Thời điểm Bạch Húc tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường
thật lớn, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh đỏ rực chói mắt, thậm chí
ngay cả nóc nhà cũng treo màn lụa đỏ tươi buông lả lướt trên mặt đất.
Hắn có chút không rõ nguyên do ngồi dậy, lại nghe thấy một trận thanh âm
đinh đang leng keng. Vừa cúi đầu, hắn lập tức kinh ngạc trừng lớn hai
mắt, chỉ thấy trên cổ tay và cổ chân toàn bộ đều bị xích lại bằng sợi
xích sắt lớn bằng cánh tay trẻ con. Ước lượng chiều dài thì cùng lắm chỉ đủ để hắn bò đến mép giường đứng thẳng hoặc xa hơn một ít, còn lại là
không thể.
Chẳng lẽ khi
trước lúc hắn ngất xỉu đã bị một vị trưởng lão nào đó bắt được? Muốn
dùng hắn làm lợi thế để đối phó với Dạ Vô Thương?
Nhưng cũng không đúng lắm. Người Ma Vực tuy rằng biết vai ác đại nhân coi
trọng hắn, nhưng tuyệt đối không đến mức có thể dùng hắn để uy hiếp y.
Hơn nữa mấy cái còng tay và khoá chân này, nơi tiếp xúc với làn da hắn
đều được bọc lại cẩn thận bằng lông mềm, hiển nhiên là không muốn làm
hắn bị thương. Cẩn thận như vậy không giống như là thái độ đối đãi với
tù nhân.
Ngay khi Bạch
Húc còn đang nghĩ mãi không ra, một trận tiếng bước chân rất nhỏ truyền
đến. Hắn lập tức nín thở, gắt gao nhìn chằm chằm ngoài cửa, trong tay
bấm tay niệm thần chú định ngưng ra băng kiếm, lại ngạc nhiên phát hiện
trong thân thể hắn rỗng tuếch, mọi linh lực tựa như đều biến mất!
Một loại khủng hoảng cực độ nảy lên trong lòng. Hắn nhìn thấy một đôi chân
rảo bước tiến vào cửa, tiếp theo là vạt áo màu tím đậm, sau đó một gương mặt hắn vô cùng quen thuộc hiện ra.
"Là ngươi......"
Thần kinh căng chặt của Bạch Húc hơi lỏng xuống, một khi không còn căng
thẳng nữa thì ngay lập tức cảm thấy toàn thân bủn rủn đến lợi hại, người không nhấc lên nổi một chút nào.
Hắn thở hổn hển một hơi, nhìn về phía Dạ Vô Thương, "Đây là chuyện gì? Mau thả ta ra!"
Dạ Vô Thương lại không có trả lời, chỉ đứng im ở mép giường, lẳng lặng
đánh giá hắn, trong ánh mắt là một loại áp lực ám trầm, tựa hồ đang ấp ủ thứ tình cảm nóng cháy nào đó.
"Thả ra?" Y cúi người xuống, vươn tay, dọc theo trán Bạch Húc một đường lướt xuống phía dưới, lúc đi ngang qua bờ môi của hắn, y còn dùng lực xoa
nhẹ vài cái, khẽ cười nói, "Nếu như thả ngươi ra, ngươi có phải lại muốn chạy trốn hay không? Hả?"
Bạch Húc đột nhiên cứng đờ, y nhớ ra được cái gì rồi? Hơn nữa y là có ý tứ gì, đây là do y khoá lại sao?
Dạ Vô Thương lại dường như không cảm giác được hắn đang ngơ ngẩn, tầm mắt
nóng rực gần như si mê tuần tra ở trên mặt hắn, khẽ lẩm bẩm, "Mặt đẹp
như vậy, vì sao phải dùng phép thuật che giấu? Muốn tránh ta sao?"
Bạch Húc mím môi, không biết nên trả lời như thế nào. Gia hỏa này ngữ khí
mười phần quen thuộc lại lưu manh, cực kỳ giống như lúc chưa mất trí
nhớ. Hắn chỉ có thể thật cẩn thận dò hỏi, "Ngươi nhớ ra rồi à? Biết ta
là ai không?"
