Ẩn núp sâu bên trong rừng cây Vương Minh quan sát tình hình đại chiến
bên ngoài, hắn có thể cảm nhận được khí tức phát ra từ những đối thủ
khác có ở khắp nơi.
Địa hình rừng rậm không chỉ là thiên đường
cho thực vật hệ linh thú mà côn trùng hệ linh thú hoặc các loại tẩu thú
cũng có thể phát huy chiến lực mạnh nhất tại vùng địa hình này.
Thanh Diệp mang hình dạng là một búp hoa nhỏ tản ra khí tức sinh mệnh nhàn
nhạt, thuộc tính của nó thiên hướng thảo mộc hệ thực vật hơn do đó khí
tức đặc hữu của linh thú cũng không nồng đậm vì thế có thể dễ dàng qua
mặt những loài linh thú khác, dù sao mỗi loại linh thú đều có một đặc
hữu riêng để có thể nâng cao khả năng sinh tồn của bản thân.
Bao
quanh Vương Minh là các sợi dây leo cùng lá cây của Thanh Diệp, từ trên
những phiến lá bay ra mùi vị hơi gay mũi để có thể che đi mùi vị trên
người của Vương Minh.
Vương Minh có vẻ như là một trong những
người đến đây đầu tiên vì thế hắn đã ngụy trang được một thời gian rồi
mà vẫn chưa thấy có người nào khác xuất hiện.
Một hồi lâu sau
Vương Minh cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ tiến về phía mình,
xuyên qua các kẽ lá hắn có thể nhìn thấy được đó là một con Tử Dực Đường Lang.
Nó cao gần bằng một người bình thường toàn thân mà xanh
bích ngọc tư chất chủng tộc cũng tầm tầm bậc trung xấp xỉ với Thanh Diệp Hoa của hắn, thế nhưng hai cái càng sắc bén cùng với cặp cánh mỏng màu
tím của nó cho thấy sức chiến đấu của nó cũng không phải dạng vừa.
Một người một thú vừa cẩn thận ngó nghiêng xung quanh vừa tiến về phía
trước, ban đầu hắn nghĩ địa phương như thế này có thể phát huy khả năng
của Tử Dực Đường Lang thế nhưng hắn đã lầm.
Nơi đây địa thế hiểm
trở tuy Tử Dực Đường Lang có thể nhờ đó ẩn dấu cơ thể hoặc tăng sự cơ
động thông qua việc bật nhảy giữa các thân cây thế nhưng cũng chính loại địa hình này lại khiến cho khả năng bay lượn tầm thấp của Tử Dực Đường
Lang bị hạn chế.
Đang phân vân không biết có nên rời khỏi đây
không thì biến cố đột nhiên xảy ra, từ bên cạnh một bóng đen lớn lao
thẳng về phía Tử Dực Đường Lang, chủ nhân của nó còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Tử Dực Đường Lang theo bản năng đập cánh rồi nhảy tránh sang một bên.
Thế nhưng bóng đen kia linh hoạt xoay người một
cái tóm lấy Tử Dực Đường Lang, lúc này Vương Minh mới thấy rõ đây là một con Sâm Lâm Cự Mãng rất lớn, chiều dài cũng phải đạt bảy tám mét.
Loài thú này sống ở những vùng sâu bên trong các khu rừng cổ thụ lâu năm,
Sâm Lâm Cự Mãng ấu niên kì hình thể nhỏ tốc độ nhanh chóng và khí lực
khá lớn thế nhưng càng nhiều tuổi thì thể hình của nó càng to hơn khi đó nó đánh đổi tốc độ cùng độ linh hoạt để lấy khí lực cực lớn.
Nghe nói Sâm Lâm Cự Mãng có mang huyết thống của Thôn Thiên Mãng trong
truyền thuyết thế nhưng huyết mạch đã mỏng manh đến gần như không đáng
kể vì thế tư chất của nó cũng chỉ thuộc loại bình thường, cao lắm cũng
chỉ là hiếm gặp bậc thấp.
Chẳng qua đối với người mới nếu như
không có bối cảnh thì đây là một trong những lựa chọn cực kì tốt, như
Thanh Diệp Hoa của Vương Minh cũng chỉ miễn cưỡng được xem như là loại
cao cấp trong các loại linh thú có tư chất bình thường bởi vì nó có khả
năng trị liệu. — QUẢNG CÁO —
Thế nhưng các hạng mục khác của Thanh Diệp Hoa cũng chỉ thuộc loại bình
thường nếu như Thanh Diệp chưa qua bồi dưỡng của Vương Minh thì gặp
những đối thủ như Tử Dực Đường Lang hoặc Sâm Lâm Cự Mãng thì gần như
không có khả năng chiến thắng.
