Yến tiệc đang có không khí cực kỳ vui vẻ, phút chốc liền hóa u ám sau lời phát biểu của Lưu Mộ.
Mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt đến mức không ai có thể ngờ tới, đại
ninh dù chiến thắng trong trận tỷ thí, đoạt được vô số hồn kim, thế
nhưng nhất kiến công chúa mất tích, hoàng thái tử vạn kiến chết không rõ ràng, sau một trận biến động cực kỳ đáng ngờ.
Đại ninh thì đối
mặt với nguy cơ xảy ra chiến tranh, tràng cảnh này, không một ai còn có
tâm trạng dự yến xem nhạc nữa, vô vàn lời hỏi dò từ các đại thần, cho
đến các nhân vật lớn trong đế đô, cứ thế đổ dồn về phía Lưu Mộ, đa phần
đều là muốn hắn xác nhận lại thông tin vừa rồi một lần nữa.
Khẽ hít sâu một hơi, Lưu Mộ dùng nét mặt quả định nói.
-thông tin này là vài canh giờ trước ta mới nhận được, do là tin tức từ đường
dây liên lạc chính thống của hai nước, thế nên không thể có chuyện đây
là thông tin đơm đặt sai sự thật được.
-huống hồ hoàng triều cũng đã nhận được tin tức từ mật thám ở vạn kiến, sự việc này quả thực không sai.
-chỉ là ta thực sự không hiểu, là kẻ nào đã kích động bầy tuyết sơn biên bức phát điên, dẫn đến xảy ra cớ sự không may này, chuyện hoàng thái tử vạn kiến chết trong đông hoa thần lĩnh, có thể là do yêu thú gây ra, nhưng
cũng có thể là có kẻ đã cố ý ám sát hắn.
-trước đó đã có người báo với ta về tin tức này.
Nói đoạn ánh mắt Lưu Mộ liền thoáng nhìn về phía Hàn Thiên, tin tức ấy là
do Hàn Thiên hắn báo về, bây giờ sự việc không may lại xảy đến đúng như
vậy, Lưu Mộ dường như rất hối hận, hôm ấy hắn lại không quá xem trọng
chuyện này, mà cho người tru sát những kẻ hành thích kia, dọn đường để
Vương Trụ về được đại bản doanh của vạn kiến.
Riêng phần Hàn
Thiên, lúc này hắn chỉ có một thắc mắc duy nhất, nhân lúc sự chú ý của
Lưu Mộ chuyển lên người mình, Hàn Thiên liền nhanh chóng truyền âm hỏi.
-nhất kiến muội muội của Lưu Mộ huynh, thực sự là chỉ bị mất tích thôi sao?, liệu cô ấy có…
Hàn Thiên chưa cần hỏi hết câu, Lưu Mộ đã sốt sắn truyền âm khẳng định.
-muội muội ta chỉ bị mất tích mà thôi, sinh tử đăng của muội ấy ở trong từ
đường vẫn còn sáng, muội ấy tuyệt đối không có khả năng gặp phải tràng
cảnh tương tự Vương Trụ.
Lời khẳng định này của Lưu Mộ, cũng làm
Hàn Thiên thoáng an tâm, bất quá bản thân hắn biết rõ hơn ai hết, nhất
kiến chính là rời đi cùng Vương Trụ, bây giờ nếu Vương Trụ đã chết, tình hình của nàng ta, e là cũng chẳng thể quá khả quan được.
Tình
huống dễ xảy ra nhất đó là, muội muội này của Lưu Mộ đã bị bắt mất, ngày sau khả năng sẽ có kẻ đem tính mạng của nàng ta ra, uy hiếp Lưu Mộ hắn
và vương thất đại ninh, nếu chuyện đó xảy ra, chuyện Hàn Thiên hắn dung
túng nhất kiến rời đi cũng có thể bị lộ, khi ấy hắn rất có thể sẽ gặp
phải đại họa không nhỏ, huống hồ gì chuyện binh biến ở ngay trước mắt,
muốn sống qua thời cuộc này, hẵn cũng chẳng dễ dàng.
Muôn vàn suy
nghĩ rối ren làm Hàn Thiên nhất thời chẳng thể để tâm đến những việc
ngoài lề nữa, Lưu Mộ lúc này vẫn còn đang bận phân trần với chúng nhân,
chuyện lớn thế này, bảo các đại thần cùng những nhân vật cộm cáng tại đế đô bình tĩnh ngồi yên, e là cực kỳ khó.
