Đột nhiên nhớ lại việc Dận Nhưng thường bất thình lình mà đến Dực Khôn Cung thỉnh an, Khang Hi hơi hơi nhướng mày, thắc mắc nói: "Sao lại nhắc tới
việc này?"
Có Bảo Thành nói gì với Tú Tú hay không?
Vân
Tú nhấp ngụm trà nóng, sau đó cười ngâm ngâm: "Hôn nay thần thiếp gặp
Thái Tử gia, bỗng nhiên nghĩ đến đứa nhỏ này cũng không còn nhỏ, lúc Đại a ca ở tuổi này, Hoàng Thượng cũng đã tứ hôn cho hắn. Thần thiếp muốn
hỏi một chút, liệu ngài đã có dự định gì chưa? Thái Tử Phi chính là quốc mẫu tương lai, Hoàng Thượng phải chọn thật kỹ, nhất định không thể qua
loa."
Nói như cũng không sai.
Trong lòng hắn đột nhiên có chút thất vọng, nàng không nhớ hắn à?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng lời Vân Tú hỏi, Khang Hi cũng không gạt nàng,
xốc góc áo ngồi bên cạnh, ôn hòa nói: "Đương nhiên là trẫm cũng để tâm
giống nàng, cũng đã cho người xem xét hết các quý nữ gia tộc rồi......
Trong lòng cũng chọn được vài dòng họ. Trong đó có một người, Thái Tử
Phi này cũng là hài tử rất được, xuất sắc đoan trang tài giỏi, rất xứng
đôi với Bảo Thành."
Cụm từ "hài tử xuất sắc đoan trang tài giỏi" này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì nàng chính là người mà kiếp
trước Hoàng Thượng chọn, là nữ nhi ruột của Thạch Văn Bỉnh, Qua Nhĩ Giai thị.
Việc kết hôn này, dù là có tư tâm, nhưng cũng không phải
Hoàng Thượng không để bụng. Tâm tư Khang Hi, Vân Tú không cần nghĩ cũng
có thể đoán được vài phần, tức phụ của nhi tử bảo bối đương nhiên cũng
phải là bảo bối, tương lai còn là mẫu nghi thiên hạ, sao có thể chọn qua loa?
Quý nữ mà hắn tìm phải tầm độ tuổi, có tu dưỡng có nề nếp, công dung ngôn hạnh không thiếu thứ gì, bắt người đi điều tra kỹ càng
rồi vắt óc mà chọn. Chọn ra mấy người xuất sắc còn chưa đủ, hắn còn ngầm khảo sát vài ba năm, có chút không hài lòng liền gạch tên, theo Vân Tú, Hoàng Thượng nạp phi cho mình còn không bắt bẻ xét nét đến như vậy.
Mấy phúc tấn của mấy a ca đều là do Hoàng Thượng tự mình chỉ hôn, nhưng
không một ai bằng được Thái Tử Phi, có thể nói thê tử của Dận Nhưng thật đúng là người mà hắn dùng hết thủ đoạn, ngàn chọn vạn tuyển cho nhi tử.
Vân Tú vui vẻ gật đầu, cũng không hỏi người được Hoàng Thượng
chọn là ai, nhẹ nhàng mà nói câu: "Nếu như thế, Hoàng Thượng định khi
nào tứ hôn?"
"Tứ hôn sao? Không vội." Khang Hi xua xua tay, cười nói, "Như lời Tú Tú nói đã, chắc chắn không thể qua loa, phải cho Lão
Tổ Tông và Hoàng Ngạch Nương xem qua, đợi Bảo Thành chính mắt gặp qua
nữa mới được."
Không vội à? Này thật đúng là......
Thái
tử năm nay đã mười sáu, nếu mà chờ tới lúc nhận được thánh chỉ tứ hôn,
công việc kéo tới kéo lui, chắc chắn sẽ phải qua tuổi này. Nếu Nội Vụ
Phủ kéo dài thêm một ít, có khi 18 tuổi cũng chưa cưới, không biết đến
bao nhiêu tuổi mới cưới a.
