"Đi, mau quay lại nhà họ Diệp!", Chu Khánh Di hô lớn, tuy mắt vần còn ngấn nước, thế nhưng lúc này vẫn cố gắng giữ bình tinh.
Cùng với tiếng hô vừa rồi của Chu Khánh Di, tất cả người nhà họ Diệp mau chóng dẫn theo ông cụ Diệp rời đi.
"Cô chủ, đây...", Dì Cầm xuất hiện bên cạnh Tiêu Nhược Dư, định nói gì
đó, nhưng đã bị Tiêu Nhược Dư cắt ngang: "Tòi phải đưa Mộ Cẩn tới nhà họ Diệp, đi cùng cô ấy chặng cuối, yên tâm, tôi sẽ không cùng sống chết
với nhà nhà họ Diệp đâu".
Kết cục của nhà họ Diệp đã được định sẵn.
Cho dù có thêm Tiêu Nhược Dư cũng sẽ chẳng thể tạo ra bất kỳ sự khác biệt nào.
Cô ta rất lý trí, tuy rất tốt với Diệp Mộ Cẩn, nhưng cũng không cần phải tới mức cùng sống chết với nhà họ Diệp, nói cho
cùng, giữa cò ta và nhà họ Diệp cũng chẳng có quan hệ gì.
Huống hồ.
Cò ta còn có thù phải báo.
Cô ta không thế chết.
"Cô chủ hiểu được vậy thì tốt, vốn dĩ, cậu Tò, haizzz...", Dì Cầm rất
đỗi buồn bực, cả bà ta và cô chủ cùng đặt cược vào Tô Minh, nhưng nào
ngờ Tô Minh...
Thật không can tâm mà!
"Trông hội trưởng có chút đau lòng, ha ha...không biết hội trưởng và Tò Minh đó rốt cuộc
có quan hệ như thế nào? Tôi có điều tra, vào ngày Minh Nhi chết, Minh
Nhi có tới đấu giá Tứ Đỉnh ở Đế Thành, ừm, vừa hay, hôm đó Tô Minh cũng
xuất hiện tại đấu giá Tứ Đỉnh", đúng lúc này, một bóng người quỷ dị từ
trong không trung bước ra, người này không ai khác chính là Phong Bất
Hủ.
Tây Lâm Sát trận nổ ra, Tô Minh biến mất không để lại bất kỳ dấu vết
nào, nói một cách chuẩn xác thì Tô Minh cũng đã chết mất xác trong trận
đánh đó, cho nên ông ta đương nhiên có thế lộ mặt, vì đâu còn phải lo
lắng gì?
"Đại cung phụng...", sắc mặt Tiêu Nhược Dư chợt tái nhợt đi, sợ hãi nhìn về phía Phong Bất Hủ: "Ông chính là người đứng sau khởi động trận nhãn
64 của Tây Lâm Sát trận, bằng không, nhà họ Còng Tôn cùng ba gia tộc
giới thế tục khác, nào có thế gom đủ linh thạch?"
Đã sáng tỏ.
Mọi chuyện đã sáng tỏ.
"Ha ha...hội trưởng rất thông minh, nhưng đáng tiếc, cũng chính vì sự
thòng minh này mà tự hại mình đấy", Phong Bất Hủ khẽ nói, sát ý hằn lên
trong đôi mắt già nua nhìn chằm chằm về
phía Tiêu Nhược Dư: "Hội trưởng, tôi nghĩ, cái chết của cháu tòi, đứa cháu không biết tranh giành với ai, người vẫn