Minh Hàn là con trai đứng hàng thứ chín. Ma Tôn thượng giới làm người phong
lưu lại lạm tình, hậu cung thu nạp gần một trăm có lẻ đủ loại mỹ nhân,
tiên tu, ma tu, Ma tộc thậm chí yêu tu, không phải trường hợp cá biệt,
mỗi một người đặt ở bên ngoài đều không phải tuyệt sắc xuất thế.
Cho nên gã tổng cộng có chín trai mười ba gái, Minh Hàn vừa lúc là đệ đệ
nhỏ nhất. Vốn nên được sủng ái nhiều nhất, lại cứ kế thừa dung mạo của
phụ thân hắn đến mười thành, quả nhiên là vô cùng tuấn mỹ, chỉ là bị sự
lạnh nhạt của bản thân đè ép cái loại phong lưu này xuống.
Tư chất hắn cũng là tốt hạng đầu, lọt trong hai mươi mấy vị huynh đệ tỷ
muội cũng vô cùng nổi danh, nhưng cố tình lại trở thành cái đinh trong
mắt mọi người, chỉ vì mẫu thân hắn là một vị cơ thiếp được sủng ái nhất.
Đó là một nữ nhân sống sóng hào phóng, nhiệt tình như lửa, một bộ hồng y
cơ hồ có thể làm bỏng cháy đôi mắt người khác. Chỉ là sau khi bị Ma Tôn
bắt trở về, nàng tựa như một bông hoa tươi rời xa nguồn nước, dần dần
khô héo không còn ánh sáng.
Nhưng cho dù như vậy, phụ thân hắn vẫn không hề mất đi hứng thú đối với nữ
nhân vô cùng khác biệt này. Đủ loại trân phẩm linh đan thuốc bổ không
ngừng rót vào miệng nàng, tựa như đang mạnh mẽ tưới cho bông hoa tươi
sắp mất đi sinh mệnh lực kia một lượng nước lớn, muốn kéo dài loại đẹp
đẽ kinh tâm động phách này.
Nhưng mà cũng chẳng có tác dụng gì hết, sinh mệnh của nữ nhân kia sau khi
sinh hạ hắn tựa như khí cầu bị chọc thủng trôi đi ngày càng nhanh, căn
bản không cho người ta bất cứ chút thời gian nào để phản ứng, đã hương
tiêu ngọc vẫn.
Minh Hàn
nhìn nữ nhân nằm trong quan tài băng, y phục vẫn luôn đỏ tươi như vậy,
thậm chí gương mặt còn hơi đỏ ửng, tựa như chỉ là đang ngủ say mà thôi.
Hắn không biết trong lòng là cái tư vị gì, thống khổ ư?
Đó là cái gì? Người ta luôn nói, vì yêu sinh hận. Chỉ là hắn chưa bao giờ
cảm nhận được bất cứ tình thương nào từ cha mẹ, tựa hồ cũng liền không
khó chịu đến thế.
Phụ
thân hắn bởi vì mẫu thân hắn chết nên coi hắn như là tai tinh, hơn nữa
bộ dáng giống với gã tận mười thành khiến gã càng thêm bực bội. Thử hỏi, một đứa nhỏ tư chất thượng giai, dung mạo xuất chúng, lại cha không
thương mẹ không yêu, cố tình đạt được mười phần chú ý của phụ thân, cho
dù chán ghét thì cũng là chú ý không phải sao?
Một kẻ như vậy khiến cho bọn họ làm sao có thể chịu đựng hắn tồn tại đây?
Cho nên Minh Hàn đương nhiên đã trở thành đối tượng mà mọi huynh đệ tỷ muội nhằm vào. Càng buồn cười hơn chính là, phụ thân bọn họ chỉ đứng ngoài
bàng quan, nhìn bọn họ tranh đấu lẫn nhau, tựa hồ đây đã trở thành một
loại phương thức giải trí của gã. Thậm chí gã còn sẽ ở lúc bọn họ mất đi hứng thú làm nhục hắn, như có như không bày ra một chút "quan tâm" dành cho hắn, lần thứ hai đẩy hắn đến bờ vực sâu kia, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Minh Hàn lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Thanh Lan là ở thời điểm hắn chật vật
nhất. Lúc đó hắn mới chỉ Hóa Thần kỳ, nhờ vào phúc của mấy vị huynh đệ,
tu vi hắn tiến giai phá lệ nhanh chóng, đồng thời cũng chôn xuống được
không ít tai hoạ ngầm. Lần này mới vừa giải quyết xong một đám người
đuổi giết, đã bị lực lượng huyết mạch trong cơ thể tàn sát bừa bãi kích
thích đến đỏ mắt, lập tức mất đi toàn bộ sức chiến đấu, chỉ muốn lăn lộn trên mặt đất để giảm bớt nỗi đau đớn gần như có thể bức người phát điên kia.
