Sau khi cân nhắc lựa chọn, Erik quyết định xuất phát từ đỉnh núi thay vì
chân núi để thu lại những trang thiết bị đã để lại trên vách đá lần
trước. Từ trên đỉnh núi có thể dùng dây bảo hộ treo xuống nhanh chóng,
sau khi xuống dưới liền leo lên, đồng thời có thể thu thập đồ móc khóa
nhanh, có thể tiết kiệm được gần một nửa quá trình. Hơn nữa, chênh lệch
trọng lượng giữa Felix và hắn không theo yêu cầu của người bảo hộ, và
việc sử dụng thân cây trên đỉnh núi làm vật bảo hiểm sẽ tiện lợi hơn là
một chiếc túi có trọng lượng hoặc một công cụ khóa vòng.
Nhưng
khi thực sự áp dụng, hắn phát hiện ra rằng kế hoạch này có một lỗ hổng
không mong muốn: hầu hết thời gian, tầm nhìn của hắn bị che khuất bởi
vách đá, và hoàn toàn không nhìn thấy Felix. Điều này khiến hắn không
khỏi lo lắng: Felix không phải là một vận động viên leo núi có kinh
nghiệm - trước đây hắn đã hỏi về trình độ tập luyện của y, biết rằng y
chỉ tham gia một số khóa học leo núi trước năm mười ba tuổi, và gần đây y mới bắt đầu thỉnh thoảng luyện tập. Hắn thực sự lo lắng y sẽ đi quá sát vách đá, sơ ý bị ngã, hay một tai nạn nào đó xảy ra và khiến bản thân y bị thương.
Dưới sự lo lắng, lần leo núi này của hắn đạt đến một tốc độ chưa từng có. Không mất nhiều thời gian hắn đã leo lên đỉnh
Wacklestein một lần nữa và đưa tay lấy chiếc móc khóa nhanh cuối cùng
xuống.
"Em tin rằng ngay cả Alexander Megos có mặt ở đây thì cũng không thể leo nhanh hơn anh được." Felix nói.
Erik nghĩ, điều này không phải là không thể, dù sao thì không ai rành từng
vết nứt và lồi lõm trên con đường vách núi này như hắn. Tuy nhiên, sau
khi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn thành thật nói: "Không, tôi nghĩ anh ta có
thể. Lực ngón tay của Megos mạnh hơn nhiều so với trọng lượng của anh
ta, và cơ thể anh ta linh hoạt hơn, vì vậy ở trong phạm vi ba điểm ở một trong những con dốc, anh ta sẽ sử dụng... "
"Erik, đó là một
lời khen ngợi." Felix cúi người hôn nhanh lên miệng hắn, thành công ngăn chặn lời giải thích của hắn. "Tiếp thu nó."
Erik ngừng nói. Một lúc lâu sau, hắn đưa tay lên và làm một động tác thủ thế yếu ớt.
"Em không thể làm thế khi tôi vừa leo lên đỉnh núi, nhịp tim của tôi đã cao tới một trăm lẻ năm. Chết người đấy."
"Vậy thì đừng đến bắt bẻ em." Felix nhún vai.
Y nhặt sợi dây an toàn dưới lòng đất. "Bây giờ đến lượt em."
Erik sửng sốt. "Ở đây?"
"Tại sao không?"
"Con đường này quá khó đối với em." Erik vội vàng nói. "Tôi không có ý coi
thường em hay gì đó...nhưng con đường quá dài, và đoạn cuối khó khăn
nhất, em có thể không đủ thể lực..."
"Em biết." Felix nháy mắt
với hắn. "Không ai quy định em phải xuất phát từ chân núi cả. Em chỉ
muốn thử khoảng cách một sợi dây an toàn thôi [1]. Anh có thể đưa em đến độ cao đó. Nếu thực sự không thành công, sức lực của anh cũng đủ để giữ em lại và kéo lên. "
Hơn mười mấy phút sau, Felix thở hồng hộc, lần thứ hai xuất hiện bên rìa Wecklestein.
"Bây giờ bước lên dấu mốc đó, và lập tức liền xong rồi... chỉ còn hai bước
cuối cùng." Erik đứng ở một bên, cổ vũ y một cách tích cực.
Felix làm theo. "Giờ đã tính là thành công chưa?" Y thở hổn hển hỏi.
"Làm tốt lắm!" Erik đưa tay ra. "Bây giờ đưa tay của em..."
Chưa kịp dứt lời, Felix bất ngờ buông tay, ngã thẳng người xuống. Sợi dây an toàn thắt chặt ngay lập tức. Cơ thể y lắc lư trong không khí một vài
lần, và lảo đảo xoay chuyển thành nửa vòng tròn. Y duỗi thẳng tay chân
và nhìn lên trời, thoải mái và dương dương tự đắc như một chú chim nhỏ.
