Hồ thái y vội vàng đi vào sân của Tứ a ca, lập tức
có cung nhân dẫn hắn vào phòng trong, cao giọng nói: "Nương nương, Hồ
thái y tới."
Hoàng Quý Phi mặc một thân trang phục phụ nữ Mãn
Thanh màu xanh bích thật dày, do màu quá đậm khiến khuôn mặt nàng càng
tái nhợt đến gần như trong suốt.
Nàng nghiêng người nhìn Dận
Chân đang nằm trên giường, xua xua tay, trên mặt bày ra sự nôn nóng
không chút nào che giấu: "Miễn lễ! Mau nhìn Tứ a ca một cái, đừng chậm
trễ nữa, trán hắn nóng lắm rồi......"
Hồ thái y đã lớn tuổi, lại vừa gấp gáp mà tới đây, nghe vậy vội vàng hô vang, sau đó móc khăn ra lau lau mồ hôi.
Ban đầu hắn có dự cảm không lành, cũng do cung nữ bên Thừa Càn Cung tới
Thái Y Viện báo bệnh quá mức vội vàng, trong lời nói chỉ ra Tứ a ca
không chỉ bị phong hàn, mà cả người còn nóng hừng hực, vô cùng nghiêm
trọng, Hồ thái y nghe mà sợ hãi không thôi.
Phong hàn cũng có nặng có nhẹ, nhưng Tứ a ca mới sáu bảy tuổi, chỉ cần sơ ý thì hậu quả sẽ rất khó nói.
Nếu dùng lời đại bất kính mà nói, thì trước giờ a ca chết non trong cung còn ít sao?
Hơn nữa Hoàng Quý Phi nôn nóng đến mức này, cả người Hồ thái y đều phát
lạnh, cho rằng kiếp này hắn không qua được rồi, âm thầm mà hít một hơi,
run rẩy tiến lên bắt mạch.
Bà vú Hứa ma ma của Tứ a ca đứng một
bên nói thêm: "Đêm qua, Tứ a ca đá chăn, đây chính là chuyện chưa bao
giờ có! Thời gian đó cho đến khi có người phát hiện tổng cộng không quá
ba mươi phút...... rồi sáng sớm hôm nay, a ca liền nhiễm phong hàn,
không chỉ bị hắt xì, cả người còn uể oải mệt mỏi......"
Hiện giờ đúng là mùa đông khắc nghiệt, đừng nói là bị đông lạnh hơn ba mươi
phút, dù là thời gian một nén nhang cũng đã chịu không nổi rồi.
Chỉ là cảm lạnh bình thường, cũng không có gì đáng ngại, sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, Hồ thái y liền thả lỏng hơn chút.
Sau khi quan sát, lắng nghe, hỏi han và bắt mạch xong, hắn hoàn toàn buông
xuống sầu lo, may mắn a, không nghiêm trọng, không nghiêm trọng.
Hắn chắp tay: "Nương nương yên tâm, Tứ a ca chỉ hơi nóng mà thôi, lão thần
sẽ đưa một phương thuốc, lập tức có thể giảm nhiệt. Chờ ngủ một giấc ra
mồ hôi, tầm nửa ngày thì phong hàn sẽ hết, không để lại ảnh hưởng gì đối với thân thể của a ca."
Trong chốc lát, không khí đình trệ cũng chậm rãi bay đi, lời nói của thái y khiến sự ngưng trọng và lo lắng tan đi không còn bóng dáng.
Hoàng Quý Phi bỗng nhiên thở dài nhẹ
nhõm, lộ ra bộ dáng tươi cười, ngừng lại một chút, như là nhớ tới cái
gì, nhưng lại nhanh chóng giấu đi.
"Khụ khụ." Nàng bị áp lực dồn nén mà ho khan, dùng khăn che che miệng, nói giọng khàn khàn, "Nhờ Hồ
thái y mau sắc thuốc, làm Dận Chân khỏe lại......"
"Không dám,
không dám, lão thần sẽ đi ngay." Hồ thái y bị chữ "nhờ" làm cho kinh
ngạc, thầm nghĩ lời nói của đồng liêu đúng là không phải lời đồn, tính
tình Hoàng Quý Phi tốt hơn xưa rất nhiều.
