Dịch Tuyết Phùng có chút hoài nghi lỗ tai của mình.
Những năm nay tuy rằng Thiết Vân vẫn luôn không hòa hợp được với Ninh Ngu,
nhưng nghiêm trọng nhất cũng chỉ mắng Ninh Ngu một trận, sao đột nhiên
bây giờ lại động đến đao kiếm rồi?
Thiết Vân từ trên cao nhìn
xuống hắn, khuôn mặt thường ngày Dịch Tuyết Phùng quen thuộc chẳng biết
từ lúc nào đã bao phủ một tầng lệ khí tăm tối.
Hắn chậm rãi niệm từng chữ, đập vỡ tất cả hi vọng của Dịch Tuyết Phùng, nói: "Ninh Ngu."
Vừa dứt lời, thân hình Dịch Tuyết Phùng như gió, đột nhiên đứng phắt dậy từ trên mặt đất, một phát bắt được bả vai Thiết Vân gắt gao dùng sức.
Thiết Vân không nhúc nhích tùy ý hắn siết lấy mình, hơi nghiêng đôi mắt lạnh
lùng đến cực điểm nhìn hắn, phảng phất những nũng nịu cùng oan ức vừa
nãy đều là ảo giác của Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng ngạc
nhiên đối mặt hắn hồi lâu, mãi đến tận khi hai tay run lên bần bật, hắn
mới khó nhọc nói: "Các ngươi... Tại sao?"
Thiết Vân cụp mắt, nói: "Không tại sao cả, ta muốn giết y, liền theo đó mà làm."
Dịch Tuyết Phùng trực tiếp giơ tay, Thiết Vân không nhúc nhích, ánh mắt lom
lom nhìn thẳng vào hắn, không chút sợ sệt việc đối phương chuẩn bị đánh
mình.
Dịch Tuyết Phùng nhìn thấy ma đồng mơ hồ tích huyết của hắn, tay dù thế nào cũng không hạ xuống được.
Trong lúc hoảng hốt hắn nhớ tới Thiết Vân đã từng nói kiếm linh cũng có thể
nhập ma, đối diện với đôi mắt nặng nề khác nào lệ quỷ kia, chầm chậm rũ
tay xuống, lảo đảo lùi lại mấy bước.
Thiết Vân nhìn hắn, khóe môi chầm chậm câu lên một nụ cười, nụ cười kia đầy tà khí, phảng phất đang
tự giễu: "Cha, ngươi xem, ta chính là như vậy, đây mới chính là bản tính của ta, có phải rất khác với người ngươi từng quen biết không?"
Hắn chầm chậm cất bước tiến lên, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm Dịch Tuyết
Phùng, song đồng đối diện với hắn cơ hồ co lại thành một sợi chỉ, trầm
giọng nói: "Có phải ngươi đang cảm thấy ta rất ghê tởm? Cùng ta kết định khế ước kia, có phải cảm thấy rất bẩn thỉu? Thế nhưng thật đáng tiếc,
cho dù khế ước có bẩn thỉu cỡ nào, ngươi cũng không thể dễ dàng phá bỏ
như lần trước."
Vừa rồi thời điểm nhắc đến chuyện muốn giết Ninh
Ngu, Dịch Tuyết Phùng không có nhẫn tâm xuống tay đánh hắn, thế nhưng
nghe đến hai chữ " ghê tởm ", thần sắc hốt hoảng của Dịch Tuyết Phùng
đột nhiên trầm xuống, sau đó mặt không đổi sắc thẳng tay tát Thiết Vân
một tát.
Ba một tiếng.
Thiết Vân bị đánh đến lệch mặt, bên má nháy mắt có chút đỏ lên.
Dịch Tuyết Phùng thu tay về, lạnh lùng nói: "Tự ngươi ngẫm lại xem, đây có phải lời người nên nói hay không?"
Thiết Vân xoay đầu lại, giơ tay vuốt ve khóe môi có chút sưng lên của mình,
cuối cùng nở nụ cười, vò mẻ không sợ rớt nói: "Ta vốn cũng không phải là con người, nói ra tất nhiên cũng không phải lời người nên nói."
Dịch Tuyết Phùng lại nhanh chóng cho hắn thêm một bạt tai nữa, sắc mặt so
với hàn băng còn lạnh lẽo hơn: "Ta cho ngươi thêm một cơ hội, nói thứ ta muốn nghe."
Thiết Vân bị đánh hai bạt tai, trên mặt vẫn không có vẻ tức giận, phảng phất những chuyện nhục nhã như vậy đối với hắn chả
là gì.
Hắn nhẹ nhàng mở miệng, nhìn bộ dạng kia xem ra không có ý định nhường nhịn Dịch Tuyết Phùng, Dịch Tuyết Phùng đúng lúc ngăn lại,
trước khi hắn mở miệng lần hai giơ tay lên, uy hiếp quơ quơ móng vuốt,
lạnh lùng nghiêm nghị: "Thiết Vân, tâm trạng của ta bây giờ không tốt
lắm."
