Thời tiết vào cuối tháng sáu nắng gắt từng cơn như thiêu như đốt, giữa
trưa tại đường lớn Kinh Thành cũng thưa thớt bóng người, chỉ có trà lâu
là nơi đặc biệt đông đúc.
Lăng Quốc, Lăng Vương phủ.
"Công chúa, người đây là làm sao vậy?"
Người lên tiếng mặc một thân y phục màu lục, dáng người thành thục của nữ
nhân ngoài hai mươi, tư sắc không quá nổi bật chỉ được xem là thanh tú,
nàng là thiếp thân nha hoàn bên cạnh Triệu Tử Yên.
A Mai nhìn chủ tử ngồi trên ghế ôm lấy thất huyền cầm, tay nâng khăn lụa tỉ mỉ lau cầm, nàng không khỏi lắc đầu thở dài một hơi.
Hơn một canh giờ trước vương gia ghé thăm Thủy Lan Uyển. Kể từ lúc vương
gia bị thương đến giờ, này là lần đầu tiên người chủ động tìm đến công
chúa. Hai người nói chuyện thật lâu trong lương đình, nàng cũng không
biết nội dung, chỉ là lúc vương gia rời đi thì chủ tử của nàng liền biến thành bộ dạng như bây giờ.
"Công chúa, hà tất gì người lại....aizzz.."
Trong phòng lại rơi vào một mảnh yên lặng, A Mai lo lắng cho Triệu Tử Yên,
nàng sao có thể nhìn chủ tử càng lún càng sâu đây, lúc nàng chuẩn bị mở
lời lại nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ vang lên
"A Mai ngươi từng yêu một người hay chưa?"
A Mai theo bản năng lắc đầu, nàng từ nhỏ đến lớn đều một lòng hầu hạ bên cạnh công chúa, làm gì có để ý đến ai.
"Ân, đến lúc ngươi thật sự động tâm với một người, ngươi liền hiểu"
Sau khi nói một câu không đầu không đuôi, Triệu Tử Yên liền mặc kệ A Mai,
không quan tâm nàng ấy nghĩ gì mà tiếp tục công việc trên tay.
Yêu một người sao? A Mai thật sự không rõ, là hạnh phúc vui vẻ hay là đau
đớn thống khổ nàng không biết. A Mai cũng không biết từ lúc nào công
chúa nhà nàng lại để tâm một người, cho dù là nhìn người ấy từ xa cũng
làm công chúa vui vẻ, để rồi một ngày công chúa nói với nàng: 'Người ấy
đã đi vào trong tâm, muốn xoá cũng không thể xoá'.
Đến lúc này A Mai thật sự hoảng hốt, nàng nhận ra công chúa đã thay đổi, chính là vì người kia mà thay đổi...
Nắng chiều bao phủ bên trong hậu viện, lá cây phản chiếu ra ánh sáng nhàn
nhạt, vậy mà vào lúc này, bên trong hậu viện lại vô cùng yên tĩnh, sự
tĩnh lặng này dường như chỉ có thể nghe được âm thanh của lá cây khẽ xào xạt trong gió.
A Mai lặng lẽ rời khỏi phòng Triệu Tử Yên, lòng
nàng nặng trĩu, lúc trước nàng nghĩ công chúa đối với vương gia chỉ là
cảm xúc nhất thời. Năm đó Triệu Tử Yên chính là một tiểu công chúa thân
phận cao quý nhưng lại hữu danh vô thực, không có tình thương của cha,
mẫu thân mất sớm, lại không có bằng hữu, cứ như vậy, một thanh niên đối
với mình quan tâm xâm nhập trong sinh hoạt của nàng!
Thử hỏi sao
nàng không động lòng cho được. Nhưng.... rõ ràng công chúa biết hai
người là không thể, vì sao? Vì sao vẫn cứ khăng khăng cố chấp?
Yêu sao? A Mai mím môi cười nhạt, nàng nghiêng người nhìn về thân ảnh đơn
bạc của Triệu Tử Yên ở phía xa. Vì một chữ yêu sẽ khiến người ta thay
đổi sao? Nếu đã không thể vãn hồi, vậy cớ gì không tiến? Có lẽ nàng
không nên khuyên công chúa từ bỏ, mà là nên khuyên nàng ấy dũng cảm đối
mặt, có như vậy mới phải đạo.
