Màn đêm buông xuống cũng là lúc cánh rừng hoang vắng thay đổi hoàn toàn. Một sân vận động hình bầu dục siêu vĩ đại đột ngột xuất hiện, tỏa ra
một loại ánh sáng vàng óng huyền ảo, ánh sáng đỏ rực rỡ. Khi một tiếng
cồng ngân nga, trầm sâu vang lên, hàng ngàn hàng vạn lồng đèn xanh và
lồng đèn đỏ bừng sáng trên các ngọn cây, soi tỏ con đường dẫn đến sân
khấu.
Sân vận động có sức chứa cỡ một trăm ngàn người đã không
còn ghế trống. Bầu không khí náo nức như điên truyền lan khắp nơi bởi âm thanh của hàng ngàn người đang di chuyển hối hả, nào là tiếng cười
tiếng nói, tiếng vỗ tay, bắt tay, và cả tiếng hát.
Hermione cảnh giác dò xét khán đài danh dự.
_ Không thấy Winky đâu.
_ Crouch cũng không có mặt.
Trở lại chốn cũ, Cúp Quidditch thế giới năm đó phát sinh sự kiện Tử thần
Thực tử diễu hành như hiện rõ mồn một trước mắt. Đặc biệt là Barty
Crouch Jr, kẻ chủ mưu trong vụ cướp đũa phép của Harry để gọi Dấu hiệu
Đen, càng khiến người ta phải kiêng dè. Gã ta là một Tử thần Thực tử cực kỳ thông minh, ngạo mạn và xảo trá. Nếu không vì lòng trung thành mù
quáng với Chúa tể Hắc ám, thì Crouch Jr càng là kẻ ẩn núp, rình rập đáng sợ hơn. Nhưng hôm nay đây, kẻ đáng ra phải xuất hiện lại không xuất
hiện, bốn đứa lập tức hiểu rằng tình thế đang diễn ra theo hướng xấu.
Lô khách thượng hạng dần dần có thêm bốn người vô ngồi. Đi đằng sau ông
Fudge vừa lùn vừa béo ục ịch là ông bộ trưởng Bungari mặc bộ áo chùng
lộng lẫy bằng nhung đen viền vàng. Ngay khi vừa thấy Harry, vị pháp sư
Bungari lập tức lao ngay ra, lắp bắp một cách háo hức và ồn ào với cậu
bằng thứ tiếng Anh không lưu loát nhưng vẫn có thể hiểu được.
_ Ối… Merlin… Cậu chính là Harry Potter!
Ông Fudge buột miệng nói, nghe tức giận hết sức:
_ Vậy ra ông nói được tiếng Anh!
Mặt mũi ông Fudge biến thành âm u và nặng trịch chỉ trong nháy mắt. Ai bảo
cái người đàn ông Bungari trông như “không có vẻ gì hiểu được tới một
chữ tiếng Anh” cứ mặc cho ông Fudge diễn kịch câm suốt cả ngày chớ? Rõ
là đã tức nghẹn họng nhưng ổng vẫn bị buộc phải kềm nén, quay sang nói
chuyện với một nhà Malfoy.
Dù ở trường hợp nào thì cả nhà Malfoy
vẫn luôn làm bộ làm tịch với phong thái quý tộc: Quần áo xinh đẹp, gọn
gàng, không chê bai ở đâu được và thái độ cao sang, hờ hững và kiêu kỳ.
Cho dù đối mặt với mấy ông quyền to trong Bộ Pháp thuật thì Lucius
Malfoy vẫn luôn ra vẻ khinh khỉnh như thể dưới mũi hắn có mùi gì khó
chịu lắm ấy.
Chú Sirius chắt lưỡi om sòm – Âm thanh không quá lớn nhưng là đủ để bà Malfoy nhẹ nhàng quét mắt qua. Quý bà có mái tóc
vàng, vóc dáng cao và mảnh khảnh này thong dong đi lướt qua chỗ ngồi của chú Sirius, tặng riêng cho chú một ánh mắt cảnh cáo, rồi liếc nhìn
Harry.
Nàng dịu dàng nói:
_ Chào cháu, Harry.
_ Con chào cô ạ.
Narcissa hướng cậu gật đầu, rồi bất ngờ ngồi xuống cái ghế bên cạnh chú Sirius.
Đáng thương cho ông chủ nhà Black nhất thời như đứng trên đống lửa, như
ngồi trên đống than. Thường thì chú vừa định nhổm dậy đã bị ánh mắt của
chị họ ép ngồi xuống.
Khán đài danh dự nằm biệt lập ở vị trí cao nhất của sân vận động, ngay chóc chính giữa khoảng cách giữa các cột
gôn bằng vàng của hai đội. Và ở đối diện, gần như ngang tầm mắt của các
vị khách thuộc khán đài này là một tấm bảng cực lớn. Những dòng chữ
quảng cáo màu vàng cứ chạy ngang qua tấm bảng như thể có bàn tay của một người khổng lồ vô tình đang viết vội để rồi lại bôi đi.
