Toàn Thế Giới Đều Mong Các Nàng Ly Hôn

Chương 79


trướctiếp

Vé máy bay từ thành phố B đến thành phố S trong ngày chỉ còn mỗi chuyến đêm muộn.

Trần Nghiên nhìn thông tin chuyến bay trên điện thoại, lại ngước lên nhìn Lục Tịch đang thất thần, nói: “Lục tổng, hay là để em đặt vé vào sáng mai cho chị đi, chứ một mình chị bay qua bên đó lúc nửa đêm thì bất tiện pắm đó.”

Động tác lật văn kiện của Lục Tịch hơi khựng lại.

“Chị rất muốn đi sao?” Trần Nghiên nhìn sắc mặt của cô.

Mình muốn đi sao? Lục Tịch cũng đang tự hỏi.

Vừa rồi cô lên Weibo thấy Tư Ngữ đăng một bài viết mới, thông báo là đã ghi hình xong hai chương trình kia rồi, đang chuẩn bị đến thành phố S để quay quảng cáo. Lúc lướt xuống, cô thấy đứng đầu hot search là tin Lâm Diệc Ngôn chia tay với Lương Dư Phỉ, lòng bỗng hoảng hốt.

Hồi trước, cô hỏi Tư Ngữ, Lâm Diệc Ngôn đã có bạn gái rồi, em vẫn thích cô ấy sao. Tư Ngữ nói là vẫn thích.

Lục Tịch không tài nào biết được câu trả lời này của Tư Ngữ là để cô biết khó mà lui, hay nó chính là lời thật lòng của em. Khi nhìn thấy hot search, phản ứng đầu tiên của cô là: Hai người kia đã chia tay, em có đi tìm Lâm Diệc Ngôn không?

Nghĩ đến khả năng này, cô không thể tập trung làm việc được nữa, chỉ muốn đến bên cạnh Tư Ngữ mà thôi.

Cô không biết bay qua đó thì có thể làm được gì, cô chỉ muốn nhìn em, để có thể giảm đi lo lắng trong lòng dù chỉ là một chút.

Nếu thật sự là em còn vương vấn Lâm Diệc Ngôn...hẳn cô vẫn có thể ngăn cản lại. Thậm chí, nếu không thể ngăn cản em, cô cũng không muốn ngồi yên ở đây, không muốn nghĩ ngợi lung tung.

Mãi nửa đêm cô mới đến đó được, lúc ấy hẳn là em đi ngủ mất rồi

Quả thật là do cô quá nôn nóng.

Lục Tịch đóng văn kiên lại, thở hắt ra, nói với Trần Nghiên: “Vậy em đặt vé ngày mai đi.”

Trần Nghiên đặt vé bay đến thành phố S vào lúc 9 giờ sáng.

Tầm khoảng giữa trưa, Lục Tịch đến thành phố S. Cô vừa mới ra khỏi sân bay thì bị ai đó gọi lại.

“Lục tổng!” Một người phụ nữ thanh tú đi về phía cô.

“Chào cô.” Lục Tịch gật đầu chào hỏi.

Người phụ nữ này là tổng thư kí của công ty game Quang Dực, họ Trương. Trước đó, Trần Nghiên đã gọi điện thoại báo trước cho cô về việc Lục Tịch đến thành phố S vào ngày hôm nay.

Vốn dĩ Lục Tịch không muốn lễ nghi chào đón như vậy, nhưng cô lại không biết giải thích như thế nào về lí do mình bay qua đây.

Thư ký Trương ân cần cầm tay cô, vồn vã nói: “Ngại quá, Trần tổng của chúng tôi có việc không ở công ty nên đã phái tôi đến đón ngài.”

“Không sao đâu.” Lục Tịch nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ muốn đến tham quan quý công ty một chuyến thôi mà.”

“Được rồi, vậy chúng ta cứ lên xe trước đã.”

Thư ký Trương nói rất nhiều, vừa lái xe vừa khoe khoang cho cô biết, “Trần tổng góp vốn đầu tư với bạn bè vào một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, cho nên không thể tự mình tiếp ngài được.”

