Harry cướp lấy cây đũa phép từ tay Hermione. Khi
đối mặt với cậu, bia mộ biến thành một quả cầu ký ức màu đỏ phát ra ánh
sáng rực rỡ. Thần chú tác dụng, biến nó thành một quả bóng cao su bị xì
hơi, chẳng mấy chốc đã xẹp lép.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Ông Kẹ hóa thành một làn khói mỏng manh. Ở nơi nó biến mất, bên trong cái tủ,
hiện lên một ma trận với bốn nguyên tố. Nhưng không ai quan tâm đến manh mối mới xuất hiện. Harry lo lắng nhìn những người khác.
_ Mấy bồ có sao không?
Lời vừa dứt, quý tộc bạch kim đã quay lưng lại. Tên Slytherin nôn nóng né
tránh ánh nhìn của Harry, đi về phía đầu còn lại của gian phòng.
_ Draco ơi.
Nhưng Đầu Thẹo mắc dịch kia bám theo hắn như hình với bóng. Nỗi niềm quyến
luyến và yêu thương đầy tràn trong hơi thở, đôi mắt xanh biếc như phỉ
thúy hiện rõ vẻ khó hiểu, còn âm thanh của cậu ta thì dịu dàng như thế,
dịu dàng đến mức làm người ta phải hoài nghi.
_ Mày đang gọi ai?
Là hắn. Hay là Draco làm cho Harry Potter nhớ mãi không quên?
Harry nhìn hắn bằng ánh mắt ngờ vực.
_ Tất nhiên là…
Những lời nói phía sau đều bị con rắn độc bạch kim nuốt hết vào trong bụng.
Hắn đẩy Harry tựa vào tường, đầu gối chen vào giữa hai chân cậu ta một
cách quả quyết. Ham muốn khống chế không tha thứ cho chút xíu phản
kháng. Draco Malfoy tựa như một quốc vương có quyền lực tuyệt đối đang
tuần tra mỗi một tấc lãnh thổ.
Người này là của hắn! Đáng ra tất cả đều thuộc về hắn!
Theo cái cách hết sức đột ngột, cuộc xâm lăng ập đến dữ dội và mãnh liệt.
Chìm trong ham muốn cực đoan chiếm giữ làm của riêng, sự đáp lại của
Harry với hắn không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu. Khát vọng đầy tràn ra
lệnh cho các cậu bé liều lĩnh với đầu lưỡi vào trong khoang miệng của
người kia.
Cánh môi ấm áp đan xen, hòa hợp với nước bọt phát ra âm thanh ướt át.
Ron chịu kích thích quá lớn, rú lên trong bi thương:
_ Ôi Merlin… Tất thối Merlin! Malfoy sắp nuốt cả Harry rồi kìa!
Hermione ra lệnh:
_ Câm miệng, Ron! Câm miệng lại!
Cô lạnh lùng, cô không hề chịu ảnh hưởng. Thế nhưng nắm tay siết chặt đã
bán đứng tâm trạng cô lúc này. Đúng là không dễ dàng để chấp nhận: cậu
bé cô vẫn coi như em trai đang dựa vào lồng ngực của một kẻ khác.
Hermione đành phải ho khùng khục mấy tiếng, nhắc nhở hai quý ông bị
hoocmon xâm chiếm đại não kia nên biết dừng lại đúng lúc.
_ Bọn mình phải mau lên. Còn chưa tới một giờ nữa thôi.
Ron mừng sém phát khóc khi thấy cặp môi như bị ếm Bùa Dính vĩnh viễn
(Permanent Sticking Charm) kia rốt cuộc chịu tách rời. Harry lúng túng
tránh thoát khỏi đường nhìn của hai đứa bạn thân, nói lái sang chuyện
khác:
_ Mình nghĩ… Ơ thì, ừ, tụi mình phải…
_ Nghiên cứu cái ma trận.