Quảng
cáo đầu tiên về thứ Kẹo Tia Chớp làm người ta chú ý nhứt: Kẹo Tia Chớp
tan trong miệng, vị ngon đậm đà! Kẹo Tia Chớp nồng nàn, như tình yêu
chân thành của Đức bé Sống sót ngọt ngào dành cho bạn!
Quảng cáo
này mới vừa hiện lên Harry đã cảm thấy không ổn. Ban đầu hãng kẹo này
mời cậu làm người đại diện, xem ở núi Galleon, Harry liền đồng ý. Cậu đã không còn là Harry Potter trước đây, thường cảm thấy phiền lòng bởi
danh tiếng lừng lẫy. Thậm chí cậu còn rất vui lòng nếu như tiếng tăm của mình có tác động tích cực đến Hội Phượng hoàng tương lai. Chính vì suy
nghĩ này, Harry mới vui vẻ đáp ứng. Nhưng Harry chẳng thể nào ngờ được,
quảng cáo này không chỉ trao tặng cho cậu biệt hiệu “cậu bé ngọt ngào”
mà còn châm lửa cho quả bom “Thiên Long” đang ngồi bên cạnh cậu.
Trận chung kết Cúp Quiddtich thế giới gay cấn là thế mà Harry chẳng xem được chút gì. Thậm chí ngay cả lúc Tầm thủ Krum bắt được trái Snitch cũng bị cậu bỏ qua hết sức tài tình. Trái lại hoàn toàn là Draco ngồi bên cạnh
cậu. Qua một kỳ nghỉ hè, thiếu niên tóc vàng mắt xám đã cao thêm mấy cen ti. Hắn thả lỏng người tựa vào ghế, tóc mái dài xõa xuống bên trán, che đi đôi mắt sắc bén. Suốt cả trận đấu Draco không nói một lời như thể
bận coi banh đến quên trời quên đất, nhưng những ai hiểu rõ tánh tình
của hắn – giống như Harry chẳng hạn, Đứa bé Sống sót này sâu sắc hiểu
được mình tiêu tùng đến nơi rồi.
_ Draco à.
Harry cười cợt nịnh hót, căng thẳng ngó chung quanh liên tục. Nơi đây là cánh rừng nhỏ cạnh sân vận động. Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng vẫn có thể nghe thấy những đợt reo hò rung trời.
Trận đấu kết thúc, nghi thức trao
giải bắt đầu, bốn đứa bèn kiếm cớ rời khỏi sân vận động. Cô nàng rắn tím Oprah treo trên cây đang sốt ruột ngóng trông chủ nhân của nó. Ban đầu
nữ hoàng của các loài rắn này còn giống như một đứa trẻ muốn khoe mẽ vì
hoàn thành công việc được giao. Cô nàng hưng phấn uốn éo thân mình,
trườn về phía chủ nhân, báo cho cậu ta biết tình trạng cư dân rắn ở gần
đây. Ai biết còn chưa được khen tí nào, nó đã bị cái thằng khốn tóc vàng ném vào trong lòng thằng tóc đỏ. Tiếp sau đó, nó chỉ biết giương mắt
nhìn Harry bị tóc vàng kéo vào trong rừng.
Cái quái gì chớ?
Oprah giận đến phồng cả lớp da rắn. Một quý cô xinh đẹp vừa thông minh vừa có học thức như nó làm sao có thể đứng nhìn chủ nhân bị vô tình bắt cóc
chớ? Cô nàng càng nghĩ càng uất, lập tức biến thành một cái bóng đuổi
theo Harry.
Bên trong cánh rừng vắng tanh, Harry đối mặt với
Draco cười mỉa. Cậu lấy tay đẩy cái kẻ đang đè trên người mình. Không
phải cậu ra vẻ, mà da mặt của Kẻ Được chọn còn chưa dày đến độ chơi “dã
chiến”.
Môi Draco cong lên một cách lạnh lùng và khắc nghiệt.
_ Tình yêu chân thành? Cậu bé ngọt ngào?
Cảm giác được sự từ chối của Harry, cái nơi nóng bỏng đè lên người cậu ta càng thêm lộ rõ. Harry bất đắc dĩ cau mày.
_ Ê, tôi nói bạn này…
Cậu chật vật rút đũa phép, phóng liên tiếp mười mấy thần chú ra xung quanh. Chuẩn bị xong xuôi rồi, cậu tự dưng bình tĩnh hơn hẳn. Hàng lông mày
nhướng cao, Harry hỏi một câu bằng cái giọng như hỏi “Trời mưa à?”.
_ Bạn muốn?