Thiết Vân mím mím môi, nửa ngày mới nghiêng đầu, buồn bực nói: "Ta sai rồi."
Dịch Tuyết Phùng vốn bị mấy câu tự giễu kia của hắn làm cho tức giận đến đau ngực, thế nhưng thấy bộ dạng không phục nhưng vẫn biệt nữu nhận sai của hắn, trong lòng nhất thời mềm nhũn.
Hắn tiến lên trước, nhẹ nhàng sờ sờ mặt Thiết Vân, đau lòng nói: "Đau không?"
Thiết Vân đẩy tay hắn ra, nghiêng đầu lạnh lùng nói: "Không đau."
Dịch Tuyết Phùng nổi giận đánh hắn hai lần, đánh xong lập tức hối hận, dù
sao Thiết Vân cũng không phải con ruột của mình, nếu còn tiếp tục, đối với một nam nhân trưởng thành mà nói, chính là chuyện nhục nhã không
thể tha thứ.
Dịch Tuyết Phùng: "Thiết Vân, đúng..."
Hắn
chưa kịp giải thích, Thiết Vân đã cúi đầu, nhẹ nhàng ngắt lời hắn: "Tuy
rằng những câu vừa rồi là lời vô nghĩa, thế nhưng chuyện ta vốn không
phải con người là sự thật, Dịch Tuyết Phùng, ta chỉ là một thanh kiếm, ở tam giới này cái gì cũng thiếu, thế nhưng không thiếu nhất chính là
kiếm, ngươi không cần đối với một thanh kiếm tốt như vậy."
Lời
Dịch Tuyết Phùng nghẹn lại trong cổ họng, lửa giận bị đè xuống lần thứ
hai ùng ùng bốc lên, nhưng nhìn thấy sắc mặt vừa trào phúng vừa đau đớn
của Thiết Vân, thế nào cũng không phát ra được.
Hắn nhìn Thiết
Vân hồi lâu, có chút nản lòng lẩm bẩm nói: "Ta đã nói vô số lần, ta
không thèm để ý ngươi là cái gì, cho dù ngươi là ma tu, ta cũng sẽ không xa lánh ngươi."
Dịch Tuyết Phùng hít sâu một hơi, chầm chậm tiến lên muốn nắm lấy tay Thiết Vân, lại bị Thiết Vân vung tay tránh né.
Dịch Tuyết Phùng chỉ đành lúng túng thu tay về, lại nói: "Năm đó thời điểm
ta nhập ma, không phải ngươi cũng chưa từng chối bỏ ta sao, chúng ta
cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, tại sao ngươi còn nghĩ đến ta
là loại người vong ân phụ nghĩa kia?"
Thiết Vân nghe đến đó, tựa
hồ cười lạnh một tiếng, đại khái hắn đã cho Dịch Tuyết Phùng thấy mặt ác liệt nhất của mình, bây giờ không còn quan tâm đến cái nhìn của đối
phương nữa.
Hắn xoay người, ma đồng đỏ ngòm gắt gao nhìn chằm
chằm Dịch Tuyết Phùng, trầm giọng nói: "Dịch Tuyết Phùng, đã một trăm
năm trôi qua, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta vẫn là tiểu kiếm linh
không màng thế sự năm đó?"
Thiết Vân một thân áo bào đen, ma đồng đỏ tươi hơi híp lại phảng phất muốn tích huyết, cả người tỏa ra ma tức
cùng tà tính mỗi ma tu đều có.
Dịch Tuyết Phùng ngạc nhiên nhìn
hắn, lúc này mới chợt phát hiện, Thiết Vân đã không còn là thiếu niên
nhỏ bướng bỉnh chỉ cao tới mi tâm trong ấn tượng của hắn, dường như chỉ
qua một đêm hắn đã trưởng thành, thân hình trở nên cao to, thậm chí đã
cao hơn Dịch Tuyết Phùng nửa cái đầu, khuôn mặt đầy nét trẻ con của
thiếu niên trong lúc cũng đã vô tình thối lui, chỉ để lại vẻ lạnh lùng
nghiêm nghị cùng nham hiểm.
"Ngươi biến mất một trăm năm, không
phải một năm, cũng không phải mười năm." tay áo lớn của Thiết Vân như
mạc, hắn nhẹ nhàng nhấc tay, một luồng ma tức màu đen từ trong tay áo
bay ra, gào thét một tiếng vút qua bên tai Dịch Tuyết Phùng, thẳng tắp
rơi xuống mặt nước dưới chân.
