Vinh phi nhìn trái nhìn phải, rồi sau đó dùng khăn che che miệng, cười
như không cười, giọng điệu có chút bổi rối nói: "Tấm lòng của Huệ phi tỷ tỷ đúng là rộng lớn như biển khơi, chỉ vì dốc hết sức cho buổi tiệc đầy tháng của Ngũ cách cách này mà không màng đến thân thể, thực sự làm bổn cung thán phục."
Phải biết rằng, sau khi lễ tắm ba ngày của
Thập a ca qua đi, thì sẽ chuẩn bị đến lễ đầy tháng của Mạt Nhã Kỳ, nhưng Ô tần vẫn còn bị cấm túc ở Vĩnh Hòa Cung. Ai cũng biết vị cách cách này trời sinh yếu ớt, nếu như thế, thì ai sẽ chủ trì buổi lễ này đây?
Không chỉ có Vinh phi, mọi người ai cũng cực kỳ tò mò, nhịn không được mà suy đoán. Có người nói, Hoàng Thượng nhân từ, nói không chừng sẽ tha thứ Ô
tần, không cấm túc nàng nữa; Còn có người nói, Hoàng Thượng có lẽ sẽ
thỉnh Thái Hậu ra mặt, nâng thân phận của Ngũ cách cách lên, để đánh vỡ
tình thế lúng túng này......
Tất cả đều là lời đồn đãi vớ vẩn,
không có gì đặc biệt. Nhưng ngay hôm qua, trong cung ẩn ẩn truyền ra
tiếng gió, nói tiệc đầy tháng của Ngũ cách cách được Hoàng Thượng giao
thác cho Huệ phi nương nương.
Lúc này, phi tần khắp cung đều
kinh ngạc. Ai cũng nhìn chằm chằm Duyên Hi Cung, ánh mắt lẫn lộn hâm mộ
cùng ghen ghét, khiến Huệ phi được hưởng cảm giác ' vạn người chú ý '
một lần.
Vinh phi không biết nội tình trong đó, sau khi hoảng hốt liền bật ra một cái ý nghĩ.
Hoàng Thượng quá tin tưởng Huệ phi rồi!
Nàng cũng tận tâm tận lực, cũng quản lý lục cung, nhưng sao chuyện tốt như vậy đại, lại không để cho nàng?
Cái câu "lòng mẹ bao la kia" từ chính miệng Hoàng Thượng thốt ra, hắn khen
Huệ phi như vậy, chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn đem Ngũ cách cách cho Huệ
phi nuôi nấng hay sao?
Vinh phi chợt bừng tỉnh, nàng đã quá coi thường Nạp Lạt thị rồi.
Ai cũng nói Nghi phi và Ô tần của ngày trước được sủng ái, liên tiếp sinh
hài tử, nhưng Ngũ a ca thì giao cho thái hậu, Tứ a ca thì giao cho Hoàng Quý Phi, hài tử thật sự nuôi dưới gối chỉ có một a ca mà thôi. Còn Huệ
phi không có dấu hiệu gì, vậy mà được nuôi cả Đại a ca và Bát a ca, nếu
lại được nuôi thêm một cách cách yếu ớt mà Hoàng Thượng thương xót nữa
thì......
Vinh phi cân nhắc một hồi, trong lòng dâng lên sự cảnh giác xưa nay chưa từng có.
Hiện tại nhìn thấy Huệ phi hai mắt đen ngòm, thần sắc mỏi mệt, đối lập hẳn
với Nghi phi, nàng thầm hừ lạnh, hơi có chút vui sướng khi người gặp
họa, nghĩ nghĩ, làm bộ làm tịch vậy cho ai xem? Ai mà không biết ngươi
lòng mẹ bao la như biển Thái Bình!
Nói xong, nàng tỏ vẻ quan tâm mà bổ sung thêm: "Tỷ tỷ có muốn thỉnh thái y xem một chút không? Nếu mệt thì cần phải nghỉ......"
Huệ phi vốn cũng không nhận ra sự tương phản lớn như vậy, đến khi nàng nhạy bén nhận ra giọng điệu vui sướng khi người gặp họa của Vinh phi, nàng
tức giận đến mức mặt mày xanh mét, cố gắng kìm nén cơn giận.
Vân Tú liếc nhìn nàng một cái, không chút để ý mà khảy khảy hộ giáp, ý cười từ khóe mắt ập đến tận đuôi lông mày.
Vị trí tấm bia đạn này, chia bớt cho người khác cũng tốt, nàng không hề
muốn mấy ám khí đó cứ tập trung lên mình tí nào. Được sủng ái khiến
người khác đố kỵ, quyền lực quá cao cũng vậy, sao có thể khiến người
khác chịu đứng im mà nhìn?
Tại Thừa Càn Cung.
Hoàng Quý
Phi dựa ở trên giường, trên người đắp một lớp chăn rất dày. Nàng ho khan vài tiếng, nhận lấy chén thuốc từ trong tay Dận Chân, trong mắt hàm
chứa ý cười, nhắm mắt lại uống một hơi cạn sạch.
