“Vương Minh ơi dậy ăn sáng nhanh lên con” một giọng nói vang lên, Vương Minh dần dần mở mắt.
Đầu của hắn nặng trĩu cứ như vừa ngủ một giấc thật dài mới tỉnh dậy vậy,
hắn đã tỉnh lại thế nhưng mãi vẫn chưa động đậy được cơ thể.
“Dậy nhanh lên nào, sáng nay còn phải đi tập trung để di chuyển đến tông môn đấy đừng để mọi người phải đợi mình chứ con” mẹ của Vương Minh bước vào phòng thu dọn đống quần áo vứt ngổn ngang trên trong phòng của hắn.
Đầu Vương Minh đã bớt khó chịu hơn, hắn bắt đầu lê cơ thể mệt mỏi ngồi dậy nhìn mẹ hắn đang dọn dẹp căn phòng.
“Còn ngồi đấy nữa, nhanh chóng vệ sinh rồi xách túi xuống lầu đi, đồ ăn sáng mẹ dọn sẵn trên bàn rồi đừng để bà phải đợi lâu” mẹ của hắn thấy hắn
còn đang ngồi trên giường liền gắt.
Vương Minh bắt đầu nhấc thân
mình bước vào phòng tắm bắt đầu vệ sinh cá nhân cùng tắm rửa, bộ đồ của
hắn đã được mẹ hắn chuẩn bị gọn gàng treo lên cái giá ở góc phòng.
Sau khi sửa soạn xong hắn xách cái túi to đùng đã được mẹ hắn nhét vào đủ
loại áo quần cùng đồ đạc lỉnh kỉnh chật ních xuống lầu.
Bên dưới mẹ cùng bà của hắn đã ngồi sẵn ở trên bàn ăn đợi hắn xuống.
“Nhanh lên không trễ bây giờ con” bà của hắn cười hiền lành nhìn Vương Minh nói.
“Mời bà mời mẹ ăn cơm” Vương Minh ngồi xuống bàn sau khi mời cơm theo thủ tục liền bắt đầu ăn.
Vương Minh vừa được kiểm trắc là có tư chất Ngự Thú Sư vì thế hôm nay hắn ta
sẽ tập trung cùng những người khác để lên đường gia nhập Vạn Thú Tông.
Vội vàng ăn xong bữa sáng hắn ta chào tạm biệt gia đình của mình trước khi
rời khỏi nhà, mẹ của hắn chỉ dặn dò phải giữ gìn sức khỏe khi nào rảnh
nhớ về thăm gia đình, còn bà của hắn chỉ đứng bên cạnh nhìn hắn hai mắt
rưng rưng.
Vương Minh phải hứa hẹn đủ thứ là sẽ cố gắng và khi nào có cơ hội sẽ về thăm nhà thì mãi sau đó mới có thể rời khỏi nhà.
Hắn ta đi trên đường hướng tới quảng trường trung tâm của thành thị, cảm
xúc trong hắn ngổn ngang phần lớn là háo hức về những điều sắp tới lại
đôi phần lo lắng bởi vì hơn chục năm nay hắn chỉ sống cùng với gia đình
thế mà sắp tới hắn lại chỉ có một mình.
— QUẢNG CÁO —
Khi Vương Minh tới quảng trường trung tâm nơi đây đã chật kín người, tiếng
nói cười vang lên ầm ĩ khắp cả quảng trường rộng lớn, hắn ta kiếm một
chỗ vắng người ngồi xuống đợi đến lúc khởi hành.
Hắn ta nhìn xung quanh hắn ta nhớ tòa thành của mình cũng chỉ có hơn chục người được
kiểm trắc ra có tư chất Ngự Thú Sư thế nhưng hiện nay trên quảng trường
lại toàn người là người, nào là gia đình rồi đến bạn bè của bọn họ đến
đưa tiễn.
Vương Minh đưa mắt nhìn một vòng không thấy có người
quen nào cả liền thu hồi ánh mắt, hắn ta trước giờ vẫn sống khép kín bạn bè không có bao nhiêu cả, mẹ của hắn còn bận đi làm nên hôm nay chỉ có
hắn một mình đến đây.
Một lát sau có một lão giả đầu đầy tóc
trắng dáng vẻ tiên phong đạo cốt, trên người hắn mặc một bộ đạo bào màu
lam có kí hiệu của Vạn Thú Tông, tuy trông có vẻ lớn tuổi nhưng khí thế
phát ra không tầm thường.
Đi bên cạnh hắn là thành chủ của Vũ
Định Thành nơi hắn đang sinh sống, ông ấy đang vừa nói vừa cười với ông
lão áo bào lam, đằng sau hai người thanh niên còn trẻ mặc áo bào màu
trắng tinh thần sáng láng.
