Những người giúp việc đó sau khi nghe xong những lời này thì không
còn dám ôm tâm lý may mắn nữa. Sắc mặt họ tái nhợt sau đó quỳ "bịch"
xuống đất!
"Ngài Cửu, ngài Cửu! Chúng tôi biết sai rồi, là chúng tôi không đúng, xin ngài Cửu tha mạng! Ngài Cửu, cầu xin ngài buông tha cho chúng tôi,
kiếp sau chúng tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp ngài..."
Bỗng chốc Diệp Mộc Châu cảm thấy nghẹn họng. Người ta vẫn thường nói
rằng thà chọc Diêm Vương chứ đừng gây với ngài Cửu, hôm nay được chứng
kiến quả thật câu nói này rất đúng.
Dường như tất cả người giúp việc đều nhận ra rằng cho dù họ có cầu
xin ngài Cửu cũng vô dụng. Cho nên họ đã chuyển hướng sang Diệp Mộc Châu mà dập đầu liên tục.
"Mợ chủ, xin bà hãy tha cho chúng tôi, xin bà giơ cao đánh khẽ.."
"Mợ chủ, đáng lẽ ra chúng tôi không nên nói bà là hồ ly tinh, xin bà tha mạng."
Trong khi những người giúp việc khác đều quỳ khóc van xin trên mặt
đất, thì chỉ có duy nhất người giúp việc đã nhạo báng Diệp Mộc Châu đứng một
bên không nói tiếng nào.
Diệp Mộc Châu khẽ cười: "Ngài Cửu à, tôi là một người rất lương thiện, không muốn nhìn thấy máu."
Hoắc Việt Bách cười lạnh.
Những người giúp việc đều cảm thấy rằng họ đã được cứu nên vui mừng
đến phát khóc.
Nhưng người giúp việc cầm đầu đó lại không khóc, không quỳ, cũng
chẳng xin tha. Bởi vì bà ta biết rõ rằng Diệp Mộc Châu sẽ không dám làm
gì mình, và hơn nữa chẳng phải bây giờ cũng đã tha cho bọn họ cả rồi
sao?
Ngay khi người giúp việc đó đang định đi tìm quản gia và cô Ngưng
Tuyết để cáo trạng, thì đột nhiên nghe thấy Diệp Mộc Châu hít mũi một
cái sau đó uất ức nói:
"Cho nên muốn cắt lưỡi kéo dài ra, có được không? Lúc cắt lưỡi, biểu
cảm của con người ta sẽ biến dạng đến cực độ, họ sẽ há hốc mồm và khi
con dao nhỏ cắm vào... Tôi yếu đuối lắm, tôi sợ mình nhìn rồi sẽ không
ngủ được."
Hoắc Việt Bách: "..."
Với tư cách là một trợ lý đã từng chứng kiến bao sóng to gió lớn, vậy mà vào giây phút này Lâm Khiểu Phương cũng phải rơi vào trầm mặc...
Mợ chủ, cô gọi cái đó là “yếu đuối” sao?
Hoắc Việt Bách trầm mặc mất một lúc lâu, sau đó anh nhỏ giọng nói:
"Nếu đã sợ sẽ không ngủ được, vậy thì hãy cho bọn họ ra đi 'thoải mái
một
chút."
Một khẩu súng được nhét vào tay của Diệp Mộc Châu, ngay sau đó Hoắc
Việt Bách thốt lên một lời: "Mợ chủ của nhà họ Hoắc muốn làm gì thì làm, không cần phải kiêng sợ bất cứ thứ gì cả."
Hai mắt Diệp Mộc Châu sáng lên!
Súng?
Người ta đều nói rằng ngài Cửu là người có quyền thế ngút trời và quả nhiên đúng là như vậy. Có thể tùy tiện lấy ra một khẩu súng như vậy
thật sự cũng chẳng có mấy ai làm được.
Cô đã không chạm vào sáng kể từ khi trở về từ nước M, và bây giờ khi được chạm vào nó lần nữa tay cô vẫn còn có hơi ngứa ngáy.
Diệp Mộc Châu nuốt nước bọt, lặng lẽ đưa súng vào thắt lưng của mình.
"Ngài Cửu, tôi là một công dân đúng chuẩn mẫu mực, tuân thủ đầy đủ kỷ cương pháp luật đó! Sao tôi có thể nổ súng bắn người được chứ? Nhưng mà nếu tôi từ chối lòng tốt của ngài Cửu thì chẳng khác nào nói tôi không
tôn trọng ngài. Tôi cũng chưa từng bắn súng lần nào. Không biết khi viên đạn rơi xuống, người ta có lập tức tắt thở không..."
Người giúp việc vốn tưởng rằng mình có thể tránh khỏi kiếp này, nhưng nào ngờ đời không như là mơ. Nghe xong những lời này sắc mặt người giúp việc lại càng trở nên tái nhợt và dập đầu liên tục: "Tôi sai rồi, tôi
sai rồi, thưa mợ chủ, tôi biết sai rồi!"
"Mợ chủ, tôi không muốn chết, xin cô hãy mở lòng từ bi..."
"Muốn tôi tha thứ cho mấy người cũng không phải là không thể."
Diệp Mộc Châu đột nhiên mỉm cười sau đó nhìn về phía người giúp việc
cầm đầu kia và nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần mấy người đánh cho đến khi bà ta
có thể đích thân cầu xin tôi tha thứ, thì tôi sẽ tạm tha cho mấy người."
Ngay khi Diệp Mộc Châu vừa dứt lời, tất cả người giúp việc đều hướng về phía người cầm đầu đó!
Cuối cùng thì người đó cũng nhận ra rằng ɱọi thứ không như những gì
bản thân đã dự đoán, bà ta lùi lại trong hoảng sợ: “Các người ɱuốn làɱ
gì? Các người làɱ gì ? A… đừng đánh ɱà , cứu ɱạng với! ɱợ chủ, hãy tha
thứ cho tôi đi ɱà! Chính quản gia đã ra lệnh cho tôi phải làɱ như vậy,
bà chủ.”