Bàn tán một hồi chợt có khách nhân lý trí nói.
-tình hình hiện tại, Vương Trụ đã vong mạng không rõ ràng tại đông hoa thần
lĩnh, dù hắn có chết vì bị yêu thú tấn công, hay chết vì có kẻ ám toán,
thì với dã tâm của mình, vạn kiến đều sẽ đẩy tội danh này cho đại ninh
chúng ta, để có lý do gây chiến.
-tình hình hiện tại, chúng ta chỉ có thể cho người vào đông hoa thần lĩnh, điều tra rõ ràng chuyện này,
mặt khác cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần ứng phó với chiến sự.
-nếu quả thực vạn kiến đã có dã tâm với nước ta, dù không có lý do này, bọn
họ cũng sẽ tìm ra lý do khác, đại ninh cùng vạn kiến an ổn đã lâu, hai
nước tích tụ lực lượng, binh cường mã tráng, sớm muộn cũng sẽ phải nổ ra chiến sự.
-một trận họa long chi chiến này, e là khó tránh khỏi
Người nọ vừa dứt lời, cả hội đồng đều gần như đều nhất trí với ý kiến của
hắn, dã tâm của vạn kiến với đại ninh không phải ngày một ngày hai, mấy
chục năm nay bọn họ không ngừng gây hấn, hẵn đã muốn động binh với đại
ninh từ lâu.
Các vị đại nhân vật của đại ninh này, ai ai cũng là
loại có máu mặt, bị khiêu khích một hai lần có thể bỏ qua, nhưng nếu bị
ép quá mức, bọn họ cũng đều rất sẵn lòng dùng đến võ lực để mà nói
chuyện, nếu một trận chiến đã khó tránh, hoàng thất đại ninh cũng không
thể khiếp nhược mà tính bài chuồn được.
Phần sau đó của yến tiệc,
đa phần dùng để các vị quan viên cùng các nhân vật lớn ở đế đô, bàn kế
đối khán với vạn kiến đế quốc, trong ba trăm năm trở lại đây, hiện tại
chính là thời điểm một trận binh biến lớn tại đông bộ châu có khả năng
sắp sửa xảy ra nhất.
Đối với tình hình này, những kẻ có cơ may
xuất hiện trong yến tiệc hôm nay, đều làm ra rất nhiều biểu hiện khác
nhau, kẻ thì lo lắng sợ hãi, kẻ thì hưng phấn hiếu chiến, kẻ thì mưu mô
toan tính chuyện lẫn tránh phong quang, cũng có kẻ ánh mắt sáng lên màu
của tài bảo, trong một trận chiến tranh, kẻ có đầu óc kinh doanh sẽ rất
nhanh giàu có.
Rất nhiều biểu hiện hỗn tạp ở bên ngoài, thế nên
cũng chẳng có nhiều người chú ý đến một cái trướng trông khá nổi bậc ở
khoảnh sân này, nếu là kẻ có chút mắt nhìn, liền sẽ nhận ra đấy là chỗ
người của xuân nguyệt lâu đang dự yến.
trong trướng lúc này chính
là Đông Phương Thái Ngọc, cùng Tuyết Nhi và hai tỳ nữ khác, theo lý thì
người như Đông Phương Thái Ngọc, hẵn sẽ không xuất hiện ở mấy chổ như
thế này, thông thường nàng ta sẽ cho tú bà đứng đầu xuân nguyệt lâu đến
thay.
Bất quá hôm nay thấy bảo Hàn Thiên sẽ xuất hiện, nàng ta lại hận không thể nhìn thấy biểu hiện thú vị lúc biết tin của hắn, bây giờ
đúng là đã nhìn được rồi, một kẻ lúc nào cũng lãnh ngạo trầm tĩnh như
hắn, thế mà cũng có lúc thất thần ra thành bộ dạng kia.
