Khi trời gần sáng, Giang Vân Lê cảm nhận được phù truyền âm run nhẹ nên
từ từ mở mắt ra. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn vào gương mặt còn vương chút
sắc tình của Giang Hiển Chiêm. Bình thường người này lúc nào cũng hiếu
động, khó lắm mới có lúc hắn yên lặng dựa vào người mình mà ngủ say đến
vậy.
Giang Vân Lê đã tỉnh nên cũng không nằm nữa, hắn cố gắng
ngồi dậy thật nhẹ để không đánh thức người bên cạnh. Từ dấu vết trên
người họ thì thật dễ để nhận ra rằng tối qua họ đã “vận động” điên cuồng đến thế nào.
Giang Vân Lê thầm mắng mình vì đã buông thả để vui chơi sa đọa. Hắn và Giang Hiển Chiêm đã lập khế ước thành thân nhiều
năm rồi, thậm chí Giang Hiển Chiêm cũng đã sinh cho hắn một đứa con
trai. Tình cảm của hai người vẫn luôn rất ổn định nên việc điên cuồng
quấn lấy nhau giống đêm qua là thật sự rất hiếm, trừ lần đầu sau khi hai người thổ lộ với nhau xong thì chưa từng xảy ra nữa.
Sau đó vì
Giang Hiển Chiêm sinh con, không còn khỏe như trước nên Giang Vân Lê
cũng rất kiềm chế, hơn nữa lúc đó hắn chỉ nghĩ đến việc tìm Càn Nguyên
Tạo Hóa Kim Đan. Mãi cho đến giấc mơ đêm qua, trong mơ hắn thấy Giang
Hiển Chiêm không thể chờ đến lúc có Càn Nguyên Tạo Hóa Kim Đan mà đã ra
đi trước, bỏ hắn cô đơn một mình trải qua suốt trăm năm lạnh lẽo mãi đến ngày cuối cùng của cuộc đời thì hắn mới được giải thoát.
Người
tu chân rất ít khi ngủ, đa phần họ chỉ đả tọa. Đêm qua đột nhiên hắn
buồn ngủ nên mới mơ thấy như vậy. Giấc mơ kia quá thật nên sau khi bừng
tỉnh, hắn đã vội lôi kéo Giang Hiển Chiêm đang nằm bên cạnh để điên
cuồng “vận động”, làm hết lần này đến lần khác mãi đến khi hắn cảm nhận
được hơi ấm của người kia.
Hắn muốn chắc chắn rằng giấc mơ kia
không phải sự thật, muốn khẳng định ràng đạo lữ của hắn, sư huynh của
hắn, Giang Hiển Chiêm của hắn vẫn còn sống và ở cạnh hắn.
Hậu
quả của việc buông thả chính là dù cho Giang Hiển Chiêm đã sắp đạt đến
Đại Thừa Kỳ cũng không chịu nổi mà ngất đi giữa chừng.
Giang Vân Lê nhìn gương mặt đang say ngủ của Giang Hiển Chiêm, hắn có chút ngứa
tay mà nhéo nhẹ lên mặt của kiếm tu ngu ngốc này. Rõ ràng là nếu chịu
không nổi thì có thể đẩy hắn ra nhưng người này lại cố tình thuận theo
mà bám dính lấy hắn, còn liên tục mở miệng trêu ghẹo hắn nữa. Thế là hai bọn họ cùng nhau lăn lộn suốt cả đêm.
Giang Vân Lê đứng dậy,
sau đó đắp cho Giang Hiển Chiêm một cái chăn mỏng, còn mình thì khoác
một cái áo ngoài rồi bước xuống giường. Hắn lấy phù truyền âm đang lay
động ra, bên trong truyền ra tiếng Giang An Lan.
“Phụ thân, A
Trì và con nhặt được một đứa trẻ ở Nam Hải, nó là một Thiên Linh Căn có
thiên phú rất tốt. Con và A Trì muốn nhận nuôi đứa trẻ này, tụi con sẽ
dẫn nó về Xích Dương Tông. Lần này con truyền âm là vì hy vọng phụ thân
có thể lấy một cái tên cho đứa nhỏ này. A Trì nói đứa trẻ này là do con
nhặt được vì thế nó sẽ theo họ con nhưng mà con thật sự không biết đặt
tên nên đành nhờ phụ thân đặt giúp con vậy.”
