Hơn mười phút sau, bốn người mới được ngồi xe điện trở về, lúc ngồi trên xe Thiệu Huy than thở:
“Bình thường thiếu tá Lăng Hồng Quân đâu có nói nhiều như vậy....”
Ưng không trả lời mà chăm chú kiểm tra súng nhắm, đồng thời cẩn thận lau
chùi một viên cao từ đạn. Hắc Thiết đang lắp ráp các bộ phận của súng,
cười ha ha nói:
“Lăng đội trưởng là người như thế đó, bình thường thì lãnh khốc có thể so với tên Ưng này, nhưng một khi chấp hành nhiệm
vụ thì luôn nói nhiều thế đấy….Được rồi được rồi, Ưng, cậu đừng trợn mắt nhìn tôi như thế, tôi biết cái đó gọi là cẩn thận, rất nhiều nhiệm vụ
trước kia cũng nhờ sự cẩn thận của hắn mà chúng ta có thể sống sót, tôi
hiểu rõ mà, chỉ là cảm thấy Lăng đội trưởng hơi giống mấy bà già thôi,
ha ha ha….”
Thái Bạch nghe vậy mỉm cười, nói:
“Thiệu Huy, cậu mới gia nhập nên chưa quen tính cách của Lăng đội trưởng, anh ấy là một người vô cùng cẩn thận, tuyệt không chấp nhận bất kỳ thành viên nào trong đội vì sơ suất của bản thân mình mà hi sinh, sau này cậu sẽ từ từ quen thôi, anh ta là một người tốt.”
Trong lúc mọi người đang
nói chuyện thì trên đài cao, hai mươi binh lính tinh nhuệ và tám nhà
khoa học đã sớm chờ sẵn ở đó. Phía sau họ là một tàu con thoi có hình
dạng giống hệt như các tàu con thoi thông thường, chỉ là hơi lớn hơn một chút và nhìn có vẻ tinh tế hơn.
Bốn người không nói thêm gì nữa, bắt đầu kiểm tra trang bị mang theo, từ vũ khí của Ưng và Hắc Thiết đến túi y tế của Thái Bạch hay laptop và các thiết bị của Thiệu Huy. Sau
khi kiểm tra kĩ lưỡng mấy lần mới dẫn hai mươi binh lính và tám khoa học gia đang đỏ hồng mặt mũi vì hưng phấn bước vào trong tàu con thoi, chờ
đến lúc khởi hành.
“Chú ý, cửa khoang thứ nhất sắp mở, các nhân
viên xung quanh mau chóng rời khỏi, ba mươi giây sau sẽ bắt đầu mở cửa
khoang, tiến hành điều chỉnh cân bằng áp lực …”
“Bệ phóng thứ
nhất di chuyển đến vị trí phóng, nhắm về hướng quỹ đạo, bắt đầu tính
toán tỷ lệ tiếp cận…Tỷ lệ tiếp cận đạt mức 100%, bắt đầu quá trình nạp
điện và khởi động bệ phóng, dự tính hoàn thành sau ba mươi giây…”
“Bắt đầu đếm ngược, ba mươi giây, hai mươi chín, hai mươi tám…” — QUẢNG CÁO —
Lúc này trên phi thuyền Tiên Phong, mười hai vạn người đang nhìn không chớp mắt về vị trí của tàu con thoi, tất cả mọi người đều biết trong đó
chính là tiểu đội đầu tiên đổ bộ thăm dò hành tinh xa lạ, một hành tinh
cách Trái Đất không biết bao nhiêu năm ánh sáng, một hành tinh có tầng
khí quyển!
Họ bắt đầu cầu nguyện theo tín ngưỡng riêng biệt hoặc
theo tín niệm của từng người, hi vọng tàu con thoi vận hành suôn sẻ, hi
vọng hành tinh có tầng khí quyển này có thể đổ bộ, hi vọng nơi này có
thể trở thành nơi tránh nạn, hi vọng…
Rất nhiều hi vọng, hi vọng
của mười hai vạn người đều tập trung trên chiếc tàu con thoi nhỏ bé này, đội ngũ hơn ba mươi người mang trên vai hi vọng của cả phi thuyền.