Nhớ lại
những chuyện xảy ra lúc trước với Hàn Thiên, khóe môi quyến rũ của Đông
Phương Thái Ngọc bất giác nở một nụ cười đắc ý, chỉ là nụ cười ấy thoáng chốc liền trơ cứng lại, phía ngoài kia, nữ tử bất phàm ở cạnh tên đó
lại vừa vỗ vai trấn an hắn ư?.
nói chung đó cũng chẳng phải hành
động quá thân thiết gì, chỉ là Đông Phương Thái Ngọc nàng ta, không hiểu sao lại cứ cảm thấy bức bối trong lòng.
Chỉ hận không thể lập tức cho tên kia biết, nàng ta đã sớm nắm được Vương Trụ sẽ bỏ mạng ở đông
hoa thần lĩnh, thậm chí cả kẻ ra tay nàng cũng biết, thử xem tên mặt
lạnh kia có cuốn cuồng chạy đến chổ nàng hay không?.
Nghĩ là làm
luôn, tâm ý vừa động, một lời truyền âm đầy ý tứ đã được Đông Phương
Thái Ngọc hướng thẳng chổ Hàn Thiên mà phóng xuất.
-chẳng phải
ngươi đang phiền lòng vì đã để nhất kiến rời đi cùng Vương Trụ sao?,
tiếc là ta biết chuyện đó rồi, vậy nên nếu ngươi không đến gặp ta tối
nay, ta không biết bản thân sẽ bốc đồng, làm ra những hành động khó
lường gì đâu?.
Tâm cảnh đang rối loạn, bất giác trong đầu lại vang lên một giọng nói đầy hàm ý, Hàn Thiên liền không khỏi choàng người tìm kiếm nơi phát ra lời nói ấy.
Rất nhanh, mấy tấm trướng lụa hồng
nổi bậc của xuân nguyệt lâu, đã rơi vào mắt Hàn Thiên hắn, Nhược Mộng
nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của Hàn Thiên, cũng chợt đánh mắt theo hướng
hắn đang nhìn.
Hàn Thiên còn chưa kịp nói gì, Nhược Mộng đã dùng giọng mỉa mai lên tiếng.
-sữ dụng cái trướng bắt mắt thế này, nhưng khách nhân lại chẳng ai dám lai
vãn quá gần, e là chỉ có mấy nữ nhân ở xuân nguyệt lâu mới có thể làm
được như vậy.
Nhược Mộng vừa nói dứt câu, Hàn Thiên sau một thoáng im lặng cũng chợt bình thản tiếp.
-dù chỉ là một thế lực ngầm ở đế đô, nhưng hoàng thất đều không dám gạt họ
ra khỏi bất kỳ chuyện trọng đại nào, có thể thấy tầm ảnh hưởng của xuân
nguyệt lâu ở đế đô thực sự không nhỏ một chút nào.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Nhược Mộng liền ý vị đáp.
-hoặc giả bọn họ đã nắm kha khá bí mật của các vị quan viên trong hoàng thất, thế nên không thể không cho họ chút mặt mũi.
Mấy đầu ngón tay của Hàn Thiên thoáng giật giật sau câu nói có phần vô tình của Nhược Mộng, hiện tại hắn đúng là đang ở tình huống như thế, bất quá chuyện này Hàn Thiên hắn không muốn để Nhược Mộng bị kéo vào, thế nên
hắn chỉ thản nhiên nhìn đi nơi khác nói.
-mặc kệ bọn họ đi, dù sao chuyện đại sự trước mắt, chúng ta vẫn là nên suy nghĩ xem, bản thân nên đối phó nguy cơ này như thế nào?.
Nói đoạn Hàn Thiên liềng bình
thản uống rượu, không nhìn trực tiếp đến chổ của Đông Phương Thái Ngọc
nữa, Nhược Mộng tuy đáy mắt thoáng có nét kỳ lạ, nhưng thấy Hàn Thiên
đang rối ren trong lòng, nàng cũng không có tâm trạng suy nghĩ mấy
chuyện không đâu nữa.
Đông Phương Thái Ngọc thấy Hàn Thiên không lý đến mình nữa, khóe môi liền khẽ nở một nụ cười đầy ẩn ý, miệng khẽ nói.
-giả vờ không chú ý đến ta à?, để xem ngươi bình thản được bao lâu?, tối nay ta lại dọn sạch phòng đợi ngươi đến.
Tuyết Nhi hoa dung diễm lệ ngồi bên cạnh, vừa hay nghe được lời nói khẽ này
của Đông Phương Thái Ngọc, bản thân nàng ta liền tỏ biểu hiện kỳ quái
hỏi.
