Hoắc Việt Bách kéo cánh tay cô lại, dịu dàng an ủi: "Ngoan, tôi sẽ không ly hôn với em đâu."
Diệp Mộc Châu khịt khịt mũi: "Hu hu, nhưng mẹ anh muốn em ly hôn với
anh. Lần này gán cho em tội hủy dung, lần sau có khi sẽ là tội giết
người, em yếu đuối lắm, không chịu được đâu".
Bác sĩ cũng không nhìn nổi nữa, bọn họ là bác sĩ của Liên minh y học, đến bà Hoắc cũng phải nể mặt, vì vậy nghĩ gì nói đấy.
A
"Cô Bạch, tự hủy gương mặt để đổ tội cho người khác, còn gọi chúng
tôi đến, cô nghĩ người của Liên minh y học rất rảnh rỗi, ngày nào cũng
diễn cung đấu với cô sao?"
Một người khác cũng lên tiếng: "Đúng thế, chuyện này không hề liên
quan gì đến bà chủ Hoắc. Cô Bạch, cho dù các người muốn đuổi bà chủ Hoắc ra khỏi nhà họ Hoắc thì cũng nên làm cho kín kẽ mới phải, kẽ hở lớn như vậy, nghĩ chúng tôi là đồ ngốc chắc?"
Quản gia thấy thế cũng chỉ có thể thở dài, hạ giọng nói:
"Bà chủ, bà Bạch, cô Bạch, chuyện này thấy thế nào cũng là do mọi
người không đúng, nếu như không nói gì đó e là ngài Cửu sẽ không chấp
nhận đâu. Bà chủ... Nhân lúc sự việc còn chưa lớn, bà hãy xin lỗi đi,
ngài Cửu là con trai của bà, có lẽ sẽ không tính toán với bà đâu. Nhưng
nếu bà cụ tỉnh dậy, chuyện này chỉ e là không có cách nào
cứu vãn được."
Bà Hoắc gần như đã nghiền nát cả hàm răng.
Bà ta xin lỗi? Bảo bà ta xin lỗi ư?
Hoắc Việt Bách là con trai của bà ta, cho dù bà ta cố tình hãm hại thì đã sao chứ?
Là con trai bà ta, chẳng lẽ Hoắc Việt Bách còn muốn ra tay với mẹ
mình?
Nhưng bà Hoắc đã ở vị trí này nhiều năm như vậy cũng không phải uổng
công, bà ta biết bây giờ cách tốt nhất chỉ có xin lỗi, nói mình nhất
thời kích động mà nghĩ nhầm.
Bà ta là bậc bề trên, chịu xin lỗi đã là cho một bậc thang rồi. Cho
dù Hoắc Việt Bách không chấp nhận, thì Diệp Mộc Châu cũng sẽ phải nói
một câu "Không sao".
Thế là bà Hoắc hít một hơi thật sâu: "Cô Diệp, hôm nay là tôi nghĩ
sai."
Diệp Mộc Châu cực kỳ hiền lành độ lượng vẫy tay một cái: "Không sao
ạ, tôi biết là tôi không xứng với ngài Cửu, tôi không trách bà, những
lời xin lỗi của bà tôi sẽ nhận, chúng ta coi như chuyện này chưa từng
xảy ra đi."
Người bên ngoài đều xì xào bàn tán, khen ngợi Diệp Mộc Châu có lòng dạ lương thiện.
Bạch Anh nghiến răng nghiến lợi, Diệp Mộc Châu hiền lành? Cô ta mà hiền lành ư?
Bạch Anh không thể tin được, rõ ràng cô ta mới là người bị hủy
dung, cô ta mới là người bị hại cơ mà.
Sao sự việc xoay tới xoay lui thì cô ta lại biến thành kẻ hãm hại Diệp Mộc Châu thế? Còn phải xin lỗi Diệp Mộc Châu?
Trên đời làm gì có đạo lý như vậy?
"Chắc là cô Bạch đang nghĩ trên đời này làm gì có đạo lý như vậy
nhỉ?" Diệp Mộc Châu nhân lúc mọi người không chú ý, ghé sát vào bên tại
cô ta rồi nhỏ giọng nói.
"Các người nhốt tôi vào phòng tối, nếu không phải Hoắc Việt Bách trở
về đúng lúc thì ba roi này cho dù không lấy mạng tôi cũng có thể biến
tôi thành người tàn tật"
"Các người muốn giết tôi đấy, cô nói xem, tôi trả thù các người thì có tính là vô lý không?"
Bạch Anh sắp ngất đến nơi rồi. A a a a!
Một màn khôi hài, cuối cùng cũng đặt một dấu chấm bằng việc bà Hoắc và Bạch Anh tự biên tự diễn hãm hại Diệp Mộc Châu.
Diệp Mộc Châu lộ ra nụ cười thỏa mãn, đi theo Hoắc Việt Bách rời khỏi phòng y tế.
Trên đường đi, Hoắc Việt Bách lạnh nhạt nhìn cô, anh nói: "Sao em biết bác sĩ sẽ kết luận thời gian hạ độc là ba tiếng trước?"
Bà Hoắc, bà Bạch và cả Bạch Anh nữa, trúng độc vào khoảng thời gian đó thì không thể nào nghi ngờ Diệp Mộc Châu được.