Tiêu Manh Á thấy vô cùng ngại ngùng, cậu không khống chế được nội tâm
đang xao động, mỗi phút mỗi giây cậu đều nghĩ về Ngụy Cốc, mặt khác cậu
lại thấy khó xử với Ngụy Cốc, cậu sợ anh cảm thấy cậu quá dính người,
nhỡ đâu tuy ngoài miệng anh không nói, nhưng trong lòng lại thấy khó
chịu thì sao.
Cả bữa sáng vịt nhỏ cứ muốn nói lại thôi, nhìn
Ngụy Cốc mười mấy lần. Bị cậu nhìn như vậy, Ngụy Cốc hỏi: "Sao thế? Có
gì muốn nói với anh sao?"
Tiêu Manh Á lí nhí: "Không có gì..."
Nhìn vịt nhỏ đang có tâm sự trong lòng, Ngụy Cốc khẽ thở dài trong lòng, vịt nhỏ nay lớn rồi, trong lòng còn có chuyện giấu mình.
Lúc này Ngụy Cốc giống như phụ huynh có con nhỏ, vì không đoán được tâm tư đứa nhỏ nhà mình mà thấy phiền não.
"Em có chuyện gì không vui có thể kể cho anh biết không? Anh không phải người ngoài mà?"
Giữa trưa hôm ấy, Lưu Phong đến nhà hàng ăn cơm, còn có một cô gái xinh đẹp
đi cùng hắn. Tiêu Manh Á mang cơm lên cho họ, cậu thấy hai người hôn một cái lại thơm một cái, cậu không chịu nổi lắc đầu. Ngay giây tiếp theo,
không biết thế nào mà cậu lại nghĩ đến hai cậu nam sinh lần trước hôn
nhau ở bến xe, nghĩ một hồi, hai người hôn nhau trong tưởng tượng lại
biến thành cậu và Ngụy Cốc. Đúng lúc này có người gọi cậu, Tiêu Manh Á
tỉnh táo lại, bên tai cậu đã nóng lên, đỏ bừng.
Trước khi rời
đi, Lưu Phong mờ mờ ám ám đưa cho cậu hai tấm vé xem phim, ban đầu cậu
cũng không muốn nhận nhưng hắn nói Ngụy Cốc thích loại phim này, Tiêu
Manh Á cũng không từ chối nữa.
Tiêu Manh Á lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Ngụy Cốc:
"Anh ơi, thứ bảy này anh có rảnh không? Em muốn đi xem phim với anh"
Tin nhắn vừa gửi đi, Ngụy Cốc đã gọi lại. Bỗng nhiên Tiêu Manh Á thấy di
động thật nặng, cậu hít một hơi thật sâu rồi mới nghe máy.
"Anh à.."
"Ơi, em ăn cơm chưa?"
"Em vừa ăn xong, giờ đang nghỉ ngơi. Anh đã ăn chưa? Với lại, anh... anh xem tin nhắn em gửi chưa?"
"Anh thấy rồi, vừa lúc muốn gọi điện nói với em một chút, cuối tuần này anh
phải đi công tác đột xuất, để cuối tuần sau được không?" thật ra Ngụy
Cốc cũng muốn nói trong nhà có phòng chiếu phim, chất lượng không hề kém ngoài rạp, hơn nữa còn ít người thanh tịnh, rõ ràng là tốt hơn ngoài
rạp phim rất nhiều, nhưng anh nghĩ lại, có lẽ vịt nhỏ đẫ cần rất nhiều
dũng khí mới có thể đưa ra lời mời với anh, cậu vốn nhát gan, bên ngoài
náo nhiệt như vậy, cùng cậu ra ngoài cũng là ý tốt.
Tiêu Manh Á
vò vò hai tấm vé xem phim trong tay, trong mắt cậu phảng phất sự không
vui, trong lòng cậu bỗng dưng có chút tiếc nuối, cậu thở dài một hơi rồi cúp máy.
Chuyện cũng không có gì, Ngụy Cốc phải kiếm tiền, công việc của anh vốn đã rất bận rộn, hơn nữa anh ấy cũng đồng ý rồi, chỉ là lùi thời gian sang tuần sau thôi.
Ngụy Cốc thật sự rất bận,
Tiêu Manh Á hâm đi hâm lại bữa tối, hâm đến lần thứ ba anh mới về nhà.
Vịt nhỏ hân hoan mừng anh về nhà, túm lấy gấu áo anh hỏi: "Anh ơi, anh
ăn cơm tối chưa? Em có nấu cơm rồi, vẫn còn nóng đó."
Thật ra
Ngụy Cốc đã ăn cơm ở ngoài rồi, nhưng nhìn thấy vịt nhỏ nhiệt tình như
vậy, cặp mắt to lấp lánh đáng yêu đến nói không nên lời, anh cũng không
muốn từ chối, anh xoa đầu Tiêu Manh Á, thôi thì coi như ăn bữa khuya
vậy.