Vào một buổi tối cuối tháng Mười Một, trời đổ mưa, làm mờ mịt hết vùng
cỏ chằng chịt bỏ hoang bên ngoài cửa sổ của căn nhà số 12 quảng trường
Grimmauld. Trời mưa càng lúc càng to, những khung cửa sổ giờ đây chỉ còn là những cái khung trống trơn mà xám xịt lung linh làn nước mưa, rồi
dần dần tối sẫm lại. Mưa trút rào rào, gió gầm rú quật liên hồi vào
những tấm kính của cửa sổ… mà hai người ngồi trong thư viện nhà Black
vẫn say sưa với công việc cá nhân – Draco đang suy đoán kế hoạch của Tử
thần Thực tử dựa theo nguồn tin tình báo trong khi Harry bận cho nàng
Oprah ăn. Bỗng dưng cánh cửa thư viện mở toang ra, Hermione vội vã đi
vào với một tuyên bố:
_ Có lẽ tất cả chúng ta đều đoán sai rồi!
Cô nói liến thoáng:
_ Tụi mình đã đến rừng Epping với một suy nghĩ đinh ninh trong đầu rằng
nơi đó có manh mối – Nhưng đương nhiên, trống trơn, chẳng có gì sất. Liệ có phải tụi mình đã hiểu sai lời cụ Perenelle rồi không? Cụ bị khống
chế, mà một người bị khống chế rất khó tổ chức ngôn ngữ một cách chính
xác. Đúng vậy, rất có thể cụ Perenelle đã không kịp nói cho tụi mình
biết lời của cụ phải hiểu theo nghĩa đen: rừng Epping chỉ là nơi Merlin
ngã xuống mà thôi.
Ravenclaw tóc xù nóng nảy đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng dừng chân trước bàn đọc sách.
_ Thiệt là tệ hết biết!
Một tuần trước, bọn họ đã lùng sục khắp rừng Epping hai lần liền. Cánh rừng này từng thuộc về dòng họ Trelawney. Vào năm học thứ nhất của Harry, có một khoảng thời gian dài giáo sư Sybill Trelawney khăng khăng đòi hiến
đất cho chính phủ. Bởi rừng Epping tồn tại mỏ vàng và là địa bànsinh
sống của một số lượng lớn loài Mooncalf(*) nên có vô số người ngo ngoe,
trải qua một hồi đấu giá kịch liệt, nhà Malfoy thành công chiếm được
cánh rừng này.
Rừng Epping được phủ bởi những thảm cỏ lớn và xanh mướt, cây cối xum xuê, rậm rạp.Dòng sông vắt ngang qua khu rừng có
những khúc vặn xoắn tạo nên các hồ nước và đầm lầy. Khu rừng đầy nắng và thổ nhưỡng màu mỡ tạo nên khung cảnh thiên nhiên hoang sơ và hùng vĩ.
Nhưng dư lại cánh rừng này chẳng có chút đặc biệt nào. Manh mối về cây
quyền trượng của Merlin cũng bị chặt đứt ở đây, hoặc rất có thể là ngay
từ đầu bọn họ đã đi sai hướng.
Vào sau cô nàng, Ron lên tiếng an ủi:
_ Chớ có nản. Chí ít bọn mình cũng biết Merlin được mai táng ở đâu.
Hermione thình lình bắt lấy bàn tay của Ron, đầy kích động hỏi:
_ Bồ nói cái gì? Bồ lặp lại một lần nữa cho mình!
_ Đừng, đừng nản…
_ Không phải câu này!
_ Chí ít bọn mình cũng biết Merlin an táng ở nơi nào.
Ron mới ấp úng nói xong thì Hermione đã lao như bay ra ngoài, bỏ lại cậu chàng tóc đỏ với hai mắt tròn xoe.
_ Có chuyện gì thế này?
