Sáng hôm sau hắn qua đón Nguyệt Cầm rồi hai người đến địa điểm hẹn, một lát sau đã có một giọng nữ vang lên từ xa
“Tiểu Cầm sao hôm nay ngươi tới sớm thế.”
Từ đằng xa một cô gái tóc đỏ xuất hiện, Vương Minh chỉ cảm thấy trước mắt
hoa lên, bên cạnh đã có một cô gái mặc áo đỏ đã ôm chầm lấy Nguyệt Cầm.
Ngay sau đó có một thanh niên đẹp trai mặc áo tím, mái tóc màu ngân bạch, đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng màu bạc.
Thanh niên áo tím nhìn hai người Nguyệt Cầm một thoáng rồi liếc mắt sang nhìn Vương Minh, trong lúc hắn đánh giá Vương Minh, Vương Minh cũng đánh giá lại hắn.
Ngân Nguyệt nhảy ra khỏi lòng hắn nhìn chằm chằm thanh niên áo tím, nó cảm giác được sự nguy hiểm toát ra từ thanh niên áo tím.
Bỗng dưng nhận ra không khí có phần bất thường hai cô gái không còn ríu rít
với nhau nữa, Nguyệt Cầm tiến lại gần Vương Minh nắm lấy tay hắn, còn cô gái tóc đỏ cũng chạy lại túm lấy thanh niên áo tím.
“Ái chà
không ngờ Tiểu Cầm cũng kiếm được ý trung nhân rồi đấy, ngươi không ngại giới thiệu cho chúng ta về chàng trai tuấn tú này chứ.” Cô gái tóc đỏ
hướng ánh mắt trêu chọc sang nói với Nguyệt Cầm.
“Chào mọi người, tại hạ Vương Minh là bạn trai của Nguyệt Cầm.” Vương Minh trả lời.
“Bạn trai? Ý của ngươi là ý trung nhân hả.” Cô gái tóc đỏ hỏi lại.
“Ngươi có thể coi như vậy.” Vương Minh mới sực nhớ ra ở đây không phải Trái Đất liền nói.
“Chào ngươi, ta tên Xích Tử Thanh, đến từ Xích gia, còn đây là Lôi Minh Ngân
hoàng tử của Xích Lôi Đế Quốc.” Xích Tử Thanh cười duyên dáng nói.
Thanh niên tên Lôi Minh Ngân gật đầu một cái rồi đi sang một bên đứng, thấy
vậy Ngân Nguyệt trở nên uể oải biến trở lại trạng thái mini nhảy trở lại lòng của Vương Minh.
— QUẢNG CÁO —
Ngân Nguyệt bắt đầu quen với trạng thái mini, ở ngoài thế giới thực nó có
thể hấp thu được Tinh Thần Chi Lực cùng Thái Âm Chi Lực tốt hơn, với lại trạng thái đó nó cũng tiết kiệm năng lượng hơn.
“Ôi chao, con
Linh Thú của ngươi dễ thương vậy, cho ta ôm cái được không.” Hai mắt của Xích Tử Thanh như bắn ra hai vì sao, nàng vươn tay tính ôm lấy Ngân
Nguyệt.
Ngân Nguyệt đang nằm trong lòng Vương Minh bỗng mở hai
mắt ra cảnh giác nhìn làm Thanh Tiêu sợ hãi rụt tay lại, con sói này lúc nãy tỏa ra khí thế không kém gì một Đại Đấu Sư nếu nó đột nhiên tấn
công thì ở tầm gần như vậy một Ma Pháp Sư như nàng chỉ ăn quả đắng.
Nguyệt Cầm thấy vậy vội vàng vươn tay lại ôm lấy Ngân Nguyệt, nó cũng đã quen
với việc này nên mặc kể để Nguyệt Cầm ôm, sau đó hai nàng liền chạy sang chỗ khác chơi để mặc Vương Minh đứng đó.
Vương Minh cũng đành cười khổ, thế là hắn kiếm một góc ngồi xuống tu luyện.
Một lát sau có thêm một thanh niên mặc áo màu trắng bạc, tay cầm một cây
quyền trượng màu vàng đi tới, đằng sau đi theo một thanh niên mặc áo
giáp màu bạc, Vương Minh nhận ra đó là thanh niên hôm qua tới trước
phòng hắn đe dọa hắn không được gặp Nguyệt Cầm.
Vương Minh bắt
đầu đánh giá “tình địch” của mình, hắn ta rất đẹp trai, mái tóc màu
vàng, đôi mắt sáng, tay cầm quyền trượng đại diện cho thân phận của hắn
là một Ma Pháp Sư.
