"Ngài biết về thương pháp sao" Vương Minh ngạc nhiên nhìn Hắc Sát hỏi.
"Thương không phù hợp với hổ tộc lắm vì thế ta cũng chỉ biết chút da lông mà
thôi, nếu nói về việc sử dụng thương xuất thần nhập hóa nhất phải kể đến long tộc, con đường tu luyện vô bờ bến thế nhưng vạn pháp quy tông tất
cả đều có những điểm tương đồng với nhau."
Vậy
Đầu tiên là
chuyện chiêu thức giống như ngươi hiện giờ vậy, thế nhưng luyện đi luyện mãi cũng chỉ là một cái vỏ rỗng cho đến khi ngươi có thể ngộ ra được ý.
Ý ở đây tức là ý cảnh hoặc cũng có thể hiểu là ý niệm, có nghĩa là đưa
được tâm tư, lĩnh ngộ thậm chí thuộc tính công pháp của cá nhân vào
trong chiêu thức khiến cho chiêu thức có hồn chứ không vô hồn như lúc
ban đầu.
Ý có rất nhiều loại ý tùy thuộc vào người lĩnh ngộ và đưa vào sử dụng như thế nào thậm chí là tổ hợp ý cảnh để ra đời những ý
cảnh mới hơn chỉ thuộc về chính người đó giống như ta lĩnh ngộ được Phủ ý cùng Sơn chi ý cảnh vậy, ta đặt tên cho nó là Vạn Sơn Ý Cảnh."
Nói rồi Hắc Sát bắt đầu lôi đôi song phủ của mình ra, đối phương làm một
động tác giờ rìu và hạ rìu nhẹ nhàng như không thế nhưng trong mắt hắn
lại như Thập Vạn Đại Sơn áp lên trên người mình khiến hắn không cách nào động đậy được.
Chỉ khi Hắc Sát thu hồi khí thế của mình thì Vương Minh mới thở hắt ra mồ hôi vã ra như tắm, lần đầu tiên hắn cảm nhận
được bản thân mình nhỏ bé và bất lực đến như vậy.
"Ta còn đang
nghiên cứu đưa sát khí vào trong đó nhưng vẫn không cách nào thành công
được, đối với Hổ tộc chúng ta thì sát ý chính là món vũ khí lợi hại nhất chứ không phải những thứ râu ria này.
Quay lại với vấn đề chính
thì sau khi ngộ được ý thì việc tiếp theo là ngộ đến thế, thế trong cách hiểu của ta đó là một loại khí thế do bản thân tạo thành để áp chế đối
phương, nếu bị thế áp chế thì sức mạnh mười phần chỉ còn lại bảy tám,
thậm chí không phát huy ra được một nửa năng lực bình thường.
Tiếp đến là vực thế nhưng cảnh giới này chính bản thân ta còn chưa đạt đến
nên không cách nào chỉ cho ngươi được, chỉ là theo nghiên cứu điển tịch
thì cảnh giới này có liên quan đến quy tắc thiên địa, mà nó là lĩnh vực
mà những lão tổ Đại Thừa Kỳ hay bây giờ gọi là đại năng giả cấp 8 mới
bắt đầu nghiên cứu đến.
Nghe nói sau vực còn một cấp độ nữa thế
nhưng ta vẫn chưa biết được nó là gì nữa, dù sao thì cảnh giới đó cũng
quá xa vời mực tiêu trước mắt của ta là luyện cho đến lúc Phủ Ý đại
thành đã.
Còn ngươi thì con đường tu luyện còn xa lắm, trước mắt phải tu luyện cho ra thương ý đã rồi tính tiếp."
Nói xong Hắc Sát bắt đầu im lặng nhìn Vương Minh, thấy vậy hắn mới nêu ra thắc mắc của mình.
"Ngài nói nhiều thứ như vậy nhưng ta vẫn không biết tu luyện Thương Ý như thế nào cả, phải có cách nào chứ đúng không"
"Không có đường tắt để đến thành công, để luyện thành Thương Ý không có cách
nào khác ngoài cách mài dũa thêm thương thuật của bản thân mình rõ chưa, chỉ là ngươi cần phải chú ý không phải là Thương Kỹ là chiêu thức mà
thứ ngươi cần phải tìm hiểu ở đây là đối với ngươi Thương là gì, vậy
thôi.
Nếu ngươi có thể trả lời được câu hỏi đó thì chúc mừng ngươi đã chạm đến cánh cửa của Ý cảnh rồi đấy."