Rốt cuộc, ba mươi giây đếm ngược kết thúc, trên bệ phóng tỏa ra vô số tia
lửa điện, tàu con dùng tốc độ cực nhanh bay ra khỏi phi thuyền Tiên
Phong, tiếp cận với quỹ đạo của hành tinh, máy tính chủ trên phi thuyền
Tiên Phong đã sớm tính toán góc độ xuyên qua tầng khí quyển nên quá
trình thâm nhập không hề xảy ra vấn đề gì, do ma sát với không khí nên
nhiệt độ trên bề mặt tàu con thoi nhanh chóng tăng lên, lớp vỏ bên ngoài biến thành màu đỏ hồng.
Trái tim của mọi người trên phi thuyền
gần như đã ngừng đập, nhưng cũng may, tàu con thoi sau khi xuyên qua
tầng khí quyển cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Ưng bắt đầu
điều khiển, khởi động hệ thống phản trọng lực, tàu con thoi đang rơi
xuống với tốc độ cực nhanh bắt đầu chậm dần, từ từ hạ xuống mặt đất.
“Thành công rồi!”
Một trăm hai mươi nghìn người trong phi thuyền thông qua thiết bị quan sát
thấy được trạng thái hiện giờ của tàu con thoi, biết được thời khắc nguy hiểm nhất đã qua, trước mắt hệ thống phản trọng lực đã khởi động nên
không sợ xảy ra nguy hiểm gì nữa. Họ nhiệt liệt hoan hô, thậm chí có
nhiều người còn ôm nhau mà khóc, trong lúc nhất thời trong phi thuyền
Tiên Phong tràn ngập không khí vui vẻ.
Lúc này bên trong tàu con
thoi, hai nhà khoa học đang sử dụng cánh tay máy trên tàu thu thập thành phần không khí, thông qua các thiết bị tiên tiến đưa mẫu không khí lấy
được vào một phòng thí nghiệm tạm thời cỡ nhỏ trên tàu. Họ vội vàng phân tích và thí nghiệm, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ hưng phấn cuồng nhiệt,
Thiệu Huy đang căng thẳng tính toán thời gian, chuẩn bị sẵn sàng phá
giải mật mã cũng nhìn hai nhà khoa học này.
Thành phần không khí
trên hành tinh này quyết định rất nhiều việc, thậm chí có thể nói nó
liên hệ tới tương lai sau này của loài người…
— QUẢNG CÁO —
“…Đã phân tích xong, cái này…không thể nào! Trong tầng khí quyển có tới 20% dưỡng khí….”
Lăng Hồng Quân đang ngồi trong phòng hội nghị, trước mặt hắn là toàn bộ các
nhà khoa học còn lại trên phi thuyền và những thành viên tiểu đội của
hắn. Thanh âm vừa rồi thông qua thiết bị truyền tin vang lên trong phòng hội nghị, thậm chí còn thông qua các thiết bị truyền thanh khác vang
lên khắp nơi trong phi thuyền. Tất cả mọi người nghe thấy đều sững sờ,
thậm chí cả Lăng Hồng Quân cũng thế, trong lúc nhất thời họ vẫn chưa
hiểu mình vừa nghe cái gì…
Dưỡng khí…là khí oxy à?
Trong
lòng mọi người vô cùng kích động, hi vọng được nghe thêm nhiều thông tin xác nhận nữa, bỗng nhiên trong đầu mấy chục nhân viên trong phi thuyền
đột ngột hiện lên một dự cảm xấu, họ và Lăng Hồng Quân vội vàng đứng dậy rống to.
“Không ổn! Đừng hạ xuống!”
Đáng tiếc là đã chậm, trên màn hình hiện rõ hình ảnh tàu con thoi đang từ từ hạ xuống bỗng
nhiên…dường như mất đi khả năng phản trọng lực, con tàu đột ngột rơi
thẳng xuống, dưới tác dụng của trọng lực tốc độ rơi càng ngày càng
nhanh…
Cách mấy ngàn mét phía dưới chính là mặt đất, một khi rơi xuống, cho dù bên dưới là sa mạc thì tàu con thoi chỉ có một kết quả…
Tàu hủy, người diệt!
