1000 năm sau trận nội chiến, Vạn Thú Tông đã từng bước khẳng định được vị trí độc tôn của bản thân.
Không chỉ vậy Vạn Thú Tinh dần dần ổn định và phát triển đã bắt đầu bắt kịp
thậm chí có đôi phần vượt trội hơn so với những hành tinh lân cận.
Bọn họ bắt đầu bắt liên lạc với thế giới bên ngoài, cuối cùng sau nhiều năm cố gắng cũng được công nhận trở thành một thành viên của Tây Nam Tinh
Vực.
Tông chủ của Vạn Thú Tông đồng thời là Tinh Chủ sẽ thay mặt
Vực Chủ quản lý toàn bộ Vạn Thú Tinh, hàng năm sẽ phải đóng góp một
lượng lớn tài nguyên cho Vực Chủ thế nhưng đổi lại sẽ nhận được sự bảo
hộ của Vực Chủ từ đó không lo sợ việc sẽ bị các hành tinh lân cận vô cớ
xâm chiếm.
Sau khi mọi thứ đã đi vào quỹ đạo Thanh Lân Tán Nhân
truyền lại ngôi vị Tông Chủ rồi rời khỏi Vạn Thú Tinh đi chu du thiên hạ tìm đường đột phá.
Đại đệ tử của Thanh Lân Tán Nhân đồng thời
trở thành tông chủ thứ hai của Vạn Thú Tông đứng ra duy trì tông môn,
cho đến hơn ngàn năm trước ông ấy mới lui về ở ẩn truyền lại chức vụ
Tông Chủ cho sư phụ của Tinh Thiên Nhai.
Cuối cùng 5 năm trước Tinh Thiên Nhai tiếp bước sư phụ của mình trở thành Tông Chủ đời thứ 4 của Vạn Thú Tông.
Vương Minh nghiên cứu rất kỹ càng về lịch sử của Vạn Thú Tinh nhằm mục đích
tìm kiếm manh mối về Thế Giới Chi Linh của nơi này, tương lai của hắn
phụ thuộc rất nhiều về việc này.
Tất cả manh mối đều chỉ ra Huyền Vũ nhất tộc có mối liên hệ chặt chẽ với Thế Giới Chi Linh, cũng may Bắc Hải thuộc quyền quản lý của Vạn Thú Tông thế nhưng với cấp độ hiện tại
của hắn chưa đủ để đến đấy lịch luyện.
Mặc dù khá gấp gáp thế
nhưng mục tiêu trước mắt của hắn là phải nhanh chóng tu luyện để chuẩn
bị cho trận đại hội sắp tới vì đối với hắn Vạn Thú Chân Giải gần như là
thứ mà hắn bắt buộc phải đạt được.
Trận chiến với Văn sư huynh
kích thích hắn phải nhanh chóng tăng tốc nếu không sẽ không có cách nào
tham gia được trận đại chiến.
Tuy không rõ cấp độ của Văn sư huynh trong số Tinh Anh đệ tử ở mức độ nào nhưng hắn nghĩ cũng phải nằm ở khá cao.
Dù mới chỉ hiện ra một góc của băng sơn đã khiến Vương Minh sứt đầu mẻ
trán, nếu tung toàn lực thì hắn thấy rằng cơ hội chiến thắng của bản
thân gần như là con số 0.
Thời hạn của trận đại chiến vẫn chưa
được công bố nhưng hắn biết mình không có quá nhiều thời gian để chần
chừ, nếu không nhanh chóng chuẩn bị sẽ không kịp mất.
Trưa hôm
đấy hai người tìm thấy một dòng sông, đây là Thanh Phong Hà con sông
chính của nơi đây, từ đây chỉ cần đi dọc lên thượng nguồn là có thể đến
Thanh Phong Nông Trường.
Tốc độ của Ngân Nguyệt cùng Độc Giác Mã
nhanh hơn bọn họ nghĩ, trên đường lại không có trở ngại gì nên bọn họ
quyết định dừng lại cho hai con linh thú nghỉ ngơi.
Nhắc đến Độc
Giác Mã của Thanh Tâm, nó là một linh thú cực kỳ hiếm thấy, nghe nàng kể nó được Diệu lão tổ đưa về từ một thế giới khác.
— QUẢNG CÁO —
Nó không chỉ là cá thể duy nhất còn sót lại mà những thông tin về nó cũng ít đến thương cảm.
Như Vương Minh vận dụng Thiên Nhãn cũng chỉ thấy được một vài thông tin cơ
bản, thứ làm hắn cảm thấy đặc biệt là nó được phân loại là Thụy Thú.
Thụy Thú là những giống loài rất đặc biệt mang trong mình tường thụy chi khí vì vậy có thể đem lại phước lành cho những người nó tiếp xúc.