"Đừng kích động, Erik." Felix ngước mắt lên và mỉm cười nhìn hắn. "Rơi xuống cũng là một phần của leo núi."
Erik lần lượt kéo sợi dây bằng cả hai tay, kéo y lên. Hắn thực sự muốn túm
lấy tai Felix, và giảng giải cho y hiểu hành động cố tình ngã là không
thể nào chấp nhận được: Các khớp xương của y có thể bị thương, hoặc y sẽ bị gió núi thổi va vào vách đá, hoặc là hại người bảo hộ của y kinh
hoảng quá độ mà sẩy chân rơi xuống... nhưng sau khi hắn nắm chặt Felix
trong tay, tất cả những lời này đều không rõ lý do biến mất, tan nhanh
hơn cả pháo hoa bay lên bầu trời đêm giao thừa. Hắn ôm chặt lấy y, giống như một kẻ keo kiệt ôm giữ bảo bối đã mất.
"Em làm tôi sợ chết khiếp." Hắn trầm giọng lẩm bẩm, không nhịn được hôn lên tóc và má y.
"... Này, Erik." Felix đột nhiên né sang một bên. Y thở gấp, nghiêng đầu đi và khoát tay với hắn một cái.
Erik theo ánh mắt của y nhìn về phía bên kia: trên con đường mòn cách đó
không xa, ba đứa trẻ trông từ tám đến mười hai tuổi đứng thành một hàng, tròn xoe mắt quan sát bọn họ.
"Mẹ, hai người đó là..."
Khi người mẹ phản ứng, cô ấy lao về phía trước ba bước hai bước, dang rộng
hai tay như một con gà mái già bảo vệ đàn con, ghì chặt ba đứa con vào
nhau rồi dắt chúng đi trên con đường phía trước. Thỉnh thoảng, cậu bé
nhỏ nhất vòng qua vòng tay mẹ, quay đầu lại và tò mò nhìn họ.
"Ben, nhìn thẳng vào con đường của con!" Người chủ gia đình đang đi phía sau hét lên với đứa trẻ.
Người đàn ông trung niên với mái đầu đỏ và khuôn mặt phồng lên tiến lại gần
họ hai bước. Nhìn vẻ mặt của gã có vẻ như sắp tức giận, nhưng gã không
nói gì, chỉ tức giận bỏ đi.
Erik và Felix nhìn nhau. Khi cả gia đình kia đã đi xa, Felix thở dài và quay mặt về phía Erik.
"Chào mừng đến với thế giới của chúng ta, Erik." Y cười nói.
Erik không nghĩ điều này buồn cười chút nào. Hắn nghĩ nếu hai người là một
người nam và một người nữ, gia đình kia chắc chắn sẽ nói một ngày tốt
lành với họ với nụ cười trên môi.
Felix đứng dậy và bắt đầu thu
dọn dây thừng và dụng cụ trên mặt đất. "Gần trưa rồi, những người đi lên đồi từ bên đó gần như đã lên đỉnh núi rồi." Y nói rồi nhét đồ vào ba
lô. "... Sẽ càng có nhiều người."
Họ rời Wacklestein và đi về
hướng núi Geiger dọc theo đường mòn dành cho người leo núi. Ánh nắng ấm
áp dần dần lọt qua những kẽ hở giữa những cành lá trên đầu, xuyên qua
hơi ẩm trong khu rừng ẩm ướt. Ở một số nơi thoáng đãng, y có thể nhìn
thấy làn sương trắng mờ ảo lơ lửng trên thung lũng, cũng như những vùng
sương mù rải rác, những dòng suối uốn lượn bên dưới, những bụi cỏ tươi
tốt và sườn cỏ. Thỉnh thoảng, một vài con sóc hoặc con chuột chạy ngang
qua họ, xào xạc giữa những chiếc lá khô.
Đến trưa, họ đến đài quan sát được đánh dấu trên bản đồ, ngồi uống nước trên những chiếc ghế cong làm bằng những thanh gỗ.
"Vừa nãy khi đi phía sau em, tôi đã nhớ ra một câu chuyện." Erik nói. "Dường như là một vị thần trong thần thoại Hy Lạp hoặc La Mã gì đấy, nhìn thấy một con nai trong rừng, một con nai rất đẹp với cặp sừng vàng. Hắn yêu
nó và bắt đầu đuổi theo nó, nhưng không thể bắt kịp...Hắn đuổi theo nó
rất lâu, rất lâu, cuối cùng khi đuổi kịp nó, nó đã trở thành một cây
nguyệt quế." Hắn đưa tay sờ lên mái tóc của y. "Giống như tên của em [2] vậy."
