Hạnh Phúc Nông Nữ
Chớp mắt đã qua nửa tháng, thảo dược đã vận chuyển được 3 lần, giống như dự đoán, so với lần đầu thảo dược đã giảm đi, nhưng cũng may núi Thanh
Trúc lớn, đó giờ cũng không ai hái nhiều thảo dược, các thôn dân không
dám vào núi, nhưng thảo dược bên ngoài cũng không ít, hơn nữa nhiều
chủng loại, vận chuyển hai lần cũng được nhiều hơn 320 lượng bạc, phân
cho thôn dân một phần, Tô Lê và Lâm Mặc được nhiều hơn 152 lượng, còn
lại ba nhà cũng được gần 30 lượng.
Cộng thêm nấm và mộc nhĩ bên
tửu lâu, một tháng nay bọn họ kiếm lời hơn 302 lượng, so với người nông
dân mà nói, đã là một tài phú thật lớn.
Căn bản cho rằng rau dại khẳng định bán không bao nhiêu, bởi vì tửu lầu khác vẫn luôn bắt chước, kết quả trước đó không lâu, thời điểm đẩy ra nấm có một tửu lầu cũng
làm nấm, ai ngờ không thể phân biệt nấm, xảy ra vấn đề ăn nấm độc, cũng
may không phải kịch độc, không có tổn hại đến tánh mạng, nhưng làm tửu
lầu khác không dám làm nấm nữa, ngược lại món nấm trở thành đồ ăn đặc
sắc của tửu lầu Minh Châu, gián tiếp kéo sinh ý cho tửu lầu.
Còn sinh ý thảo dược, như Lâm Mặc và Tô Lê dự tính, sinh ý thảo dược năm
nay hẳn còn có thể làm hai đợt nữa, lúc sau chờ sang năm.
Xem
hai người làm vô cùng thuận lợi, người trong thôn cũng không cảm thấy
gì, nhưng người Lâm gia và Đổng Trân Trân lại cực kỳ khó chịu.
Bởi vì chuẩn bị gả, Đổng Trân Trân cùng mẫu thân đến trấn trên mua vải dệt
làm áo cưới, trong lúc vô tình lại phát hiện Lâm Mặc bọn họ bán thảo
dược không ngờ là 680 văn một cân, giá cả lại cao gấp hơn ba lần so với
thu mua của các thôn dân.
Đây không phải đem các thôn dân trở
thành công cụ hái thuốc sao? Nói cái gì mang theo thôn dân cùng nhau
kiếm tiền, đều là hoa ngôn xảo ngữ*, dối trá!
Hoa ngôn xảo ngữ: lời nói khéo léo nhưng không thật, lời nói hay nhưng vô nghĩa.
Tự phát giác mình đã phát hiện bí mật lớn, nắm được nhược điểm của Tô Lê,
Đổng Trân Trân vẻ mặt đắc ý, trong lòng lại nghĩ ra kế độc.
Người Lâm gia càng khí thế, nếu không phải Tô Lê khuyến khích Lâm Mặc phân
gia, hiện tại tiền kiếm được là của bọn họ, Lâm Mặc cũng là người lòng
dạ đen tối, có cách kiếm tiền tốt lại tiện nghi những người ngoài Lê gia đó, muốn kéo người nhập bọn cũng không tìm nhà huynh đệ mình, tìm
Nghiêm gia Tào gia, đều là ăn cây táo, rào cây sung!
Đặc biệt là khi từ miệng Đổng Trân Trân biết được bọn họ kiếm nhiều bạc như vậy,
lửa giận hiện rõ trên mặt, đồng thời cũng hối hận thúi ruột, sớm biết
thì sống chết không đồng ý phân gia, một số tiền lớn như vậy a!
Hừ, nếu bọn họ lấy không được số tiền đó, cũng không thể tiện nghi cho Tô Lê cùng Lâm Mặc như vậy!
Vì thế, lời đồn trong thôn bắt đầu nổi lên bốn phía.
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Tô Lê cùng Lê Nguyệt đến bờ sông giặt quần áo
liền phát hiện mấy phụ nhân đang ở giặt quần áo ánh mắt rất kỳ quái nhìn các nàng.
Đây là làm sao vậy?
Từ khi bắt đầu làm thảo
dược, người trong thôn nhìn thấy nàng lúc nào không phải bộ dáng mặt mày tươi rói? Bây giờ mặt không chỉ không cười, hơn nữa còn có chút tìm tòi nghiên cứu, có chút tức giận.
Lúc sau trở về nhà mình, nàng liền hiểu rõ nguyên nhân những ánh mắt phụ nhân đó vì cái gì kỳ quái như vậy.
Chỉ thấy mấy phụ nhân đanh đá trong thôn đứng chống nạnh ở cửa nhà nàng,
vừa thấy nàng trở về liền xông lên lớn tiếng chất vấn: "Tô thị, ngươi
lừa chúng ta có phải hay không?"
"Mọi người đều chung một thôn, ngươi sao lại ác độc như vậy? Chúng ta đối với ngươi cũng không kém đi?"
"Đúng vậy, chúng ta đây đang làm cái gì? Làm cu li cho các ngươi? Nói cái gì
mang chúng ta cùng nhau kiếm tiền, nói cái gì cảm ơn ân tình của mọi
người, đều là kẻ lừa đảo!"