Vân Tú nghe xong, cười như không cười nhìn hắn liếc mắt một cái, "Nếu Dận Nhưng muốn tức phụ thì phải làm sao đây?"
"Muốn tức phụ?" Khang Hi cười ha ha lên, không do dự mà nói: "Trẫm liền chọn
cho hắn hai vị cách cách rồi đưa vào Dục Khánh Cung, không thì ban thị
thiếp, có thể ủy khuất hắn sao?"
Đột nhiên, Lương Cửu công công đứng phụng dưỡng bên cạnh chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh.
Liếc nhìn sắc mặt Quý Phi nương nương, Đại tổng quản thầm hô không tốt, khóc không ra nước mắt mà rụt rụt cổ, nỗ lực giảm bớt cảm giác tồn tại của
chính mình.
Vạn Tuế Gia của ta ơi, ngài nói vậy là chết rồi!
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
......
Hoàng Thượng coi trọng Thái Tử Phi, thậm chí còn coi trọng hơn nữ nhi chính
mình sinh vài phần, nhưng cũng thẳng tay mà chơi nàng một vố.
Trước khi Thái Tử Phi vào phủ, Dục Khánh Cung có trắc phúc tấn rất được sủng
ái, lại có cả đống con của vợ lẽ, có cả hài tử do trắc phúc tấn sinh, là hoàng trưởng tôn Hoằng Tích từ nhỏ đã được Hoàng dạy bảo, nên cho dù
nàng ấy có yêu có thích thái tử cỡ nào, thì tâm cũng lạnh một nửa.
Dưới tình hình như vậy, sao nàng có thể bồi dưỡng cảm tình cùng phu quân?
Tuy rằng Dận Nhưng không phải loại người sủng thiếp diệt thê, nhưng hai phu thê tại Dục Khánh Cung đừng nói tới ân ái, cao lắm cũng chỉ là tôn
trọng nhau như khách.
Mẹ đẻ của Hoằng Tích là trắc phúc tấn Lý
Giai thị, nàng cũng từng gặp qua. Dưới gối Thái Tử Phi không có con,
thành thân nhiều năm mà chỉ sinh nữ nhi, ở trong phủ càng thêm hiền
lành, không muốn khó xử phúc tấn. Lý Giai thị kia bị sủng đến không biết hôm nay hôm nào, lúc vào cung thỉnh an cũng không cung kính lắm, năm đó Vân Tú cũng e dè sự tồn tại của hoàng trưởng tôn, nên nói chuyện khá ôn tồn nhường nhịn Lý Giai thị!
Đừng nói chỉ có mỗi mẫu thân hắn,
mà Hoằng Tích cũng bị nuôi đến mức tự cao, quá mức kiêu căng phách lối
không biết điểm dừng. Có một lần, Dận Đường còn nói thầm với nàng, hắn
nói tiểu tử này vậy mà nhìn không giống Nhị ca lắm......
Sau một lúc lâu, Vân Tú thu lại thần sắc cười lạnh, thanh âm càng thêm mềm nhẹ: "Hoàng Thượng an bài không phải không có lý. Chỉ là...... lỡ cách cách
đó vào trước rồi sinh trưởng tử, vậy thì ngài đặt Thái Tử Phi ở chỗ
nào?"
"......" Khang Hi ngơ ngác, nghẹn lời.
Hắn vốn coi trọng con vợ cả, nên mới lập Hoàng nhị tử do Nguyên Hậu sinh làm thái
tử, từ đó cũng thay đổi không khí trong triều, khiến các đại thần người
sau tiếp nối người trước cũng nhìn theo rồi làm y hệt hắn.
Hoàng Đế như thế, khiến thái tử làm con vợ cả ăn đủ khổ, như cây đón đầu ngọn gió!
Những lời này, cũng không cần Vân Tú nói rõ ràng.