Ngoài ra còn một đám binh lính đi xung quanh họ, khi tới quảng trường bọn họ nhanh chóng dọn dẹp quảng trường
để lộ ra một khoảng trống lớn bên trong quảng trường, bốn người kia đứng ở giữa khu vực trống đó.
“Ta là ngoại môn trưởng lão của Vạn Thú Tông các ngươi có thể gọi ta là Vương trưởng lão, bây giờ những người
ta đọc tên sau đây nghe thấy tên mình thì lên tiếng báo có rồi nhanh
chóng đứng trước mặt của ta” ông lão áo bào lam lớn giọng nói đồng thới
lôi từ trong túi áo ra một tờ giấy.
Vương trưởng lão nhanh chóng
đọc tên từng thiếu niên thiếu nữ một lần lượt chạy ra khỏi đám người đến đứng tại khu vực trung tâm quảng trường, cuối cùng cũng đến lượt Vương
Minh.
Vương Minh ta tiến vào khu vực trung tâm đến gần phía đám
người, hắn bắt đầu đánh giá những người xung quanh, trong số người nhập
học lần này ngoài hắn ra còn có chín nam và hai nữ.
Vương Minh
chỉ biết một người nữ trong đó là con gái của thành chủ tên là Phong
Nguyệt Cầm, cô ấy nổi tiếng khắp Vũ Định Thành cùng khắp các khu vực lân cận vì vẻ đẹp cùng trí thông minh của mình.
Sau khi đánh người
tập trung đầy đủ Vương trưởng lão triệu hồi ra một con Lôi Minh Ưng lớn
toàn thân màu trắng, trên người có những hoa văn màu tím, sau khi đám
người đã lên hết trên người Lôi Minh Ưng, Vương trưởng lão ra lệnh một
tiếng Lôi Minh Ưng bắt đầu cất cánh.
Trên lưng Lôi Minh Ưng đám
người nói cười vui vẻ hai thanh niên mặc áo bào trắng đang cười đùa nói
chuyện cùng hai cô gái, bên cạnh họ đám thanh niên bu xung quanh lâu lâu lại chêm thêm vài câu bông đùa.
Vương Minh liếc mắt nhìn đám
người sau đó kiếm mộc góc khác trên lưng Lôi Minh Ưng ngồi xuống, lần
đầu tiên xa nhà cảm xúc hưng phấn ban đầu đang dần biến mất nhìn khung
cảnh xa lạ hắn ta bắt đầu cảm thấy nhớ nhà, lần đầu tiên trong đời hắn
rời xa gia đình đến vậy.
Lôi Minh Ưng bắt đầu tăng dần độ cao
Vương Minh cũng không thể tiếp tục ngắm cảnh vì thế hắn ta bắt đầu ngồi
xếp bằng tiến vào trạng thái tu luyện, hắn ta bắt đầu cảm thấy bình cảnh bị buông lỏng trong vòng mấy ngày tới hẳn là hắn có thể lên cấp 1 trung kỳ. — QUẢNG CÁO —
Việc tách rời khỏi đám đông của Vương Minh nhanh chóng thu hút sự chú ý của
đám người, bọn họ vừa đánh mắt nhìn về phía hắn vừa thì thầm với nhau
điều gì đó, một lát sau có một thanh niên từ trong đám người tiến về
phía hắn.
Cảm nhận được có người tiến lại gần mình Vương Minh
nhanh chóng thu hồi công pháp, đến lúc ngẩng đầu lên thì thấy có một
thanh niên mập mập đang đứng trước mặt mình, thấy Vương Minh mở mắt
thanh niên kia liền lên tiếng.
“Tiểu tử ngươi tên là gì vì sao
lại ngồi đây một mình, ngươi coi thường bọn ta phải không” thanh niên
mập mạp giọng đầy ý tứ trách móc nhìn chằm chằm Vương Minh nói.
“Xin lỗi ta không có hứng thú” Vương Minh nhìn tên mập đứng trước mặt bình tĩnh nói, sau đó lại nhắm mắt tiếp tục tĩnh tọa.
Thấy Vương Minh ngó lơ mình thanh niên mập mạp tức giận giơ nắm đấm đánh về
phía Vương Minh, cảm giác được có người muốn tấn công mình Vương Minh
nhanh chóng mở mắt ngửa người ra đằng sau tránh né đòn tấn công của đối
phương.
Sau đó hắn ta xoay người chống tay xuống người Lôi Minh
Điểu còn chân thì duỗi dài ra đá vè phía mắt cá chân của thanh niên mập
khiến hắn mất đà lao thẳng về phía trước.
Thanh niên mập không
khống chế được cơ thể của bản thân lao thẳng người về phía trước, Vương
Minh lại ngồi ở một góc trên người của Lôi Minh Điểu nên hắn lao thẳng
khỏi người Lôi Minh Điểu.