"Bán cho y quán chính là 680 văn một
cân, cho chúng ta chỉ có 200 văn, tiện nhân lòng dạ hiểm độc, ngươi cư
nhiên cho được cái giá này, đang chơi chúng ta sao?"
Mấy phụ
nhân mỗi người một câu mặc kệ Tô Lê ở một bên, hoàn toàn không cho nàng
cơ hội nói chuyện, lời trong lời ngoài đem nàng bỡn cợt không đáng một
đồng.
"Cảm thấy chúng ta lòng dạ hiểm độc, thảo dược cũng đừng
bán chúng ta a, ở đây kêu chúng ta cái gì?" Lê Nguyệt đứng một bên không thể nhịn được nữa, rống lên một câu.
"Ai da các ngươi còn như
vậy, nghĩ còn từ chúng ta tiếp tục thu thảo dược được sao?" Một phụ nhân đôi tay chống nạnh, âm dương quái khí mà nói.
"Hừ, lúc trước thu chúng ta nhiều thảo dược như vậy, lừa chúng ta nhiều bạc như vậy, trả tiền!"
Lê Nguyệt còn tính cùng các nàng nói chuyện, Tô Lê bình tĩnh nói: "Nếu như vậy, trước tiên chúng ta tới tìm Lí chính nói rõ ràng, nói trước mặt
người toàn thôn!"
"Nói thì nói, ai sợ ngươi!"
Nghe xong
mấy phụ nhân lên án, Lí chính chịu đựng tức giận không nói một lời, Tô
Lê nói: "Lí chính thúc, phiền ngài gọi mọi người vào quảng trường, chúng ta nói rõ ràng."
Thở dài một hơi thật sâu, Lí chính chỉ có thể kêu nhi tử mình thông báo các thôn dân đến quảng trường.
Không giống lần trước, lần này các thôn dân mơ hồ đã biết mục đích tụ tập, tụ tập tốp năm tốp ba nói chuyện, nhìn nhìn lẫn nhau.
Tô Lê bước
lên quảng trường, hít sâu một hơi, nói: "Hôm nay mấy thẩm thẩm nghi ngờ
ta, nói ta lòng dạ hiểm độc lừa mọi người, không sai, Tô Lê ta xác thật
đem thảo dược bán cho y quán giá 680 văn."
Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên, mấy phụ nhân xảo quyệt bắt đầu mắng lên.
Chờ các nàng nghỉ ngơi, Tô Lê lại nói tiếp, "Ta từ trên tay mọi người thu
mua thảo dược cũng xác thật là 200 văn, phu quân ta mỗi lần đưa thảo
dược vào thành mọi người rõ như ban ngày, thảo dược lấy từ các ngươi với lúc đưa đi không giống nhau, đã trải qua xử lý, trọng lượng thảo dược
khô và thảo dược tươi khác nhau đại khác bao nhiêu trong lòng mọi người
cũng biết rõ ràng, Tô Lê ta trả giá lao động kiếm tiền, ta lấy quang
minh chính đại, đúng lý hợp tình!"
Căn bản có người còn tưởng tiếp tục trào phúng Tô Lê liền ngừng lại, không phát ra tiếng.
"Ta là trung gian có được lợi ích, ai có thể nói ta nửa câu không nên? Biện pháp là ta nghĩ, hợp tác là phu quân ta nói, xử lý thảo dược là chúng
ta ngày đêm xử lý, ta lấy phần tiền này lòng ta không hổ thẹn! Mặt khác
lại nói, ta dạy mọi người phân biệt thảo dược, cho mọi người nhiều thêm
một đường kiếm tiền, là ta vui, nếu là ta không muốn nói cho mọi người,
chỉ bản thân kiếm số tiền này, ai có thể nói ta Tô Lê nửa câu không
phải!"
Lời nói có khí phách vang vọng quảng trường, thôn dân ở đây đều sững sờ, không lời nào để nói.
"Mọi người muốn tiếp tục chỉ trích ta, không sao cả, Tô Lê ta không để bụng, như mọi người mong muốn, về sau chuyện thảo dược này ta cũng không dính đến."
Đổng Trân Trân cười lạnh: "Hừ, nói thật dễ nghe, ngươi nghĩ muốn dính dáng, cũng chưa chắc mọi người muốn dính dáng ngươi đâu?"
Hứa thị cũng ở một bên nói: "Về sau chính chúng ta tự mình bán, mới không tiện nghi cho người có lòng dạ đen tối!"
Một ít thôn dân phụ họa Đổng Trân Trân và Hứa thị, chỉ trích Tô Lê, trong
lòng có chút hiểu rõ, nhưng lại không dám đứng ra giúp Tô Lê nói chuyện, còn có chút tính toán khác, trầm mặc không nói.
Tô Lê cũng không nói lời vô nghĩa: "Lời nói đã đến nước này, mọi người tự giải quyết cho tốt."
Dứt lời, lưu loát xoay người, rời đi khỏi quảng trường.
Lê Nguyệt vội vàng đi theo, kiên định đứng ở bên Tô Lê, Thẩm Lạc Hoa cùng
Trình Quyên Quyên cũng trong đám người kia mà ra, đuổi theo phía sau Tô
Lê rời đi.
================================
Hết chương 19.