Không chỉ vậy Độc Giác Mã còn là biểu tượng của linh hồn thuần khiết vì vậy
chỉ những người có linh hồn thuần khiết mới có thể tiếp xúc với nó.
Diệu lão tổ tìm được ấu thú Độc Giác Mã đưa về tông môn nuôi dưỡng bao năm
nay nhưng mà vẫn mãi không kiếm được chủ nhân phù hợp với nó cho đến khi Thanh Tâm xuất hiện.
Thanh Tâm kể lúc nàng được sư phụ đưa đến thỉnh an Diệu lão tổ lần đầu tiên thì Độc Giác Mã đột nhiên xuất hiện.
Dù chỉ mới gặp nhau lần đầu nhưng nàng cảm thấy hai bên như có mối liên hệ kì lạ với nhau.
Nàng kể lại Độc Giác Mã xuất hiện khiến cho cả tòa động phủ như bừng sáng,
tường thụy chi khí từ đối phương nhanh chóng thu hút sự chú ý của ba
người.
Lần đầu tiên trong đời Thanh Tâm bắt gặp một loài linh thú xinh đẹp đến vậy, hai người cứ như vậy nhìn nhau không biết bao lâu.
Sau đó Độc Giác Mã nện từng bước chân ưu nhã tiếp cận Thanh Tâm, nàng lúc
đó gần như không suy nghĩ được gì cả chỉ theo bản năng xòe bàn tay ra
đưa về phía trước.
Đến lúc Độc Giác Mã tiến đến chạm vào người
của Thanh Tâm thì Linh ước của hai người được thành lập, sự việc xảy ra
tự nhiên cứ như là định mệnh đã dẫn lối hai người đến với nhau vậy.
Cũng sau sự kiện ấy nàng được Diệu lão tổ giữ lại, tuy trên danh nghĩa là để chăm sóc Diệu lão tổ thế nhưng thực tế là tiếp nhận truyền thừa từ Diệu lão tổ.
Vương Minh cũng rất tò mò về loại linh thú này của Thanh Tâm thế nhưng đối phương nhất quyết không để Vương Minh tiếp cận cho dù hắn có cố gắng như thế nào đi nữa.
Cuối cùng hắn cũng đành chấp
nhận lời nói của Thanh Tâm là sự thật, Độc Giác Mã chỉ cho phép những
trinh nữ có linh hồn thuần khiết mới được tiếp cận.
Cũng vì vậy nên cho dù rất tò mò về loài linh thú mới lạ này nhưng hắn đành chấp nhận sự thật phũ phàng ở trên.
Độc giác mã tuy nhìn hình dáng bên ngoài như một con ngựa trắng bình thường với cái sừng xoắn ốc ở trên đầu thế nhưng khí tức tỏa ra từ người nó
khiến linh hồn con người được thanh lọc.
Trên đường đi bọn hắn
từng bắt gặp một vụ ẩu đả trong một tòa tửu quán thế nhưng Thanh Tâm chỉ niệm một câu chú ngữ sau đó từ người nàng tỏa ra luồng năng lượng đặc
biệt này. — QUẢNG CÁO —
Luồng năng lượng đi đến đâu thì thái độ của mọi người xung quanh thay đổi đến đó, những cảm xúc tiêu cực đột nhiên biến mất, trận ẩu đả cũng nhanh
chóng dừng lại.
Luồng năng lượng kia không ảnh hưởng đến Vương
Minh thế nhưng hắn vẫn có thể nhạy cảm nhận thấy được điều khác thường
vừa xảy ra.
Thế là hắn phải nhanh chóng túm lấy Thanh Tâm chạy mất trước khi có người kịp nhận ra sự việc kì lạ kia là do bọn họ làm.
Sau khi truy hỏi một Vương Minh mới biết được lúc đấy là khả năng đặc biệt
của Độc Giác Mã, nàng có thể mượn năng lực đó để khiến cảm xúc tiêu cực
của những người xung quanh biến mất.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe được loại kỹ năng độc nhất như thế này thế là hắn phải bắt nàng hứa
không được sử dụng loại năng lực này lung tung nếu không có thể gây ra
phiền phức.
Như thời điểm đó mặc dù Vương Minh đã nhanh chóng kéo nàng rời khỏi thế nhưng hắn vẫn phát hiện ra có người đuổi theo hai
người, hắn đã phải phí bao công sức mới bỏ rơi được đám người kia.
Mặc dù tò mò với khả năng của Độc Giác Thú nhưng hắn biết đây là bí mật của Thanh Tâm nên không tìm cách dò hỏi cho dù hắn biết nếu hắn hỏi thì
nàng sẽ kể hết cho hắn.
Theo hắn thấy hai người bọn họ đi đường thuận lợi như vậy cũng là nhờ vào thụy khí của Độc Giác Mã.