Con rắn bạch kim được ăn no thì toét miệng cười giả dối, làm như tốt bụng nhắc nhở.
_ Phải rồi.
Harry gật đầu đồng tình, cuối cùng đã tìm lại đầu lưỡi của mình.
Bốn đứa vây quanh ma trận với bầu không khí vô cùng bình tĩnh. Nụ hôn của
Harry và Draco đã xoa dịu phần nào cái mâu thuẫn mà trước đó có làm cách nào cũng không hòa giải được. Hợp tác tạo nên hiệu suất rất cao, bọn nó tìm được câu trả lời từ trong cuốn sách Hogwarts: Một Lịch sử. Nhà
Gryffindor có màu sắc đặc trưng là đỏ tươi và vàng, đại diện cho nguyên
tố lửa; Nhà Ravenclaw có màu xanh nước biển và màu đồng, đại diện cho
nguyên tố gió; Nhà Hufflepuff có màu vàng hoàng yến và đen, đại diện cho nguyên tố đất; Cuối cùng là nhà Slytherin màu xanh lá cây và bạc, đại
diện cho nguyên tố nước. Bốn tấm thẻ Sôcôla Ếch nhái chính là chìa khóa
để khởi động ma trận có bốn nguyên tố: lửa, gió, đất và nước.
Chỉ còn thiếu một tấm thẻ của Helga Hufflepuff nữa thôi.
Làm người ta đau đầu là bọn nó không tìm được thêm bất cứ manh mối nào từ
trong gian phòng. Càng gần tới giờ tiệc tối, Hermione càng nóng nảy hơn. Cô đi qua đi lại trong phòng, lẩm nhẩm mãi:
_ Thằng hề, con thỏ Rachel, cửu cung, cuốn truyện hài Cùng Hư hỏng….
Harry gọi cô lại:
_ Từ từ đã nào. Mione, đợi chút! Bồ vừa mới nói gì cơ? Cuốn sách Cùng Hư hỏng…
Cậu nói chuyện với Hermione nhưng thật ra là đang tự nhủ với chính mình.
_ Sao mình lại không phát hiện chứ? Cùng Hư hỏng (Gather Bad), chính là
The Badger, con lửng! Sém tí nữa thì bọn mình đã bỏ qua nó, nhỉ? Bọn
mình tìm được tấm da dê từ cuốn sách, lại không nhận ra chính cuốn sách
cũng là một manh mối. Chỉ cần đổi vị trí các con chữ thôi. Đáng ra mình
phải phát hiện từ đầu chớ!
Harry háo hức nhặt cuốn truyện Cùng Hư hỏng lên. Nhưng chẳng được bao lâu, một rắc rối mới xuất hiện.
_ Làm thế nào biến nó quay về hình dạng cũ đây?
_ Chớ có bỏ quên cây đũa phép.
Draco kéo dài cái giọng nhừa nhựa của hắn.
_ Đũa phép bị hư rồi. Nếu mấy người còn chút đầu óc thì không nên quên Thuốc Hiện hình.
Hãy thử, nếu có thứ gì bị biến hình.
Những lời này hiện lên trong đầu bọn nó, cùng lúc chứng minh quý tộc bạch kim đã đoán đúng: dưới tác dụng của số Thuốc Hiện hình còn lại, bọn nó đã
tìm được tấm thẻ cuối cùng.
Tấm thẻ Sôcôla Ếch nhái số 72, Helga Hufflepuff.
Và giờ đã đến lúc để vượt qua bài thi đầu tiên.
Hermione hỏi:
_ Sẵn sàng chưa?
Trên tay mỗi đứa cầm một tấm thẻ đại diện cho nhà mình. Khi đặt chúng vào vị trí của các nguyên tố, ma trận khởi động. Một tiếng “Két” rền vang,
cánh cửa khổng lồ đối diện với bọn nó nặng nề mở ra. Đứng bên ngoài là
chú Lupin đang mỉm cười, hướng về bốn đứa chúc mừng.