Trận chiến diễn ra chỉ trong chớp
nhoáng con Tử Dực Đường Lang bị tấn công bất ngờ chỉ kịp chém vài nhát
trên người Sâm Lâm Cự Mãng nhưng hiệu quả cũng không đáng kể.
Lớp vảy dày cùng với lớp mỡ kinh khủng của Sâm Lâm Cự Mãng khiến cho song
đao của Tử Dực Đường Lang chỉ để lại vài vết thương nhạt trên cơ thể nó.
“Ta nhận thua ta nhận thua đừng giết chúng ta” người thanh niên đi cùng Tử Dực Đường Lang hoảng sợ kêu lên.
“Cút” một bóng người xuất hiện bên cạnh Sâm Lâm Cự Mãng, là một thanh niên
cao lớn, trên mặt hắn có một vết sẹo dữ tợn toàn thân cơ bắp nổi lên
cuồn cuộn, đôi mắt sắc lạnh khiến cho người nhìn vào cảm thấy rùng mình.
Thanh niên kia nhanh chóng thu hồi Tử Dực Đường Lang sau đó bóp nát tấm lệnh
bài của mình, quanh người hắn xuất hiện một luồng sáng ngay lập tức hắn
biến mất.
“Không ngờ trò chơi mới bắt đầu đã gặp được chuyện thú
vị như vậy, ngươi cũng khá đấy để xem có thể chịu được bao lâu dưới móng vuốt của chúng ta” một giọng nói bỗng nhiêu vang lên, từ giọng nói tỏa
ra khí thế tự tin nồng đậm.
Sau đó từ sau một gốc cây một thanh
niên tuấn tú bước ra, bên cạnh hắn là một con hổ màu trắng, Vương Minh
nghe Trương mập mạp nói trong tông môn có một loài linh thú cực phẩm
thuộc giống hổ tên gọi là gì thì bọn hắn không biết thế nhưng nghe nói
mang huyết thống thánh thú Bạch Hổ.
Nếu những gì hắn nghe nói là
thật thì lai lịch của thanh niên trước mắt thật không đơn giản, bởi chỉ
có cao tầng trong tông môn mới có thể tiếp xúc tới loại linh thú có phẩm cấp cao như thế này.
Sâm Lâm Cự Mãng nhìn thấy con bạch hổ liền
lùi về phía sau chênh lệch về mặt huyết thống giữa hai bên quá lớn khiến nó cảm thấy e ngại từ sâu bên trong linh hồn.
Thanh niên mang
trên mặt mang vết sẹo nhanh chóng trấn an Sâm Lâm Cự Mãng cho dù biết
phần thắng rất thấp thế nhưng từ thái độ của đối phương hắn biết họ sẽ
không để hắn dễ dàng rời đi.
Thấy bên kia không có ý định tấn
công thanh niên tuấn tú cười nhạt sau đó chỉ tay một cái con bạch hổ lao thẳng về phái Sâm Lâm Cự Mãng.
— QUẢNG CÁO —
Sâm Lâm Cự Mãng nhanh chóng lách người tránh thoát thế nhưng bạch hổ vẫn kịp để lại một vết cào trên thân của nó.
Thanh niên mặt sẹo ra lệnh cho Sâm Lâm Cự Mãng cuốn lấy bạch hổ thế nhưng tốc độ của bạch hổ rất nhanh nên đều bị bạch hổ dễ dàng né tránh đồng thời
trong lúc né tránh còn bồi thêm vài vết cào trên thân thể của đối thủ.
Đây hoàn toàn là một trận chiến một chiều con Sâm Lâm Cự Mãng hoàn toàn
không phải là đối thủ của bạch hổ vết thương chồng chất trên người nó
khiến cho nó di chuyển càng trở nên chậm chạp.
“Được rồi Tiểu Bạch trở về nào” thanh niên tuấn tú một lần nữa lên tiếng con bạch hổ ngay lập tức trở về bên cạnh hắn.
“Ta cứ tưởng ngươi như thế nào hóa ra cũng chỉ có vậy, chẳng lẽ không có ai có thể làm đối thủ của ta sao thật là chán quá đi thôi” hắn một bên
vuốt ve bạch hổ một bên nhìn về phía thanh niên mặt sẹo nói.
Thanh niên mặt sẹo nhanh chóng bôi thuốc trị thương cho Sâm Lâm Cự Mãng thì
nghe được giọng nói chế diễu của đối thủ vang lên, cho dù tức giận thế
nhưng cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Hắn đã thua cuộc bây giờ
số phận phụ thuộc vào sự định đoạt của người khác vì thế đối phương có
nói gì thì hắn cũng phải chịu đựng.