"Nương nương,
đây là mứt hoa quả mà Tứ a ca yêu thích nhất đó." Chân ma ma đưa qua một cái bình nhỏ, cười đến khuôn mặt nhăn nhăn, "A ca nói, mấy cái này đều
rất ngọt......"
Dận Chân nghe vậy, trên khuôn mặt bánh bao lặng
lẽ hiện lên một tia đỏ ửng, hắn kéo kéo ống tay áo, hơi há mồm, có vẻ có chút co quắp.
Hoàng Quý Phi thu hết phản ứng của hắn vào trong
mắt, đầu tiên là cảm thấy buồn cười, rồi sau đó chóp mũi đột nhiên đau
xót, hốc mắt hơi hơi đỏ.
Nàng mím nhẹ môi, tự mắng mình trước đó thật là ngu xuẩn, lúc mang thai lại tỏ ra phòng bị với đứa nhỏ này. Để
rồi giờ nàng phải chịu quả đắng......
Quay mặt đi, đợi một chút
mới bình phục được tâm tình, lúc này Hoàng Quý Phi mới ôn nhu mở miệng:
"Dận Chân thích, thì mẫu phi cúng thích." Nói xong, nàng bốc một viên bỏ vào trong miệng.
Vị ngọt thoáng làm giảm bớt chút chua xót của
thuốc, Hoàng Quý Phi gật gật đầu với Dận Chân. Ánh mắt Dận Chân sáng rực lên, trong lòng có chút vui sướng, ngay sau đó, tầm mắt hắn dừng trên
chén thuốc, ánh mắt lại trở nên ảm đạm.
"Nương, khi nào ngài mới khỏi bệnh?" Hắn mím môi, hỏi vô cùng cẩn thận, ngay sau đó lại tức
giận, "Những tên thái y đó toàn nói bừa, cũng không biết có biết chữa
bệnh thật hay không nữa!"
Hoàng Quý Phi hiểu rõ bệnh của chính mình, nghe hắn nói xong, tươi cười thoáng phai nhạt, mang theo một chút chua xót.
Từ sau khi khó sinh rồi đổ bênhj, nàng luôn nằm trên giường không dậy nổi, bệnh nặng bệnh nhẹ nối đuôi nhau mà tới, chưa từng có ngày nào được êm
xuôi...... Vào mùa đông này, trừ mấy bệnh tật kia, thì tay chân còn đông cứng, đau bụng liên miên, mỗi khi đi ngủ cả người đều lạnh toát, có ôm
túi chườm nóng cũng không có tác dụng gì.
Thái y trong Thái Y
Viện đều đã thành tinh, ai cũng không muốn bị trách tội, sau khi bắt
mạch xong đều chọn khía cạnh tốt mà nói. Nhưng Hoàng Quý Phi lại biết
rõ, bệnh của nàng không thể chữa được nữa.
Nàng nhìn sự kinh sợ cùng khó xử trên mặt bọn họ.
Sau khi sinh xong, nàng cũng không có trị tội Lưu thái y, chỉ là không gọi
hắn đến nũa. Lúc này, trong lòng Hoàng Quý Phi có dự cảm, phái người lại mời Lưu thái y thêm một lần, hết sức bình thản nói: "Cứ việc nói thật,
bổn cung tuyệt đối sẽ không giận chó đánh mèo ngươi."
Sau hồi
lâu do dự, Lưu thái mới báo tình hình thực tế: "...... Cơ thể Nương
nương bị hàn khí xâm nhập, căn bản không thể khỏi hẳn được, có lẽ, có lẽ cũng sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ."
Hắn cố gắng lựa lời mà nói, nhưng Hoàng Quý Phi lại hiểu không trật ý nào.
Quả nhiên như thế, hệt như nàng đã nghĩ.
Nàng còn có thể sống bao lâu? Một năm, hai năm, hay là mười năm?
Sau khi tiễn Lưu thái y đi, rốt cuộc Hoàng Quý Phi cũng không duy trì nổi
cảm xúc lạnh nhạt nữa, nàng ném bình trà chung trà đầy ra đất, hận đến
cuồng loạn, khóc đến gần như đứt thanh quản.
Nhưng, khóc thì làm được gì? Mọi chuyện đã định rồi.
Điều nàng nên làm bây giờ, chính là báo thù! Ô Nhã thị không còn gây ra sóng gió nổi nữa, chỉ còn Tác Ngạch Đồ mà thôi.
Đợi báo thù xong, thay đổi gia phả cho Dận Chân, vạch ra con đường tương
lai cho hắn, hắn sẽ tiếp tục giúp Đồng gia cường thịnh......
Hiện tại thời cơ đã chín muồi, thế nhưng Hoàng Quý Phi lại không thể nghĩ
tới chính là Đồng Quốc Duy, a mã ruột của nàng, vậy mà không muốn báo
thù cho nàng!
