Sự việc xảy ra quá nhanh, Vương Minh chỉ bất lực chứng kiến tất cả mọi thứ xảy ra.
Lòng của hắn trầm xuống, đây không phải là lần đầu tiên hắn chứng kiến cảnh
giết chóc thế nhưng tu chân giới còn tàn khốc hơn những gì hắn từng
nghĩ.
Trước đây hắn cũng đã từng tham gia chiến tranh, tận mắt
chứng kiến những người đồng đội của mình lần lượt ngã xuống, có những
người cũng chỉ tầm tuổi của hắn lúc bấy giờ.
Cho dù họ chết thì
ít nhất bọn họ vẫn tự hào vì cái chết của mình có ích, họ chấp nhận hy
sinh thanh xuân và tính mạng của mình để bảo vệ tổ quốc, bảo vệ gia đình và người thân của họ.
Họ chết nhưng những chiến tích của họ vẫn
còn đó và được những thế hệ sau nhớ đến và bảo tồn, để nhắc nhở những
lớp người trẻ đằng sau về nghĩa vụ và bổn phận thiêng liêng của mình.
Thế nhưng những con người ở đây thì sao, bọn họ bị bắt bớ cầm tù, bị đem ra làm một thứ công cụ để thỏa mãn những nhu cầu đen tối của đám tà đạo tự xưng là Hắc Nguyệt Giáo.
Chẳng ai muốn điều xấu xảy ra với bản
thân và gia đình mình cả thế nhưng tại sao bọn họ phải chịu số phận khắc nghiệt như vậy, chẳng lẽ yếu đuối là một cái tội hay sao.
Lần
đầu tiên Vương Minh cảm thấy bất lực trước sự yếu đuối của bản thân
mình, những mong ước, hoài bão cùng lý tưởng bấy lâu nay dường như tan
vỡ.
Hắn biết mình không phải chúa cứu thế để có thể cứu vớt tất
cả mọi người gặp rắc rối thế nhưng hắn mong muốn ít nhất mình có thể làm một thứ gì đó chứ không phải chỉ biết trốn trốn tránh tránh như thế
này.
Thở dài một hơi buồn bã Vương Minh vứt mọi suy nghĩ lung
tung nãy giờ ra khỏi đầu, hắn biết mình phải biết lượng sức mình mà làm
không thể quá mong cầu xa xôi được.
Tự nhủ rằng chỉ cần tu luyện
trở nên mạnh mẽ hơn sẽ có một ngày hắn đủ khả năng để làm được những gì
mình mong muốn, ở thế giới các lớn nuốt cá bé như thế này nếu không có
đủ thực lực thì hậu quả thật đáng sợ, nếu ngay cả bản thân mình còn
không lo được thì nói gì đến giúp đỡ người khác.
"Được rồi, ngươi nhớ lấy đây là lần cuối cùng ta giúp đỡ ngươi, nếu ngươi không biết
cách tự giải quyết vấn đề của riêng mình mà cứ chờ đợi người khác giúp
đỡ thì đến khi nào ngươi mới trưởng thành được"
Thiên Âm vừa thu
hồi phi kiếm về lại vừa nói, hắn có thể cảm nhận được sự mệt mỏi ẩn sâu
bên trong lời nói lạnh lùng đấy, hắn biết nàng đang tập trung dưỡng
thương, mỗi lần động thủ đều phải trả một cái giá lớn.
Không chi
vậy việc rời khỏi thân xác quá lâu khiến cho linh hồn của Thiên Âm bắt
đầu có dấu hiệu tổn thương đến căn bản, nếu không phải có một ao Linh
Hồn Dịch trong thức hải của hắn thì nàng cũng khó có thể kiên trì được
lâu như vậy.
Thế nhưng đây không phải là biện pháp lâu dài, phải
nhanh chóng kiếm thân xác phù hợp cho cô ấy nếu không nàng sẽ hồn phi
phách tán.
