Nếu hỏi Vân Tú theo bản năng mà đang hình dung điều gì, thì chính là Thái Hoàng Thái Hậu đang thử nàng.
Thật sự là lời này quá mức ngoài dự đoán, thậm chí có chút kinh hãi thế tục, những từ giao phó này, sao có thể dùng bừa bãi được?
Năm đó khi
Hiếu Chiêu Hoàng Hậu còn sống, còn không dám nhúng tay vào nuôi dạy thái tử, do nàng sợ Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thượng không vui...... Thân phận thái tử quý trọng, còn là con vợ cả là Nguyên Hậu, nếu bàn về được giao phó, cho dù nàng có làm Quý Phi cũng không đủ tư cách.
Những lúc chỉ điểm Dận Nhưng luôn là tâm tư riêng của nàng, chưa bao giờ muốn lộ ra hay để đạt được kết quả này. Vân Tú lấy lại bình tĩnh, hay là Lão Tổ Tông đã nhận ra cái gì, nến muốn mượn việc này mà cảnh cáo nàng?
Nhưng rất nhanh, Nghi phi nương nương liền bỏ suy đoán này.
Thái Hoàng Thái Hậu thở dài, trong lời nói không có ý tứ đùa giỡn, ánh mắt
ôn hòa không ép người, lời nói đầy hương vị hỏi ý, nhưng cũng tràn đầy
hương vị chờ mong.
Nếu là thử, thì thái độ sẽ không như thế này được, huống chi, người nuôi tiểu Ngũ là Thái Hậu còn đang ngồi ngay ngắn ở đây!
—— Lời Lão Tổ Tông hỏi là thật tình.
Sự vui sướng vì được phong Quý Phi vẫn còn đang âm ỉ, đợi sau khi suy nghĩ rõ ràng, nàng rất khó hình dung được nỗi lòng phức tạp đột nhiên xuất
hiện.
Bỏ qua mấy việc nội tình trong hoàng thất, thì thứ mẫu* và
con vợ cả vốn khác biệt, Vân Tú nghĩ, rất ít có ai sẽ không thích thái
tử.
*thứ mẫu: thiếp của cha = mẹ kế
Dận Nhưng mới chừng
mười tuổi, tuy lễ phép hiểu chuyện nhưng lại không thiếu ngây thơ chất
phác, tính tình lại là ngươi tốt với hắn 8, hắn sẽ trả lại ngươi 10;
Trình độ văn võ song toàn, tư duy thông tuệ không ai có thể so sánh
được, bản tính yêu thương đệ đệ, cực kỳ hiếu thuận phụ hoàng.
Từ lúc mềm lòng sau khi ở cữ tới nay, Vân Tú đã nói với hắn rất nhiều lời thành thật, không hề cố kỵ gì mà dấu giếm.
Ngay từ đầu, có lẽ chỉ vì nàng muốn cuộc sống tương lai tốt hơn mà thôi, bởi lẽ ấn tượng của thái tử trong nàng thật ra cũng rất mơ hồ, chỉ có mỗi
việc bị phế trong mộng.
Nhưng ở chung lâu như vậy, tiểu thái tử
dần dần trở nên thật hơn, tươi sống hơn, những lúc hắn dùng đôi mắt
trông mong nhìn nàng, rất là khiến người ta đau lòng. Tim nàng cũng
không phải sắt đá, sao có thể lãnh tình, thơ ơ vô cảm được!
Nếu
nói theo kiểu đại bất kính, thì Dận Nhưng trừ thân phận trữ quân, trừ sự sủng ái của Hoàng Thượng ra, thì hắn cũng chỉ là một hài tử không có
nương thôi.
Vả lại, hắn còn cực quan tâm Dận Kỳ, Dận Đường. Dạy
tiểu Ngũ chữ Hán và luyện chữ, chiếu cố tiểu Cửu còn muốn tận tâm hơn bà vú, Vân Tú không thấy có mảy may sai lầm nào, đương nhiên nàng cũng
không cần phải nói —— tình huynh đệ với nhau trong gia đình bình thường
ngoài kia có khi còn không bằng được như vậy, nàng cảm kích còn không
kịp, sao có thể bới lông tìm vết đây?