Lục Tịch xuất sắc trong việc quản lý công ty và phán đoán thị trường, nhưng cô lại không giỏi giao tiếp với người khác cho lắm. Cô không có hứng thú với chuyện của Trần tổng, chỉ thuận miệng hỏi vài câu về khu nghỉ dưỡng kia, sau đó vu vơ nói lảng sang chuyện khác: “Hôm nay là ngày chụp ảnh quảng cáo cho game sắp ra mắt đúng không?”

“Vâng, đúng rồi ạ.” Thư ký Trương cười nói: “Nữ minh tinh tên Tư Ngữ của quý công ty quả thực rất tuyệt vời, cả hình tượng lẫn khí chất đều giống với nữ chính của 'Thần Vực'.”

Nghĩ đến Tư Ngữ, môi mỏng của Lục Tịch khẽ giương lên thành hình vòng cung: “Ừ, em ấy rất tuyệt.”

Tư Ngữ không hề hay biết Lục Tịch đã đến thành phố S.

Game 'Thần Vực' được chuyển thể từ một tiểu thuyết nổi tiếng trên mạng, Tư Ngữ đóng vai nữ chính, phải quay cảnh trước khi nữ chính hoá thành thần, sau đó là khi đã hoá thành thần, cuối cùng là cảnh nữ chính hắc hoá rồi hoá thành yêu ma, ba giai đoạn với ba hình ảnh khác nhau. Quay chụp không khó với nàng, nhưng trong trường quay lại rất nóng, đã thế nàng còn phải mặc cổ trang rườm rà, mồ hôi túa ra rất khó chịu.

Bây giờ thì nàng đang quay cảnh nữ chính lúc hoá thành thần.

Tư Ngữ mặc cổ trang màu trắng, khí chất bất phàm, vung vũ khí trong tay với sự hướng dẫn của nhiếp ảnh gia. Quạt gió thổi mái tóc đen dài của nàng tung bay, nhưng nàng lại không hề cảm thấy phiền phức mỗi khi phải thực hiện đi thực hiện lại một động tác nhiều lần. Gương mặt không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào, chỉ bằng một ánh mắt thôi cũng đã thể hiện sâu sắc khí chất thần tiên của nhân vật.

Nhiếp ảnh gia rất thích những nghệ sĩ như Tư Ngữ, đường nét khuôn mắt hoàn mỹ, biểu cảm xuất sắc. Anh bấm máy lia lịa, chỉ đạo nàng thay đổi vài động tác để chụp cho xong phân cảnh này, sau đó yêu cầu chuyên viên trang điểm thay đổi tạo hình cho nàng để chụp phân cảnh tiếp theo.

Cuối cùng cũng xong, Tư Ngữ đi ra khỏi trường quay nóng nực. Lúc nhìn thấy Lục Tịch đang đi tới, nàng còn tưởng mình bị đèn flash máy ảnh chiếu đến mức hoa mắt nên xuất hiện ảo giác.

Người kia sải bước đi đến trước mặt nàng, hỏi: “Em chụp xong rồi à?”

Tư Ngữ ngẩng đầu nhìn cô: “Chị...”

Nàng muốn hỏi cô “Sao chị lại tới đây”, nhưng lại thoáng nhìn thấy thư ký Trương đứng đằng sau Lục Tịch, nàng mím môi, nuốt lời định nói vào trong bụng.

“Chị ấy vẫn chưa chụp xong đâu ạ, bây giờ chúng tôi đi thay đổi tạo hình.” Tiểu Hạ không hiểu sao Tư Ngữ lại đột nhiên không nói nữa, bèn trả lời hộ nàng.

Lục Tịch liếc Tiểu Hạ, ánh mắt lại rơi xuống người Tư Ngữ, nhìn tạo hình tiên nữ của nàng, khẽ nói: “Trông em đẹp lắm.”

Tư Ngữ: “...” Chị đến đây để khen tôi thôi đó hả?

Lúc này thư ký Trương đi đến, nói với Lục Tịch: “Lục tổng, thay đổi tạo hình ít nhất cũng mất hai tiếng, hay là tôi đưa ngài đi tham quan công ty chúng tôi trước đã nhé?”

Nói muốn đi tham quan Quang Dực chỉ là một cái cớ, Lục Tịch cũng không tiện từ chối, cô rời đi cùng thư ký Trương.