Một vòng gợn sóng dập dờn tản ra, Dịch Tuyết Phùng chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, khi lần nữa ngẩng đầu
lên, trên hư vô vừa bắt đầu rơi xuống từng mảnh từng mảnh hoa tuyết.
"Trăm năm qua nhanh, cha, không có ai vĩnh viễn lưu tại chốn cũ." Thiết Vân
nhẹ giọng nói, "Trăm năm này, Lâm Phàn đắc đạo phi thăng, Ninh Ngu phá
đạo nhập ma, ngay cả Thu Mãn Khê cũng dần dần quên mất nỗi bi thương
ngươi từ trần, một lần nữa thu đồ đệ, mang hết thảy sủng ái lẽ ra thuộc
về ngươi chuyển cho những người khác rồi, mà ta..."
Hắn gần như
có chút bi thương nhìn về Dịch Tuyết Phùng, thanh âm yếu ớt đến độ phân
nữa bị gió cuốn đi: "... Nhiều người đã thay đổi như vậy, ngươi còn hi
vọng ta sẽ bất biến sao?"
Dịch Tuyết Phùng lẩm bẩm nói: "Ta nói rồi... Ta chưa bao giờ để ý."
"Ngươi để ý." Thiết Vân ngắt lời hắn, "Ngươi vẫn luôn để ý, chỉ là tính tình
của ngươi, chưa bao giờ chủ động nói ra làm tổn thương lòng người khác."
Dịch Tuyết Phùng ngây dại.
"Thu Mãn Khê thu Thu Tương Hành làm đồ đệ, trong lòng ngươi chẳng lẽ không cảm thấy khúc mắc cùng bi thương sao?"
"Ninh Ngu phá đạo nhập ma, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy khó có thể tiếp nhận sao?"
"Ta..." Thiết Vân giơ tay, tay áo màu đen thuận theo động tác của của hắn rũ
xuống, tầng tầng nếp gấp chặn lên khuỷu tay, hắn cầm lấy tay Dịch Tuyết
Phùng để lên một bên mặt của mình, nhẹ nhàng cà cà, mi mắt khẽ rũ xuống, có chút bi thương thầm thì, "Mà ta nay đã biến thành bộ dạng ngay cả ta cũng cảm thấy chán ghét như hiện tại, lẽ nào ngươi thật sự không thèm
để ý sao?"
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nghe, sau một hồi mới nhẹ giọng nỉ non: "Ngươi là Thiết Vân của ta... như vậy là đủ rồi."
Thiết Vân sửng sốt một chút, mới rốt cục không nhịn được nhẹ giọng bật cười, chỉ là nụ cười kia lại tịch mịch đến mức khó chịu.
Hắn nhẹ nhàng buông tay Dịch Tuyết Phùng ra, hít sâu một hơi mới nhẹ giọng
nói: "Ninh Ngu... trăm năm trước sau khi nhập ma, tâm ma vẫn chưa trừ."
Dịch Tuyết Phùng có chút mờ mịt nhìn hắn, không hiểu vì sao đột nhiên lại
chuyển đến Ninh Ngu, hắn gần như bản năng thuận theo lời Thiết Vân, hỏi: "Tâm ma gì cơ?"
Thiết Vân cười khổ một tiếng, nói: "Có thể làm
cho một người thanh tỉnh như y phát cuồng tạo tâm ma, nói trắng ra, tâm
ma kia chính là ngươi."
Dịch Tuyết Phùng nghe không hiểu: "Cái gì?"
Thiết Vân nói: "Năm đó sau khi ngươi vùi thây trong Tru Ma trận, Ninh Ngu
miễn cưỡng đuổi đến, có lẽ đã tận mắt thấy cảnh tượng ngươi ngã xuống, tâm ma nháy mắt mà thành, mạnh mẽ bức y nhập ma đạo."
Đầu quả tim Dịch Tuyết Phùng tê rần.
"Mà cho tới bây giờ, tâm ma kia vẫn như cũ ở đó trong lòng y." Thiết Vân
nhìn mặt Dịch Tuyết Phùng, nói, "Cho nên ta không rõ chấp niệm của y đối với ngươi rốt cuộc là vì thật lòng yêu ngươi, hay là vì tâm ma muốn mà
không được kia quấy phá."
Thiết Vân chưa từng nói với Dịch Tuyết
Phùng chuyện Ninh Ngu có tâm ma, một là vì không muốn Dịch Tuyết Phùng
càng đau lòng hơn dẫn đến càng lún càng sâu, thứ hai là vì sợ Dịch Tuyết Phùng cảm thấy Ninh Ngu ái mộ hắn vỏn vẹn chỉ vì tâm ma chết tiệt kia.