Vậy nên ngày qua ngày, sự mưu tính cho bản thân cũng không còn nhiều, mà thay vào đó là nhiều phần thật tâm.
Thật sự là Dận Nhưng quá mức thông tuệ hiểu chuyện, so với Dận Kỳ và Dận
Đường thì hắn suất xắc, cực xuất sắc hơn rất nhiều, Vân Tú tiếc hận kết
cục trong mộng của hắn, cùng lúc đó, sự yêu thương mỏng manh như ánh nến cũng từ từ đậm lên.
Vì chấp niệm với chiếc ghế Quý Thái phi của
nàng, sau đó cũng vì dần dà nàng thật lòng thương yêu hắn, nên Vân Tú
sớm đã ngầm quyết định, kiếp này nàng sẽ đứng sau thái tử, trợ giúp hắn
đi theo con đường ' chính đạo '.
Chỉ là có chút danh không chính
ngôn không thuận, nàng chỉ có thể lén lút mà dạy hắn, vậy nên hao phí
rất nhiều tâm tư, để có thể không bị phát hiện, không để lại nhược điểm. Rồi hiện giờ, Thái Hoàng Thái Hậu lại nói muốn giao phó Dận Nhưng cho
nàng......
Đương nhiên Vân Tú nguyện ý nha!
"Lão Tổ Tông,
thần thiếp có tài đức gì đâu?" Ngắn ngủn có mấy cái chớp mắt, nhưng suy
nghĩ nàng đã xoay mấy đường, nàng tĩnh tâm, sợ hãi mà đứng dậy hành lễ,
"Thái Tử gia thân phận quý trọng, dựa theo quy củ, thần thiếp dù làm Quý Phi cũng không có quyền nuôi dạy......"
Không nói ra lời không
muốn, chỉ nhắc tới thân phận cùng quy củ, đôi mắt già nua vẩn đục của
Thái Hoàng Thái Hậu chợt sáng ngời, ôn hòa mà nở nụ cười, lâm vào trong
hồi ức.
"Hắn là hài tử do Hách Xá Lí thị liều chết mà sinh, ai
gia vẫn nhớ rất là rõ ràng." Thái Hoàng Thái Hậu chậm rãi nói, "Hoàng Đế xót hắn từ nhỏ không có nương, nên mang theo bên người tự mình dạy
dỗ...... Bảo Thành năm ba tuổi bị đậu mùa, Hoàng Đế cũng nghỉ lên triều, hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ mà chiếu cố hắn đến nỗi sắc mặt
tiều tụy."
"Tuy bây giờ Bảo Thành đã lớn, nhưng ai gia lại ngày
càng không yên lòng." Thái Hoàng Thái Hậu vẫy tay cho cung nhân lui ra,
rồi sau đó nói thẳng không chút cố kỵ, "Nếu hiện tại hắn bị đậu mùa ở
cái tuổi này, dù Hoàng Đế có tâm ngày đêm chăm sóc, nhưng cũng sẽ khó
tránh khỏi...... những đại thần đó, sổ con sẽ dâng tới nườm nượp để cáo
trạng, ai, mọi chuyện sẽ không dễ dàng như khi hắn còn bé được!"
Thái Hoàng Thái Hậu nói chung chung mịt mờ, nhưng Vân Tú lại hiểu được ý nàng muốn nói.
"Những đại thần đó", tất nhiên là chỉ các thần tử có quyền, thí dụ như Nạp Lạt thị Minh Châu...... Nói thẳng ra, chính là Thái Hoàng Thái Hậu lo sẽ có kẻ bụng dạ khó lường quấy phá, khiến tình phụ tử xuất hiện vết rách!
Nàng khẽ chấn động, thì ra Lão Tổ Tông lại cực kỳ minh bạch như thế.
Không đợi Vân Tú mở miệng, Thái Hoàng Thái Hậu liền chuyển tiếp câu chuyện,
hiền hoà nói: "Quy củ là người định ra! Ai gia biết, thái tử thường hay
đến Dực Khôn Cung, hắn cũng làm tròn chức trách huynh trưởng đối với
tiểu Ngũ tiểu Cửu. Vả lại, trong tất cả phi tần trong cung, hắn chỉ nói
mỗi lời hay về ngươi, này thật là không dễ, thật là không dễ đâu a."