Khang Hi có chút ngượng ngùng, không rõ có phải nàng đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe hay không, chỉ nghe Vân Tú nhàn nhạt nói: "Thần thiếp là Quý
Phi, bên dưới cũng có hoàng tử, vốn không nên nói mấy chuyện này. Nhưng
từ mình suy ra người, nếu ngài đưa cách cách vào phủ, Thái Tử gia sẽ
không nguyện ý, Thái Tử Phi cũng sẽ không nguyện ý. Nếu cách cách mà
sinh trưởng tử, hài tử tâm lớn, sau đó vọng tưởng tranh đoạt thứ không
thuộc về mình, Đông Cung sẽ rối loạn. Hoàng Thượng, ngài nói có đúng hay không?"
"Phúc tấn của Dận Nhưng, ngài không đau lòng, nhưng ta
đau lòng." Vân Tú liếc hắn một cái, nói một câu có ý tứ, "Thần thiếp chỉ chờ có ngày chiếc lá cây che mắt kia bay đi, để người ta đừng giẫm vào
vết xe đổ, để Dận Nhưng lầm đường lạc lối."
Lương Cửu công công nghe một hồi, mồ hôi lạnh giữa trán chậm rãi chảy xuống, không dám thở một tiếng.
Tâm lớn, bị lá cây che mắt, mấy lời này là nói ai?
Mấy năm gần đây, nếu mà có chia rẽ trong triều, không cung kính lắm với
thái tử thì chỉ có Đại a ca, còn có bên Duyên Hi Cung, Huệ phi không
ngừng làm ra mấy động tác nhỏ, Lương Cửu công công nghĩ tới thì lộ ra
một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc.
Cái này có khác gì chỉ vào mũi vạn tuế mà mắng thẳng đâu a?
"...... Nếu Hoàng Thượng kiên quyết muốn nhét người cho Dận Nhưng trước khi hắn thành hôn, thì thần thiếp cũng không có cách nào để ngăn cản." Mặt mày
Vân Tú lạnh tanh, chậm rì rì mà đứng lên, "Ai bảo ta không phải Huệ phi
nương nương, không sinh hạ trưởng tử cho ngài? Cũng do ta, chỉ có thể
suy xét được mấy phúc tấn tương lai cho tiểu Ngũ, tiểu Cửu, tiểu Thập
Nhất."
Mặt Khang Hi lúc trắng lúc xanh, ngay lúc Lương Cửu công công lo lắng đề phòng, lo cho Quý Phi nương nương sẽ bị trách mắng.
Chỉ nghe hắn khụ một chút, thấp giọng hỏi câu: "Giận à?"
Trong giọng nói mang theo chút lấy lòng, khiến Lương Cửu công công tức khắc té xỉu.
Sau đó, Vân Tú cũng không trả lời câu hỏi đó.
Nàng không phải Huệ phi, không phải người sau khi đại phúc tấn sinh tiểu
công chúa, trong bụng lại mang thêm một đứa, liền hận không thể nhảy lên trời, cũng hận không thể chiêu cáo thiên hạ, nói rằng hoàng trưởng tôn
đang ở trong bụng con dâu nàng. Bộ dáng kia trông rất buồn cười, đã vậy
còn muốn chọn cho Đại a ca mấy trắc phúc tấn......
Nàng nhẹ nhàng thở dài, Đại phúc tấn còn trẻ, vậy mà phải cung phụng bà mẫu như vậy, đúng là không dễ dàng.
Mà đầu sỏ gây tội tạo thành cục diện như hiện giờ, còn không phải là người trước mặt đang muốn ép ngạt Thái Tử Phi, là Vạn Tuế Gia sao?
Khang Hi vừa thấy cảnh này thì thầm than hỏng rồi, trong lòng thoáng chốc rầu rĩ.
Hắn chột dạ mà kêu một tiếng Tú Tú, nhưng cũng không ai đáp lại, chỉ thấy
Vân Tú đang chú tâm lật xem vải dệt, đây là đồ tốt do phía nam tiến
cống.
"......" Hắn không có cách nào a.
