Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Chương 147: Đời này cũng không nghĩ tới


trướctiếp

Bà Bạch lớn tiếng nói: "Việt Bách, khi cậu còn bé đã đồng ý sẽ chăm sóc Anh Anh cả đời bây giờ Anh Anh bị Diệp Mộc Châu chọc cho tức muốn xỉu, Việt Bách, Việt Bách..."

Hoắc Việt Bách ngay cả chân cũng không dừng lại, trực tiếp bước đi ra ngoài.

Mặc kệ bà Bạch ở sau lưng khóc lóc kể lể thế nào anh cũng giống như không nghe thấy gì.

Diệp Mộc Châu tò mò liếc anh một cái, người đàn ông bỗng nhiên mím môi: "Không có chuyện gì."

"Hả?"

Hoắc Việt Bách quay đầu nhìn cô, chăm chú nói: "Tôi không đáp ứng Bạch Anh."

Diệp Mộc Châu gật đầu, mặc kệ anh có đáp ứng Bạch Anh hay không, chỉ cần không làm cô chán ghét là tốt rồi.

Hoắc Việt Bách thấy bộ dạng cô có vẻ không quan tâm, nhất thường nhướng mi: “Em không tin?"

Diệp Mộc Châu lắc đầu, cô tin tưởng con người Hoắc Việt Bách, nếu quả thực anh quan tâm cũng sẽ không nói với Bạch Anh như vậy, nếu anh nói ra tức là không quan tâm rồi.

Nếu cô tin tưởng thì sao lại bày ra cái bộ dạng không thèm để tâm này, chỉ cần Bạch Anh không nhảy đến trước mặt quấy rầy cuộc sống của cô thì sự tồn tại của cô gái này đối với Diệp Mộc Châu cũng không có liên quan.

Đây là thái độ của một người vợ ư?

“Cậu chủ, cậu đã về ạ!"

Hoắc Việt Bách còn muốn nói thêm nhưng một người giúp việc lớn tuổi bỗng nhiên đi tới, khóe mắt cười hằn lên những nếp nhăn, nói: "Bà cụ đã tỉnh rồi, đang đợi cậu đó."

Diệp Mộc Châu quay đầu lại.



Bà cụ? Nói vậy là bà của Hoắc Việt Bách ư?

Quả nhiên Hoắc Việt Bách gật đầu nói: "Tôi sẽ đi ngay bây giờ"

Người giúp việc đi phía trước dẫn đường, anh không nói một lời, nắm lấy tay của Diệp Mộc Châu, hạ giọng: "Cô Hoắc, kỹ năng diễn xuất đáng lo ngại của em diễn ở trước mặt người ngoài thì không sao nhưng không thể để cho bà thất vọng đấy."

Diệp Mộc Châu tự động phiên dịch một chút những lời này.

Ý hay, chính là bọn họ phải vờ như vợ chồng ân ái”, chỉ cần có thể làm cho bà cụ tin tưởng là được, những người khác Hoắc Việt Bách không quan tâm.

Hai người đi qua một cái hành lang thật dài, đi tới một khu nhà riêng biệt, Diệp Mộc Châu vào cửa đã nghe thấy mùi thuốc Đông Y nồng nặc, Hoắc Việt Bách ngửi mãi cũng thành quen.

"Bà cụ đang phơi nắng trong phòng và chờ cậu."

Hai người đẩy cửa đi vào, dưới ánh mặt trời ấm áp, bà cụ nằm trên ghế trúc, nét mặt Hoắc Việt Bách khẽ động: "Bà ơi."

Diệp Mộc Châu chưa từng nhìn thấy một Hoắc Việt Bách như vậy.

Từ trước đến nay anh đều lạnh lùng ít lời, ý cười vĩnh viễn chưa từng có trong đáy mắt, kể cả quan tâm cũng mang theo ba phần châm chọc.

Chưa từng thấy dáng vẻ lo lắng và yêu thương của anh như vậy.

Bà cụ Hoắc VỖ vỗ tay của Hoắc Việt Bách: “Tiểu Cửu lớn rồi."

Mặc dù đôi mắt kia là của một người già hơn bảy mươi tuổi nhưng Diệp Mộc Châu lại cảm

thấy vô cùng thông suốt.



Bà cụ Hoắc nhìn về phía cô nói: "Đây là vợ của cháu hả? Tiểu Cửu, bà nội thấy rất vui."

Diệp Mộc Châu nghĩ lẽ ra bà cụ phải nói: Cả đời này của bà không thể nghĩ tới chuyện cháu kết hôn.

Đại loại là nói như vậy chứ.

Bà cụ Hoắc cảm động nói: "Cả đời này của bà chưa từng nghĩ cháu sẽ thích con gái”

Diệp Mộc Châu: "..."

Đây không phải là bà cụ đã yêu cầu quá thấp sao?

Nụ cười Hoắc Việt Bách nhanh chóng trở nên cứng lại.

Bà cụ Hoắc còn đang thở dài nói: "Trước kia bà còn tìm người làm cho một đôi ngọc chạm trổ, vốn định tặng cho cháu và Lâm phó quan nhưng hiện tại xem ra không cần nữa rồi. Vợ của Tiểu Cửu, nào, cháu qua đây."

Diệp Mộc Châu nhớ rõ hiện tại bọn họ phải tỏ ra là một cặp vợ chồng ân ái, có ôn nhu hiểu ý tiến lên: "Chào bà nội ạ."

"Ừ, bà nội rất hài lòng với cháu. Bà nội đổ bệnh, có khả năng nhiều ngày nữa cũng không dậy được, cũng không biết lần sau gặp mặt là lúc nào, vốn dĩ muốn tặng cháu một viên ngọc chạm trổ, nhưng xem ra hôm nay không kịp rồi"

Diệp Mộc Châu vừa định nói không sao, cô cũng không cần lễ vật.

Ngay sau đó liền thấy bà cụ lôi từ trên giường ra một tứ đồ đen nhánh, nhét tay vào Diệp Mộc Châu: "Cái này coi như là lễ vật cho cháu nhé"

Diệp Mộc Châu nhìn vật kia, trầm mặc hai giây: "..."

Lễ vật này, thật đúng quá muốn nổi bật...

trướctiếp