Tâm nhãn lão thái thái sáng ngời, chứ nếu không, sao nàng có thể tìm đến
Vân Tú, đột ngột mà nói đến mấy đề tài nhạy cảm như vậy đâu?
Ngừng lại một chút, Thái Hoàng Thái Hậu lại thở dài một hơi, không e dè mà
nói: "Uy thế của Hoàng Đế ngày càng mạnh, sau này nhỡ như Hoàng Đế có
làm gì thì văn võ cả triều sợ cũng như chim cút không dám khuyên can.
Nghĩ tới nghĩ lui, về sau khi ta trăm năm rồi, cũng chỉ có ngươi có thể
khuyên nhủ Hoàng Đế. Ai gia biết ngươi là người tốt, càng không có tâm
tư vặt như Huệ phi các nàng...... Ta chỉ mong ngươi coi chừng thái tử
nhiều hơn vài phần, đừng để tình phụ tử bọn hắn xuất hiện vết nứt."
Lão thái thái nhìn rất rõ, Nghi phi khác hẳn Huệ phi!
Lúc trẻ, Thái Hậu cảm thấy thâm cung tịch mịch, nên Thái Hoàng Thái Hậu
chợt nhớ tới Ngũ a ca trong tã lót. Cũng là vì vậy, nên trong lòng nàng
đọng lại nhè nhẹ áy náy, tới khi Vân Tú tự mình đưa tiểu Ngũ cho Thái
Hậu nuôi, phần áy náy này liền lớn hơn.
Thái Hậu thích Vân Tú
nhất, lời này không phải đùa; Thái Hoàng Thái Hậu cũng thế, bất quá
không có biểu hiện ra ngoài quá rõ ràng.
Là người tọa trấn hậu cung, nàng không thể lộ ra điểm thiên vị hay không công bằng được.
Ngoài ra, lòng dạ Nghi phi trước giờ như gương sáng, không có dã tâm, trong
mắt trong tim đều là Hoàng Đế...... Đây cũng là một lý do mà nàng yên
tâm giao phó.
Cho dù con người đều sẽ thay đổi, chuyện ngày sau
không ai biết trước được, nhưng nàng chắc chắn Nghi phi thật sự có thiện ý với thái tử.
Nếu nàng không còn thiện ý, xuất hiện dã
tâm...... Thái Hoàng Thái Hậu trầm ngâm một lúc lâu, đến lúc đó, cánh
chim của Bảo Thành cũng đã đủ cứng, cho dù sẽ bị tổn thương, nhưng cũng
sẽ không đến mức thương gân động cốt.
Huống chi còn có Hoàng Đế ở đây.
Thái Hoàng Thái Hậu trải qua 3 triều, hậu phi đã gặp muôn hình muôn vẻ, đồng thời cũng chắc chắn, mắt nhìn người của nàng sẽ không sai!
Tiếp
đến, nếu Bảo Thành đăng cơ, hắn cũng sẽ sẽ không quên Nghi phi, không,
là Nghi Quý Phi, không quên ân đức nàng chiếu cố hắn. Phúc khí của Nghi
Quý Phi, ngày sau vẫn còn nhiều.
Cuối cùng, nàng lại nhẹ giọng hỏi một lần nữa: "Ai gia giao phó Bảo Thành cho ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?"
[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
......
Đã đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy xét, lo lắng mọi phương diện như vậy, thật sự khiến người ta rất động lòng.
Thái Hoàng Thái Hậu đã nói thẳng không cố kỵ, nếu nàng vẫn cứ che che đậy đậy, thì lại quá không hay rồi!
Vân Tú hít sâu một hơi, ngước mắt trịnh trọng nói: "Thần thiếp nguyện ý.
Thần thiếp chắc chắn sẽ không phụ sự gửi gắm của Lão Tổ Tông, sẽ dốc hết sức mình, phù hộ Thái Tử gia an ổn vô lo!"
Tốt, tốt a.
Giọng nói lưu loát mạnh mẽ, không có chút ướŧ áŧ bẩn thỉu nào, nàng quả thực không nhìn lầm người.
Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu liếc nhìn nhau, cùng thở ra một hơi.
Trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu tràn đầy tán thưởng, vô cùng vui mừng mà nở nụ
cười, liền nói ba chữ tốt, cùng nàng cười nói: "Ngươi cũng đừng lo, đợi
ai gia tự công bố việc này, thì không ai có thể công kích ngươi."
"Trừ cái này ra, ai gia cũng biết ngươi phải coi sóc tiểu Ngũ tiểu Cửu và cả Y Nhĩ Cáp, không bằng như vầy đi, Y Nhĩ Cáp sẽ đưa cho Lặc quý nhân
chăm sóc nhiều hơn một chút...... làm như Lương quý nhân a." Thái Hoàng
Thái Hậu nói lấp lửng, cười ha hả, "Còn nếu thật sự quá bận tay, cứ ném
hài tử cho Bảo Thành là được! Hắn làm ca ca, mấy chuyện vất vả này cũng
phải làm."
"Thần thiếp lĩnh mệnh!" Nhớ tới Dận Đường sau khi bị
Hoàng Thượng ném tới Dục Khánh Cung rồi trở về, hắn lần nào cũng khóc
vang trời, Vân Tú cười khanh khách, mặt không đổi sắc mà đáp ứng, cảm
giác Lão Tổ Tông nói không tồi.
Còn có câu "làm như Lương quý
nhân" kia, Nghi phi nương nương có chút không kìm được kinh hỉ, ý là Vân Thư sắp thoát khỏi phân vị quý nhân sao?
Vân Tú mau chóng thu lại kinh hỉ, rồi như có suy tư gì, xem ra, thế cục hậu cung sắp có biến đổi rồi.
Thời tiết đầu mùa xuân dần dần vơi đi sự rét đậm, cành khô ở Ngự Hoa Viên
yên lặng nhiều tháng cũng đã chìa ra chồi non, nhưng khí hậu vẫn còn
lạnh hanh, làm mọi người vẫn phải tiếp tục mặc những trang phục ấm áp.
Mấy ngày này, Tử Cấm Thành chìm trong gió êm sóng lặng mà trước giờ chưa từng có.
Quý Phi bận bịu xử lý cung vụ, vậy nên Vân Tú cũng không thể lười nhác; Huệ phi vì "thỉnh tội" mà ru rú trong nhà một tháng, Vinh phi từ trước đến
nay cũng không làm ra chuyện xấu. Mấy vị nương nương trên phi vị còn như thế, mấy nương nương tần vị các nàng nào dám làm xằng bậy?
Có
vết xe đổ của Hi tần, Bình tần trước mặt, nếu lại chọc giận Hoàng
Thượng, thì hậu quả cũng không đơn giản là cấm túc hay phạt chép kinh
nữa rồi.
Vậy mà hôm nay, từng đợt thánh chỉ đột ngột ban xuống, chốc lát sau liền bay khắp lục cung.
Trừ những người đã biết trước, thì số người còn lại ngốc lăng hồi lâu, sau
một lúc vẫn không hoàn hồn lại được...... Mà các nàng cũng không muốn
hoàn hồn.
Huệ phi quả thực không thể tin được những gì chính tai nàng nghe thấy!
Ban cho Quý Phi Nữu Cỗ Lộc thị phong hào "Ôn", là Ôn Quý Phi; Tấn phong
Nghi phi Quách Lạc La thị thành Nghi Quý Phi, Thành tần Đới Giai thị lên Thành phi, Tứ a ca Dận Chân được ghi dưới tên Thành phi; Tấn phong
Lương quý nhân thành Lương tần, ban Vĩnh Hòa Cung làm chỗ ở; Tấn phong
Lặc quý nhân lên tần, ban thưởng phong hào, là Tĩnh tần; Giáng Ô tần Ô
Nhã thị xuống thành quý nhân......
Các ý chỉ tới ào ạt khiến nàng tiếp không kịp, nhưng nàng chỉ nhớ rõ ba chữ kia.
Nghi Quý Phi!
Móng tay nàng đâm thật sâu vào lòng bàn tay, Huệ phi chỉ cảm thấy cảm giác
choáng váng xông lên đỉnh đầu, lảo đảo vài bước, thân mình mềm oặt té
ngã ở trên giường.