Người đầu tiên phát hiện hệ thống phản trọng lực mất tác dụng chính là Ưng,
khi tàu con thoi còn cách mặt đất khoảng năm nghìn mét Ưng đã cảm nhận
được nguy hiểm, đó là một cảm giác vô cùng kỳ lạ khó mà giải thích được.
Hắn cố tình không để ý đến cảm giác đó vì nhiệm vụ lần này vốn đã rất nguy
hiểm, với tư cách là những người đầu tiên đổ bộ lên đất liền, bọn hắn
phải đối mặt với những mối nguy hiểm mà không ai có thể biết trước như:
lốc xoáy, sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trên hành tinh, tai
nạn về địa chất như sụt lún... thậm chí virus và các loại quái vật ngoài hành tinh mà chúng ta thường thấy trong tiểu thuyết, các bộ phim khoa
học viễn tưởng cũng có thể xuất hiện. Đây là một hành động dùng tính
mệnh mình đi đánh cược nên có nguy hiểm là chuyện bình thường, thế nên
Ưng không xem trọng cảm giác đó lắm. — QUẢNG CÁO —
Cảm giác nguy hiểm trở nên mãnh liệt nhất là khi hắn cảm nhận được tàu con
thoi đang ở độ cao năm nghìn mét bỗng nhiên rơi thẳng xuống, dưới tác
dụng của trọng lực trên hành tinh tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, thành
viên trên tàu người thì ngã trên sàn người thì bị ép vào hai bên vách,
trong nhất thời không người nào có thể di chuyển được.
Nhờ có hệ
thống phản trọng lực mà thành viên trong phi thuyền Tiên Phong không
phải sống trong trạng thái lơ lửng như ở các tàu không gian bình thường
khác. Cũng nhờ có hệ thống này giúp tàu con thoi phi hành vững vàng,
không bị rung lắc... vì thế có rất ít người cài dây an toàn, thậm chí
nón bảo hộ cũng không thèm đội, chỉ mặc mỗi bộ đồ du hành vũ trụ.
Hệ thống phản trọng lực mất tác dụng, tàu con thoi đột nhiên rơi thẳng
xuống làm cho những người không cài dây an toàn mất thăng bằng té ngã
khắp nơi.
Ưng là một trong số ít người cài dây an toàn, chính sự
cẩn thận và tỉnh táo của hắn đã cứu mọi người. Khi bị dây an toàn giữ
chặt tại chỗ ngồi bàn tay hắn đã cố với tới mấy nút điều khiển ở phía
trước nhưng vì tốc độ rơi quá nhanh làm tàu rung lắc kịch liệt, hắn phải cố hết sức mới nhấn được mấy cái nút đó.
Ngay khi hắn vừa nhấn
nút, phần đuôi và phía dưới tàu con thoi phun ra từng cột lửa làm tốc độ rơi giảm bớt nhưng lúc này tàu đã rơi hơn mười giây, gần hai mươi giây
rồi. Tốc độ rơi vô cùng nhanh, khoảng cách tới mặt đất ngày càng rút
ngắn dù động cơ tàu đã khởi động làm giảm bớt tốc độ rơi nhưng đã muộn,
con tàu vẫn lao nhanh xuống mặt đất.
Mồ hôi đổ đầy trên trán Ưng, hắn vừa điều khiển tàu vừa la lớn:
"Mọi người chú ý! Sắp chạm đất rồi! Bám chặt vào....! "
Tiếng của hắn chìm trong tiếng hỗn loạn, tàu con thoi đang rung lắc kịch
liệt, chỉ có một vài người nhờ phản ứng nhanh nhạy và những người đã
trải qua huấn luyện nghiêm ngặt mới có thể gắng gượng trở về chỗ ngồi
cài dây an toàn còn hầu hết đã té ngã trên sàn. Một tiếng “Ầm” thật lớn
vang lên, con tàu đã va chạm với mặt đất, trượt dài về phía trước lún
xuống cát gần cả mét mới hoàn toàn dừng lại.