Nhóm sát thủ tiếp
theo xuất hiện tựa quỷ mị, như một con cự thú ngủ đông đã lâu lộ ra nanh vuốt dữ tợn muốn hoàn toàn xé nát hắn. Minh Hàn có chút sầu thảm nhắm
mắt lại, chỉ có thể đi được đến bước này sao?
Nhưng đau đớn trong dự đoán không xuất hiện. Ngay lúc hắn còn đang tưởng bởi
vì mình đau đến không chịu nổi nên mới xuất hiện ảo giác, một trận tiếng chuông bạc truyền đến, phá vỡ màn sương mê mang kia, một lần nữa đánh
tỉnh ý thức của hắn, "Ui, ngươi không phải Ma tộc sao? Như thế nào lại
thảm vậy?"
Hắn gắng gượng mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một gương mặt tuyệt mỹ, tựa như mọi nữ nhân mà hắn từng gặp ở hậu cung của phụ thân hắn vậy, mỹ diễm tuyệt luân, lại
thêm lên vài phần tiên khí, mỉm cười nhìn thẳng vào hắn. Khuôn mặt trước mắt dần dần trọng điệp với thân ảnh của nữ nhân trong trí nhớ, hắn tựa
hồ nghe thấy người nọ dịu dàng gọi hắn, "A Hàn......"
Chờ ý thức hắn một lần nữa trở lại thì đã phát hiện mình đang nằm trong một cái sơn động, nữ nhân lúc trước ngồi ngay bên cạnh hắn đả tọa, ánh lửa
làm nổi bật làn da mịn màng trong y phục trắng tinh, cư nhiên nhiễm một
tầng đỏ cực nóng, tựa như thời điểm nữ nhân kia còn sống, hoạt bát lại
tràn ngập sinh cơ.
"Ngươi tỉnh?" Có lẽ là ánh mắt hắn quá mức nóng bỏng, nàng chậm rãi mở mắt ra, con ngươi trong trẻo đảo tới, kỳ dị lại có thể áp xuống cái đau nhức
bức điên người kia. Trên người dù là miệng vết thương cực nhỏ cũng đều
được bôi thuốc, xem ra người làm chuyện này thủ pháp cũng không thuần
thục, nhưng lại rất dụng tâm.
"Ngươi là người phương nào? Vì sao cứu ta?" Vốn định nói lời cảm tạ, buột
miệng thốt ra lại là chất vấn. Minh Hàn có chút buồn bực trầm mặt xuống. Như thế cũng rất tốt, người này nên bực mình, người đầu tiên bôi thuốc
chữa thương cho hắn, sắp bị hắn đích thân đuổi đi......
Nhưng mà cảnh tượng trong dự đoán cũng không phát sinh, thay vào đó chính là
một thứ gì ấm áp mềm mại phủ lên trán hắn, "Ừm, xem ra là không sốt. Ta
tên Dạ Thanh Lan, cứu ngươi chẳng qua chỉ là nhất thời nổi hứng, nhìn
ngươi thuận mắt thôi. Lại nói......" Nàng nhẹ nhàng cười, giơ tay liền
huyễn hóa ra một thanh chuỷ thủ thon dài dán lên cổ hắn, hàn ý lạnh lẽo
xâm nhập vào da làm hắn không tự chủ được run lên.
"Dù sao ngươi cũng đánh không lại ta, liền tính tỉnh muốn hại ta, cũng
không đắc thủ là được." Dạ Thanh Lan không sao cả nhún vai, một lần nữa
thu hồi chuỷ thủ vào trong cơ thể, trên mặt lại hoàn toàn tiêu sái cùng
đạm nhiên, tựa như thật sự không ngại người được nàng cứu là tốt hay
xấu.
Thật ấm......
Minh Hàn lại không đối với sự vô lễ của nàng cảm thấy bất mãn chút nào. Chỉ
là độ ấm trên trán biến mất làm hắn hơi tiếc nuối. Hắn có thể cảm giác
được nữ nhân này rất mạnh, thật sự rất mạnh, cho nên có thể bởi vì nhất
thời hứng khởi liền cứu một tên Ma tộc không rõ là địch hay là bạn, cũng có thể quay đầu bóp chết hắn.