Thanh niên tuấn tú cũng không làm khó dễ đối thủ chỉ châm chọc đôi câu rồi thả đối phương đi.
Vương Minh để ý thấy con bạch hổ liếc nhìn về phía của hắn sau đó thanh niên
kia cũng nhìn về phía này, hắn chỉ nở một nụ cười bí ẩn sau đó quay lưng đi mất.
Trốn ở bên này Vương Minh trầm mặc có vẻ như đối phương
đã nhận ra sự hiện hữu của hắn, thế nhưng có khả năng họ chỉ coi hắn là
một con cá nhỏ nên bỏ qua.
Vương Minh không biết nên vui hay nên
buồn nữa hắn xem như thoát được một kiếp vì chính hắn cũng biết mình
cùng Thanh Diệp không phải là đối thủ của con bạch hổ kia.
Thanh
Diệp cùng Vương Minh liên tục đổi vị trí ẩn nấp mục đích chính của hắn
là thuận lợi gia nhập Vạn Thú Tông vì thế hắn ta không muốn phí công sức cho những trận chiến vô nghĩa.
Cũng có nhiều người khác cũng có ý tưởng như hắn vì thế càng về sau càng có ít người bị loại hơn thế nhưng nhờ thiên phú của Thanh Diệp nên Vương Minh thành công lẩn trốn được
trước sự truy tìm của các đối thủ khác. — QUẢNG CÁO —
Vương Minh không dám di chuyển lung tung vì thế cũng chỉ biết trốn hết chỗ
này đến chỗ khác trong khu rừng chờ đợi những người khác bị loại.
Đến xế chiều mấy ngàn người dự thi chỉ còn lại có 80 người, ngoại trừ 80
người đó số người bị loại tùy vào các loại biểu hiện để xem xét có giữ
lại hay không.
Vương Minh cùng những người khác được chuyển đến địa điểm khác, tại đây bọn họ được nghỉ ngơi trước khi tiến hành đấu lôi đài.
Vương Minh nhìn quanh không có bóng dáng của Trương mập mạp, tâm trạng của
hắn chùng xuống Trương mập mạp là người bạn duy nhất của hắn ở đây nếu
hắn bị loại thì cuộc sống sắp tới của Vương Minh sẽ rất tẻ nhạt.
Trong số 80 người còn lại Vương Minh nhìn thấy Phong Nguyệt Cầm cùng với
thanh niên điều khiển bạch hổ, Nguyệt Cầm có vẻ ngạc nhiên khi Vương
Minh cũng có thể vượt qua được vòng loại còn thanh niên bạch hổ có vẻ
không quan tâm đến sự hiện diện của hắn.
Bọn hắn có một đêm để
nghỉ ngơi chuẩn bị cho trận đấu lôi đài ngày tiếp theo, Vương Minh nhanh chóng trở về biệt viện, ngày hôm nay hắn không có tiêu hao gì nhiều cả
chỉ hơi mệt mỏi vì phải căng não ra chú ý động tĩnh xung quanh.
Có lần có một trận đại chiến diễn ra gần nơi khu vực hắn ẩn nấp khiến hắn
khó khăn lắm mới trốn đi được, thậm chí hắn vẫn còn ấm ức về vụ đó nếu
không phải hắn đặt mục tiêu qua cửa lên hàng đầu thì hắn đã lao vào đánh cho hai tên kia một trận.
Về đến biệt viện hắn nhìn thấy Trương mập mạp đã đợi sẵn, hắn vừa mới xuất hiện liền thấy Trương mập mạp lao vù về phía mình.
“Vương Minh ngươi thành công vượt qua khảo hạch rồi phải không đã thế còn lọt
top 80 người nữa chứ, ngươi nhất định phải khao ta một bữa ra trò nếu
không ta không tha cho ngươi đâu đấy” Trương mập mạp miệng nói liên hồi
hai mắt híp lại như trăng lưỡi liềm nhảy nhót như một con khỉ quanh
người hắn.
Nhìn tâm trạng của Trương mập mạp có vẻ rất tốt Vương
Minh cũng vui vẻ hơn hóa ra là cho dù không lọt vào top 80 nhưng hắn ta
phát huy không tệ nên cuối cùng cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn nhập
tông.
Cho dù thuộc thành phần lót đáy thế nhưng chỉ cần thành
công ở lại thì đối với bọn hắn đã là một thành công lớn rồi vì thế tối
hôm đó hai người quyết định phải làm một bữa lớn để kỉ niệm cho thành
công này.