-nếu người hứng thú với Hàn công tử như vậy, sao không cho
người bí mật bắt cóc hắn về để tùy ý chơi đùa, chổ chúng ta cũng đâu
phải thiếu người làm mấy chuyện này.
Bàn tay tinh mĩ kiêu kỳ thoáng vỗ nhẹ lên đầu Tuyết Nhi một cái, giọng Đông Phương Thái Ngọc chợt chỉnh cao nói.
-bảo bối…ngươi nghĩ điều động cao thủ cấp võ tông võ vương, làm ra hành động ở đế đô này dễ lắm hả?, ta hiện vẫn còn chưa muốn rời nơi này sớm đâu.
-huống hồ ta cảm thấy dùng võ lực áp chế tinh thần của một con người không hề
thú vị một chút nào, nhất là khi kẻ đó sở hữu đạo tâm kiên định như cửu
linh thánh sơn, áp chế được một lúc, ngày sau cũng sẽ khiến nó bùng nổ,
khi ấy sẽ rất khó khống chế.
-xo với mấy chuyện cưỡng ép vô vị ấy, ta thích cùng hắn chơi đùa luận chuyện thiên hạ hơn, xem xem hắn sẽ có
những lựa chọn gì?, làm ra hành động khiến ta bất ngờ nào?, nghĩ đến
những chuyện đó, quả thực khiến ta rất cao hứng.
-tối nay chúng ta cứ chuẩn bị trước hoa và trà chờ hắn, kiểu gì hắn cũng sẽ đến.
-giờ chúng ta hết chuyện rồi, về xuân nguyệt lâu thôi.
Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, Tuyết Nhi liền nhìn tràng cảnh nhiệt náo bên ngoài, giọng có phần khó hiểu hỏi.
-tiệc vẫn chưa tàn, đám hoàng thất Thái Văn vẫn chưa công bố sách lượt cụ thể gì, chúng ta cứ thế mà về sao ạ?
Ánh mắt khẽ nhìn tràng cảnh náo loạn bên dưới ngai vua, giọng Đông Phương Thái Ngọc chợt có vài phần mỉa mai nói.
-đám người của hoàng thất Thái Văn thiếu tính cảnh giác hơn ta tưởng, huống
hồ người đế đô chịu khiêu khích cũng lâu, sớm đã máu nóng dồn lên não,
lúc này trong đầu họ chỉ nghĩ đến chuyện động binh đao thôi, ván đã đóng thuyền, chúng ta có ở đây nữa cũng vô dụng.
Đông Phương Thái Ngọc vừa nói dứt câu, Tuyết Nhi liền chậm rãi rung cái chuông bạc đeo bên
hông, rất nhanh đã có bốn kiệu phu từ xa tiến đến chổ trướng lụa của
Đông Phương Thái Ngọc, đưa nàng ta rời khỏi hoàng cung đại nội.
Hàn Thiên tất nhiên biết chuyện này, thế nhưng để tránh gây chú ý, hắn vẫn vờ như không biết gì cả.
Đông Phương Thái Ngọc vừa về đến phòng mình, liền tức thì cảm giác được có
điểm không đúng, ngay lập tức nàng ta đã lạnh giọng hạ lệnh.
Tuyết Nhi ở lại đây, những người khác lui hết ra khỏi phòng đi, nhớ đóng chặt cửa lại, đừng làm kinh động đến những vị trưởng lão dưới lầu.
Sau khi hạ nhân lui hết, Đông Phương Thái Ngọc liền ưu nhã trở lại giường,
cẫn thận kéo hết màng lụa quanh giường xuống, nàng ta thoáng chốc đã
nghiêm chỉnh ngồi ở cạnh giường, lạnh giọng cất lời.
-chẳng phải
ta đã nói với ngươi là nếu có chuyện cần bàn bạc, liền đến phòng nghị sự ngay bên cạnh rồi hay sao?, cớ gì ngươi vẫn cứ lén lút vào phòng ta?.
Không gian yên ắng trong phòng vẫn chẳng có gì khác biệt, hai nhịp thở sau,
Đông Phương Thái Ngọc một lần nữa cất tiếng, lần này trong ngữ điệu đã
có thêm vài phần âm u sát phạt.