Tư Ngữ buồn bực đi về phía phòng trang điểm. Nàng không thấy Trần Nghiên đâu cả, thế có nghĩa là Lục. tịch một mình tới đây?

Tiểu Hạ kích động nói vào tai nàng: “Nè nè, Lục tổng đến thăm chị đấy à?”

Thật vậy sao? Trong lòng Tư Ngữ có một tia mong chờ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Chắc không phải đâu.”

“Em nghĩ là đúng đó.” Tiểu Hạ trêu nàng, “Em chưa bao giờ thấy ánh mắt của Lục tổng ôn nhu như ban nãy ngài ấy nhìn chị đâu.”

Đâu chỉ vậy, miệng chị ta còn rất ngọt nữa cơ...

Tư Ngữ sờ vành tai đã nóng bừng, cắn cắn môi.

Sau khi thay đổi tạo hình, nàng quay lại trường quay để chụp ảnh tiếp.

Khi mới chụp được một nửa, cửa phòng đột nhiên mở ra, Lục Tịch và thư ký Trương cùng đi vào.

Tư Ngữ đang tạo dáng nên không để ý.

Lục Tịch nhìn Tư Ngữ đang nghiêm túc tạo dáng, ánh mắt nóng rực tràn đầy tán thưởng.

Cô đã xem Tư Ngữ đóng phim vài lần, mỗi lần xem đều là một lần bất ngờ. Tư Ngữ khi làm việc khác hẳn với Tư Ngữ thường ngày, em hoàn toàn quên đi bản thân, bất kể vai diễn nào em cũng cố gắng diễn sao cho hoàn hảo nhất. Dù có phải lặp lại bao nhiêu lần, em không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, tựa như không biết mệt mỏi là gì.

Lúc trước, cô không biết mình thích em ở điểm nào, cuối cùng thì bây giờ cô cũng đã hiểu ra.

Cái cô thích ở em chính là sự kiên trì, cô thích xem em ngày càng trở nên ưu tú hơn. Khi Tư Ngữ nghiêm túc, trông em xinh đẹp đến mức không gì có thể sánh bằng, thu hút ánh mắt mọi người xung quanh.

Đối diên với một Tư Ngữ cố gắng như vậy, toả sáng đến thế, cô vừa thấy vui mừng, lại vừa thấy xa lạ.

Vì sao trước kia cô lại không phát hiện ra em là người như vậy chứ?

Lục Tịch ngắm Tư Ngữ đến mê mẩn.

“Lục tổng.” Thư ký Trương nhỏ giọng nói với cô, “Đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta đi ăn chút gì đó đi.”

Lục Tịch nhìn Tư Ngữ đang đắm mình trong ánh đèn flash, hỏi: “Bọn họ không ăn trưa à?”

“Có lẽ phải chụp xong thì bọn họ mới đi ăn.” Thư ký Trương nói, “Dù gì thì tạo hình nhân vật cũng không dễ dàng, nếu làm gián đoạn thì sẽ mất rất nhiều thời gian.”

Lục Tịch suy nghĩ một lát, nói: “Tôi không đói, cô cứ đi ăn đi.”

Thư ký Trương hơi khó xử, Trần tổng có việc đột xuất nên dặn dò cô phải tiếp đãi Lục tổng cho thật tốt. Bây giờ Lục tổng không ăn, chẳng lẽ cô lại không biết xấu hổ mà chạy đi ăn một mình?

“Tôi cũng không đói lắm.” Thư ký Trương mỉm cười đáp.

Lục Tịch nhìn vị thư ký này một cái, không nói gì, cô đưa mắt nhìn Tư Ngữ đang chăm chú tạo dáng.

Thư ký Trương cũng nhìn Tư Ngữ minh diễm động lòng người dưới ánh đèn flash, nghĩ thầm trong bụng: Chỉ chụp ảnh quảng cáo mà cũng khiến cho CEO Quang Ảnh phải tự mình chạy đến xem, vị minh tinh này nhất định là nghệ sĩ được ưu ái của Quang Ảnh.

Khắp trường quay vang lên tiếng hoan hô, buổi chụp ảnh kéo dài suốt tám tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc.