Cảm giác được có người nhìn mình, thanh niên
tóc vàng nhìn sang Vương Minh, thanh niên bên cạnh dường như nhận ra
Vương Minh liền thì thầm cái gì đó vào tai thanh niên tóc vàng.
Thanh niên tóc vàng mỉm cười tiến lại gần Vương Minh nói
“Chào ngươi, ngươi là Vương Minh phải không, ta tên Quang Thanh Tiêu, là
Quang Minh Đế Quốc hoàng tử, ngày hôm qua Thanh Ngân có phần xúc động
nên có lời không phải mong ngươi bỏ qua cho.” Thanh niên tóc vàng nói
với Vương Minh tỏ vẻ chân thành.
Vương Minh đánh giá Quang Thanh
Tiêu, hắn ta có vẻ là người không đơn giản, hai chủ tớ một người hát mặt xanh một người hát mặt đỏ đang thử thăm dò hắn.
Trong lúc Vương Minh trầm ngân những người khác bắt đầu tiến tới.
“Quang Thanh Tiêu ngươi tới trễ, có biết chúng ta đợi ngươi bao lâu rồi
không.” Từ đằng xa đã nghe thấy giọng Xích Tử Thanh vọng tới.
— QUẢNG CÁO —
“Không phải ta đến trễ, là mọi người đến sớm thì có.” Quang Thanh Tiêu vẫn mỉm cười lễ độ nói.
“Được rồi không ồn ào nữa, chúng ta phải xuất phát cho kịp tiến độ.” Lôi Minh Ngân bên cạnh nói chen vào.
Lúc này Nguyệt Cầm tay ôm Ngân Nguyệt tiến đến đứng cạnh Vương Minh, Ngân Nguyệt nhanh chóng nhảy vào lòng Vương Minh.
Quang Thanh Tiêu nhìn bộ dáng thân mật của hai người Vương Minh nụ cười trên mặt vụt tắt, thế nhưng hắn vẫn tỏ ra bình thường.
Mọi người nhanh chóng lên đường, tổ hợp 3 đấu khí sư, 3 ma pháp sư, xem như một đội hình tiêu chuẩn, bọn họ nhanh chóng tiến về Thương Long Sâm
Lâm.
Thương Long Sâm Lâm nằm ở phía Tây Bắc Quang Minh Đế Quốc,
cách Quang Minh Đế Quốc một ngày đi đường, nhóm người Vương Minh nhanh
chóng lên đường, mục tiêu là đến Thương Long Trấn ở ngoài rìa Trương
Long Sâm Lâm trước trời tối.
Trên đường đi bọn họ vẫn tách thành
ba cặp nhỏ tao thành hình tam giác chiếu ứng lẫn nhau, một Đấu Khí Sư
bảo vệ một Ma Pháp Sư, nhóm Lôi Tiêu cùng Xích Tử Thanh đi đầu, nhóm
Quang Thanh Tiêu bảo vệ cánh trái, hai người Vương Minh bảo vệ cánh
phải.
“Ngươi thấy Vương Minh là người thế nào” trên đường đi Xích Tử Thanh nói nhỏ với Lôi Tiêu.
“Ta thấy hắn ta cũng bình thường không có gì nổi bật, tu vi vào khoảng Đại
Đấu Sư hậu kỳ, khí huyết bàng bạc chứng tỏ thân thể không tệ, thế nhưng
cây thương hắn đeo cũng chỉ là loại Bách Luyện Tinh Cương bình thường,
trên người chỉ toát ra khí thế nhàn nhạt chứng tỏ hắn luyện thương chưa
được nửa năm, thế nhưng con sói bên người hắn không đơn giản” Lôi Tiêu
bình tĩnh nói
“Thế nhưng đó cũng chỉ là đánh giá bề ngoài, ngoài
ra hắn ta có gì đặc biệt hay có át chủ bài gì đó không thì không biết
được” Lôi Tiêu bổ sung.
“Nguyệt Cầm chú ý đến hắn chứng tỏ hắn
không phải là người đơn giản, không chỉ vậy thế lực sau lưng hắn cũng
không rõ, chỉ biết hắn được Thanh Lão dẫn vào học viện, chúng ta phải
chú ý hắn nhiều hơn” Xích Tử Thanh nói.
Nếu Vương Minh nghe được
những lời từ này chắc cũng hết hồn, chỉ nhìn sơ qua hắn ta đã đánh giá
được nhiều như vậy, nếu Vương Minh không vận dụng Thiên Nhãn cũng không
thể có cái nhìn sắc bén như hắn.