Luyện Hư kỳ? Hợp Thể kỳ? Thậm chí Độ Kiếp kỳ?
E là đều không chỉ có thế. Một tồn tại tuyệt thế như vậy đích xác không
cần phải băn khoăn bất cứ điều gì, tùy tâm sở dục, cố tình làm bậy, mà
tính tình tiêu sái kia lại tăng thêm cho nàng một loại mị lực đặc thù.
Minh Hàn ngơ ngác nhìn nàng. Hắn chưa bao giờ gặp được một nữ tử nào như
vậy, cùng với mọi nữ nhân bên trong hậu cung của phụ thân hắn đều không
giống nhau. Hệt như mẫu thân hắn vẫn thường mặc y phục đỏ như lửa, phảng phất là một ngọn lửa thẳng tắp thiêu đốt vào trong lòng hắn, một lần
nữa kéo dòng máu đã đình trệ từ lâu của hắn tựa hồ có một tia độ ấm.
Đoạn đường kế tiếp, hai người đương nhiên đồng hành. Nhưng châm chọc chính
là, lại là Dạ Thanh Lan giúp hắn chặn tất cả truy binh, giúp hắn có thể
an toàn chữa thương.
Dần
dần, hắn phát hiện tầm mắt của mình rốt cuộc không có biện pháp dời ra
khỏi người nọ. Dường như có một thứ tình cảm bất thường nào đó ở trong
lòng hắn chậm rãi lên men, nhưng cho dù có nghĩ thế nào cũng không hiểu
nổi. Những ngày hắn trải qua lúc trước, sinh hoạt cũng chỉ có tu luyện
và giết người, đến nỗi cảm tình, đó là cái gì?
Hắn nghĩ mãi không hiểu.
Bởi vì lần trước cơ hồ đã tiêu hao quá mức, hơn nữa còn không ngừng áp bức
tiềm lực, cư nhiên giúp cho Minh Hàn trở thành người đầu tiên trong đám
huynh đệ kích phát được huyết mạch chi lực, trong khoảng thời gian ngắn
thực lực mãnh trướng. Nhưng mà đáng tiếc, những ngày bình tĩnh tựa hồ
cũng muốn đến cùng.
Hôm
nay, bọn họ ở trong một cái sơn động tránh né cơn mưa rào bất chợt. Đột
nhiên không kịp phòng ngừa, Dạ Thanh Lan khơi mào nói trước, "Thương thế của ngươi đã khỏi hẳn, ta đây ít ngày nữa sẽ rời khỏi. Về sau, tự mình
bảo trọng đi."
Minh Hàn
đột nhiên cứng lại rồi. Tâm ý còn chưa kịp nói ra miệng, đã rơi xuống vỡ vụn, tựa như hạt giống tâm tư chỉ vừa mởi nảy mầm, còn chưa trưởng
thành đã bị sinh sôi bóp chết.
Một loại âm ỉ đau đớn từ đáy lòng hắn truyền đến, lan tràn ra khắp người,
lại bất đồng với nỗi đau khi kích phát huyết mạch. Cái đau này làm hắn
khó có thể chịu đựng, tựa hồ ngay cả linh hồn cũng bị sinh sôi đặt ở
trên ngọn lửa thiêu đốt, nôn nóng không thôi, nhu cầu cấp bách phát
tiết. Đau đớn quỷ dị kia kích thích thần chí hắn, nhìn gương mặt người
nọ dưới ánh lửa làm nổi bật lại càng thêm diễm lệ, trong lòng hắn một
trận khẩn trương, cư nhiên liền nhắm mắt lại, đột ngột hôn lên.
Mềm mại như trong dự kiến, lại ngọt ngào ngoài ý muốn, xúc cảm dưới môi
khiến hắn trong nháy mắt thất thần, quả nhiên mà. Dạ Thanh Lan nhanh
chóng phục hồi lại, một chân đá văng hắn ra. Người nọ mở to một đôi con
ngươi đầy thịnh nộ, đuôi mắt nhiễm một mạt đỏ bừng, tựa như muốn bay lên vậy, môi gắt gao mím chắt. Thanh chuỷ thủ trừ bỏ lúc ban đầu đã thật
lâu chưa gặp qua một lần nữa đặt lên trên cổ hắn, ngay cả tư thế cũng
quen mắt như vậy.