Nói vậy là gia tộc đã từ bỏ nàng, chuẩn bị đưa Nhị muội vào cung đúng không?
Đúng vậy, Hoàng Quý Phi không có quyền uy thì có thể làm nên trò trống gì?
Đã không thể trợ giúp cho gia tộc, ngược lại còn vướng chân.
Trong nháy mắt, tâm nàng như đã chết, Hoàng Quý Phi cũng mặc kệ những thứ khác, cười lạnh, tự bố trí kế hoạch của chính mình.
......
Hiển nhiên, sau khi Tác Ngạch Đồ gắt gao chỉnh đốn lại
Nội Vụ Phủ, Khang Hi cũng phái người rửa sạch nội cung. Trải qua một hồi đại biến động, thế lực của Đồng gia giảm đi nhiều, nhân thủ cắm trong
cung từ 10 chỉ còn 1, Hoàng Quý Phi cũng lâm vào tình cảnh như vậy.
Hầu như chỉ còn lại tâm phúc tại Thừa Càn Cung là nàng có thể tín nhiệm mà thôi.
Trừ mấy người này ra, thì cô mẫu của nàng là Hoàng Quý Phi —— Hiếu Khang
Chương Hoàng Hậu, cũng còn để lại vài tay chân trong cung, đó chính là
át chủ bài cuối cùng của nàng.
Bên tai vang lên tiếng Dận Chân
kêu "Mẫu phi", Hoàng Quý Phi phục hồi tinh thần, thu liễm thâm trầm tàn
nhẫn ở đáy mắt, dịu dàng sờ sờ túi quang não của hắn, ôn hòa nói: "Con
ta, ngươi phải tĩnh tâm mới được, nóng nảy sẽ không làm được chuyên lớn. Lúc trước, thái y có nói rồi, nương sẽ rất nhanh có thể hết bệnh, chỉ
là ngươi không nghe thấy thôi. Mẫu phi biết ngươi lo lắng, nhưng dù vậy
cũng không được giận chó đánh mèo người khác, có biết chưa?"
Dận Chân dạ một tiếng, cái hiểu cái không mà suy nghĩ, cuối cùng thẹn thùng gật gật đầu.
Trên tay lại bóc một viên mứt hoa quả, Hoàng Quý Phi cười hỏi hắn: "Mẫu phi
nghe nói, Tứ a ca của chúng ta rất là chiếu cố Vinh Quận Vương ở A Ca Sở đúng không. Dận Tộ cũng dần dần ỷ lại vào Tứ ca nữa......"
Dận Chân đột nhiên trừng mắt, sau đó liền cúi đầu xuống, ngập ngừng một lúc lâu: "Mẫu phi, ta...... ta......"
Hắn loáng thoáng biết mẫu phi không thích Lục đệ, trong lúc nhất thời gấp
đến độ không biết phải làm sao, thanh âm dần dần nhỏ xuống: "...... Ta
không có."
Hắn chán ghét vị nương kia ở Vĩnh Hòa Cung, cũng chán ghét Lục đệ.
Ngày ấy Dận Tộ trúng độc ở Dục Khánh Cung, lúc Ô tần lạnh lẽo chất vấn hắn,
Dận Chân lớn tiếng phản bác một câu, sau đó phẫn nộ lao ra khỏi đại
điện, khi đó hắn đột nhiên sinh ra nhè nhẹ hận ý với Dận Tộ.
Nhưng hận ý tới mau, đi cũng mau, hắn nhớ tới bộ dáng cả người nóng hừng hực
của Lục đệ, bất tỉnh nhân sự nằm ở trên giường, đôi mắt của Tứ a ca vẫn
không nhịn được mà đỏ lên.
Qua mấy ngày, biết tin Lục đệ trở
thành Vinh Quận Vương, nhưng Vinh Quận Vương sẽ không còn linh động được như dĩ vãng nữa, Dận Chân nghe xong thì mờ mịt, bước chân không nghe
lời mà đi tới sân của Dận Tộ......
Hoàng Quý Phi biết, chỗ ở của hai huynh đệ bọn hắn kề sát nhau là Thái Hoàng Thái Hậu an bài. Nhìn
thấy Dận Chân đầy hoảng loạn, nàng lộ ra tươi cười ôn nhu trấn an, nhẹ
nhàng mà nói: "Đừng sợ, mẫu phi không có ý trách ngươi."
Bàn tay mang theo một chút lạnh lẽo dừng ở giữa trán, Dận Chân chậm rãi trợn to mắt, không nói lời nào.
Chỉ nghe Hoàng Quý Phi ôn nhu nói: "Dận Chân quan tâm đệ đệ như vậy, mẫu
phi rất hãnh diện, sao có thể không vui chứ? Bây giờ mẫu phi nghĩ thông
suốt rồi...... huyết thống cùng một mẹ đẻ ra, như thế nào cũng không cắt đứt được, sau này, ngươi phải càng thân cận với Vinh Quận Vương hơn
nhé."