Lúc vị chủ tử này mang thai, đúng là vui giận thất thường, Lưu thái y bị lăn lộn, khiến bọn hắn nhìn mà thương.
Sau đó hắn nghĩ tới tình trạng sau khi khó sinh của Hoàng Quý Phi, Hồ thái y thầm rùng mình, thở dài, lúc chuẩn bị ra cửa thì thấp giọng nói: "Nương nương, ngài cần sắc một chén thuốc giảm ho không?"
Giảm ho sao......
Hoàng Quý Phi nhìn hắn thật sau, ngay sau đó thu hồi tầm mắt, đạm mạc nói:
"Thân mình ta giờ rách nát rồi, uống vào thì có được gì? Không cần,
ngươi cứ làm việc của mình đi."
Mắt thấy bóng dáng Hồ thái y
biến mất ở nơi xa, Chân ma ma ghém chăn gấm cho Tứ a ca đang ngủ say,
muốn nói lại thôi: "Nương nương."
"Bổn cung biết ngươi muốn nói
cái gì, nhưng bổn cung...... không nỡ." Hoàng Quý Phi ngồi yên hồi lâu,
cho hạ nhân lui ra, rồi sau đó cười khổ một tiếng, dùng bàn tay lạnh lẽo để lên trán Dận Chân, "Dù như thế nào, thì Dận Chân cũng sẽ được ghi
làm hài tử của ta...... chuyện đó chỉ là sớm muộn thôi."
Nàng chỉ còn mỗi Dận Chân để tựa vào, sao có thể không thương hắn?
"Cũng do hắn bướng bỉnh, ban đêm đá chăn, ngươi không quản được, bổn cung
cũng không quản được." Hoàng Quý Phi từ ái mà nhìn khuôn mặt đang ngủ
của Dận Chân, "Không nghe Hồ thái y nói sao? Chỉ là phong hàn nhẹ thôi,
ngủ một giấc thì tốt rồi, cũng là trong cái rủi có cái may. Huống chi,
còn không biết ngày mai hắn có khỏe lại được không......"
Nghe được trong lời nói của Hoàng Quý Phi có điểm không đồng tình, nhưng Chân ma ma vẫn trầm mặc.
Thái y rõ ràng đã nói chỉ cần nửa ngày là có thể khỏe hẳn mà!
Lời này cứ ngập ngừng bên miệng, nhưng cuối cùng nàng vẫn nuốt xuống.
Tuy nói Tứ a ca sinh bệnh, nhưng đây cũng là một thời cơ tuyệt vời, không
chỉ có thể giành được sự thương tiếc của Hoàng Thượng, còn có thể khiến
nương nương đạt được tâm nguyện, sao nương nương có thể dễ dàng buông
tha cơ hội này?
Chân ma ma khe khẽ thở dài, trong lòng vô cùng
mâu thuẫn, vốn nàng muốn cơn phong hàn của Tứ a ca chậm khỏi một chút,
nhưng cũng không đành lòng mà nhìn hài tử mình nhìn từ nhỏ đến lớn phải
chịu khổ, chỉ phải "Ai" một tiếng, nói: "Tâm tư của lão nô, cũng giống
như ngài."
Trong điện lại trở nên yên tĩnh, sau một lúc lâu, có
cung nữ nhẹ gõ cửa, ở bên ngoài nhẹ nhàng mà nói: "Nương nương, nô tỳ có chuyện quan trọng bẩm báo."
Hoàng Quý Phi hơi hơi mệt mỏi nói: "Vào đi."
"Huệ phi...... Phúc Lộc thiếu gia và Khuê Nhân thiếu gia...... Trời sinh
thần lực......" Cung nữ miêu tả hoàn chỉnh lại chuyện vừa diễn ra ở Diễn Võ Trường, sau đó khẽ dừng lại, rồi sau đó nín thở nói, "...... Lưu
tổng quản nói với nô tỳ là hắn hướng nương nương nhận tội."
Nghe xong, sắc mặt Hoàng Quý Phi dần xanh mét, quả thực không thể tin được.