"Thật là cảm động, nhưng," Felix đặt chai nước xuống và
lau khóe miệng. "Em thực sự không muốn nói. E là anh nhớ nhầm, Erik, anh đã trộn câu chuyện của Apollo và Daphne với câu chuyện của Hercules."
"Thật sao?" Erik ngượng ngùng. "Vậy câu chuyện gốc là gì?"
"Câu chuyện truy đuổi một con nai, em nghĩ, bắt nguồn từ Hercules, một trong mười hai thành tựu vĩ đại của ông: vua của Mycenae đã ra lệnh cho
Hercules săn lùng con nai sừng và móng vàng duy nhất trên thế giới Niết
Bàn. Ông đã đuổi theo nó đến trên đất liền trong suốt một năm và cuối
cùng bắt sống nó." Felix nói.
"Điều buồn cười là ông ta đã dành
tặng nó cho nhà vua, và đột nhiên buông tay trong lúc bàn giao, và con
nai lập tức trốn thoát không dấu vết. Hercules nói rằng bản thân nhà vua không nắm được nó, vì vậy nhiệm vụ của ông ta vẫn hoàn thành." Y giảo
hoạt nhìn hắn. "Em nghĩ ông ta chắc chắn đã cố tình làm điều đó."
"Tôi đồng ý. Ông ta là một người tốt." Erik mỉm cười tán thành.
"Một câu chuyện khác kể rằng Apollo - thần mặt trời, đã yêu Daphne, nàng
tiên nước. Nhưng nàng không yêu hắn và chỉ liều mạng muốn trốn thoát.
Hắn liền truy đuổi nàng đến cùng. Nàng không có chỗ để trốn, cầu cứu đến các vị thần khác, nhưng có lẽ không ai dám đối đầu trực tiếp với Apollo nên chỉ có thể biến nàng thành cây nguyệt quế".
"Tại sao nàng ấy không yêu hắn? Apollo không phải là một vị thần rất được yêu thích sao?"
"Một câu hỏi rất hay. Em không nhớ rõ... Có thể không yêu thì chính là không yêu." Felix suy nghĩ một lúc rồi nói. "Hoặc là nàng ấy sợ hãi vì người
theo đuổi nàng quá điên rồ. Dù sao thì Apollo trong câu chuyện này thực
sự là kẻ khó ưa và là một kẻ rình rập. Sau này hắn đã tự tay lấy cây
nguyệt quế đó để đan thành cái vòng đội đầu, quả thực giống như một kẻ
cố chấp."
"Nếu nói như thế, tôi nghĩ câu chuyện của tôi vẫn tốt hơn." Erik nói.
"Em cũng thấy vậy."
Hai người ngồi trên băng ghế ngắm cảnh, cùng nhìn về ngọn núi đối diện. Một thác nước như bạc đổ xuống từ các khe nứt giữa các tảng đá trên đỉnh
núi, phân nhánh ở giữa, biến thành nhiều khúc quanh co. Gió ở đây không
mạnh và lạnh như trên đỉnh núi mà nhè nhẹ, từng tận từng trận từ những
cành lá rậm rạp thổi đến. Những chiếc lá tuyệt đẹp với nhiều màu sắc
khác nhau đáp xuống trên cơ thể hai người. Cả người của bọn họ được bao
phủ bởi một tầng ánh nắng ban trưa ấm áp.
"Ở đây thật tuyệt." Felix nói. "Thật khiến người ta muốn mãi thế này."
Y duỗi tay, ngửa đầu ra sau, uể oải ngả lưng trên băng ghế.
"Em nhớ khi còn nhỏ bị bố mẹ ép buộc ra khỏi cửa, cùng họ đi đến một vùng
đồng nội ở ngoại ô đi dạo. Em luôn cảm thấy vừa mệt vừa khổ. Nhưng em
không biết mình đã yêu tất cả những điều này từ khi nào, rừng, ngọn lửa
trại, nước chảy trong thung lũng, và đỉnh núi, bình minh và hoàng hôn... Những điều này chỉ đơn giản là khiến cho người ta không bao giờ cảm
thấy buồn chán." Y mang theo ngữ khí thản nhiên khi nhớ lại những hồi ức nói. "Đầu năm nay, ngay sau khi em xuất viện, em nghĩ rằng chỉ có thời
tiết và rừng tháng Năm mới có thể chữa lành cho em. Nghĩ đến điều này,
em đã đến núi Vosges và ở đó trong suốt ba tuần."
"Một mình em?"
"Vâng. Sau khi đi các tuyến đường bộ được đề xuất trên Komoot, em còn đề xuất
thêm hai tuyến đường nữa. Ban đêm, em ở trong cabin dành người đi bộ
đường dài."