-còn dám bước thêm một bước, ta sẽ lập tức đóng lên người ngươi tám mươi mốt đạo tỏa hồn đinh, ngay lập
tức cho người đưa ngươi về trụ sở gần nhất của huyết nhận điện, ngươi có tin không?.
Không gian trước rèm lụa quanh giường Đông Phương
Thái Ngọc thoáng méo mó, phút chốc một bóng người cao gầy đã vô định
xuất hiện, nếu Hàn Thiên ở đây, hắn sẽ lập tức nhận ra đấy là kẻ hắn cực kỳ muốn tiêu diệt “Trần Lãng”.
Trần Lãng vừa xuất hiện, nét mặt bình thản nhàn nhã đã thoáng nở một nụ cười kỳ quái nói.
-ta thấy cô bình thường đều rất điềm đạm phóng thoáng, tại sao lúc gặp ta
lại cứ tỏ thái độ uy nghiêm như thế nhỉ?, chúng ta hợp tác cũng lâu rồi, cô như thế này quả, thực khiến ta rất đau lòng đấy.
Trần Lãng vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền không nóng không lạnh đáp.
-ma la điện ta, cùng huyết nhận điện của các ngươi không phải là hảo huynh
đệ, hảo tỷ muội gì, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác đơn thuần, ta đối
với ngươi, có nhất thiết phải hành xử theo kiểu gần gũi hơn hay không?.
Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, Trần Lãng liền ý vị nói.
-sao ta thấy cô bình thường vẫn thích phóng túng với một tên tán tu phổ
thông kia mà?, bây giờ lại giở thói ngọc nữ bạch thân gì ở đây?, người
trong ma đạo chúng ta, từ khi nào lại quan trọng mấy thứ lễ tiết rẻ tiền của bọn chính đạo như thế?.
Khóe môi khẽ cong lên một đường đầy ý xem nhẹ, Đông Phương Thái Ngọc không ngại nói thẳng.
-sát khí âm tà trên người ngươi khiến ta rất buồn nôn, thế nên cảm phiền ngươi giữ khoảng cách với ta một chút.
-còn nữa, ngươi bình thường cứ vỗ ngực tự xưng, bản thân kỹ nghệ ám sát đệ
nhất, trong đông hoa thần lĩnh lại phải nhờ đến chuyện hi sinh người của mình, để hoàn thành nhiệm vụ, bản thân còn bị một tán tu đánh cho chạy
không kịp, kẻ thú vị như thế, ta tất nhiên cảm thấy hứng thú với hắn hơn ngươi.
Đông Phương Thái Ngọc thoáng lười biếng hớp một ngụm trà,
mặc kệ cơ mặt Trần Lãng phía ngoài đang giật giật liên hồi, lát sau hắn
chợt âm lãnh nói.
-nếu không phải vì hắn có tam độc thương trong
tay, ai chết ai sống còn chưa nói trước được đâu, tên đó phá hỏng chuyện tốt của ta nhiều lần như vậy, sau này có cơ hội, ta nhất định động thủ
giết hắn.
Vừa nói xong câu này, Trần Lãng liền thoáng chăm chú
quan sát biểu hiện của Đông Phương Thái Ngọc sau màng lụa, bất quá không như mong chờ của hắn, Đông Phương Thái Ngọc vẫn cực kỳ điềm nhiên nói.
-nếu ngươi có thể làm được thì cứ việc, Hàn Thiên hắn nếu thực sự chết trong tay ngươi, hắn cũng không xứng để ta phải bận tâm nữa, chỉ là ta không
nghĩ ngươi sẽ làm được điều mình nói đâu!.
Dừng một chút, Đông Phương Thái Ngọc lại tiếp.
-còn nữa… ngươi có trực tiếp sát nhận Vương Trụ đã mất mạng rồi hay chưa?,
theo ta được biết, năm người ngươi cữ đi, dường như chỉ có một người trở về thì phải?.
Nét cười trên mặt Trần Lãng thoáng ẩn hiện, giọng quả định nói.
-tên kia đã chính mắt nhìn thấy, Vương Trụ tự bạo thân thể, đồng quy vu tận
với những người khác, sinh tử đăng của hắn ở vạn kiến cũng đã tắt, thông tin trên, hẵn là không sai được.