_ Giỏi lắm! Các con đã thành công!
~
Qua ngày lễ Hội Ma, kết quả của bài thi thứ nhất được công bố. Mười hai đội tham gia mà chỉ có năm đội vượt qua. Điều thú vị là đội Return của bốn
kẻ đội lốt trẻ con xếp hạng nhứt từ dưới lên. Cho nên, năng lực không
phải là quan trọng nhất, trí tuệ không phải xếp thứ nhì, tất cả những
đội muốn vượt qua bài thi đều phải học được một điều: Đoàn kết –
Ravenclaw luôn có cảm giác ưu việt, thông minh hơn người, trong khi
Hufflepuff lại không muốn bị coi thường. Con rắn độc xảo quyệt không bao giờ hé lộ con bài quan trọng, còn sư tử kiêu căng và phách lối, bọn
chúng lúc nào cũng nghĩ thắng lợi nằm trong tầm tay.
Mâu thuẫn đã tồn tại từ đầu.
Mặc dù đội Return không gặp phải vấn đề đó, nhưng lại phải đối mặt với mâu
thuẫn khó nhằn hơn nhiều: Cố chấp với lý tưởng của mình, đó là di chứng
bảo thủ còn lưu lại từ đời trước.
Chớp mắt, tháng mười một đã
tới. Khi gió thổi tới mức hú cả lên, quật cái rét căm căm vào tòa lâu
đài thì cũng là lúc mùa Quidditch bắt đầu. Màn trình diễn Tầm thủ của
Harry diễn ra không tới năm phút đồng hồ – Trong khi né tránh những trái Bludge liên tiếp của anh em sinh đôi nhà Weasley, cậu đã bắt được trái
Snitch. Mấy đứa nhà Hufflepuff reo hò muốn điên lên rồi. Nhất là đội
trưởng Michael, anh ta tuyên bố với tất cả mọi người rằng: “Cậu bé Vàng
của Hufflepuff sẽ mang về chiếc Cúp Vàng cho tụi này.”
Nhân cơ hội dạy thay môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám giúp giáo sư Lupin, vị Bậc thầy Độc Dược chế giễu cậu không chút nể nang:
_ Potter, mi đã làm ta phải ngạc nhiên. Xem ra nhà vô địch Quidditch
tương lai của chúng ta không quá đần độn. Chí ít mi còn hiểu được cái gì là… Người Sói.
Giáo sư Snape vẫn vậy, say mê Độc dược, căm hận
Potter. Ở Hogwarts, ông vẫn là vị giáo sư không được chào đón nhất. Nếu
không có công cán, ông thậm chí còn không muốn bước ra khỏi hầm dù chỉ
nửa bước, cho dù là trong ngày nghỉ, khi mà tất cả giáo sư và học sinh
đều tụ tập ở làng Hogsmeade.
Ngày hôm đó thời tiết lạnh thấu
xương, gió thổi dữ dội như con dao nhíp đang cắt da cắt thịt, nhưng cũng chẳng thể ngăn nổi lòng nhiệt tình của lũ trẻ. Ở làng Hogsmeade có tiệm kẹo Công tước Mật, tiệm Giỡn của Zonko, tiệm Viết lông ngỗng
Scrivenshaft,… Bởi vì ngày lễ Giáng sinh sắp tới nên bầu không khí lễ
hội bảo trùm cả ngôi làng. Đám học trò của Hogwarts cười toe toét, túm
năm tụm ba với nhau. Sau vài vòng dạo chơi, chúng thường chọn Quán Ba
Cây Chổi để thưởng thức một cốc Bia Bơ tuyệt cú mèo.
Cái quán này cực kỳ đông đúc, ấm áp, ồn ào và đầy khói. Bà chủ quán Rosmerta có thân hình eo iếc và gương mặt xinh đẹp đang phục vụ bữa ăn cho đám thầy pháp ồn ào ở quầy rượu. Ba đứa len lỏi mãi mới tìm được một cái bàn còn
trống.