Suy nghĩ thông suốt, A Mai dường
như cảm thấy không khí trong lành bầu trời quang đãng hơn nhiều, nàng
rốt cuộc hiểu, hiện tại nếu công chúa cũng hiểu ra, có phải mọi thứ cũng tốt đẹp hay không?
- ---------------
"Nàng đã gặp Tử Yên sao?"
Nhan Cẩn Nhi vừa vào phòng đã thấy Lăng Thiên Hàm ngẩn người bên cửa sổ,
nàng trong lòng có suy đoán nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi.
Thiên Hàm hơi thất thần gật gật đầu. Nghĩ đến Triệu Tử Yên, nàng cũng không
biết phải làm sao, quan hệ giữa hai người rất kỳ lạ, ở giữa như có một
tầng ngăn cách dù là mỏng manh nhưng làm cách nào cũng xuyên không
thủng.
Ở Thiên Hàm cảm nhận, Triệu Tử Yên đối với mình là có
loại tình cảm kia, nhưng mỗi lần nàng đến gần, nàng ấy lại như có như
không kéo ra khoảng cách. Hai người đi đến loại tình trạng này, Thiên
Hàm chỉ nghĩ ra một nguyên do không gì khác hơn là do thân phận của
nàng.
Nàng tài giỏi cách mấy thì sự thật nàng vẫn là một nữ
nhân, trượng phu của mình bỗng chốc biến thành một nữ nhân, đây là
chuyện buồn cười cỡ nào, nếu thật đem chuyện này nói ra ngoài sợ rằng
cũng không mấy ai tin, nói vương gia của Lăng Quốc là một nữ tử không
chừng sẽ bị cười vào mặt còn bị mắng là đồ điên.
Ở cổ đại này, có mấy nữ nhân có thể chấp nhận thân phận của nàng đây? Được như Nhan Cẩn
Nhi cùng Hàn Như Song thì ngoài kia còn lại được mấy người? Kể cả Bạch
Nhược Y cũng là như vậy. Triệu Tử Yên có biểu hiện như thế cũng là rất
bình thường, nàng ấy không đi tuyên cáo thiên hạ vạch trần thân phận của nàng đã xem như may mắn, đã xem như đủ tình đủ nghĩa.
Nghĩ tới đây Lăng Thiên Hàm không khỏi buồn vô cớ, nàng thở dài một hơi xoay người nhìn Nhan Cẩn Nhi, hơi mỉm cười nói
"Ân, không có việc gì, tối nay ta sẽ lên đường"
Nhan Cẩn Nhi chỉ gật đầu, nàng không hỏi thêm gì, chỉ lẳng lặng ngồi một bên bầu bạn. Thật lâu sau, nàng nghe được Lăng Thiên Hàm nhẹ giọng nỉ non
"Có lẽ gả cho ta là ủy khuất lớn nhất cả đời nàng ấy"
Giọng nàng như than như thở, môi mỉm cười đắng chát, thần thái có mấy phần ảm đạm vô quang. Thiên Hàm không nói tiếp lời nào nhưng Nhan Cẩn Nhi hiểu
rõ trong lòng Thiên Hàm lúc này có bấy nhiêu là ái nái cùng tự trách.
Nàng ngước mắt nhìn nữ nhân ôn nhuận tuyệt đẹp trước mặt mình, đôi mắt đen
sâu không thấy đáy giờ phút này lại nổi lên một tầng gợn sóng, trái tim
Nhan Cẩn Nhi bị xúc động, trong lòng tràn đầy cảm xúc không tên. Chuyện
này nếu muốn trách cũng không thể trách Thiên Hàm, chỉ có thể trách số
phận trêu người, làm thế nào cũng khó thoát.
Màn đêm buông xuống, Lăng Thiên Hàm đã sớm rời khỏi vương phủ, nàng một mình phi ngựa trên
đường lớn. Thân mặc hắc sắc y phục, hông đeo trường kiếm, khuôn mặt dịch dung thành thanh niên tuổi ngoài hai mươi, làn da hơi rám nắng, nhìn
vào dễ dàng để người ta lầm tưởng nàng là một nhân sĩ giang hồ, cuộc
sống phiêu bạc bốn bể là nhà.