Tư Ngữ mặc cổ trang đi ra khỏi khu vực quay chụp, thấy Lục Tịch ngồi bên ngoài thì ngẩn người.

Cô đi về phía nàng, ánh mắt nóng rực như có như không đảo qua trước ngực nàng rồi vội vàng dời đi, nhẹ nhàng nói: “Em vất vả rồi.”

Tư Ngữ hoang mang chớp mắt. Sao nàng lại có cảm giác như cô đang chờ nàng ấy nhỉ?

Đúng lúc đó, thư ký Trương đi vào, thấy Tư Ngữ chụp xong rồi thì cười cười: “Cô Tư đi thay quần áo đi, Trần tổng dặn tôi đưa hai người đi ăn cơm trưa.”

'Thần Vực' là game do Quang Ảnh đầu tư, mà Lục Tịch lại là CEO Quang Ảnh từ xa đến đây, Trần tổng không dám lơ là nên yêu cầu thư ký Trương đặt bàn ở nhà hàng năm sao.

Căn phòng xa hoa rộng lớn như vậy nhưng chỉ có ba người ăn nên hơi trống trải, Tư Ngữ tiện tay kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống. Không biết là cố tình hay cố ý, có nhiều chỗ ngồi như vậy mà Lục Tịch lại ngồi ghế bên tay trái của nàng.

Thư ký Trương đưa thực đơn cho cô, cô lại đưa qua cho nàng.

Tư Ngữ nhìn quyển thực đơn được đẩy đến trước mặt mình: Chậc.

Chưa tới 6 giờ sáng, nàng đã bị gọi dậy để chuẩn bị tạo hình, chụp ảnh liên tục suốt tám tiếng, không được ăn gì nên đã đói mốc đói meo, đâu còn sức để gọi món nữa chứ?

Nàng đẩy quyển thực đơn lại cho cô: “Chị chọn đi.”

Lục Tịch đành phải cầm lấy thực đơn.

Những lần đi xã giao trước đây đều là Trần Nghiên gọi món ăn. Đây là lần đầu tiên Lục Tịch gọi món, cô nhanh chóng mở thực đơn ra xem.

Tư Ngữ uống nước để làm dịu đi cơn cồn cào trong dạ dày, khi nghe Lục Tịch đọc tên từng món ăn với bồi bàn, trái tim bỗng hẫng mất một nhịp.

Những món cô gọi đều là món ăn yêu thích của nàng...

Tư Ngữ kinh ngạc nhìn người ngồi bên cạnh.

Lục Tịch nhìn sang, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của nàng, cô dịu dàng hỏi: “Em muốn ăn thêm gì nữa không?”

Bàn ăn có bốn người, thế mà cô chỉ hỏi một mình nàng, sự quan tâm này thật là...

Quá rõ ràng rồi.

Tư Ngữ chột dạ liếc Tiểu Hạ với thư ký Trương ngồi đối diện, nuốt nước bọt cho cổ họng bớt khô khốc, nói: “Em thế nào cũng được mà. Còn hai người thì sao?”

Hai người kia đều nói sao cũng được.

Cuối cùng, Lục Tịch gọi thêm một món súp rồi đưa thực đơn cho bồi bàn.

Điên thoại của thư ký Trương vang lên mấy tiếng, cô cầm lên xem tin nhắn, xem xong thì nói: “Lục tổng, Trần tổng vẫn chưa giải quyết xong công việc nên hôm nay không thể quay về được. Tôi xin phép thay mặt ngài ấy gửi lời xin lỗi đến ngài.”

“Không sao đâu.” Lục Tịch không để ý lắm.

Thư ký Trương lại nói: “Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mà Trần tổng đầu tư với bạn bè nằm trong thành phố S, quang cảnh rất đẹp, cơ sở vật chất đầy đủ. Vừa rồi Trần tổng có nhắn tin cho tôi, nếu mọi người không vội quay về thì tôi sẽ đưa mọi người đi chơi, tắm suối nước nóng để thư giãn một chút.”

Lục Tịch nghỉ phép mấy ngày liền nên có rất nhiều thời gian, cô nhìn Tư Ngữ, muốn nghe ý kiến của nàng.