Harry vừa nhét một miếng thịt quay vào miệng Oprah vừa nói:
Quý cô nhỏ nuốt nguyên cả miệng thịt xuống bụng, cái đuôi dài và nhỏ sung
sướng chà xát trong lòng bàn tay của chủ nhân. Mấy ngày nay nó đang
chuẩn bị lột da nên ngoại trừ lúc đòi Harry cho ăn, còn lại nó ủ rũ ngủ
gà ngủ gục nguyên cả ngày trời.
_ Nữa không?
Oprah rít lên:
_ Harry, ta muốn ăn thịt gà.
Chẳng mấy chốc Hermione đã phóng như bay trở lại, trong tay cầm một cuốn sách vĩ đại. Hermione dường như dò tìm cái gì đó ở trang mục lục, rồi thoăn
thoắt lật trang, lẩm bẩm một mình:
_ Sao mình có thể quên được chớ? Đây rồi – Tập tục mai táng của phù thủy.
Cuối cùng cô có vẻ đã tìm được cái cần tìm – Ngón tay cô di chuyển trên trang sách trong khi đọc to một cách hồi hộp:
Ở những năm đầu của thời Trung Cổ, rừng Epping từng được coi là ngôi mộ
của các phù thủy. Người ta cho rằng cây cối là sứ giá của Merlin, nên để tiễn biệt những người đã khuất, các pháp sư sẽ lựa chọn cây cổ thụ
thích hợp, niêm phong quan tài người đã khuất và giấu vào trong thân
cây. Dựa theo truyền thuyết của phù thủy thời đó…
Draco nghe cái là biết liền:
_ Truyền thuyết Merlin và Mười Hai vị Dũng sĩ.
Harry ngoái đầu nhìn hắn.
_ Đó là cái gì?
Slytherin Tóc Vàng vần vò mái tóc rối bù của Người Được Chọn, phớt lờ sự phản kháng kịch liệt của người ta.
_ Một câu chuyện cổ tích dành cho những phù thủy nhỏ trước giờ đi ngủ. Có hàng tá những lời đồn về pháp sư Merlin, nhưng ở trong chuyện cổ tích
của phù thủy thì Vivian Avalon được xem như người học trò đồng thời là
người yêu của Merlin. Để khống chế pháp sư Merlin, Vivian đã dùng sức
mạnh của mình phong ấn vị pháp sư này ở trong thân cây. Sau khi mười hai vị dũng sĩ giết chết Vivian, họ đã chuyển cái cây là ngôi mộ của Merlin tới một khu rừng không người biết.
_ Lẽ nào…
Hermion nói với giọng đầy kịch tính:
_ Đúng vậy, rừng Epping rất có thể chính là nơi chôn cất của pháp sư
Merlin. Mình dám chắc tập tục mai táng của phù thủy ở rừng Epping vào
thời Trung Cổ là để hiến tế cho pháp sư Merlin.
Đôi mắt của cô
gái Ravenclaw lộ ra vẻ phấn khích y hệt những lần cô kiếm được hàng chục điểm cho nhà mình nhờ làm mấy bài tập về nhà xuất sắc.
_ Đũa
phép là thứ đi theo pháp sư cả đời, kể cả lúc xuống mồ. Quyền trượng của Merlin chắc chắn nằm trong quan tài của pháp sư Merlin.
Ron sốt sáng reo lên:
_ Thế còn chờ gì nữa? Đợi mình chuẩn bị chút xíu, tụi mình đi – À không, ngày mai tụi mình lên đường luôn.
Cảm xúc vui sướng tột độ làm trái tim những cô gái, chàng trai đập thình
thịch. Câu hỏi hóc búa chúng đeo đuổi không biết bao lâu cuối cùng đã
tìm được lời giải – Đáp án xuất hiện cũng là lúc niềm hạnh phúc vô bờ
bến căng tràn trong lồng ngực mỗi người. Nhưng chính cái lúc tất cả còn
đang đắm chìm trong những cảm xúc tuyệt diệu thì Draco đã nhạy bén phát
hiện Harry khác thường. Hắn cúi người để mình tầm mắt của mình được
ngang bằng với Harry.
_ Em cảm thấy có gì không đúng à?
Harry lắc đầu dữ dội.