"Đó là kế của Lưu Khâm sao?" Nàng khụ thật mạnh một cái, bị chọc cho tức
điên, "Ngu xuẩn! Hắn đã bảo đảm với bổn cung thế nào? Hắn muốn chèn ép
khí thế của Lương Cửu công công, trở về ngự tiền để hầu hạ Hoàng Thượng, bổn cung đã đồng ý vì nghĩ hắn sẽ có ván cờ tốt nên mới để đi làm, ai
ngờ hắn lại đưa ra kế sách ngu xuẩn như vậy!"
Xuống tay ở chỗ Đại a ca, muốn châm ngòi Huệ phi cùng Nghi phi, điểm xuất phát thật ra không có sai.
Trước giờ Lương Cửu công công luôn đứng bên Dực Khôn Cung, Lưu Khâm muốn kéo hắn xuống, cũng không có gì sai.
Nếu hết thảy thuận lợi, không chỉ có uy tín của Quách Lạc La thị bị hỏng,
mà thanh danh của Nạp Lạt thị cũng sẽ tuột dốc không phanh. Một bên thì
không biết tự lượng sức mình, kiêu ngạo ương ngạnh, một bên thì ỷ lớn
hiếp nhỏ, ỷ mạnh đánh yếu, đâu ai tốt hơn ai?
Hiện tại thì tốt rồi, biến khéo thành vụng, ngược lại khiến Phúc Lộc thành danh, càng làm cho Hoàng Thượng thích hắn.
Phúc Lộc sắp sửa làm thư đồng của Ngũ a ca, Ngũ a ca lại cực gần gũi với
thái tử...... Lưu Khâm truyền lời, nói thái tử nghe tin Phúc Lộc tỷ thí, liền vô cùng lo lắng chạy tới Diễn Võ Trường, trong lời nói đều có ý
muốn bảo vệ hắn.
Nghĩ đến chỗ này, ánh mắt Hoàng Quý Phi hiện lên tia độc ác, hô hấp dồn dập hơn nhiều.
Khó khăn lắm mới tiễn được Tác Ngạch Đồ, mà giờ lại tới thêm cái Phúc Lộc
trời sinh thần lực. Chẳng những Thái Hoàng Thái Hậu ban thưởng rất
nhiều, Hoàng Thượng còn để một nhà Đồ Nhạc ở lại dùng bữa, không tiếc mà tán dương Phúc Lộc, nhìn là biết hắn muốn dùng hết sức để bồi dưỡng ra
một tướng quân bách chiến bách thắng!
Nếu Phúc Lộc thành tướng quân, ngày sau hắn sẽ làm phụ tá đắc lực cho ai, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Xem như nàng đã nhìn ra, trong hậu cung này, Nghi phi có thiện ý với thái
tử. Nếu thành công mượn sức Phúc Lộc, có Quách Lạc La thị giúp đỡ, Dận
Nhưng sẽ như hổ thêm cánh, tình hình mà cứ vậy, thì Dận Chân của nàng
sao có thể đoạt lấy vị trí kia?
Vẫy tay cho cung nữ lui ra, Hoàng Quý Phi nhắm mắt, tàn nhẫn nói: "Lưu Khâm......"
Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, nàng hận không thể băm tên cẩu nô tài này thành trăm mảnh!
Nhìn thấy dáng vẻ này của chủ tử, Chân ma ma rất không dễ chịu.
Nàng rốt cuộc bất chấp chuyện khác, bịch một cái quỳ gối trên mặt đất, dập
đầu, hốc mắt chậm rãi đỏ lên: "Nương nương! Thứ cho lão nô lắm miệng,
thật sự là...... thật sự không ổn đâu! Chúng ta đều thấy thái tử tránh
được vụ của Ô Nhã thị, còn được Hoàng Thượng thương tiếc, mức độ sủng ái cũng cao thêm; Ngũ a ca thì nhờ Nghi phi, lại có Thái Hậu đứng sau, gần đây cũng cực kỳ nổi bật......"