Bên này hai người Quang Thanh Tiêu cũng đang trao đổi với nhau.
— QUẢNG CÁO —
“Hoàng tử chẳng lẽ người cứ để yên cho bọn họ âu yếm nhau vậy sao” Thanh Ngân hỏi
“Lần này ngươi quá vội vàng, ta theo đuổi Phong Nguyệt Cầm chỉ là một phép
thử, Phong gia cầm quyền Phong Bạo Đế Quốc bao nhiêu năm nay nội tình
không đơn giản, cho dù ngàn năm trước nguyên khí đại thương thế nhưng
lần này lại rục rịch muốn ngóc đầu trở lại, đại ca muốn ta theo đuổi
Nguyệt Cầm để xem thái độ cùng thực lực Phong gia hiện tại thế nào.”
Quang Thanh Tiêu nói
“Nếu vậy Vương Minh cản trở kế hoạch của
chúng ta, chúng ta phải diệt trừ hắn chứ.” Thanh Ngân một bên nói, một
bên liếc mắt nhìn về phía Vương Minh.
“Việc đó không vội, trước
khi chúng ta chưa biết được thân thế cùng thực lực của hắn thì tốt nhất
phải án binh bất động, nếu thân thế hắn không đơn giản thì chúng ta phải tính đến kế hoạch khác, chẳng qua cũng không loại trừ hắn chỉ là tấm
bình phong mà Nguyệt Cầm đưa ra để từ chối ta, nếu thật là vậy ta sẽ cho hắn chết không có chỗ chôn” Quang Thanh Tiêu nói ra việc giết người
nhưng mặt vẫn không đổi sắc, Thanh Ngân nghe đến thế im lặng gật đầu.
Còn bên Vương Minh, bên cạnh việc di chuyển Nguyệt Cầm còn thông tri cho
Vương Minh về thân thế của những người còn lại, Xích Tử Thanh thuộc Xích gia, cũng như Phong gia, Xích gia từng là hoàng tộc thống trị Liệt Hỏa
Đế Quốc, không biết sau trường hạo kiếp ngàn năm trước vũ lực của Xích
gia còn bao nhiêu, theo tình hình trước mắt Xích gia đang cố gắng lôi
kéo Lôi gia.
Lôi Minh Ngân thuộc Lôi gia, là hoàng tộc thống trị
Xích Lôi Đế Quốc, nghe nói là một trong những ứng cử viên cho vị trí
thái tử, không biết hai bên thỏa thuận với nhau những gì.
Quang
Thanh Tiêu là hoàng tử của Quang Minh Đế Quốc, tuy nhiên Quang Minh Đế
Quốc đã lập đại ca của hắn là Quang Thanh Hoàng làm thái tử vậy nên hắn
ta kiếp này vô vọng với hoàng vị trừ khi đại ca hắn xảy ra vấn đề.
Vương Minh một bên nghe Nguyệt Cầm tường thuật một bên trầm ngâm, những gì
được thể hiện ra chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, Phong Bạo Đế Quốc
cùng Liệt Hỏa Đế Quốc diệt vong thế nhưng hoàng tộc hai đế quốc vẫn còn
và sau ngàn năm bọn họ lại bắt đầu nuôi tham vọng xây dựng lại vương
triều của mình.
Thiên Thủy, Xích Lôi cùng Quang Minh Đế Quốc sau
ngàn năm phát triển bắt đầu thối rữa mục nát, nếu không phải Hắc Ám Đế
Quốc như một con dao kề bên cổ không biết bọn họ lúc nào sẽ lao vào cắn
xé lẫn nhau.
Thậm chí Xích Tử Thanh cùng Lôi Minh Ngân trông có
vẻ là một đôi thế nhưng không biết bên trong có bao nhiêu phần là tình
cảm, bao nhiêu phần là lợi dụng.
Vương Minh cảm thấy thật đau
đầu, hắn không thích những chuyện tranh đấu quyền lực này chút nào, thế
nhưng bây giờ vì Nguyệt Cầm hắn phải biết những điều này nếu không có
ngày bị gặm đến mảnh xương không thừa.
Nhóm người bọn họ thuận
lợi đến Thương Long Trấn như dự định, bọn họ kiếm một khách sạn ở đó
thuê phòng ở lại một đêm, dự tính sáng hôm sau sẽ chuẩn bị một ít lều
bạt cùng thức ăn sau đó tiến vào Thương Long Sơn Mạch.