Đôi mắt màu xanh biếc nhìn chăm chăm vào Draco. Harry ra vẻ bình tĩnh hỏi
câu này giống như cậu là tay già dơ lắm chẳng bằng, nhưng thật ra trong
lòng xấu hổ khủng khiếp. Đến tận lúc chết cậu đã leo lên được giường ai
đâu? Nhất là khi cậu giả vờ nghiêm chỉnh hỏi câu này thì như bị ma rủi
quỷ xui, vươn tay chạm đến cái nơi đang sưng lên của quý tộc bạch kim.
Má nó!
Không chỉ Harry mà ngay cả Draco cũng ngạc nhiên lắm. Nhưng chẳng mấy chốc,
cậu trai tóc vàng đã phải thở hổn hển kềm chế xúc động, bởi vì Harry
không chỉ vuốt ve nơi đó, mà còn hôn lên cần cổ hắn, với tay vào trong
quần hắn.
Động tác của Harry làm hắn thoải mái đến độ nheo mắt, giọng nói thì biến thành khản đặc.
_ Biết đang làm cái gì không?
Hắn vầy vò mái tóc rối bù như tổ quạ của Harry. Không đợi trả lời, Draco đã kéo đầu Harry lên hôn sâu.
Hắn đang ôm hôn người này, cái người đã từng trao nụ hôn đầu tiên cho con
nhỏ châu Á học nhà Ravenclaw, rồi lại dành toàn bộ nhiệt tình cho con
chồn cái nhà Weasley. Còn hắn, cuối cùng chỉ được một chút môi lưỡi quấn quýt trước khi người ta đi chịu chết.
Thi thoảng Draco cũng
nghĩ: Cần gì phải vậy chứ? Từ lần đầu gặp mặt trong trường, hai đứa đã
cãi cọ gay gắt. Ngoài những trận chiến ấu trĩ và tổn thương, Harry chưa
bao giờ cho hắn chút xíu ngọt ngào, vui sướng nào. Nhưng chỉ từng ấy
thôi đã đủ để hắn thống khổ mỗi lần nhớ lại, làm hắn vứt bỏ lý tưởng của mình, chối bỏ gia đình, liều mạng lao ra chiến trường. Thậm chí, hắn
còn bất chấp hậu quả dòng họ Malfoy chấm dứt trong tay hắn.
Draco cũng không so đo nhiều đến thế. Hắn nguyện ý làm tất cả, chỉ bởi vì hắn yêu người này, yêu đến thống khổ thì sẽ thấy ngọt ngào.
Nhưng, nếu tất cả sự nhượng bộ ấy chỉ đổi lại một bia mộ lạnh lẽo thì sao?
Vô thức, Draco siết chặt Harry. Hắn có thể cảm giác được người này, mỗi
cái run rẩy trên cơ thể, mỗi một nhịp đập của trái tim. Mà khi cậu bé hạ thấp cơ thể, ngậm nơi đó, Draco không nhịn được rên rỉ.
_ Harry!
Cậu trai quỳ trên mặt đất do dự một chút nhưng không dừng lại. Cậu vụng về
liếm láp, chuẩn bị tâm lý. Mặc dù còn chưa trưởng thành nhưng nơi đó đã
rất có uy hiếp.
Hòa hợp.
Harry không biết vì sao mình to
gan đến vầy. Nhưng khi cậu nghe thấy Draco phát ra tiếng rên rỉ, khi cậu nhìn thấy gương mặt gợi cảm của Draco, trong lòng không chỉ có cảm giác thở phào, mà còn pha lẫn cảm xúc thỏa mãn khác thường.
Từ đời
trước, hai đứa đã luôn ở bên cạnh nhau. Bất kể là khi ghét nhau hay khi
thân thiết, Harry và Draco đều hiểu rõ về nhau nhứt. Cho nên không cần
nói gì, chỉ bằng một ánh mắt, Harry liền biết: Draco đang nhớ tới chuyện cũ.
Cảm xúc nóng bỏng qua đi, Harry thì thào:
_ Em nhớ anh lắm.
Bên khóe môi cậu còn dính chất dịch màu trắng đục, nhưng trong mắt Draco
lại không thấy chút dơ bẩn nào hết. Tên Slytherin tóc vàng lau đi giúp
Harry, rồi hôn lên mí mắt cậu.
_ Đừng thế nữa, Harry. Lần sau em đừng làm thế nữa.
Hai thiếu niên mười bốn tuổi lẳng lặng ôm nhau. Cho dù lễ trao giải đã kết
thúc, đám đông tràn ngập sân vận động và trở về nơi cắm trại đã phát ra
vô số sự ồn ào, thì cũng không thể làm hai đứa chú ý. Khoảnh khắc tĩnh
lặng như chỉ thuộc về hai đứa làm cho chúng dần dần bình tĩnh và vững
vàng hơn. Bọn nó đều im lặng, mãi cho đến khi một con rái cá màu bạc
thình lình xuất hiện. Tiếng nói của Hermione phát ra từ miệng con vật
kia.
_ Quay về khu cắm trại ngay. Tử thần Thực tử tập kích.