_ Không, không phải. Em chỉ đột nhiên nhớ tới một việc. Có lẽ là em suy
nghĩ nhiều, nhưng linh cảm mách bảo em – Anh biết đấy, từ trước đến nay
linh cảm của em vẫn rất chuẩn mà.
Ánh mắt của cậu chậm rãi đảo qua hai người còn lại.
_ Ở bữa tiệc lễ hội Ma vào năm học thứ hai, Lockhart nói hắn từng đến rừng Epping.
_ Kiểm tra nào.
Hermione nói ngắn gọn trước khi triệu hồi Chậu Tưởng Ký làm bằng đá và có những
nét chạm khắc kỳ cục quanh mép cất, từ trong ngăn kéo, và ra hiệu cho
Harry rút trí nhớ của mình. Dạo gần đây chiếc Chậu Tưởng Ký làm việc
vượt quá công suất bình thương, bởi bọn trẻ đã xem đi xem lại hàng tá
lần những ký ức, nhất là với ký ức ở căn nhà cụ Flamel.
Harry
chĩa đũa phép vào thùy thái dương của mình, nhắm nghiền mắt, tập trung
suy nghĩ. Sau chừng một phút hay cỡ đó, một sợi màu bạc được thả vào
trong chậu, chúng xoáy tít và tỏa sáng lung linh, không phải chất lỏng
mà cũng không phải khí. Khi bốn đứa trẻ lần lượt nhúng mặt vào hợp chất
bạc đó, chúng cảm thấy đôi chân như rời khỏi sàn, té xuống cái lỗ xoáy
đen ngoàm và rồi hoàn toàn đột ngột, chúng đã xuất hiện ở Đại Sảnh đường lộng lẫy của trường Hogwarts.
Đó là bữa hội hóa trang do
Lockhart thống thiết đề nghị với cụ Dumbledore. Gã ngốc tóc cuộn đó mới
được trao huân chương Merlin Đệ nhất đẳng sau vụ án oan của chú Sirius.
Danh tiếng và vinh quang bủa vây khiến hắn càng được nước huênh hoang và tự đắc hơn. Trong buổi dạ vũ hôm đó, Lockhart đã hóa trang thành Merlin với chiếc áo choàng màu trắng bạc đẹp đẽ và một cây quyền trượng lấp
lánh.
_ Tụi mình kìa.
Harry chỉ vào đám đông: Với một cái
bờm lông sư tử đeo ở trước ngực, Ron đang nói chuyện thật vui với “cô bé Hermione năm thứ hai” mặc một chiếc áo choàng màu đỏ. Đứng ngay cạnh đó là lửng con Hufflepuff với bộ quần áo lông liền thân, trên đỉnh mũ có
hai cái sừng nai nhỏ đáng yêu – Cậu bé bị chàng hoàng tử Người Tiên của
Slytherin cuốn hút hoàn toàn, đôi mắt lấp lánh lạ thường.
Draco nở nụ cười dối trá, làm bộ phê bình:
_ Chu choa, anh mắt của cậu Potter thiệt đáng sợ!
Ron lẩm bẩm:
_ Lần đầu tiên tao phải tán thành với mày đấy Malfoy. Mà nè Mione, hôm đó trông bồ đáng yêu lắm!
Hai gò má của Hermione đỏ rần rần. Cô lúng túng làm bộ ho khan một tiếng.
_ Lockhart tới rồi kìa!
Trước mặt bốn đứa, Lockhart dùng một cánh tay ôm lấy bả vai Harry, cười toe toét:
_ Nhìn bộ đồ hóa trang đêm nay của trò này! Trông rất được đó! Trong cuốn tự truyện của ta, nhân lộc Jack đã cố gắng tấn công ta ở trong rừng
Epping. Nhưng sau này lại được ta cứu mạng khỏi một người cây, anh ta đã tặng cho ta một viên thạch anh trắng.
Lockhart chỉ vào viên
thạch anh khảm trên cây quyền trượng rồi lôi Harry đi. Dõi theo bóng
dáng xa dần của bọn họ, Hermione trầm ngâm.