"Làm phiền Thiên Âm cô nương rồi, ta đang gấp rút tìm
kiếm nguyên liệu mà cô nương yêu cầu, ta hứa sẽ sớm tìm đủ để đúc lại
thân xác mới cho cô nương"
Dương Minh trầm giọng nói Thiên Âm
vừa là thầy vừa là bạn của hắn, nàng đã giúp đỡ hắn rất nhiều trong con
đường tu luyện vì thế hắn nhất định sẽ không để nàng xảy ra vấn đề gì
cả. — QUẢNG CÁO —
"Ngươi tận lực là được" Thiên Âm lạnh nhạt trả lời sau đó im bặt, Vương Minh biết là nàng đang tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
Đúng lúc này người mang mặc nạ bạc xuất hiện trước mặt hai người bọn họ, sự
xuất hiện đọt ngột của hắn khiến Thanh Tâm giật mình ôm chặt lấy cánh
tay Vương Minh.
Ngày hôm nay là một ngày cực kì đáng sợ đối với
nàng, từ trước đến giờ nàng chỉ cứu người chứ chưa bào giờ giết người
cả, thế mà hôm nay không biết bao nhiêu người thiệt mạng ngay trước mắt
của nàng.
"Hai ngươi là đệ tử của Vạn Thú Tông phải không" đối phương nhìn chằm chằm hai người Vương Minh rồi lên tiếng hỏi.
Tuy không nhìn thấy mặt nên không đoán chính xác được độ tuổi nhưng từ giọng nói có thể thấy đối phương còn khá là trẻ tuổi.
"Đúng vậy, chúng ta là đệ tử của Vạn Thú Tông, tại hạ Vương Minh còn đây là
biểu muội của ta, không biết các hạ là ai, từ đâu đến" Vương Minh lễ độ
trả lời, đối phương có vẻ không có ác ý, không chỉ vậy còn ra tay với
đám người Hắc Nguyệt Giáo nên chắc không phải là cùng một bọn với chúng.
"Các ngươi có thể gọi ta là Ngân Diện, đường chủ Xích Viêm Đường của Hắc
Nguyệt Giáo" đối phương lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người rồi trả lời.
Câu trả lời của đối phương khiến không khí giữa hai bên lạnh xuống, Vương
Minh bắt đầu thủ thế chiến đấu, cho dù biết mình chưa không địch lại
được nhưng chỉ cần đối phương có động tác bất thường thì hắn sẵn sàng
liều cái mạng này.
"Chúng ta không phải là kẻ địch, đám người tự
xưng là Hắc Nguyệt Giáo mà các ngươi gặp trước đấy là một nhóm người
biến chất phản bội lại giáo phái.
Bọn chúng bị ma vật tha hóa từ
bỏ tín ngưỡng của bản thân, thậm chí dám trộm đi thân xác của Hắc Nguyệt Thần để thực hiện các nghi thức tà ác.
Ngươi cũng thấy đấy bọn
chúng không phải là Ngự Thú Sư mà nuôi dưỡng đám huyết trùng ấy thay thế vị trí của linh thú, các ngươi cũng thấy đấy bọn chúng chỉ là những cái xác chết biết đi bị huyết trùng khống chế.
Lần này ta đến đây
không chỉ để thu hồi thần thể của Hắc Nguyệt Thần mà còn muốn nhờ các
ngươi chuyển lời đến cao tầng Vạn Thú Tông là Hắc Nguyệt Giáo chúng ta
không phải là tà giáo.
Đồng thời chúng ta mong muốn có thể hợp
tác với tông môn các người để ngăn chặn đám tà giáo mượn danh nghĩa Hắc
Nguyệt Giáo để làm điều ác"
Ngân Diện nói ra một tràng thông tin
khiến Vương Minh kinh ngạc, hắn không biết chắc lời đối phương nói là
thật hay không nhưng thái độ đối phương tỏ ra khá là chân thành.
"Tại hạ sẽ chuyển lời nói của ngài đến với cao tầng của tông môn, còn xử lý
như thế nào là quyết định của bọn họ." Vương Minh bình tĩnh đáp trả.