Dạo gần đây Tư Ngữ không đóng phim, chương trình tạp kỹ đã ghi công, chụp ảnh quảng cáo cũng xong rồi nên cũng không có việc gì làm. Vất vả tạo dáng cả một ngày rồi, bây giờ xương cốt rã rời, thôi thì đi tắm suối nước nóng cũng không tệ.

Nàng cười đáp: “Cũng được.”

Sau khi ăn xong, thư ký Trương hỏi các nàng có muốn đi dạo một lúc không.

Tư Ngữ xua tay, mệt mỏi nói: “Cảm ơn, bây giờ tôi chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.”

Lục Tịch cũng không phải là người thích đi dạo, cô từ chối ý tốt của thư ký Trương.

Thư ký Trương cũng không ép các nàng, cô ta lái xe đưa bọn họ về khách sạn, hẹn giờ xuất phát ngày mai rồi rời đi.

Lục Tịch chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay. Thư ký Trương đã đặt phòng trước cho cô nên trước khi đến Quang Dực thì cô đã để hành lý lại trong khách sạn.

Thư ký Trương đi rồi, Tư Ngữ tò mò hỏi cô: “Sao chị lại đi công tác một mình? Trần Nghiên đâu?”

“Chị không đi công tác.” Lục Tịch nói.

“Thế....”

Trước khi tới đây, Lục Tịch đã soạn sẵn câu hỏi trong đầu, là rốt cuộc nàng có biết Lâm Diệc Ngôn đã chia tay với Lương Dư Phỉ hay không, muốn thăm dò thái độ của nàng đối với chuyện này. Thế nhưng, khi đối mặt với nàng, cô chợt nhận ra dũng khí của bản thân đã bay biến đi đâu mất.

Lục Tịch thoáng trầm ngâm, nói: “Chị muốn gặp em.”

Tim Tư Ngữ bỗng đập nhanh hơn, tia mong chờ nhỏ nhoi ẩn sâu trong lòng như pháo hoa được châm lửa, nổ 'bùm' một cái.

Nàng vội vã quay đầu đi, không biết đáp lại cô thế nào.

Cũng may là thang máy đã xuống đến nơi, Tư Ngữ rảo bước đi vào.

Lục Tịch không ở cùng tầng với các nàng.

Sau khi ra khỏi thang máy, Tiểu Hạ kích động nói: “Đấy, em đã nói là Lục tổng đến gặp chị rồi mà!”

Tư Ngữ: “.....”

Tư Ngữ cũng không ngờ Lục Tịch lại đến tận thành phố S chỉ để gặp nàng. Nàng đưa tay đặt lên ngực, nơi mà trái tim vẫn đang còn đập rộn ràng.

- ------

9 giờ sáng hôm sau, thư ký Trương đến đưa các nàng đi ăn sáng rồi lên đường đi khu du lịch suối nước nóng kia.

Tiểu Hạ ngồi ghế phụ lái, nói chuyện phiếm với thư ký Trương.

Hai người nọ ngồi phía sau nghe các cô nói chuyện.

“Muốn vào suối nước nóng thì phải mặc áo tắm nhỉ?” Tiểu Hạ ngẩng đầu nhìn lên gương chiếu hậu, “Chị Tiểu Ngữ, chị có mang áo tắm không?”

Tư Ngữ tới đây là để chụp ảnh quảng cáo game, dĩ nhiên là không mang theo áo tắm. Nàng lắc lắc đầu.

“Còn Lục tổng thì sao ạ?”

Lục Tịch cũng lắc đầu.

“Thư ký Trương nói: “Không sao đâu, ở bên trong đều có đủ đồ dùng, mọi người cứ tới đó rồi chọn sau cũng được.”

“Cũng được.” Tiểu Hạ thu hồi tầm mắt.

Nhắc đến áo tắm, Tư Ngữ bất chợt nhớ đến một số chuyện trong quá khứ.

Mùa hè năm ngoái, Lục Vi dẫn Lương Dư Phỉ về biệt thự Lục gia. Ả ta quấn lấy Lục Tịch đòi cô dạy bơi nhưng cô không muốn. Tư Ngữ đứng nhìn từ xa, cho là ả muốn quyến rũ Lục Tịch nên xoay người về phòng thay một bộ áo tắm gợi cảm, dùng dáng người đáng tự hào của mình để đọ với Lương Dư Phỉ khiến ả phải bỏ chạy trối chết.