Sau khi truyền âm
xong, Giang An Lan còn truyền cả hình ảnh của đứa trẻ kia nữa. Đứa trẻ
trong ảnh nhìn có vẻ còn rất nhỏ nhưng trong hai mắt lại sự đề phòng và
sắc bén không hợp với tuổi, rõ ràng trông cực kỳ đáng yêu nhưng lại có
vẻ như một con sói con.
Giang Vân Lê hừ một tiếng, không biết
đứa con trai này của hắn đã bị Yến Trì cho ăn bùa mê thuốc lú gì mà
chuyện gì cũng nghe theo y. Nhìn kỹ thì giữa mày của đứa nhỏ này có nét
mỹ nhân chẳng khác gì Yến Trì cả, lớn lên chắc chắn là một tên yêu
nghiệt nữa đây.
Nhưng mà nhận nuôi cũng tốt, nếu đã vào Xích
Dương Tông thì chính là người của Xích Dương Tông. Dù sao này có là yêu
nghiệt thì cũng chỉ có thể gây họa cho các tông môn khác mà thôi.
Còn về tên thì…… Giang Vân Lê nhíu mày, hắn cũng không rành việc đặt tên
lắm. Nhớ lại thì tên của con trai bọn họ là do Giang Hiển Chiêm đặt. Bảo rằng hy vọng nó sẽ có tâm vững như đá, có thể dìu dắt chúng sinh trăm
họ vượt qua cơn sóng dữ. Một cái tên mang theo kỳ vọng cũng như những
điều mà người đặt muốn gửi gắm.
Bỗng nhiên Giang Vân Lê nhớ lại, tên của hắn cũng là do Giang Hiển Chiêm đặt. Nghĩ một hồi thì dòng suy
nghĩ liền trôi ngược về trăm năm trước, về cái ngày mà lần đầu tiên hai
người gặp nhau.
Khi đó hắn là một cậu thiếu niên không cha không mẹ, vì một lần đắc tội với người khác mà bị kẻ thù đuổi giết đến tận
núi Vân Vụ.
Khi đó trời cũng gần sáng, hắn cứ chạy mãi dưới ánh
trăng sắp tàn đang lạnh lùng chiếu những tia sáng cuối cùng xuống đêm
đen. Khi hắn vừa định quay lại liều mạng với kẻ thù thì bỗng có một
thanh kiếm bay từ trên trời xuống cứu hắn.
Thiếu niên vừa rơi
xuống mặc một bộ đồ màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa. Thanh kiếm trong tay
chàng thiếu niên đó đã tiêu diệt hết những kẻ đang đuổi giết hắn. Thiếu
niên quay đầu lại, vẩy hết máu đang dính trên thân kiếm xuống đất, gương mặt tràn đầy vẻ khí khái hăng hái.
Sau đó hắn đã được chàng
thiếu niên tên Giang Hiển Chiêm này nhặt về Xích Dương Tông rồi bái tông chủ đời trước của Xích Dương Tông làm sư, vừa hay sư tôn của hắn cũng
chính là cha của Giang Hiển Chiêm. Hắn trở thành sư đệ của Giang Hiển
Chiêm, cả hai cùng nhau tu luyện, cùng nhau lớn lên rồi cùng nắm tay
nhau vượt qua bao nhiêu mùa xuân, hạ, thu, đông.
Hắn không biết
từ lúc nào mà mình có suy nghĩ khác với Giang Hiển Chiêm, cũng không
biết Giang Hiển Chiêm yêu hắn từ lúc nào. Dưới sự dẫn dắt của hắn, quan
hệ của họ dần biến chất, từ sư huynh đệ rồi tới đạo lữ. Sau đó hắn đã
thừa kế Xích Dương Tông rồi cùng Giang Hiển Chiêm xây lên gia đình của
bọn họ.