Dạ Vô
Thương chỉ cười không nói, đôi tay chống ở hai bên đầu Bạch Húc, toàn bộ thân thể phủ lên, nhìn chằm chằm đôi mắt kia cười nói, "Không biết, chỉ là ngươi thoạt nhìn tựa hồ thực hy vọng ta có thể khôi phục thứ gọi là
ký ức kia, vì sao vậy?"
Y duỗi tay gạt từng sợi tóc của Bạch Húc ra sau đầu, thở dài nói, "Bất
quá kia đều không quan trọng. Ta chỉ biết, ta muốn ngươi. Nghĩ đến dù ta có khôi phục ký ức đi chăng nữa, điều này cũng sẽ không bao giờ thay
đổi," ngay sau đó cúi đầu, gần như quý trọng hôn lên trán Bạch Húc, "Đến nỗi quan hệ trước kia giữa ngươi và ta, ta không thèm để ý. Về sau,
ngươi sẽ chỉ là của ta."
Những cái hôn của Dạ Vô Thương dần dần lùi xuống, cuối cùng một tiếng thở dài biến mất giữa đôi môi nơi hai người tương tiếp. Bất đồng với sự bá đạo
gần như cưỡng bách lần trước, cái hôn lần này mười phần dịu dàng. Y vô
cùng kiên nhẫn liếm láp bên môi Bạch Húc, chờ đến khi hắn không nhịn
được há miệng thở mới dò xét đi vào, mềm nhẹ liếm láp qua hàm trên, đáy
lưỡi, thậm chí ngay cả mỗi kẽ răng cũng không hề buông tha.
Quá dịu dàng......
Bạch Húc bị hành động của y làm cho mơ mơ màng màng, thậm chí có một tia
trầm luân, thế cho nên đều đã quên mất người đang đè trên người hắn là
ai luôn rồi!
Nhìn con
ngươi hơi tan rã của Bạch Húc, Dạ Vô Thương cười khẽ, phát ra một tiếng
ngắn ngủi, sau đó buông tha cái môi đã hơi sưng to kia, dần dần di
chuyển xuống phía dưới, ngừng lại ở cần cổ thon dài trắng nõn. Dưới làn
môi mạch đập không ngừng nhảy lên khiến y hưng phấn không thôi, một loại cảm giác thoả mãn khi hoàn toàn khống chế được người này đột ngột sinh
ra.
"Ưm ——" Vành tai mẫn
cảm của Bạch Húc bị ngậm lấy, rốt cuộc nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ ngọt nị, khiến hắn đột nhiên bừng tỉnh từ trong tình dục, hận
không thể hung hăng tát cho chính mình một bạt tai!
Hệ thống từng nói rằng, chỉ cần Dạ Vô Thương khôi phục ký ức thì sẽ lập
tức bắt đầu lần thức tỉnh thứ ba, đến lúc đó nhiệm vụ của hắn lập tức sẽ hoàn thành, căn bản không cần đối mặt loại tình huống này, nhưng mà bây giờ......
Đáng chết, Dạ Vô Thương nếu như vẫn không khôi phục ký ức, vậy hắn ngay cả trinh tiết cũng khó giữ được rồi!
Bạch Húc mím môi, vươn cánh tay vô lực đẩy cái đầu đang chôn ở cổ hắn kia
ra, ngữ điệu mềm hẳn xuống, "Ngươi thật sự không nhớ ra ta? Ta tên Bạch
Húc, là sư huynh của ngươi, nuôi ngươi từ nhỏ tới lớn."
"Sư huynh?" Dạ Vô Thương ngẩng đầu, cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Bạch Húc
một hồi, trong đầu tựa hồ có một vài hình ảnh liên tiếp từng đoạn ngắn
chạy qua, chỉ là thấy không rõ lắm. Vô số hình ảnh đánh sâu vào tầng cấm chế kia, hai bên va chạm kích thích khiến đầu y phát đau, sắc mặt nháy
mắt trắng bệch, liên tục toát ra từng giọt mồ hôi lạnh lớn bằng hạt đậu.