Còn có một lần nọ, Tư Ngữ rảnh rỗi nên muốn học bơi, đúng lúc Lục Tịch đi làm về. Nhìn cô ăn mặc chỉnh tề, nàng nảy lên một ý xấu, kéo người nọ xuống nước, làm cho cô phát bực.

Tư Ngữ rất muốn nhìn dáng vẻ Lục Tịch mặc áo tắm, đáng tiếc là hai lần kia cô không chịu phối hợp chút nào.

Nàng liếc nhìn người đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, cảm thấy tò mò.

Nàng đã từng thấy Lục Tịch mặc lễ phục. Công bằng mà nói, dáng người của cô đẹp đến mức không còn gì để nói, eo thon chân dài, cực kì cân dối, không hiểu vì sao lúc nào cô cũng ăn mặc kín kẽ như vậy.

- ---Hai tiếng sau, tại khu du lịch suối nước nóng----

Bây giờ là mùa hè nên cũng không có nhiều người đi tắm suối nước nóng, nhưng cũng không phải là ít. Vì thân phận đặc biệt của Lục Tịch nên Trần tổng đã đích thân ra cửa đón tiếp, ông còn để dành hẳn một khu riêng cho các nàng.

Thư ký Trương đang dẫn các nàng đi chọn đồ bơi thì nhận được cuộc gọi đến từ Trần tổng, đợi cho đến khi sắp xếp xong cho các nàng thì cô mới xoay người rời đi.

Tư Ngữ muốn xem Lục Tịch chọn bộ áo tắm nào. Trớ trêu thay, nàng vừa quay mặt sang thì thấy Lục Tịch đã bước vào phòng thay đồ từ đời nào rồi.

???

Sao cô còn hành động nhanh hơn cả nàng vậy? Nàng tưởng là cô không thích mặc áo tắm chứ??

Có điều, dựa trên phong cách ăn mặc của cô, hẳn đó cũng chỉ là loại áo tắm kín đáo mà thôi.



Nghĩ đến đây, Tư Ngữ bỗng cảm thấy buồn cười. Nàng chọn một bộ áo tắm màu xanh viền lá sen, bước vào phòng thay đồ.

Sau khi thay áo tắm xong, Tư Ngữ ra ngoài, thấy Lục Tịch cũng đã thay đồ xong. Nhưng cô còn khoác thêm một cái khăn tắm nên nàng không nhìn rõ được cô đang mặc kiểu áo tắm gì, chỉ thấy cái cổ trắng nõn, đôi chân thon dài mê người. Hai cái đùi kia còn thẳng hơn cả nàng, lúc khép lại không để lộ một khe hở nào.

(Thế này nhé, các ní thử khép đùi lại đi. Khi hai má đùi chạm nhau ấy, sẽ có một khoảng trống ở gần bẹn(:))?). Ở đây là do đùi bà Tịch cực kỳ thon, khi khép lại sẽ không thấy khoảng trống đó đâu cả. Thế nên câu trên có nghĩa là khen bả đùi thon, đẹp đó)

Tư Ngữ đột nhiên nghĩ đến một câu: Tỷ tỷ hãy dùng đôi chân đó để giẫm đạp em đi~

(Editor: trong nguyên tác là 'chân chơi năm'. Thú thật tui cũng chẳng hiểu nó là cái qq gì, search gg thì toàn ra ngôn tình cao h không à . Đến khi hỏi ông anh họ sống bên Trung thì mới hiểu, 'chân chơi năm' đại khái có thể hiểu là đôi chân đẹp đến mức chỉ ngắm thôi cũng thấy thoả mãn. Và thế là tui quyết định chuyển thành câu trên cho thoả cái đầu óc răm mận của bản thân và cái nết của chị Tiểu Ngữ ¯⁠⁠_⁠(⁠ツ⁠)⁠_⁠/⁠¯)

Ánh mắt của nàng quét khắp cơ thể Lục Tịch từ trên xuống dưới, thấy cô tỏ vẻ dè dặt, trong lòng trợn tròn mắt.

Trần tổng đã sắp xếp riêng cả một khu rộng lớn thế này, chị còn dè dặt cái gì chứ!?