"Chúng ta cũng sắp hoàn thành công việc ở đây rồi, những người còn sống đang
được sơ tán đến nơi an toàn, thông đạo này chứa lối ra gần với Thanh
Phong Nông Trường nhất, các ngươi cứ đi dọc theo nó là được" Ngân Diện
chỉ tay về một thông đạo ở gần đó. — QUẢNG CÁO —
Vương Minh liếc mắt nhìn Thanh Tâm thấy nàng gật đầu liền yên tâm, thu hồi lại màn bảo hộ hai người tiến đến bên cạnh Dương Mộc.
Thương thế hắn rất nghiêm trọng cả người gần như nứt hết ra nằm trong vũng
máu, nếu không phải hắn tu vi không tệ lại chú trọng luyện thể thì đã
không cầm cự được đến giờ.
Khuôn mặt hắn thẫn thờ không biết đang suy nghĩ gì thế nhưng Vương Minh biết hắn làm tất cả vì vợ con hắn vậy
mà bọn họ lại lần lượt ra đi ngay trước mắt hắn.
Vương Minh không rõ hắn đã làm những gì nhưng có thể thấy hắn biết về đám người Hắc
Nguyệt Giáo kia thậm chí còn tiếp tay cho bọn hắn, sự việc xảy ra đến
nông nỗi này hắn ít nhiều cũng có phần lỗi trong đấy
Thanh Tâm
ngồi xuống bên cạnh đối phương kiểm tra rồi nhìn sang Vương Minh lắc
đầu, thương thế quá nặng vượt quá khả năng của nàng.
Dương Mộc
nặng nề quay đầu qua nhìn hai người Vương Minh một cách mệt mỏi, sau đó
đối phương đưa tay rút từ trong ngực ra một miếng ngọc giản đưa cho hắn.
Vương Minh cấm lấy miếng ngọc giản, Dương Mộc nhìn trân trân Vương Minh như
muốn nói gì đó với hắn nhưng từ miệng đối phương chỉ phun ra bọt máu.
"Ta sẽ đưa miếng ngọc bội này lại cho Tinh Tông Chủ" Vương Minh dường như hiểu Dương Mộc muốn nói gì.
Nghe được vậy Dương Mộc không tiếp tục động đậy nữa hai mắt hắn nhắm nghiền
rồi tắt thở, Vương Minh thở dài rồi thu hồi xác của Dương Mộc lại, đám
người Hắc Nguyệt Giáo cũng mặc kệ hành động của hắn.
Sau khi hoàn thành mọi việc hai người Vương Minh theo thông đạo được chỉ tìm đường trở về.
Trước khi đi Vương Minh còn liếc mắt nhìn về xác con yêu thú ở phía tầng trên cùng của tế đàn, theo hắn đoán đây là Hắc Nguyệt Thần trong lời nói của đám người bọn họ.
Trận chiến vạn năm trước khiến rất nhiều yêu
thú cấp cao tử trận, các tế lực dưới trướng của bọn chúng cũng dần tan
rã khi mất đi sự bảo hộ của thủ hộ thần của mình, Hắc Nguyệt Giáo cũng
chịu cảnh tương tự.
Thế nhưng theo tình hình trước mắt có vẻ như
đám tàn dư của Ma Giới đang có những động thái mới, không biết bọn chúng đã khống chế Hắc Nguyệt Giáo đến mức độ nào và ngoài nó ra thì các thế
lực tương tự như vậy hiện tại đang có bao nhiêu.
Sóng ngầm đã bắt đầu khởi động sự bình yên của Vạn Thú Tinh không biết còn có thể tồn tại được bao lâu nữa.
"Thưa đại nhân thân thể của Hắc Nguyệt Thần đã được thu hồi lại, thế nhưng
Nguyệt Hạch cùng mười hai viên Tinh Thần Chi Tâm bên trong cơ thể của
Hắc Nguyệt Thần không còn nữa" một bóng đen mặc áo choàng tiến đến báo
cáo với Ngân Diện.