Nói xong, nàng cắn răng một cái, tiếp tục nói: "Bây giờ cả Phúc Lộc của Quách Lạc La gia cũng được Hoàng Thượng ưu ái, nếu...... nếu thánh sủng của Tứ a ca đã kém hơn người
ngoài đến vậy, chẳng lẽ nương nương thấy yên tâm hay sao?!"
Nói đến một nửa, nàng che miệng ho khan, ngay sau đó nhớ tới điều gì, nhanh chóng im lặng, cứng đờ nhìn lên trên giường.
Thấy hô hấp của Dận Chân vững vàng, lúc này Hoàng Quý Phi mới quay đầu, như
là bị rút cạn tinh thần, vô lực mà ngã xuống cạnh giường.
Thần sắc của nàng như vừa cười vừa khóc, sau một lúc lâu mới nói một câu: "Ma ma, ngươi nói rất đúng."
Nếu Dận Chân không thể trổ hết tài năng, cũng không được Hoàng Thượng
thương tiếc sủng ái, thì sao còn có thể kế thừa? Ai cũng có thể nổi bật
hơn hắn.
"Nương nương, ngài muốn đánh muốn phạt lão nô cũng
nhận. Nhưng lỡ như Hoàng Thượng không có ý muốn sửa đổi ngọc điệp, thì
ngài nên làm cái gì bây giờ?" Bây giờ Chân ma ma cũng bất chấp tất cả mà nói, "Giờ chỉ cần Tứ a ca thành hài tử của ngài, chỉ với thân phận đó,
chắc chắn cũng không ai dám coi thường. Thời cơ tốt một mũi tên trúng
hai con chim như thế này rất khó có được...... ở đây có lão nô trông
chừng, chắc chắn Tứ a ca sẽ không sao đâu. Đừng để đêm dài lắm mộng nữa, mong nương nương suy xét!"
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe Hoàng Quý Phi chậm rãi nói một tiếng "Được".
Chân ma ma kinh ngạc mà ngẩng đầu, liền thấy môi nàng run rẩy, lật chăn gấm
của Dận Chân lên, trong lời nói như là dùng hết sức lực còn lại: "...... Lấy khăn tới đây, thêm một chậu nước lạnh nữa."
Sau khi Vân Tú hồi cung, lập tức ghé qua chỗ Nữu Cỗ Lộc Quý Phi.
Khoảng chừng một canh giờ, nàng vịn tay Đổng ma ma, ý cười hiện rõ trên mặt ra khỏi Vĩnh Thọ Cung. Đêm đó thánh giá tiến đến, Vân Tú im bặt không nhắc tới chuyện buổi trưa, chỉ cười cười nói vài chuyện thú vị của Phúc Lộc
với Hoàng Thượng, khiến Khang Hi thoải mái vô cùng.
Sau khi cười xong, Khang Hi thương tiếc mà ôm nàng, hơi hơi thở dài, nói câu: "Bảo Thanh càng thêm kỳ cục."
Vân Tú cười, vội dời đi đề tài, chuyện tỷ thí của Phúc Lộc và Khuê Nhân ở Diễn Võ Trường cứ chậm rãi mà trôi qua.
Cửa ải cuối năm đã qua, việc trong cung trên tay Quý Phi càng thêm nặng nề, kết quả là, cùng với một câu "Người tài giỏi thường nhiều việc", Nghi
phi nương nương cũng chỉ có thể cố gắng mà giúp nàng một tay.
Ngay lúc Vân Tú còn chưa ra tay đối phó với Duyên Hi Cung, thì tin tức Tứ a
ca Dận Chân sốt nặng đã nhanh chóng mà truyền ra khắp Tử Cấm Thành.
Theo lời nói của ma ma, đêm hôm trước Tứ a ca đá chăn, bị phong hàn rất nhẹ, sau khi uống thuốc mà thái y sắc xong liền khỏe lên nhiều; Nhưng không
hiểu sao đêm đó lại tiếp tục nhiễm lạnh, ngày thứ hai khi tỉnh dậy không chỉ bị ho khan, mà cả người còn nóng hơn lần trước!
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Hiện giờ, đã là sáng sớm ngày thứ ba.
Lúc Thụy Châu thấp giọng bẩm báo, Vân Tú đặt chung trà xuống, mắt đào hoa mở to ra, ánh mắt hơi ngưng trọng: "Sao lại thế?"