Hay là sợ nàng ngắm? Hứ!

Tư Ngữ bĩu bĩu môi, nàng bảo nhân viên lấy cho mình một cái khăn tắm, khoác lên người.

Lục Tịch thấy nàng quấn khăn còn kín hơn cả mình: “....”

Tư Ngữ nhìn cô đầy khiêu khích.

Lục Tịch ho khan một tiếng, hỏi: “Tiểu Hạ đâu rồi?”

“Sao em biết được.”

Tiểu Hạ đang đứng trong phòng thay đồ, nghe thấy Lục Tịch nhắc tên mình, cô cất giọng hô lên: “Hai chị cứ đi vào trước đi, không cần đợi em đâu.”

“Vậy em nhanh lên đó.” Tư Ngữ nói, nếu chỉ có mình nàng với Lục Tịch thì xấu hổ chết mất.

Nhân viên dẫn các nàng đến suối nước nóng.

Bên ngoài nắng gắt, các nàng vừa bước vào phòng tắm đã ngửi thấy mùi lưu hùynh hăng hăc. Chỗ này có đến hàng chục bể tắm lớn nhỏ khác nhau, trên mặt nước toả ra một làn khói nhẹ, bên trong không có một ai, cực kỳ yên tĩnh.

Mỗi bé đều có chức năng và kích thước khác nhau. Tư Ngữ thấy bể bên cạnh có thả một ít hoa hồng, nàng dứt khoát đi qua đó.

Nước cũng không nóng lắm, chỉ hơi ấm. Nàng vừa bước hai chân vào trong, đang định ngồi xuống thì thấy Lục Tịch cũng bước vào.

“Sao chị không tự...” Lúc nhìn thấy áo tắm của Lục Tịch, Tư Ngữ kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

Nàng đoán sai mất rồi.

Lục Tịch không hề chọn loại áo tắm kín đáo mà chọn một bộ bikini rất gợi cảm...

Màu đen quyến rũ, là loại bikini hai mảnh buộc bằng dây...

Được thấy Lục Tịch mặc áo tắm là mong muốn của nàng, đầu Tư Ngữ bỗng nhiên thấy choáng váng.

Da Lục Tịch rất trắng, cô mặc đồ màu đen nên lại càng có vẻ trắng hơn, hai mảnh tam giác phía trên gần như không thể che được khuôn ngực đầy đặn của cô, vừa to vừa tròn, cực kỳ xinh đẹp. Hai bên dây buộc được thắt nơ con bướm trên bờ vai thanh tú của cô. Ở phía dưới một đoạn là một mảnh vải mỏng hình tam giác nho nhỏ màu đen, che lại nơi huyền bí nhất....

Cuối cùng Tư Ngữ cũng hiểu vì sao cho lại khoác lên một cái khăn tắm. Nếu có không khoác, phỏng chừng ai thấy cô mặc như vậy đều phụt máu mũi mất.

Toai cũng phụt máu mũi rồi, cái đồ quỷ đó đây:



Sóng nước dập dờn, Lục Tịch ngồi phía đối diện, cô nhìn chằm chằm vào nàng.

Tư Ngữ có cảm giác như nước trong bể nóng lên, nóng đến mức làm cổ họng nàng khô khốc, tim đập loạn xạ, hơi thở dồn dập.

Chỉ trong khoảnh khắc, nàng quên mất điều mình định nói, cũng quên tản đều cánh hoa ra, ánh mắt thoáng trở nên mơ màng.

Nàng dịch người đang trái, mũi chân không may chạm vào người Lục Tịch, trái tim đang đập loạn bỗng dưng hẫng mất một nhịp, vội vàng thu chân lại.

Đang định dịch sang bên phải, nàng chợt nghe thấy Lục Tịch hỏi: “Đá nóng lắm à?”

“H-hả?” Tư Ngữ không hiểu.

Lục Tịch nhìn điệu bộ như đang ngồi trên đống lửa của nàng, bất đắc dĩ nói: “Chị thấy em dịch chỗ cả nửa ngày rồi đấy, không mệt à?”

“....” Là tại ai hả!?

Tư Ngữ nghi rằng cô cố tình, ngày thường cô toàn mặc đồ kín đáo như vậy, sao hôm nay lại chọn đồ tắm gợi cảm như thế!?