Mà vào lúc này, Nhan Cẩn Nhi cũng
bí mật vào cung diện thánh ngay trong đêm. Nghe thị vệ vào bẩm báo, Cảnh Lăng đế vội gác lại bút mực, trên mặt không có mấy biểu cảm chỉ là
trong lòng lại nóng như lửa đốt.
Bình thường Nhan Cẩn Nhi đều có thời gian cố định tiến cung, đây là lần đầu tiên nàng gấp gáp diện
thánh vào giữa đêm, sợ rằng Lăng Vương phủ xảy ra đại sự nên Nhan Cẩn
Nhi không đợi nổi. Nói đến đại sự ở Lăng Vương phủ thì chỉ có việc của
Lăng Thiên Hàm.
Càng nghĩ càng lo lắng, Cảnh Lăng đế sợ tình
trạng của Thiên Hàm chuyển biến xấu, hắn gấp đến độ không chờ ngự giá mà một thân long hành hổ bộ di giá tới Khởi Nguyên điện.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng"
Mắt thấy Cảnh Lăng đế bước tới, Nhan Cẩn Nhi khom người thi lễ. Nhìn đến
thần thái của nàng bình tĩnh thong dong, xem ra chuyện không phải quá
nghiêm trọng, lúc này Cảnh Lăng đế mới nhẹ thở ra một hơi, hắn khoác tay cho miễn lễ sau đó mới đi tới án thư ngồi xuống.
"Đã trễ thế này vẫn làm phiền đến phụ hoàng, mong phụ hoàng thứ lỗi"
Cảnh Lăng đế chỉ xuống chiếc ghế đối diện ý bảo Nhan Cẩn Nhi ngồi xuống, cho lui hết cung nữ thái giám mới lên tiếng hỏi
"A Cẩn đây là có chuyện gì a?"
Nhan Cẩn Nhi không có trả lời mà lặng lẽ lấy phong thư từ trong tay áo đưa cho Cảnh Lăng đế.
Không nán lại Khởi Nguyên điện bao lâu, Nhan Cẩn Nhi liền trở về Lăng Vương
phủ. Nàng đi âm thầm, về lặng lẽ, ngoài thị vệ trong cung cũng không ai
biết nàng bí mật tiến cung, cũng không ai biết nàng và Cảnh Lăng đế nói
đến cái gì, hết thảy đều là bí mật.
- ----------------
Đêm đen dần buông, tiếng vó ngựa từ xa tới gần vang vọng giữa thiên địa.
Đội thiết kỵ hơn vạn người vẫn tiếp tục đi về phía trước.
"Điện hạ, phía trước là hẻm núi nhỏ, rất dễ mai phục. Chúng ta vẫn tiếp tục hành quân sao?"
Mắt thấy đội quân sắp đi qua nơi có địa hình hiểm trở, Ảnh Nhị không khỏi
lên tiếng nhắc nhở. Trường Nhạc không đáp, nàng nhấc tay ra hiệu, mấy
vạn đại quân đông nghịt liền dừng lại, trong suốt quá trình không một
tiếng động phát ra.
Nàng hồi thần quan sát, ánh mắt sắc bén lướt qua từng ngọn cỏ nhành cây, qua nửa chung trà Trường Nhạc phấc phấc tay ra hiệu tiến về phía trước. Đại quân nhận lệnh, không hề chậm trễ mà
gấp rút hành quân.
Trời tờ mờ sáng, trên dưới Bắc Lâm thành đều
tập trung ở trước cổng thành chuẩn bị nghênh đón Trường Nhạc. Cũng không để bọn họ đợi lâu, từ ngoài xa đã có tiếng binh sĩ hô lớn vọng vào
trong thành, giọng nói to rõ truyền tới mọi ngõ ngách.
"Điện hạ giá lâm"
"Điện hạ giá lâm"
Chưa đầy thời gian một chung trà, Trường Nhạc dẫn đầu cưỡi ngựa vào thành,
quan viên, binh sĩ, dân chúng nhất tề quỳ xuống cung kính hành lễ.