Bạch Húc mím môi, lần này không cho phép y tiếp tục trốn tránh nữa, ngược
lại giơ hai tay lên câu lấy cổ hắn, đầy mặt nhu hòa, "Đúng vậy, Tiểu Dạ, ngươi không phải từng hỏi ta, tâm nguyện của ta là cái gì sao?"
"Ta chỉ là, nguyện quân vô thương......"
Nguyện quân vô thương......
Vô Thương......
Dạ Vô Thương hai mắt lập tức đỏ đậm. Y gắt gao nắm lấy bả vai Bạch Húc,
lực đạo lớn đến nỗi thiếu chút nữa bóp nát xương vai hắn, đại lượng mảnh nhỏ ký ức dần dần kết nối với nhau thành một sợi dây, rốt cuộc ở trên
cấm chế vững chắc phá vỡ ra một vết rạn, từng màng từng mảng hiện ra ở
trước mặt y.
Một hài
đồng, một thanh niên, theo thời gian hài đồng dần dần lớn lên, quan hệ
giữa hai người cũng ngày càng thân mật, bởi vì tâm tư y đã thay đổi.
Tốc độ ký ức quay trở lại càng lúc càng nhanh, Dạ Vô Thương rốt cuộc chống
đỡ không nổi ngã xuống, vững chắc đè ở trên người Bạch Húc. Y gần như
thoát lực há mồn thở dốc, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, "Sư
huynh...... Sư huynh......"
Bạch Húc trả lời từng tiếng một, không có một chút không kiên nhẫn nào, bàn
tay dịu dàng vuốt ve sống lưng giúp y thuận khí. Nhưng hoàn toàn tương
phản với sự dịu dàng đó, độ ấm trong đôi mắt hắn gần như đóng băng, chỉ
toàn là một mảnh hờ hững.
Bỗng nhiên, Bạch Húc cảm thấy cần cổ chợt ướt, thân mình nháy mắt căng
thẳng. Hắn không nghĩ tới sau khi Dạ Vô Thương khôi phục ký ức xong cư
nhiên vẫn muốn tiếp tục làm chuyện vừa rồi, còn đang định giãy giụa thì
lại cảm thấy người trong lòng ngực đột nhiên bộc phát thân nhiệt không
giống với bình thường.
"A......" Dạ Vô Thương đột ngột thối lui. Ma khí khi y thức tỉnh quá nặng, sẽ
thương đến Bạch Húc, cho nên y chỉ có thể hung hăng cắn chặt răng, đè ép đau đớn thấu xương kia xuống, sâu xa liếc mắt nhìn người nọ một cái rồi lập tức biến mất tại chỗ.
"Hệ thống!" Bạch Húc thấp giọng hô, "Cởi bỏ thứ này ra cho ta!"
Nhân nhi nho nhỏ lộ ra vẻ khó xử, 【 Đinh —— tích phân của ký chủ không đủ, không thể đổi! 】
"A," Bạch Húc cười khẽ một tiếng, nếu như hắn còn không nhìn rõ bản tính dối trá của hệ thống, vậy thì hắn xứng đáng bị người áp chế cả đời!
"Điện hạ của ngươi khôi phục ký ức thăng cấp rồi, ngươi nếu như cho rằng một
mình y có thể khống chế, ta đây cũng chẳng sao cả. Chẳng qua nếu như tâm ma y quấy phá, huyết mạch thức tỉnh thất bại, vậy các ngươi liền đồng
quy vu tận đi, dù gì thì năng lượng của ngươi cũng chính là nơi phát ra
khí vận của y không phải sao?"