Nhưng
xúc cảm lạnh lẽo nơi cần cổ chẳng những không hề khiến Minh Hàn cảm thấy sợ hãi, ngược lại nảy sinh ra một loại hưng phấn gần như quỷ dị. Hắn
cười khẽ một tiếng, từ sau khi hắn sinh ra đã chưa từng tươi cười một
lần nào, thành công làm Dạ Thanh Lan sửng sốt trong chớp mắt.
"Ngươi giết ta đi......" Minh Hàn đáy mắt ý cười càng đậm. Hắn nắm lấy bàn tay đang run nhè nhẹ kia, phần eo dùng sức, một lần nữa áp người xuống
dưới, không chút nào để ý tới mũi kiếm sắc bén cách chỗ trí mạng của hắn chưa tới một phân, thở dài nói, "Mệnh ta là của ngươi, ngươi tùy thời
có thể lấy đi, nhưng nếu ngươi không hạ thủ được, vậy thì vô pháp ngăn
cản ta......"
Giọng nói
biến mất ở giữa môi nơi hai người tương dán. Sự tình phát sinh lúc sau
cũng là tự nhiên, hắn rốt cuộc có được ánh sáng thuộc về hắn.
Sau đó hai người thực sự đã trải qua một đoạn thời gian thần tiên, không có truy binh cuồn cuộn không ngừng, không có mớ quan hệ cùng tính kế phiền lòng. Cái tôn vị kia với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một hồi hư mộng,
cái gì cũng không thắng nổi hạnh phúc hiện tại hắn đang nắm chặt trong
tay.
Nhưng ngày vui ngắn
chẳng tày gang, ước chừng sau hai tháng, Dạ Thanh Lan liền biến mất. Tựa như sự tuỳ tính khi nàng bước tới, lúc rời đi cũng phá lệ tiêu sái,
không để lại lời nhắn, không có tín vật, không có nuối tiếc, cái gì cũng không có......
Phảng phất ba tháng kia chỉ là một giấc mộng.
Minh Hàn tựa như phát điên đi tìm nàng, nhưng không có, nơi nào cũng không
có. Thậm chí khi hắn đi hỏi người khác, trừ bỏ một cái tên, bất luận
thông tin gì về nàng đều nói không nên lời.
Môn phái nào? Theo ai làm thầy? Hoàn toàn không biết gì cả.
Sau lại, hắn nghe được mỹ danh Thanh Lan tiên tử, Tán Tu Minh đệ nhất nhân, thiên tư tung hoành, vô số kẻ ái mộ người trước ngã xuống, người sau
tiến lên, thậm chí có thể vòng quanh toàn bộ Tán Tu Minh xếp thành vài
vòng.
Đúng rồi, nữ tử phong quang tễ nguyệt như vậy, vốn nên hưởng thụ vô vàn ái mộ cùng tôn sùng.
Vậy hắn thì sao? Ba tháng bọn họ ở bên nhau thì sao? Còn có bao đêm say đắm kia thì sao?
Minh Hàn không có cách nào coi những chuyện đó như chưa từng phát sinh. Theo thời gian trôi đi, cái động trống rỗng nơi đáy lòng càng lúc càng lớn,
miệng vết thương chẳng thể nào khép lại, không ngừng mưng mủ, sau đó hư
thối, thẳng đến khi cái gì cũng không còn dư thừa.
Được thôi, nàng rời đi, sau đó thì sao?
Đương nhiên là đem người cướp về, mặc kệ phải trả cái giá lớn đến đâu!
Minh Hàn lấy thái độ cường thế trở về Ma giới, dùng thủ đoạn vô cùng huyết
tinh phế đi toàn bộ đám huynh đệ tỷ muội của hắn. Đối mặt với tình huống chỉ còn lại một mình hắn làm người thừa kế, phụ thân hắn cũng không hề
biểu hiện ra bất cứ phẫn nộ hay trách cứ gì, chỉ là dùng ánh mắt hà khắc ngắm nghía hắn thật lâu, sau đó nói với hắn, "Ngươi quả thật là có năng lực, vậy liền đại hôn đi!"
Đại hôn? Đúng vậy, Ma Tôn tất nhiên sẽ lấy một vị Ma tộc thân phận địa vị
thượng giai làm vợ, bước đầu tích luỹ thế lực. Cơ mà mấy điều đó đều
chẳng sao cả, nếu không phải người kia, đó là ai thì cũng chẳng sao.
Đại hôn, bình định, kế vị......
Hết thảy đều tiến hành dựa theo quỹ đạo hắn dự thiết. chờ hắn rốt cuộc nắm
giữ được toàn bộ Ma Vực trong tay, cái loại cảm giác vẫy tay là có thể
khống chế thiên hạ không những không có làm hắn say mê, ngược lại càng
thêm thanh tỉnh.