"Rõ ràng lúc nãy ta vẫn cảm nhận được bọn
chúng bên trong cơ thể của Hắc Nguyệt Thần cơ mà sao bây giờ không còn
nữa, chẳng lẽ là Tả hộ pháp đã cướp chúng đi" Ngân Diện lẩm bẩm. — QUẢNG CÁO —
"Thế còn thân thế hai người kia các ngươi đã điều tra thêm được gì chưa" Ngân Diện quay sang hỏi người mặc áo đen.
"Thưa đại nhân trước mắt chúng ta chưa thu thập thêm được thông tin gì nhiều
chỉ biết hai người tu luyện tại Tinh Thần Phong, bọn họ sống khép kín
không giao thiệp với ai nên gần như không hỏi thăm được gì"
"Được rồi nếu có thông tin gì thêm thì nhanh chóng báo cáo lại cho ta, nếu
không phải có sự kiện hôm nay cùng với thông tin về sự xuất hiện của một Ám Vệ của Vạn Thú Tông đi theo bảo vệ họ thì chúng ta cũng không biết
được bọn họ đặc biệt đến vậy.
Ngươi dặn dò người bên dưới nhớ
đừng va chạm với họ, thậm chí có thể cung cấp một số trợ giúp cho họ lúc cần thiết, nếu không xử lý được thì báo lại với ta" Ngân Diệp nói với
người áo đen sau đó phất tay, đối phương gật đầu sau đó quay người rời
đi.
Phía bên này hai người Vương Minh dọc theo thông đạo tìm được một truyền tống trận nho nhỏ, sua khi kích hoạt truyền tống trận bọn
liền rời khỏi chỗ này.
Hai người được truyền tống đến giữa một
cánh đồng lớn, có vẻ như tuyền tống trận kia là truyền tống trận ngẫu
nhiên, thế nhưng theo lời Ngân Diện thì chỗ này gần với Thanh Phong Nông Trường.
Sau một hồi tìm tòi xác định phương hướng hai người
Vương Minh cũng tìm được vị trí của Thanh Phong Nông Trường, quả thật nó cách nơi đây cũng không quá xa.
Sau một phen trắc trở bọn họ
liền quay lại nơi đây, đám lính cánh gác ngạc nhiên vì sự xuất hiện của
hai người nhưng bọn họ biết thân thế của hai người Vương Minh nên cũng
không cản lại.
"Không biết có chuyện gì xảy ra mà hai vị nửa đêm
mất tích đến gần sáng mới quay trở lại, đồng thời chúng ta cũng không
tìm thấy Dương trại chủ đâu, không biết hai người có thông tin gì không" một vị có vẻ là hộ vệ trưởng nơi đây tiến đến chặn đường hai người
Vương Minh hỏi.
"Sự việc rất nghiêm trọng, chúng ta bị Hắc Nguyệt Giáo bắt đi, Dương sư huynh đuổi theo cứu bọn ta ra, chúng ta trở về
trước để tìm cứu viện, bây giờ ta có thư tín đặc biệt của Dương sư huynh cần truyền gấp về tông môn, đưa ta đến chỗ chim truyền thư"
Vương Minh không muốn mọi người hoang mang nên đành phải nói dối, vừa nói hắn vừa lấy miếng ngọc giản mà Dương Mộc đưa cho hắn.
"Không biết tình hình trại chủ như thế nào, sao chúng ta không tập hợp lực
lượng đến tiếp viện cho trại chủ" nhận ra linh lực của Dương Mộc trong
tấm ngọc giản tên hộ vệ trưởng có vẻ tin lời của Vương Minh liền nói.
"Đối phương quá mạnh Dương sư huynh dặn chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt nơi đây
là được, bây giờ nhanh chóng đưa ta đến chỗ truyền thư tín đừng làm chậm trễ công việc" Vương Minh không giải thích gì nhiều chỉ nhìn đối phương lạnh lùng nói.
Thái độ cứng rắn của Vương Minh khiến đối phương
yên lặng không dám hỏi thăm gì thêm mà dẫn hắn đến chỗ nuôi chim truyền
thư tín.