Hệ thống đột nhiên trừng lớn mắt, nó cảm giác cả người, không, toàn bộ hệ thống đều không khoẻ, 【 Ngươi làm sao mà biết được? 】
Bạch Húc lại không có tính toán giải thích nghi hoặc cho nó, quơ quơ xích
sắt trên tay mình, nhìn hệ thống đầy mặt không cam lòng từ thương thành
móc ra một cái chìa khóa ném cho hắn, 【 Chìa khoá vạn năng 】
Bạch Húc nhướng mày, dùng chìa khóa cởi bỏ xiềng xích, lấy ra định hướng
truyền tống phù lần trước đã đổi, ở trong lòng mặc niệm vài câu rồi biến mất.
Hệ thống nhìn theo
phương hướng Bạch Húc biến mất, có chút khó chịu rên hừ hừ, 【 Vốn dĩ cho rằng rất ngốc, sao đột nhiên lại biến thành thông minh rồi...... Phiền
toái......】
Bạch Húc
trước mắt tối sầm lại, phát hiện nơi này là một cái sơn động, hắn chỉ có thể lần mò đi vào bên trong. Ước chừng được một nén nhang là thấy được
ánh sáng, nhưng lại khiến hắn lập tức ngừng bước.
Nam nhân vốn dĩ tuấn mỹ như thiên thần, giờ phút này lại cực kỳ thống khổ
cuộn tròn trên mặt đất, ngón tay cắm thật sâu vào vách đá dưới thân.
Khuôn mặt vốn trắng như ngọc tràn đầy mạch máu đỏ thẫm đáng sợ, giống
như là huyết trùng mấp máy, đôi mắt hoàn toàn đỏ đậm, xem ra đã nhập ma.
Bạch Húc dừng lại bước chân, nhìn bộ dạng chật vật của người nọ, trong lòng
là mười phần phức tạp. Hắn hận y không màng ý nguyện của hắn mà cưỡng
bách, nhưng về mặt tình cảm lại không có cách nào bỏ mặc y tự sinh tự
diệt được. Hắn cảm thấy mình tựa như đang đứng bên bờ vựa sâu, bất kể
nhảy hay không nhảy, đều chỉ là một con đường chết.
Nửa ngày sau, Bạch Húc nhấc chân lên, từng bước một đi tới. Có lẽ thói quen che chở Dạ Vô Thương cơ hồ đã vô pháp khống chế, muốn kéo y đến bên
người.
Hắn ngồi xổm
xuống, muốn ôm lấy Dạ Vô Thương, nhưng Dạ Vô Thương cũng không có duỗi
tay ôm lại hắn, ngược lại càng dùng sức bám chặt lấy sàn nhà, vết máu
nhè nhẹ như là đang tỏ rõ sự tàn nhẫn của y.
"Không có việc gì...... Sư huynh, đừng sợ......"
Cho dù đã đến nước này, Dạ Vô Thương vẫn cố gắng gượng nở một nụ cười so
với khóc còn khó coi hơn, muốn trấn an Bạch Húc. Vết máu nơi khóe miệng y chói mắt mà tươi đẹp, cả người đau đến bắt đầu co rút, lại như cũ khẽ
động khóe miệng,
"Không thể ôm...... Sư huynh, sẽ...... Sẽ cào thương ngươi......"
"Sư huynh, liền tính ta đau đến chết, ta cũng...... Cũng luyến tiếc để
ngươi đau......" Dạ Vô Thương cắn chặt răng, máu đỏ tươi theo khóe miệng y chảy xuống. Y co người lại, từ trong lồng ngực Bạch Húc lăn ra ngoài.
Bạch Húc sửng sốt một lúc, trong lòng tựa như bị một thứ bén nhọn nào đó từng nhát cứa qua, đau đến lợi hại.
Hắn đột nhiên tiến lên, dùng sức đem người nọ một lần nữa ôm vào trong lòng ngực, chà lau máu không ngừng chảy từ làn da y, dịu dàng trấn an,
"Không có việc gì, ta ở đây rồi mà, ta sẽ luôn bên cạnh ngươi, nhất định sẽ không có việc gì......"