_ Đúng là có một đoạn như vậy trong cuốn Magical Me kể về cuộc phiêu lưu của Lockhart ở khu
vực mai táng phù thủy trong rừng Epping.
Harry do dự nói:
_ Có thể chỉ là trùng hợp.
Lặng đi một hồi, Ron cất tiếng phản đối:
_ Không. Linh cảm của bồ đã trợ giúp cho tụi mình rất nhiều lần. Nó sẽ không sai đâu.
Đi ra khỏi Chậu Tưởng Ký, bốn đứa bắt đầu lên kế hoạch: Đầu tiên, chúng
phải tìm được Gilderoy Lockhart. Xong rồi mới tính đến làm sao tìm được
ngôi mộ của Merlin.
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Thân hình cao lớn của Lucius Malfoy xuất hiện ở ngưỡng cửa, một tay hắn
chống gậy, tay còn lại vẫn giữ nguyên tư thế gõ cửa. Khi nhìn thấy bốn
đứa, đôi mắt xám xanh nheo lại.
_ Chào buổi tối các quý cô, quý ngài.
Harry ngẩng đầu lên.
_ Thưa chú, có chuyện gì vậy ạ?
_ Không có gì.
Ông chủ Malfoy ngừng chân trước bàn đọc sách.
_ Nott muốn gặp cậu, Potter.
_ Nott nào ạ?
_ Theodore Nott.
Trong đầu Harry hiện lên hình ảnh một cậu bé gầy tong teo. Ấn tượng của cậu
với Nott dừng lại ở cái đêm Voldemort tấn công Hogwarts.
_ Vì sao cậu ấy muốn gặp con?
Lucius kéo dài cái giọng lè nhè:
_ Điều này thì cậu phải đi hỏi nó. Nó khăng khăng đòi gặp tận mặt cậu.
Nhưng xem biểu hiện của thằng nhỏ, ta đoán nó đã phải vét cạn lòng dũng
cảm ít ỏi của mình.
Cuộc gặp gỡ diễn ra ở Thái ấp Malfoy. Phu
nhân Malfoy tao nhã dẫn theo Theodore Nott mặt mũi trắng bệch như vôi,
đi vào phòng. Đợi đến khi Narcissa đi rồi, cậu ta vẫn đứng chình ình ở
cửa, gương mặt u ám và đầy cảnh giác.
Nott nói một cách khó nhọc:
_ Tao chỉ nói chuyện với một mình mày thôi, Potter.
Harry từ chối nhẹ nhàng nhưng quyết đoán.
_ Không có gì khác biệt cả. Cậu ngồi xuống đây.
Gương mặt Theodore nhìn bốn đứa với vẻ do dự, qua chừng một lúc lâu, cậu ta
mới ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở ngoài cùng. Bởi vì quá căng thẳng mà
những đốt ngón tay của cậu ta cuộn lại và trắng bệch, đôi môi mím chặt,
từng đường gân, thớ thịt trên mặt cậu ta như thể bị căng ra.
Nott trừng mắt nhìn Harry, nói:
_ Tao muốn gia nhập Hội Phượng hoàng.
Giọng điệu quyết đoán của cậu ta khiến Harry phải sửng sốt. Hermione dò xét
Nott từ đầu tới chân, ngón tay miết nhẹ theo đường gờ của chiếc ghế.
_ Bọn tôi cần biết lý do.
Nott banh mặt, lạnh lùng đáp:
_ Tao không muốn làm Tử thần Thực tử.
Harry vạch trần:
_ Đó không phải lý do cậu muốn gia nhập hội. Cậu có thể trốn đi đâu đó đợi chiến tranh kết thúc.
Nott kích động la toáng lên:
_ Nhưng nhà Nott không cho phép làm thế! Ba tao tôn thờ Chúa tể Hắc ám
một cách mù quáng, ổng chẳng thèm để ý tới thói tàn bạo và khát máu của
Chúa tể Hắc ám, hay quan tâm một chút tới cảm giác của tao. Tao tận mắt
chứng kiến không chỉ một lần ổng cầu xin Chúa tể Hắc ám cho phép những
Slytherin trẻ tuổi gia nhập đội quân Tử thần Thực tử. Mà tao cũng nằm
trong số đó.