"Cung nghênh điện hạ giá lâm, điện hạ vạn tuế vạn vạn tuế"
Trường Nhạc ghì cương ngựa dừng trước mặt đám người, nàng chỉ đứng đó thôi mà
như ngàn dặm non sông thuần phục dưới chân nàng. Đó là một cảm giác vô
cùng ngạo nghễ, tôn quý.
Nàng đảo mắt lướt qua một lượt, mày đẹp
khẽ nhíu, người dẫn đầu là thống đốc Bắc Lâm thành Lý Khả Tú, bên phải
là phó tướng Nghê Vĩ Hằng, tham tướng Võ Nguyên, bên trái là hai vị
tướng quân Ngô Chí Kiên và Doãn Đông.
Đặc biệt Ngô Chí Kiên còn
băng bó khắp người, bị thương vô cùng nghiêm trọng phải có người đỡ thì y mới quỳ được một chân xuống hành lễ. Doãn Đông bên cạnh khá hơn một
chút, trên đầu quấn băng trắng, di chuyển còn cần dùng gậy, sắc mặt tái
nhợt. Những vị khác ít nhiều bị thương nhưng không mấy nghiêm trọng.
Trong đám người, có lẽ Lý Khả Tú là còn nguyên vẹn nhất do hắn là quan văn,
biết một ít võ nghệ nhưng không đủ để ra chiến trường.
Nhìn tổng thể như một đám tàn binh bại tướng, thấy ánh mắt Trường Nhạc quét
tới đâu, mọi người lại càng xấu hổ cúi thấp đầu, bọn họ quả thật....
chính là bại tướng, làm gì còn mặt mũi đối diện với điện hạ.
Lại
nhìn ra xa, dân chúng quỳ rạp dưới đất, không dám ngẩn đầu nhìn mỹ nhan
của Trường Nhạc. Trong lòng bọn họ vừa mừng lại vừa sợ, điện hạ đích
thân mang binh đến Bắc Lâm, bọn họ sẽ không còn sống trong nơm nớp lo
sợ, bọn họ tin chắc cuộc sống thái bình sẽ không còn xa.
Còn sợ?
dân chúng Bắc Thần ai mà không nghe được đại danh của Trưởng công chúa.
Nàng chẳng những thân phận cao quý, hơn thế nữa dung mạo là tuyệt thế vô song, trong tay có riêng Long Lân quân tùy thời hiệu triệu. Long Lân
quân số lượng không rõ, nhưng bọn họ là thân vệ, mọi người ai cũng lấy
một địch mười, tinh nhuệ vô cùng.
Dân chúng vô cùng hiếu kỳ muốn diện kiến dung mạo của vị truyền kỳ trưởng công chúa trong truyền
thuyết, nhưng là có cho mười lá gan bọn họ cũng không dám ngẩn đầu quan
sát. Lỡ như vị kia nổi giận, lúc đó đầu cũng phải chuyển nhà rồi.
Trường Nhạc thu hồi tầm mắt, nàng phất phất tay
"Tất cả bình thân"
"Điện hạ vạn tuế vạn vạn tuế"
Hai tên binh sĩ phía sau tiến lên vài bước đỡ lấy Ngô Chí Kiên dìu hắn đứng lên, chưa đợi hắn hồi thần, bên tai nghe được giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Trường Nhạc
"Các vị vất vả"
Ai nấy vừa xấu hổ
vừa cảm động, chỉ riêng Ngô Chí Kiên và Doãn Đông nhìn nhau rồi cau mày, điện hạ không trách bọn họ ngược lại còn an ủi, điện hạ của bọn họ đúng là anh minh thần võ,.... lời khen ngợi còn chưa kịp nghĩ ra, Trường
Nhạc lại lên tiếng.
"Tất cả tập trung ở nghị sự đường"
Được rồi, an ủi trước xử phạt theo sau, trong khi những người khác còn ngơ
ngác chưa rõ thì Ngô Chí Kiên và Doãn Đông lại lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy, bọn họ ở gần Trường Nhạc hơn, tính cách của nàng một phần hiểu rõ. Có công được thưởng, có tội sẽ phạt, không có ngoại lệ, này mới
đúng là điện hạ của bọn họ.