Nếu thật sự là vì tâm ma, tình cảm Ninh Ngu đối với Dịch Tuyết Phùng vẫn
luôn là tình sư huynh đệ, Thiết Vân sẽ không xen vào, thế nhưng Ninh ma
đầu này lại xuất hiện ý nghĩ kỳ lạ muốn cùng Dịch Tuyết Phùng song tu
hợp tịch, sau khi biết được chuyện này, Thiết Vân rốt cuộc không thể duy trì lớp ngụy trang của mình được nữa.
Thiết Vân nhẹ giọng nói:
"Ngươi có thể chấp nhận y chỉ vì một chấp niệm đã biến thành tâm ma mà ở cùng ngươi sao? Vậy nếu nhỡ như có một ngày, tâm ma của y biến mất, hết thảy khôi phục như lúc ban đầu, y sẽ như thế nào, còn ngươi phải làm
sao?"
Dịch Tuyết Phùng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, sở dĩ hắn
bảo Ninh Ngu cẩn thận suy nghĩ tình cảm của mình, là vì hai người đã
cùng nhau lớn lên, hắn sợ Ninh Ngu không phân biệt được thế nào là tình
thân thế nào là ái tình, nếu chỉ vì nhất thời kích động nhận lầm, đến
lúc đó khó có thể kết thúc.
Mà bây giờ lại xuất hiện thêm một cái tâm ma trong miệng Thiết Vân, Dịch Tuyết Phùng càng thêm bối rối.
"Tâm ma..." Dịch Tuyết Phùng lẩm bẩm, "Y... cũng sẽ có tâm ma ư."
Đột nhiên, trong đầu Dịch Tuyết Phùng vang lên giọng nói năm đó ở Vân Hồ
Thành của Ninh Ngu, thời điểm y nhìn thấy "Dịch Tuyết Phùng" giả mạo, đã từng nói:
"Ta nhớ ngươi. Ngươi là kẻ bị hủy nửa khuôn mặt xấu xí kia, trong tâm ma của Tuyết Phùng có ngươi."
Tâm ma...
Tâm ma của Tuyết Phùng...
Dịch Tuyết Phùng đột nhiên không tự chủ được rùng mình một cái, Ninh Ngu làm sao biết được tâm ma của hắn năm đó?
Có lẽ có ý niệm này dẫn dắt, trong đầu hắn đột nhiên thoáng hiện lên vài
hình ảnh mơ hồ, không quá rõ ràng, thế nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy hai
thân ảnh quấn quýt với nhau, cùng với tiếng kim linh như ẩn như hiện bên tai.
Dịch Tuyết Phùng đột ngột ôm đầu, cố gắng tìm kiếm nhưng chỉ nhận lại một khoảng trống rỗng.
Thiết Vân thấy thân thể Dịch Tuyết Phùng lảo đảo, bản năng muốn tiến lên đỡ
lấy, thế nhưng hắn mới vừa chạm tới tay Dịch Tuyết Phùng, ngay lúc đó,
một luồng kiếm quang đột nhiên lao tới từ trong hư không, gào thét một
tiếng thẳng tắp xuyên qua nơi cổ tay của Thiết Vân.
Đồng tử Thiết Vân co rụt, cánh tay nháy mắt hóa thành lưỡi kiếm, leng keng hai tiếng lập tức đánh ta luồng kiếm quang kia.
Hư không cách đó không xa, tựa hồ có gợn sóng xuất hiện, nhẹ nhàng bị
đẩy ra, tiếp theo một cánh tay từ giữa không trung duỗi đến, sau một
tiếng vang trầm thấp, cánh tay kia trực tiếp xé toang hư không, tạo ra
một lỗ hổng có thể chứa được một người trưởng thành.
Sắc mặt Thiết Vân trầm xuống.
Tại lỗ hổn hư không kia, Ninh Ngu một cước bước vào, mặt nước yên ả dưới
chân phảng phất bị cuồng phong quấy phá, từng vòng từng vòng gợn sóng
cự đại lan dần ra xa, nhìn lâu cũng không thấy đầu.
Cả người Ninh Ngu nhuốm đầy hơi thở ma quỷ, thần sắc giống như ác quỷ đến lấy mạng
người, ma đồng màu đỏ tươi ánh lên, hai giọt huyết lệ buông xuống từ mi
mắt của y, thời điểm rơi xuống lập tức hóa thành lưu ly huyết sắc dung
nhập vào mặt nước, chỉ một lát, mặt nước dưới chân đã bị nhuộm đỏ một
mảnh.
Trong tay y nắm Anh Túc kiếm, thời điểm nhìn thấy Dịch
Tuyết Phùng đồng tử mạnh mẽ co rụt lại, ma tức quanh thân không những
không giảm mà còn tăng.
Y liếc mắt thấyd Thiết Vân đang đỡ lấy
cánh tay Dịch Tuyết Phùng, thần sắc không có nửa phần gợn sóng, chỉ vô
cảm vươn tay ra, hướng về Dịch Tuyết Phùng lạnh lùng nói: "Tuyết Phùng."