_ Nói dối!
Draco cay nghiệt nói:
_ Cả
Slytherin này đều biết dòng dõi nhà mày cố chấp với Thuần Huyết thế nào. Lý do khiến mày phải phản bội Chúa tể Hắc ám chắc chắn không đơn giản
như thế.
Khác với Malfoy chỉ biết chạy theo lợi ích, Nott là một trong những dòng họ cổ xưa tôn thờ và cố chấp với Thuần Huyết nhất.
Dưới cái nhìn chòng chọc đầy khắc nghiệt của Draco, Nott bị buộc phải nói ra sự thật:
_ Chúa tể Hắc ám đã nhìn thấy bạn gái tao ở Hogwarts – Era Serge, một
Ravenclaw Máu Lai. Bọn chúng ép tao giết cổ. Tao không làm được… Ba tao
thất vọng tột độ. Ổng cảm thấy sự yếu đuối của tao là lý do Chúa tể Hắc
ám mất niềm tin với ổng. Ổng hành hạ tao suốt cả kỳ nghỉ hè với hy vọng
tao có thể kéo dài vinh quang của dòng họ, thậm chí là giành được sự tín nhiệm của Chúa tể Hắc ám. Tao biết đáng ra tao phải ngoan ngoãn nghe
lời ổng, nhưng mỗi lần nhớ đến ánh mắt hoảng sợ của Era là tao chỉ muốn
vùng lên phảng kháng. Thậm chí tao còn… hận luôn cả Chúa tể Hắc ám.
Cậu bé nhắm mắt, bàn tay siết chặt, run rẩy. Nhiều ngày mệt mỏi làm bọng mắt cậu sưng to và thâm thím.
_ Tuần trước Chúa tể Hắc ám có đòi lấy một con gia tinh của nhà tao. Ba
tao bắt La La đi – Tao không hề biết chuyện diễn ra sau đó khủng khiếp
đến nhường nào. Tao ra lệnh cho La La phải quay về nhà sau khi đã hoàn
thành nhiệm vụ của Chúa tể Hắc ám. Con gia tinh đã về, nhưng nó điên
rồi. Ta phát hiện nó giấu một cái mề đay trong người.
Dứt lời,
Nott móc cái mề đay từ trong ngực áo và mở nó ra. Một mẩu giấy nhỏ được
nhét ở vị trí của một tấm chân dung, trên đó viết:
Gửi Chúa tể Hắc ám
Tôi đã chết rất lâu trước khi ngài đọc được thứ này, nhưng tôi muốn ngài
biết rằng chính tôi đã khám phá ra bí mật của ngài. Tôi đã trộm Trường
sinh Linh giá và sẽ phá hủy nó ngay khi có thể. Tôi chấp nhận cái chết
với hy vọng rằng khi ngài gặp được đối thủ tương xứng, ngài sẽ chết một
lần nữa.
R.A.B
Cuối cùng Nott nói:
_ Một Slytherin chân chính sẽ không khuất phục trước một kẻ cắt xẻ linh hồn.
~
Chú thích:
(*)Mooncalf (Phân loại của Bộ Pháp Thuật: XX) là một sinh vật hiền lành, nhút nhát, chỉ ra khỏi hang vào những đêm trăng tròn. Chúng có lớp lông màu xám
nhạt mềm mại, bốn chân mảnh khảnh và bàn chân rất lớn. Đôi mắt to, hơi
lồi, nằm trên đỉnh đầu.
Khi Mooncalf đứng dưới ánh trăng, chúng
sẽ đứng trên hai chân sau và nhảy múa – những động tác đẹp mắt nhưng
cũng cực kỳ khó hiểu.
Phân của Mooncalf, nếu được thu thập trước
khi mặt trời mọc, dùng để bón những loài cây pháp thuật sẽ khiến chúng
mọc rất nhanh và tươi tốt.