"Bởi vì cô là đồ bỏ đi ở dưới quê lên, không lý nào lại thi được điểm tuyệt đối."
Chu Chính Hà tuyệt đối không tin tưởng. Nếu như cô nữ sinh này thật
sự chưa từng học tiếng Anh mà đã có trình độ như vậy, vậy thì cô chắc
chắn là thiên tài.
Ông ta không cho phép bất kỳ ai trong đất nước này vượt qua ông ta!
Giọng nói của Diệp Mộc Châu vẫn rất bình tĩnh: "Nói như vậy là ông
Châu vẫn không có bất kỳ bằng chứng nào. Vậy người bị nghi ngờ là tôi
đây đưa ra cách giải quyết thì có gì không được chứ? Người thi lại là
tôi chứ không phải mấy người, mấy người chột dạ cái gì? Chẳng lẽ ông Chu sợ tối thi lại thành tích quá tốt, e ngại sao?"
Cho dù là các giảng viên vừa đuổi tới ngoài cửa, hay những sinh viên
nghe được đoạn đối thoại này qua loa phát thanh thì trong lòng đều chỉ
có một suy nghĩ...
Ngông cuồng, Diệp Mộc Châu quá ngông cuồng!
Người đó là bậc thầy phiên dịch nổi tiếng, cho dù Diệp Mộc Châu là
thiên tài thì đứng trước mặt Chu Chính Hà cũng chỉ là một hạt cát nhỏ mà thôi. Nhưng cô lại dám nói 'Ông Chu, ông không dám sao?.
Chu Chính Hà tức run cả người, gần như đứng không vững nữa, ngón tay run rẩy chỉ vào Diệp Mộc Châu: "Cô... Cô.."
"Chị, em và thầy Chu không có ý này. Chị không gian lận là tốt nhất,
em..." Diệp Khánh Thy vội vàng tiếp lời, muốn lưu lại ấn tượng tốt với
Chu Chính Hà.
Ai ngờ Diệp Mộc Châu cũng không biết ơn: "Vậy thì đồng ý với yêu cầu
của tôi đi, tôi muốn thi lại. Cô là em gái tốt không hy vọng tôi gian
lận, chắc cô không từ chối đâu nhỉ?"
Nước mắt Diệp Khánh Thy nói rơi là rơi: "Hu hu, chị... Em chỉ muốn
giúp chị thôi mà. Với trình độ của chị thì thi lại thể nào được. Chị
không cần thể diện nữa sao..."
"Vậy tôi không cần có nhọc lòng. Thưa thầy hiệu trưởng, em xin thị lại." Diệp Mộc Châu quay đầu lại.
Chưa để Chu Chỉnh Hà tức giận chửi ầm lên, cánh cửa phòng hiệu trưởng mở toang ra, một
đảm người xông vào: "Thưa hiệu trưởng, tôi đồng ý với yêu cầu của bạn học Diệp."
"Đúng vậy, không có chứng cứ chứng minh bạn học Diệp gian lận. Vậy
mỗi bên đều nhường một bước đi, bạn học Diệp cũng nên có quyền lợi tự
chứng minh!"
"Thầy Chu, chúng tôi tôn trọng thầy, nhưng không có nghĩa là thầy có
thể tùy tiện vu khống sinh viên. Em ấy muốn thi lại để chứng minh sự
trong sạch, tại sao thầy không đồng ý?"
Chu Chính Hà tức giận đến nỗi suýt hộc máu.
Từ trước đến nay, trong giới phiên dịch ông ta nói một là một. Đây là lần đầu tiên ông ta bị người ta không nể mặt như vậy.
Ông ta nói Diệp Mộc Châu gian lận, vậy thì Diệp Mộc Châu chính là gian lận!
Cho dù cô không gian lận thì cũng phải thừa nhận, nếu không chẳng
khác nào giẫm mặt mũi của ông ta xuống nền đất. Chẳng lẽ Diệp Mộc Châu
không hiểu lý này sao?
Ông ta tính hết những xấu hổ và khó chịu của mình lên đầu Diệp Mộc
Châu, nghiến răng nghiến lợi mà nói từng chữ một: "Được, thì lại, coi
như cô có tài! Nhưng tôi là người ra đề trong cuộc thi lại này."
Ông ta chắc chắn sẽ ra đề khó nhất, để cho Diệp Mộc Châu thi được không điểm.
Nhưng Diệp Mộc Châu rất bình tĩnh: "Tùy ông thôi. Khi nào ông Chu ra đề xong thì tôi thi lúc đó."
Diệp Khánh Thy cắn răng, trao đổi ánh mắt với Chu Chính Hà.
Bỏ đi, trước tiên cử để cho Diệp Mộc Châu đắc ý một chút. Dù sao đợi
lát nữa chắc chắn chị ta sẽ không làm nổi bài thi của thầy Chu, đến khi
ấy người mất mặt vẫn là Diệp Mộc Châu!
Đến chiều, Chu Chính Hà đã làm xong đề thi, ông ta chọn một vài bài
thơ khó hiểu tối nghĩa không nổi tiếng của nước ngoài, và luận văn nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp để làm đề thi.
Giáo sư Đinh của đại học Thanh Kiều vừa thấy đề thi, nét mặt lập tức
trở nên khó coi: "Thầy Chu, ông ra đề thi này đến tôi còn không chắc
dịch ra được. Ông lấy bài thi này để cho bạn học Diệp thì liệu có quá
đáng quá không?"
Chu Chính Hà rất đắc ý: "Chính Diệp Mộc Châu xin thi lại, cô ta không thi được thì có liên quan gì đến tôi? Dù sao nếu như cô ta không được
điểm tuyệt đối, đó chính là gian lận"
"Ông..." Mặt giáo sư Đinh đỏ bừng lên, đang định dùng lý lẽ biện luận để giảm độ khó của bài thi xuống thì Diệp Mộc Châu đi đến.