Dạ Vô Thương kịch liệt run rẩy, một bên run, một bên giống như con mèo nhỏ khe khẽ gọi tên hắn, yếu ớt chưa từng có khiến Bạch Húc càng thêm
thương tiếc, hợp hai tay của y đặt lên ngực mình, "Ta ở đây, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì. Chỉ cần ngươi khoẻ lại, ta cái gì cũng đáp
ứng ngươi......"
Dạ Vô
Thương trước lúc hôn mê nghe được câu nói này, tâm thần rung mạnh. Y
điều động chút sức lực cuối cùng của mình bao bọc lấy toàn bộ tàn huyết
còn dư lại, liều mạng bài xích ra bên ngoài cơ thể. Ngay sau đó, một cỗ
sảng khoái xưa nay chưa từng có dũng mãnh lan qua toàn thân, nhanh chóng chữa trị thân thể vỡ nát của y.
Bạch Húc phát hiện Dạ Vô Thương khí thế tăng mạnh liền biết y đã thành công. Hắn buông người ra, lặng yên lui sang một bên, lẳng lặng chờ đợi nhiệm
vụ hoàn thành.
Qua ước
chừng hai canh giờ, động tĩnh của Dạ Vô Thương bên kia rốt cuộc cũng
ngừng lại. Người nọ chậm rãi từ trên mặt đất bò lên, tùy tay làm cái
quyết loại bỏ sạch sẽ vết máu khắp người, mở một đôi con ngươi gần như
tím đen.
Bình tĩnh, hờ hững, không sợ hãi, thiên hạ toàn con kiến.
Nhưng khi y quét đến một góc, lạnh nhạt nơi đáy mắt lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng hoà tan. Trong mắt y toàn là người nọ, gắt gao
khoá chặt lại, không bao giờ có thể từ trong thế giới của y thoát ra
được.
【 Đinh —— Dạ Vô
Thương điện hạ khôi phục ký ức, tu vi đạt tới Đại Thừa kỳ, nhiệm vụ hoàn thành 99%, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng! 】
Bạch Húc đột nhiên trừng lớn mắt, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, "Ngươi có ý tứ gì?!"
Tiểu nhân bản chibi cọ tới cọ lui đứng trên không trung, tựa hồ có chút
ngượng ngùng, nhưng thực mau đã khôi phục lại thái độ công chính nghiêm
minh, có nề nếp nói, 【 Trải qua hệ thống kiểm tra đo lường, Dạ Vô Thương điện hạ vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện trong lòng, cho nên thỉnh ký chủ giúp y được như ước nguyện. Đợi lúc mọi nhiệm vụ hoàn thành, lập tức
truyền tống trở về hiện thế! 】
Hệ thống ý tứ rất rõ ràng, nhưng Bạch Húc tình nguyện nghe không hiểu!
Hắn vốn tưởng rằng giúp người này khôi phục tu vi là được rồi, vậy bây giờ thì sao?
Là buộc hắn nhất định phải cùng Dạ Vô Thương phát sinh quan hệ sao? Lấy cái này để đổi lấy tư cách về nhà?
Nếu là như thế này...... Nếu là như thế này, vậy hắn cùng bán *** có cái gì khác nhau? Giao hợp không có cảm tình giống như thú loại, đây quả thực
buồn cười!
Nhưng không
đợi hắn khôi phục lại từ trong tin tức lớn này đã bị người nọ kéo vào
trong lòng ngực, nháy mắt tiếp theo liền bị đè ở trên giường, vẫn là cái phòng chết tiệt tràn ngập màu đỏ đó!
"Sư huynh...... Ngươi vừa mới nói, chỉ cần ta không sao, ngươi cái gì cũng đáp ứng ta?"
"Vậy, ta muốn ngươi......"
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Húc: Hắn khôi phục ký ức, tu vi cũng đến đỉnh, ta có thể về nhà......
Dạ Vô Thương mặt vô biểu tình nhìn hệ thống: Đi, đem nhiệm vụ sửa lại!
Hệ thống: Đinh —— nhiệm vụ chưa hoàn thành, thỉnh ký chủ thỏa mãn một chút yêu cầu của điện hạ!