Ron hướng cái nhìn kỳ cục về mấy thứ Harry mới mua.
_ Bồ mua lắm dầu gối Bong bóng Ma thuật làm chi vầy?
Cậu luôn có linh cảm không lành. Và thằng bạn Hufflepuff tóc đen mắt xanh biếc đã chứng nhận nó.
_ Mình không biết giáo sư Snape ưa loại nào hơn, cho nên mua thêm mấy chai.
_ Bồ chơi mình à?
Harry ra vẻ nghiêm túc đáp:
_ Ai bảo vầy, Ron. Năm nào mình cũng gởi quà Giáng sinh cho giáo sư
Snape. Đương nhiên, mình không có quên viết thêm tên của bồ đâu.
_…
Trong nháy mắt, Weasley tóc đỏ mất giọng.
Tầm mắt của Hermione chuyển dời từ cuốn sách tới vị trí cách bàn của bọn nó không xa lắm. Ở đó có một cậu bé đang hướng về phía này.
_ Tôi ngồi đây được chớ?
Không đợi Harry trả lời, tên da đen của Slytherin đã giật lấy cái ghế bên
cạnh cậu. Một tay chống cằm, đôi mắt hẹp dài dán chặt vào Harry.
_ Con rắn của bạn đâu rồi?
_ Ở trường học.
_ Ngủ đông à?
_ Ừ.
Giọng điệu cộc lốc và gượng gạo đã tỏ rõ thái độ không muốn trò chuyện của
Harry, nhưng trái lại chỉ càng khơi gợi niềm hứng thú của Zabini.
_ Bình thường bạn thích nói Xà ngữ không?
_ Nói thẳng đi, Zabini, bạn muốn biết cái gì?
_ Làm quen thôi mà.
Harry không nói gì mà ném ánh nhìn ngờ vực, quan sát tên Slytherin bên cạnh
mình. Nhưng có người ở đằng sau đã dùng giọng điệu uể oải trả lời thay
cho cậu.
_ Tôi thấy chẳng cần đâu.
Một bàn tay với những
ngón thon và dài đặt lên bờ vai Harry. Từ vị trí này cậu có thể nhìn
thấy cái cằm nhọn và nụ cười giả dối pha lẫn rét lạnh của quý tộc bạch
kim.
Draco nheo mắt lại hết sức nham hiểm.
_ Zabini, cậu dự tính làm quen kết bạn hay làm quen để yêu đương vầy?
_ Làm gì có. Cậu giỡn hoài.
Zabini lươn lẹo biết ngay phải trả lời thế nào mới đúng. Đến giờ cậu còn không phát hiện ra thì đầu óc đã bị Quỷ Khổng lồ gặm hư rồi. Lần trước trêu
chọc Kẻ Được Chọn chỉ là vì thăm dò, có kết quả rồi thì không nên vượt
qua ranh giới cuối cùng. Mặc dù Harry Potter là một người tình rất có
sức hấp dẫn, nhưng cậu không thể trêu nổi nữa. Ai bảo hoa có chủ rồi
chứ?
Zabini nhún vai.
_ Gặp mặt ở đây nên tôi qua chào một câu ấy mà.
Cậu còn tính nhân cơ hội làm quen với mấy người này, đáng tiếc không ai
quan tâm cậu. Bởi vì bọn họ đã biến thành một cơn gió, rảo bước thật
nhanh đi khỏi quán. Đương nhiên, ưng mẹ che chở con và rắn độc có tham
vọng độc chiếm dữ dội không quên ném cho cậu một ánh mắt cảnh cáo.
Cửa quán rượu mở ra rồi khép lại. Chẳng mấy chốc, bóng dáng của bốn đứa đã
biến mất phía sau đám đông chật chội. Zabini không ngờ rằng lúc này đây, bọn họ đang Độn thổ tới một nơi cách đó rất xa.