"Tôi ước gì tôi biết em vào thời điểm đó."
"Anh sẽ không muốn đâu." Y cười nhẹ. "Lúc đó tâm trạng em rất tệ. Lúc nào cả người cũng ở trong trạng thái hoảng sợ, bất luận là tinh thần hay thân
thể đều cần thuốc để chống đỡ. Em rất vui vì lúc đó không ai nhận ra
em."
"Tôi không nghĩ em nên ở một mình." Erik nói. Những ngón tay hắn vuốt nhẹ tay áo Felix.
"Thay vì để mọi người thấy điều tồi tệ nhất của bản thân, thì tốt hơn là ở một mình."
"Không." Erik nói ngắn gọn, rồi đặt tay lên má Felix.
Hắn tiến lại gần y, hô hấp dồn dập. Trán của họ gần như dựa sát vào nhau.
"Sẽ có người nhìn thấy, Erik." Felix thì thầm.
"Cứ mặc bọn họ nhìn."
Hắn nghiêng người muốn hôn lấy y. Tuy nhiên, Felix quay mặt đi, tránh đôi môi của hắn.
"Erik, đừng làm vậy." Y quay đầu nhìn con đường mòn cách đó vài mét. Thỉnh
thoảng, sẽ có những nhóm người đi qua. "Có thể người quen của anh sẽ đi
ngang qua đây."
"Vậy thì sao?" Erik vội vàng nói. "Em nghĩ rằng tôi sẽ quan tâm đến chuyện đó?"
"Có lẽ lúc này anh thực sự không quan tâm." Felix nhìn hắn và nói. "Nhưng
anh biết rằng ngày mai em sẽ rời đi. Và anh sẽ ở lại đây, anh sẽ sống ở
đây rất lâu, có thể là suốt cả cuộc đời - giống như hầu hết những người ở đây. Người phải đối mặt với bọn họ là anh, chứ không phải em."
Erik ngây ngẩn cả người. Hắn nhìn Felix: Đôi mắt xanh lục của y chưa bao giờ giống hai viên ngọc như lúc này, đẹp đẽ nhưng không chút cảm xúc — ngay cả ánh mặt trời phản chiếu ở đó cũng không thể tiếp thêm chút ấm áp
nào. Hắn cảm thấy nhiệt huyết nhanh chóng nguội lạnh trong lồng ngực,
vội vàng buông tay ra, xoay người trở lại vị trí ban đầu.
"Anh
không biết sau ngày mai, một tháng, một năm... anh sẽ nghĩ gì nữa." Hắn
nghe thấy giọng nói điềm tĩnh của Felix bên cạnh. "Anh không biết liệu
mình có hối hận về những hành động hiện tại của anh trong tương lai hay
không. Vì vậy đừng lạm dụng nó, Erik."
...Tất nhiên là tôi sẽ hối hận. Erik nghĩ. Thực ra, tôi đã hối hận từ rất lâu rồi: Tôi hối hận vì tôi đã đi leo núi Wacklestein vào chiều hôm đó, tôi hối hận vì đã
dừng lại để uống nước mà em đưa cho tôi, và hối hận vì tôi đã không trực tiếp về nhà sau khi tạm biệt em ở ngã ba đường. ——Đó là cơ hội cuối
cùng để tôi thoát khỏi ảnh hưởng của em. Sau đó thì đã quá muộn.
Họ tiếp tục nhìn cảnh vật trước mặt mà không nói lời nào. Cảnh đẹp quá,
Geiger và những thác nước của nó dường như đã trở thành ký ức khó phai
của hắn - có lẽ chúng sẽ ở trong tâm trí hắn đến cuối cuộc đời này, Erik nghĩ. Đây là quang cảnh hắn yêu nhất. Nhưng hắn không biết liệu sau này hắn có thể ngồi đây với tâm trạng như vậy không sau khi ngày hôm nay
trôi qua.
Cuối cùng, Erik hỏi, "Em có đói không? Chúng ta đi ăn
một chút gì đó." Hắn cố gắng vui lên. "Quán ăn Hy Lạp của Yannis cách
đây hai mươi ba phút."
"Nếu anh muốn." Felix nói.
"Ừ. Tại sao không? Đồ ăn của ông ấy rất ngon." Erik cáu kỉnh nói. "Sẽ có nhiều người ở đó. —Tôi sẽ không chạm vào em."
"Vậy thì đi thôi." Felix nói, đứng dậy khỏi băng ghế dài.
Tác giả có điều muốn nói:
[1] Khoảng cách của một sợi dây an toàn trong môn leo núi là khoảng 30 mét.
[2] Họ của Felix, Lorbeer, có nghĩa là nguyệt quế.