Hắc Sát kết thúc màn diễn thuyết của mình bằng việc vứt Vương Minh ở lại
một mình để đi vào nhà bếp kiếm thứ gì đó lót dạ, vốn trước đây hắn cũng không quá tham luyến những thứ này thế nhưng từ khi về ở cùng với Thanh Tâm thì bị những món ăn của nàng làm cho nghiện.
Lúc trở ra vẫn
thấy Vương Minh đứng đơ người giữa sân huấn luyện, có vẻ như đang suy
nghĩ về những gì hắn nói vữa nãy nên Hắc Sát cũng mặc kệ mà ngồi một bên vừa uống trà vừa ăn nhẹ.
Đã lâu rồi hắn không thư thái như hiện
giờ, cả cuộc đời hắn chỉ biết đến chiến đấu và chiến đấu, cho dù hắn
không phải là một người hiếu sát thế nhưng việc phải rút lui khỏi khu
vực tiền tuyến chỉ vì bệnh cũ tái phát đối với hắn là một nỗi nhục to
lớn.
Hắn sẽ không bao giờ quên được cái cảm giác đứng trên bờ vực
sinh tử khi mà ranh giới giữa sự sống và cái chết khiến cho máu trong
người hắn sôi lên sùng sục. Hắn chưa bao giờ sợ chết và sẽ không bao giờ sợ chết, hắn chỉ sợ cuộc đời mình sẽ kết thúc đằng sau những tấm cửa
đóng chặt chứ không phải trên sa trường.
Không sao cả tất cả nỗi
lo của hắn đã dần biến mất khi thấy cơ thể của mình vẫn đang khỏe hơn
từng ngày, cái ngày mà hắn khỏi hoàn toàn cũng chính là lúc cái tên Hắc
Sát sẽ lại một lần nữa trở thành ma chú ám ảnh đám lính đánh thuê của ma chủ một lần nữa.
Đang vẩn vơ suy nghĩ về quá khứ và tương lai của bản thân bỗng nhiên bên tai hắn phát ra một tràng chuỗi ong ong điếc
tai, nhìn qua bên ấy đã thấy Vương Minh bắt đầu múa thương, quanh thân
hắn phát ra khí tràng như muốn quét tan hết thảy mọi thứ trước mặt của
mình.
Đợi Vương Minh thu hồi diễn luyện thì thấy Hắc Sát ở một bên đang trợn mắt nhìn hắn tu luyện nãy giờ, thấy hắn dừng việc tu luyện
lại mới bắt đầu hỏi: "Làm sao mà ngươi làm được"
"Ngươi không biết sao ta là thiên tài" Vương Minh chớp mắt vô tội trả lời Hắc Sát.
Câu trả lời cùng khuôn mặt như muốn ăn đòn của Vương Minh khiến hắn cảm
thấy khó chịu, nếu không phải mình còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của đối
phương chắc là hắn đã nhảy bổ vào đấm cho một trận rồi.
Vương Minh thì cười thầm trong bụng, vốn không biết phải bắt đầu từ đâu thì đột
nhiên nghe Hắc lão đầu nhắc đến long tộc, thế là trong lúc hứng lên hắn
vừa vận chuyển Thương Long Kinh vừa diễn luyện thương pháp thì thấy mọi
thứ thông thuận một cách khó tả.
Cuối cùng trong lúc vô tình hắn
cảm nhận được mình cùng Xích Long Thương xuất hiện một mối liên hệ vô
hình nào đó rồi từ đó bộc phát ra thương ý, trong giây phút đó hắn dường như cảm nhận được tâm tình của Xích Long Thương, nó như đang muốn nói
cho hắn điều gì đó.
Thế nhưng hắn cảm thấy thương ý của bản thân
vẫn có đôi chỗ khiếm khuyết khi mà lực lượng thì có dư nhưng mà còn
thiếu tốc độ là sự linh hoạt, không chỉ vậy chiêu thức của hắn vẫn còn
đơn điệu thiếu sự biến ảo, nếu chỉ đụng độ những đối thủ bình thường như trước kia thì không sao cả nhưng nếu gặp cao thủ thì sẽ gặp thiệt thòi
lớn.
Vậy là cuộc sống của hắn lại bắt đầu một chu kì mới, mỗi sáng sớm sau khi hướng dẫn đám linh thú công việc tập luyện trong ngày thì
hắn cũng bắt đầu bắt tay vào tu luyện thương ý, hắn muốn bù đắp những
chỗ thiếu sót về thương pháp của mình.
Chỉ là hắn chưa từng tu
luyện thương kỹ nào trước đây mà chỉ học tập thương pháp cơ bản, thế
nhưng Hắc Sát nói với hắn rằng nếu muốn đi được xa hơn thì phải nắm vững trụ cột.