Đợi hai con linh thú đã đạt trạng thái tốt nhất hai người tiếp tục lên
đường, dọc theo Thanh Phong Hà hai người đến được Thanh Phong Nông Trại
vừa kịp lúc trời sập tối.
Nơi đây là một vùng thảo nguyên rộng lớn thuộc quyền quản lý của Vạn Thú Tông dùng để nuôi dưỡng linh thú.
Thế nhưng khung cảnh nơi đây tiêu điều hơn nhiều so với tưởng tượng của
Vương Minh, cả một thảo nguyên mênh mông nhưng lại không có bóng dáng
của một con linh thú nào cả.
Vương Minh nhạy cảm nhận thấy sóng
linh lực dao động tỏa ra xung quanh nơi đây, có thể dễ dàng nhận thấy
được đại trận bảo vệ nơi đây đang được kích hoạt.
"Đây là địa
phận của Vạn Thú Tông, vị đạo hữu bên ngoài nhanh chóng báo danh nếu
không chúng ta sẽ tấn công" một giọng nói từ phía cổng chính vang lên.
Vương Minh ngửi thấy có mùi khét bốc lên xung quanh, nhìn về phía cổng thành
có thể nhìn thấy từng tòa Tinh Pháo đang hướng đầu về phía này chỉ đợi
có hiệu lệnh hoặc bọn họ có cử động bất thường có thể nã pháo bất cứ lúc nào.
Bên tai của hắn còn nghe thấy từng tiếng gầm gừ nho nhỏ của nhiều loại linh thú phát ra có thể thấy được người bên kia đã bắt đầu
triệu hồi linh thú của bản thân.
"Tiền bối bình tĩnh, tiểu đệ
Vương Minh là đệ tử nội môn của Vạn Thú Tông lần này đến đây có công
việc muốn thương lượng" vừa nói Vương Minh vừa lấy ra tấm thẻ bài biểu
hiện thân phận của mình.
— QUẢNG CÁO —
Truyền linh lực vào tấm lệnh bài ngay lập tức tấm lệnh bài phát sáng, tiêu ký
của Vạn Thú Tông ngay lập tức lơ lửng trước mặt Vương Minh.
Nhận
ra tiêu kí của Vạn Thú Tông phía bên kia nhanh chóng thay đổi thái độ,
những khẩu tinh pháo không còn hướng về phía họ nữa đồng thời cổng chính được mở ra.
Từ bên trong bước ra một nhóm người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên dáng vẻ vội vã tiến về phía hai người Vương Minh.
Thế nhưng đến lúc nhìn thấy hai người bọn họ thì thái độ của người đàn ông đột nhiên thay đổi.
Vương Minh thoáng nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt của đối phương sau đó
nhanh chóng biến mất, chỉ thấy đối phương nở nụ cười gượng gạo.
"Không biết hai vị sư đệ sư muội là đệ tử của ngọn núi nào, lần này đến đây trợ giúp có bao nhiêu người, bao giờ mới đến đầy đủ"
Đối phương thậm chí không giới thiệu bản thân hoặc chào hỏi xã giao với
Vương Minh, thần thái cùng với giọng nói gấp gáp của đối phương khiến
Vương Minh cảm thấy quả nhiên có việc không ổn đang diễn ra.
"Không biết nơi đây xảy ra vấn đề gì, lần này tiểu đệ đến đây để mua linh thú chứ không nghe thông tin gì về việc hỗ trợ cả"
Lời nói của Vương Minh khiến đối phương biến sắc, không khí xung quanh như chùng xuống.
Thế nhưng người đàn ông nhanh chóng bình tĩnh trở lại rồi nói: " Trời sắp
tối rồi chúng ta không nên ở lâu bên ngoài, có gì vào bên trong ta sẽ
nói cho hai người sau"
Đối phương vừa nói vừa ra hiệu cho hai người Vương Minh sau đó ngay lập tức cùng với hai người còn lại trở lại nông trường.
Thanh Tâm đưa mắt nhìn Vương Minh như hỏi thăm xem nên làm gì tiếp theo, tuy
hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra nhưng tình hình trước mắt có vẻ
phức tạp.
Theo lời đối phương nói có vẻ như khi màn đêm buông
xuống sẽ có sự kiện tồi tệ nào đó xảy ra, nghĩ đến thế hắn quyết định
phải ở lại thăm dò xem chuyện gì đang diễn ra mới có thể tính tiếp được.
Hành trình lần này đối với hắn rất quan trọng nếu không có vấn đề gì quá lớn hắn không muốn cứ như vậy mà trở về tay không.
Quay sang gật đầu với Thanh Tâm một cái ra hiệu cho nàng cứ yên tâm sau đó
hai người nhanh chóng đi theo đám người kia tiến vào Thanh Phong Nông
Trường.