổi, làm sao sẽ biết đem xạ hương cùng nhiều loại hương liệu hỗn hợp cùng một chỗ làm túi thơm đặt
trong hà bao, nàng cũng không tin Bảo Nhi muốn hại nàng.
Đáp án rất rõ ràng.
"Là đại bá mẫu đáp ứng Bảo Nhi đến chỗ ta học thêu." Sở Diệc Dao kéo tay
hắn lại, ra hiệu hắn không nên kích động, "Ngày hôm qua ta thấy trên
người Bảo Nhi cũng mới treo một cái hà bao, không biết ở bên trong có xạ hương không."
Dù ở khác phòng lại không thể ngăn cản Thẩm Quả
Bảo đến, Sở Diệc Dao không đành lòng nói cho nàng biết là tổ mẫu của
nàng lợi dụng nàng đến hại thẩm thẩm, chuyện này đối với nàng mà nói đả
kích quá lớn.
Sở Diệc Dao không nghĩ tới đại bá mẫu sẽ lợi dụng
một đứa bé để làm chuyện như vậy, nếu mọi chuyện phanh phui Bảo Nhi sẽ
áy náy suốt đời.
Thẩm Thế Hiên cầm ngược tay nàng, "Chuyện hôm
nay nàng thỉnh đại phu không giấu diếm người khác, lấy cớ đó phái người
nói cho Bảo Nhi, thân thể nàng không thoải mái để Bảo Nhi đừng đến, chờ
nàng khỏe lại gọi nó, về phần chuyện hà bao, ta sẽ đi tìm tổ phụ ngay
bây giờ."
Sở Diệc Dao ngăn cản hắn, "Không nói trước cho cha mẹ?"
Thẩm Thế Hiên lắc lắc đầu, "Nói cho cha mẹ cũng là đi chất vấn đại bá mẫu,
nhất định sẽ liên lụy đến Bảo Nhi, ta trực tiếp cầm những cái này đi cho tổ phụ xem, tổ phụ sẽ có định đoạt!"
Muốn giấu diếm người khác
giải quyết chuyện này, nói cho Thẩm lão gia tử là biện pháp tốt nhất,
đều là sinh mạng nhỏ, Thẩm Thế Hiên làm không được cái chuyện trả thù
lên đứa bé chưa ra đời bên đại phòng.
Sở Diệc Dao gật gật đầu,
"Hà bao cùng túi thơm đều mang theo, còn cả chẩn đoán bệnh đại phu viết, về phần hà bao này, ta thêu một cái giống vậy cho chàng đeo."
Thẩm Thế Hiên lập tức cầm lấy đồ đi đến viện tử Thẩm lão gia tử, Thư Hương
viện bên này, Khổng Tước đỡ Sở Diệc Dao đứng dậy dùng cơm, đừng nói Sở
Diệc Dao, không ai ngờ được mọi vấn đề sẽ ở trên người đại tiểu thư bảy
tuổi, cho nên ngay từ đầu lúc tra nguyên nhân Thẩm Quả Bảo không hề nằm
trong nghi vấn, Sở Diệc Dao cảm kích nhìn Hứa má má, "Lần này làm phiền
ngài rồi."
"Đây là việc ta phải làm." Công việc của Hứa má má là bảo đảm chiếu cố người an toàn đến khi sinh, lại hầu hạ hết tháng cữ.
"Hứa má má như thế nào phân biệt ra được mùi xạ hương." Nhiều hương vị lẫn
vào ở một chỗ như vậy, người bình thường khó mà nhận ra.
"Trước khi đến đây, chúng ta có chuyên gia dạy bảo những kiến thức này."
Hứa má má chuyến này đi là có người đặc biệt dạy bảo, nghe nói là một lão
cung nữ từ trong cung được người phái tới, đã từng hầu hạ qua không ít
phi tần, đối với mấy cái đồ ăn thức uống hương liệu đều dạy bảo thập
phần tinh tế, kinh nghiệm lão cung nữ cũng có thể phân biệt ra được mùi
xạ hương. Trong Hoàng Cung, phàm là phi tử có thai, người đi theo bên
cạnh đều trong trạng thái bày trận địa sẵn sàng đón địch, nửa điểm sai
lầm đều không được xảy ra, phân biệt hương vị là tối thiểu nhất phải
biết.
Hứa má má như vậy, không làm cố định một nhà, bình thường
hầu hạ hết một phu nhân hết tháng cữ liền rời đi, tiền thuê cũng vô cùng cao.
"Lần này thật sự là phải cảm tạ Hứa má má." Sở Diệc Dao lại lần nữa cảm tạ, hậu quả này thật sự là không dám dự đoán.
...
Bên này Thẩm Thế Hiên đến chỗ Thẩm lão gia tử một lúc sau, Thẩm lão gia tử
liền phái người đi phòng lớn trực tiếp gọi hai đứa con trai đến, ngày
hôm sau, dưới tình huống mọi người đều không biết chuyện, Nghiêm thị với lý do thân khó chịu bị đưa về thôn trang dưỡng thương, mọi chuyện trong phủ giao do Quan thị tạm thời quản lý.
===============
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, đúng vậy, đây là âm mưu đại bá mẫu ~~~
không có nghĩ tới nhanh bị khám phá như vậy!!! Kỳ thật dùng tại Bảo Nhi
trên người dễ dàng nhất làm cho Diệc Dao không phòng bị, bởi vì Bảo Nhi
vẫn còn con nít a, hổ dữ không ăn thịt con, làm sao lại nghĩ lấy được
đây ~
Có bạn đọc nói ra ở riêng, Thẩm lão gia tử còn khoẻ mạnh, làm sao có thể ở riêng mị ~