Giống như cô đang quyến rũ nàng....

Tiểu Hạ à, em làm cái gì mà lâu vậy!?

Tư Ngữ oán thầm, nàng đưa tay xoa mũi. Phù, may là chưa chảy máu. Có điều, nàng cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này thì kiểu gì cũng sẽ phụt máu mũi nên quyết định đứng dậy, vội vàng nói: “Em sang bể bên cạnh”, tay chân luống cuống bò lên bờ.

Xung quanh bể nước nóng có đá xếp xen kẽ nhàu, nàng đi quá nhanh nên trượt chân một cái, ngã ngửa ra sau.

“Á!!!---”

Tiếng hét chói tai vang vọng khắp cả khu tắm.

Thật ra, bể tắm rất cạn, nhưng vì bị mất thăng bằng khiến nàng hoảng sợ, tay chân khua loạn xạ. Ngay khi nàng sắp ngã xuống, cả người bỗng nhiên được ai đó ôm lấy.

“Tùm---” Cả hai người đều bị ngã xuống nước.

Bọt nước bắn tung toé làm ướt cả mặt và tóc của nàng, Tư Ngữ vô thức ôm lấy cổ Lục Tịch, há miệng thở dốc.

Mãi cho đến khi bàn tay ấm áp của người kia gạt đi phần tóc mái che khuất tầm mắt nàng và giúp nàng lau nước trên mặt đi, Tư Ngữ mới hoàn hồn, thấy cơ thể hai người đang đè lên nhau, giật mình, định vùng ra.

Bàn tay còn lại của cô siết chặt eo nàng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngực nàng.

Nàng nhìn theo ánh mắt của cô, cúi đầu xuống, thấy bộ ngức tròn đầy của Lục Tịch đang đè lên ngực mình, trái tim như ngừng lại.

Bàn tay đang siết eo nàng nhích lên, giữ lấy gáy nàng, nhẹ nhàng ấn lên.

Tư Ngữ buộc phải ngẩng đầu, khi đụng phải đôi mắt thâm tình kia, nàng bỗng quên mất phải chống cự.

Khi Lục Tịch đặt đôi môi kia xuống, nàng như bị yêu tinh câu mất hồn, nhắm mắt lại, khẽ há miệng ra.

Cả hai người đều không có kinh nghiệm với kỹ năng, mọi thứ đều thuận theo bản năng.

Khi tầm nhìn trở nên mơ hồ, các giác quan còn lại trở nên cực kỳ mẫn cảm. Tư Ngữ có thể cảm thấy bàn tay đang đỡ gáy nàng hơi run run, đôi môi kia cũng run theo, ôn nhu mút mát môi nàng.

Khi đầu lưỡi đụng vào nhau, hai thân thể cũng run run như bị điện giật.

Đây là lần đầu tiên các nàng hôn sâu trong trạng thái tỉnh táo, thế nhưng Tư Ngữ lại có cảm giác lâng lâng như đang uống say.

Các nàng cũng đã quên nơi này là bể nhớc nóng, Tiểu Hạ có thể đi vào bất cứ lúc nào, chỉ biết say mê thăm dò, chiếm hữu lẫn nhau.

Tư Ngữ cảm thấy người mình còn nóng hơn cả nước trong bể, mềm nhũn, choáng váng, bị cô đè lên thành bể. Mãi cho đến khi tấm lưng trần chạm vào phiến đá cứng phía sau, nàng mới hơi hơi tỉnh lại.

Bốn cánh môi tạm thời tách ra.

Trán hai người tựa vào nhau, hơi thở hòa quyện vào nhau, ngay cả tiếng tim đập cũng dây dưa luẩn quẩn bên nhau...

Lục Tịch chậm rãi mở mắt, cô đưa ngón tay dính nước chạm vào đôi môi hơi sưng lên của nàng, khàn giọng hỏi: “Em vẫn còn thích chị, đúng chứ?”

________

Editor: Tui đang phân vân không biết cho chị Ngữ gọi tên thân mật bà Tịch kiểu gì, mấy chế chọn đi:

• Tịch

• Tịch Tịch

• Tiểu Tịch

trướctiếp