Thay vì theo đuổi những võ kỹ màu mè mà kém hiệu quả thì cứ mài dũa cơ bản sau đó tùy cơ ứng biến trong chiến đấu là được. Vương Minh cũng đồng ý với quan điểm của Hắc Sát nên tiếp tục mài luyện
thương pháp cơ sở.
Cùng với đó là chỉnh sửa lại Thương Long Kinh
để khiến nó phù hợp với bản thân hơn, đây là quá trình cần thời gian rất dài nên hắn cũng không vội, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên là được.
Đám linh thú của hắn cũng dần dần trở nên thân thiết với nhau hơn, sau khi
hoàn thành việc tu luyện theo yêu cầu của Vương Minh lại bắt đầu bày trò quậy phá còn kéo theo cả đám linh thú của Thanh Tâm khiến mọi thứ xung
quanh gà bay chó chạy.
Đặc biệt là sự xuất hiện của chúa tò mò
Bạch Vân, không có một ngõ ngách nào của Tinh Thần Phong không bị nó lật tung lên, cùng với tinh thần lực của Ngân Nguyệt và khả năng ẩn thân
siêu cường của Thiên Ma nên mọi khu vực của Tinh Thần Phong đều có dấu
chân của bọn hắn.
Mọi việc chỉ vỡ lỡ cho đến khi đám nhóc này dám
đánh chủ ý đến Tinh Thần Điện và bị Liên điện chủ bắt tại trận, sau lần
đó đám khổ chủ đến tận nơi đòi bồi thường khiến Vương Minh phải bỏ ra
một cái giá lớn bồi thường mọi việc mới yên tĩnh trở lại.
Thế
nhưng cũng từ đó mọi người tránh đám linh thú của hắn như tránh ôn dịch, theo Vương Minh nghĩ thì mọi tội lỗi đều bắt nguồn từ con Tầm Bảo Miêu
của Kim Thiền Tử, đám linh thú của hắn đặc biệt là Bạch Vân bị con mèo
chết tiệt kia tha hóa nên mới thành cơ sự như thế này.
Kim Thiền
Tử cũng chỉ cười trừ nói rằng đây là do hắn quản lý linh thú không
nghiêm đừng có mà đổ lỗi cho linh thú của hắn, hai bên cãi nhau một hồi
cuối cùng đối phương phải mang một vò rượu ngon qua tạ lỗi mọi chuyện
mới im xuống.
Ai bảo hắn cần nhờ đến Vương Minh để chế tạo mấy món trang bị đặc biệt cho linh thú của hắn chứ, dạo gần đây mọi người rỉ
tai nhau nói hắn được Trương điện chủ nhận làm đệ tử vì thế năng lực rèn trang bị mới đột nhiên tăng mạnh.
Hắn thì không thể đi rêu rao
với mọi người là bởi vì mình là thiên tài nên mới tiến bộ vượt bậc như
vậy được nếu không muốn bị chết chìm trong đống nước bọt.
Tay nghề luyện khí của Vương Minh rất cao đã ngang ngửa với những những luyện
khí sư có tiếng trong Vạn Thú Tông, phương pháp luyện khí của hắn rất
đặc biệt do đích thân Thiên Âm truyền thụ, theo lời nàng bảo thì đây là
phương pháp luyện khí thượng cổ được tổ tiên của nàng truyền lại và đúc
rút qua rất nhiều năm vì thế ở khắp Tiên Giới cũng là độc nhất vô nhị.
Ban đầu Vương Minh chỉ tưởng là nàng nói đùa cho đến khi hắn bắt đầu tiếp
xúc nhiều hơn với luyện khí thuật mới nhận ra được sự khủng bố trong các phương pháp luyện khí được nàng dạy cho.
Cũng nhờ có vậy mà những món linh khí hắn tạo ra đều là tinh phẩm và được mọi người trong Vạn
Thú Tông săn đón, nhất là thời điểm Tông Môn Đại Chiến đang đến gần.
Thế nhưng Vương Minh đương nhiên sẽ không chế tạo trang bị tràn lan cho đối thủ của mình rồi vì thế hắn chỉ bán ra những mặt hàng bình thường còn
tinh phẩm sẽ giữ lại, hắn cũng chỉ nhận lời làm mấy món linh khí cho
linh thú của nhưng người mà hắn có quen biết mà thôi.
Hắn muốn đợi Tông Môn Đại Chiến kết thúc mới bắt đầu luyện khí trở lại, còn bây giờ
tất cả tâm trí hắn phải dồn cho trận chiến sắp tới, và bọn hắn cũng
không phải đợi lâu nữa đâu.