Thanh niên mập khuôn mặt tái xanh không còn một hột máu nhìn bản thân đang lao thẳng khỏi người Lôi Minh Điểu,
từ độ cao này rơi xuống chắc chắn hắn sẽ tan xác, còn đám thanh niên bên này không ngờ sự việc lại diễn ra đến mức này, bọn họ hoảng hốt nhìn
thanh niên mập chuẩn bị lao thẳng xuống dưới.
Thanh niên mập sợ
hãi nhắm chặt hai mắt thế nhưng bỗng nhiên hắn cảm giác được có người
túm lấy chân của mình thế nhưng hắn ta lại quá mập nên cái kéo kia chỉ
khiến hắn đập người vào thân Lôi Minh Điểu sau đó kéo cả hai người
xuống.
Hai người đang trượt xuống khỏi thân của Lôi Minh Điểu thì Vương Minh nhanh chóng túm chặt lấy một sợi lông vũ của Lôi Minh Điểu
thế nhưng nó lại không giữ hai người được bao lâu thì bị hai người bọn
hắn giựt đứt.
Thế nhưng ít nhất nó cũng trì hoãn một chút thời
gian khiến cho nhóm người bên kia hoàn hồn trở lại, hai thanh niên áo
trắng nhanh chóng lao tới, một người gọi ra một con Thanh Phong Ưng,
người còn lại gọi ra một con Bách Niên Đằng.
Con Bách Niên Đằng
vừa được triệu hồi ra liền vươn thẳng dây leo về phía Vương Minh và chụp được vào chân của thanh niên mập thế nhưng pha kéo giật về của nó lại
làm Vương Minh tuột tay rơi thẳng khỏi người của Lôi Minh Điểu.
Vương Minh đứng tim nhìn bản thân đang dần rơi khỏi người Lôi Minh Điểu, tất
cả suy nghĩ của hắn dừng lại một nhịp, huyết mạch toàn thân như ngừng
chuyển động.
— QUẢNG CÁO —
Bỗng nhiên hắn thấy một người mặc áo trắng cưỡi trên Thanh Phong Ưng bay về
phía mình, như bắt được cọng cỏ cứu mạng hắn ta nhanh chóng bình tĩnh
lại, tiếp theo đó hắn duỗi toàn bộ cơ thể ra giang hai tay hai chân rơi
tự do giữa bầu trời.
Vương Minh không hiểu tại sao mình lại làm
vậy thế nhưng đột nhiên một ý nghĩ lóe lên khiến hắn biết rằng làm vậy
sẽ khiến mình rơi chậm hơn.
Quả nhiên nhờ làm thế còn Thanh Phong Ưng nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Vương Minh, khi đến một khoảng cách đủ gần hắn liền cảm nhận không khí xung quanh cơ thể thay đổi, có
một luồng không khí lạ thổi bên dưới cơ thể hắn dần dần nâng hắn lên làm cho tốc độ rơi của hắn chậm lại.
Sau đó con Thanh Phong Ưng
nhanh chóng hạ độ cao thấp hơn người Vương Minh đón Vương Minh rơi thẳng xuống lưng nó, Vương Minh chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy mình đã nằm trên người Thanh Phong Ưng, thanh niên áo trắng bên cạnh thở một hơi nhẹ nhõm sau đó gương mắt tức giận nhìn Vương Minh.
Cho dù
không phải lỗi của bản thân nhưng Vương Minh biết hắn vừa gây ra phiền
phức thế nên liền ngậm miệng không nói lời nào, thanh niên áo trắng điều khiển Thanh Phong Ưng nhanh chóng đưa hai người trở lại trên lưng của
Lôi Minh Điểu.
Khi trở về bọn hắn nhìn thấy Vương trưởng lão mặt
lạnh tanh bên cạnh hắn đám thiếu niên thiếu nữ cúi đầu có vẻ như bọn họ
vừa bị hắn nạt cho một trận.
Đến khi Vương Minh trở lại trên lưng Lôi Minh Điểu hắn cũng chỉ nhận được một cái nhìn sắc lẹm cùng một câu nói.
“Các ngươi còn chưa nhập tông đã bắt đầu gây chuyện rồi, lần sau còn xảy ra
việc như vậy nữa thì ta sẽ để ngươi rơi chết chứ không cần Trác Phong
cứu ngươi nữa” sau đó Vương trưởng lão phất tay bỏ đi.
Đám người
cũng không còn tâm trí vui đùa nữa liền nhanh chóng giải tán, Vương Minh đến trước mặt thanh niên vừa cứu mình lúc nãy chắp tay cảm ơn.
“Tiểu đệ cảm ơn sư huynh đã cứu mạng”
“Tân đệ tử càng ngày càng không biết tôn ti trật tự gì cả, lần sau ngươi tự cầu phúc đi” sau đó hắn liền bỏ đi.
Vương Minh đành ngượng ngùng quay về vị trí lúc nãy tiếp tục ngồi xuống tĩnh tọa.