Năm đó hắn được nhặt về Xích Dương Tông, chính thức từ
bỏ quá khứ để bắt đầu lại một lần nữa. Khi nhờ sư tôn ban tên thì Giang
Hiển Chiêm đã nhảy ra bảo rằng người là do hắn đưa về nên phải theo họ
hắn, mà đã theo họ hắn thì phải do hắn đặt tên.
Giang Vân Lê còn nhớ rõ lúc ấy chàng thiếu niên kiếm tu kia đi một vòng quanh hắn rồi
nói: “ Ta đã nhặt được đệ trên núi Vân Tụ, mặt đệ lại đen đen, người còn gầy gò yếu ớt nên hay là tên Vân Lê đi, Giang Vân Lê!”
Giang
Hiển Chiêm là một người yêu cái đẹp, hắn cực kỳ thích nhìn trai xinh gái đẹp. Nên chuyện hắn nói mặt đệ đen đen là hoàn toàn không có gì lạ. Lúc ấy Giang Vân Lê cũng không quan tâm đến tên lắm, cũng chỉ là thứ để
xưng hô thôi nên đã lấy luôn cái tên này.
“Vân Lê đang làm cái
gì vậy?” Không biết Giang Hiển Chiêm đã tỉnh từ khi nào, hắn đi tới phía sau Giang Vân Lê rồi nhào lên lưng người ấy. Mới vừa ngủ dậy nên giọng
hắn còn hơi khàn, không biết có phải vì hậu quả của đêm qua hay không.
Giang Hiển Chiêm có chút khó hiểu nhìn Giang Vân Lê bày sách khắp bàn giống như đang muốn tìm một cái gì đó.
“Lan Nhi nhìn thấy một đứa trẻ muốn mang nó về nên nhờ ta đặt cho nó một cái tên.” Giang Vân Lê dừng tay lại. Bỗng nhiên hắn nhớ lại năm đó người
này đã chê mặt hắn đen đen nên sự khó chịu khi đặt tên càng thêm dữ dội. Hắn ném cuốn sách trên tay xuống, kéo người đang dính lấy hắn ra rồi ấn tên đó ngồi xuống ghế: “Nếu Hiển Chiêm đã tỉnh thì chuyện này giao cho
Hiển Chiêm đi. Trong tông còn rất nhiều chuyện cần ta giải quyết.” Nói
xong Giang Vân Lê liền bước đi không thèm quay đầu lại.
Giang
Hiển Chiêm ngẩn người, đến bây giờ hắn mới nhận ra Giang Vân Lê đang nói cái gì. Hắn nhìn mấy cuốn sách trải đầy trên bàn, thì ra đạo lữ mình
mới sáng sớm mà đã đọc sách là vì tìm tên cho cháu ngoại.
Giang
Hiển Chiêm nhặt một cuốn sách lên lật qua lật lại, nói mới nhớ tên của
Giang Vân Lê cũng là do hắn đặt. Năm đó trên núi Vân Tụ dưới ánh trăng
sáng có một cậu thiếu niên dù đang bị truy đuổi nhìn vô cùng chật vật
nhưng gương mặt lại vô cùng kiên cường. Lúc đó cậu thiếu niên giống như
một ánh trăng sáng trải qua ngàn năm cô đơn, làm người ta vừa nhìn thấy
đã đau lòng. Làm hắn nhịn không được mà muốn ôm vào lòng, xua đi sự lạnh lẽo và cô đơn quanh thân người đó, hắn muốn dùng hơi ấm của mình để
sưởi ấm cho cậu thiếu niên kia.
Đã trải qua rất lâu rồi vậy mà
người đó vẫn chẳng thay đổi gì. Khi hắn ngồi ở đây nhìn về nơi xa tựa
như ánh trăng trên cao, ngọn gió nơi xa, đều cách người ta quá xa không
thể chạm tới được. Giây phút đó hắn đã nhào qua ôm trọn người ấy vào
lòng để giữ chặt ánh trăng trong tim hắn.
Năm xưa hắn nói sư đệ
có mặt đen cũng chỉ vì để che giấu tâm tư của chính mình. Vì người đó
chính là ánh trăng sáng trong lòng hắn.