Khai chiến đi...... Đem người nọ cướp về, đem đồ vật thuộc về ngươi đều đoạt lại......
Chờ người nọ trở về, nhất định phải nhốt nàng vào trong mật thất, nghiêm
mật khóa lại, trừ bỏ chính mình, sẽ không còn được gặp lại bất cứ kẻ
nào, nơi nào cũng không được đi, chỉ có thể dựa vào chính mình, không
bao giờ có thể tùy ý biến mất.
Chỉ là, khi hết thảy chuẩn bị đều hoàn thành, lại truyền đến tin tức Dạ Thanh Lan biến mất.
Biến mất? Ừ, mặc kệ ngươi trốn đến nơi nào, đều trốn không thoát ta......
Nhưng mà, Dạ Thanh Lan ngã xuống, ở thời điểm hắn đang chuẩn bị lật tung toàn bộ thế giới lên tìm nàng, ngã xuống.
Khi đó cảm thụ của hắn như thế nào đây?
Minh Hàn không nhớ rõ, chỉ là cảm thấy lập tức mất đi ý nghĩa, hết thảy mọi
thứ đều trở nên có cũng được không có cũng chẳng sao, phảng phất chỉ có
hắn nhiệt tình, cũng đi theo người nọ. Sau đó Minh Việt sinh ra, hắn bế
quan, tựa hồ cứ tiếp tục như vậy cũng rất tốt.
Chỉ là sau bao nhiêu năm, hắn lại ở trong sơn động thấy được một khuôn mặt
tương tự như vậy. Lúc này, cuối cùng trời cao cũng chiếu cố đến hắn một
lần, làm hắn biết được chân tướng năm đó.
Thanh Lan vì hắn sinh hài tử nha...... Chỉ là hắn lại không biết, thậm chí để cho nữ nhi của mình bị sinh sôi tra tấn nhiều năm như vậy!
Hắn đem tôn hậu đương nhiệm cùng thi thể Minh Việt toàn bộ đầu nhập vào
Luyện Quỷ Phiên, muốn làm cho bọn họ muốn sống không được muốn chết
không xong. Nhưng dù như vậy thì lại có ích lợi gì? Thanh Lan đã không
về được, nữ nhi hắn cũng không về được.
Buồn cười chính là, hắn phát hiện Dạ Vô Thương cũng si tình giống hệt như
hắn, thậm chí so với hắn còn hãm sâu hơn. Cho nên hắn không thể không ra tay can thiệp, từ góc độ của một người từng trải, hắn biết rõ, một chữ
tình, đả thương người sâu vô cùng.
Bất quá cũng chẳng có tác dụng gì, vẫn y nguyên như ban đầu, hắn cái gì cũng không thay đổi được.
Như vậy cũng tốt, hắn vị Ma Tôn này, cũng nên thoái vị, đến nỗi tương lai
như thế nào, chỉ hy vọng vị hậu đại này của hắn có thể tự mình nắm chắc
được.
Độ kiếp, phi thăng, hết thảy đều thuận lợi, lại ngay thời điểm ở Tiên giới nhìn thấy đạo
tịnh ảnh kia hoàn toàn mất hồn. Rõ ràng đã mấy ngàn tuổi, lại còn vẫn
giống hệt như mao đầu tiểu tử năm đó, nóng nảy lại lỗ mãng, chẳng sợ lần lượt bị người nọ ghét bỏ, chẳng sợ đâm cho vỡ đầu chảy máu, cũng chẳng
có chút bất mãn nào.
Cũng may trời cao thành toàn cho chúng ta cọc duyên phận này. Phi thăng tổng vẫn tốt hơn nhiều so với ngã xuống, cho dù ngươi nhất thời chưa thể tha thứ cho ta, nhưng chúng ta có ngàn ngàn vạn vạn năm, chỉ nguyện những
ngày sau này, thâm tình đều không bị cô phụ.
Ta, yêu ngươi, cho ta thêm một cơ hội nữa, được không?
Tác giả có lời muốn nói: Một thiên phiên ngoại cuối cùng dâng lên, gập
ghềnh, bổn văn chính thức kết thúc. Cảm ơn các bảo bảo đã ủng hộ Mặc
Mặc, cảm ơn mọi người đã thích hành văn non nớt của tui, cũng cảm ơn mọi người nguyện ý đọc cố sự của tui. Xin được dừng tại đây, yêu mọi người!