Khang Hi xấu hổ
đuổi mấy cung nhân hầu hạ đi, đang chuẩn bị thả lỏng để đến dỗ Quý Phi
nương nương, thì ngay lúc này, bên trong noãn các bỗng nhiên truyền đến
động tĩnh, loáng thoáng thanh âm non nớt của hài tử: "Các ngươi đều chờ ở chỗ này, không cần đi theo."
Thập Nhất a ca Dận Tư mơ mơ màng
màng mà xoa đôi mắt, quần áo cũng chưa chỉnh tề, trên gò má tròn vo vẫn
còn lưu lại vết đỏ hằn lên do mới ngủ dậy.
Hắn lắc lư, quanh co
lòng vòng mà đi vào trong phòng, sau đó ngẩng đầu, kéo kéo vạt áo Vân
Tú, ngoan ngoãn nói: "Nương, đừng giận Hoàng A Mã......"
Động tác liền mạch lưu loát, nhìn qua rất là thuần thục.
Thanh âm mềm mại, bập bẹ, sau khi xem xét Vân Tú thật cẩn thận, Thập Nhất a
ca lại nói: "Nếu nương rất giận, vậy thì đừng mắng Hoàng A Mã. Để Dận Tư mắng giúp ngươi, được không?"
Vân Tú nghe hắn nói, dở khóc dở cười, mặt mày thoáng chốc trở nên mềm mại.
Nàng ngồi xổm xuống, sờ sờ gò má của tiểu nhi tử, mơ hồ có thể thấy được vết đỏ trên mặt.
Cẩn thận mặc lại xiêm y cho hắn, mùi sữa quanh quẩn len lỏi vào, lập tức
tức giận giận dỗi gì đó của Quý Phi nương nương cũng bay hết, đôi mắt ập lên ý cười động lòng người: "Được, đều nghe tiểu Thập Nhất của chúng
ta, nương không tức giận cũng không mắng người, để Dận Tư tới giúp
nương."
Dận Tư nghiêm túc gật gật đầu, khuôn mặt nghiêm nghị trắng nõn đáng yêu loạng choạng đi tới cạnh Khang Hi.
Lúc này, Thập Nhất a ca xua tan sự mông lung ngái ngủ trong đầu, hắn do dự
một hồi lâu, sau đó liền to gan lớn mật mà trừng mắt nhìn Khang Hi một
cái: "Hoàng A Mã...... hư!"
Ngay lúc Dận Tư lên tiếng, Hoàng Đế
đã thở phào nhẹ nhõm một hơi, tức khắc như thấy vị cứu tinh, chỉ hận
không thể hôn tiểu nhi tử một ngụm.
Hắn cúi đầu nhìn, thấy cánh
tay núc ních nhỏ nhắn đang kéo quần áo của hắn; Tiếp đến, bên tai liền
truyền đến âm thanh chỉ trích mềm như bông, khóe môi Khang Hi hiện lên ý cười, chỉ cảm thấy cả người ngọt ngào như đang tắm mật.
Khom
lưng bế Dận Tư lên, Khang Hi ôm hắn, cọ cọ phần râu đã được cắt tỉa gọn
gàng lên khuôn mặt phấn nộn của hắn, rồi sau đó hôn hôn.
Ngay sau đó, Hoàng Đế dỗ dành nói: "Đúng vậy, là Hoàng A Mã hư. Hoàng A Mã không bao giờ làm nương giận nữa, có được không?"
Hắn vừa nói, vừa liếc nhìn Vân Tú, ực nước miếng nói: "Dận Tư cũng đã nói vậy rồi......"
Vân Tú cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại tìm không ra chỗ nào không thích hợp.
Mà cũng không quan trọng.
Sau khi trầm mặc thật lâu, rốt cuộc nàng cũng lên tiếng: "Việc thành hôn của thái tử ——"
"Phải chuẩn bị kỹ càng nhanh chóng." Khang Hi vội vàng nói, "Trẫm sẽ không
nhét người vào trước khi hắn kết hôn, Tú Tú không cần buồn lo nữa!"
"......" Vân Tú dừng một chút, ôn nhu nói: "Hoàng Thượng anh minh."