Không phải nói hắn sắp khỏi hẳn sao?
Thụy Châu nói: "Hoàng Thượng thượng triều được một lát liền tới A Ca Sở, hai vị thái hậu cũng ở đó. Nghe nói, Hoàng Quý Phi không ngủ không nghỉ mà ở cạnh Tứ a ca hai ngày hai đêm, mệt đến ngất ở bên giường, Thái Hoàng
Thái Hậu tận mắt nhìn thấy, vô cùng động dung, cho người đỡ Hoàng Quý
Phi đến phòng kế bên nghỉ ngơi......"
Vân Tú nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hỏi nàng: "Quý Phi có đi không?"
"Không chỉ có Quý Phi, Huệ phi cùng Vinh phi đều biết tin, lập tức đi đến đó."
Hoàng Quý Phi ngất rồi, lúc này, mấy nương nương ôm chức phi vị cũng nên tới.
"Chuẩn bị kiệu!" Vân Tú liền nói ngay, "Đến A Ca Sở."
Trong viện của Tứ a ca.
Vốn Hoàng Quý Phi đang nằm nghỉ ngơi, nhưng nàng ngủ không được an ổn, sau khi tỉnh liền giãy giụa đứng dậy.
Nàng ho đến tê tâm liệt phế, ngay sau đó nắm lấy góc chăn, nghẹn giọng nói: "Dận Chân đâu? Dận Chân tốt lên chưa?"
"Nương nương, thái y ở đây mà, Tứ a ca đã tốt lên rồi......" Chân ma ma vội
vàng đỡ nàng, một bàn tay xoa xoa đôi mắt, nức nở nói, "Ngài nên nghỉ
chút đi! Đã lâu không có chợp mắt, nếu cứ như vậy, thân mình sao có thể
chịu đựng được?"
Thoáng thấy được thân ảnh vàng sắc kia, nàng
hơi khựng lại, có chút luống cuống tay chân mà hành lễ: "Vạn Tuế Gia
tới! Lão nô tham kiến Vạn Tuế Gia."
Khang Hi im lặng gật đầu,
thấy Hoàng Quý Phi cố hết sức mà chống dậy muốn hành lễ, liền trầm giọng nói: "Miễn lễ đi. Thân thể đã ốm yếu như thế, làm vậy khác gì tự phá
thêm?"
Đây là lần đầu tiên mà Hoàng Quý Phi có thể nghe được lời quan tâm từ miệng Hoàng Đế sau khi nàng thất thế.
Nàng che miệng lại, không tiếng động mà chảy nước mắt, "Biểu ca, Dận Chân
không có mẫu phi ở bên, khụ khụ, ta sao mà yên tâm được?"
Khang
Hi nhìn nàng một lúc lâu, giữa mày hơi nhíu, đang muốn nói chuyện, Lương Cửu công công nhẹ giọng hô từ bên ngoài: "Vạn Tuế Gia, Vạn Tuế Gia? Tứ a ca tỉnh rồi, nói muốn gặp Hoàng Quý Phi nương nương......"
Hoàng Quý Phi ngẩn ra, nước mắt rơi càng mạnh hơn, lẩm bẩm nói: "Bổn cung đến ngay, bổn cung đến ngay."
Thấy Tứ a ca mở to mắt, Thái Hoàng Thái Hậu vê Phật châu nói câu "A di đà phật", rồi nói với Thái Hậu kế bên: "Nàng có tâm."
Chữ "Nàng" này chỉ ai, mọi người đều biết rõ.
Quý Phi đã đến từ lâu, tươi cười nhìn Vinh phi đang nhéo nhéo khăn, sắc mặt nhanh chóng chuyển đổi.
Nàng có điều muốn nói mà phụ họa: "Lão Tổ Tông nói phải. Hoàng Quý Phi không ngủ không nghỉ mà chăm sóc Tứ a ca, tấm lòng mẫu thân vô cùng rõ ràng,
không chút nào giả dối......"
Một câu này mang theo hai ý nghĩa, khiến Huệ phi vừa tới liền xanh mặt!