Đêm động phòng hoa chúc luôn là khoảng thời gian cực kỳ tốt đẹp. Yến Trì đã chơi đùa Giang An Lan cả đêm, mãi đến khi Tiểu Kiếm Tu khóc lóc càu
xin thì y mới tha cho cậu.
Lúc vừa bắt đầu thì chỉ nghĩ đến việc song tu nhưng được một lúc thì cả hai dường như đều bị cuốn vào bể tình này. Yến Trì khoác áo lên rồi cúi đầu nhìn ai kia đang xấu hổ đến nỗi
nhắm chặt mắt giả vờ như mình là một cục đá.
Y cúi người xuống
dùng ngón tay len qua lớp chăn mỏng rồi từ từ đi đến chỗ mẫn cảm của ai
kia nhưng còn chưa kịp chạm vào thì đã bị một bàn tay khác nắm lấy.
“A Trì……” Giang An Lan biết tính của Yến Trì, nếu cậu cứ để yên thì chắc
chắn Yến Trì sẽ chơi đùa cậu cả đêm. Cậu đảo mắt nhìn sang nơi khác sau
khi thấy đôi mắt ửng hồng càng tôn lên vẻ đẹp kiều diễm của người trong
lòng, cậu sợ nếu còn nhìn vào đôi mắt đó nữa thì cậu sẽ không thể nào
chịu nổi. Cậu gọi tên y thật khẽ nhưng vì vừa trải qua một cuộc mây mưa
nên giọng cậu càng thêm trầm khàn.
Vừa nghe thấy giọng cậu làm
Yến Trì có chút xốn xang trong lòng. Yến Trì cảm thấy phản ứng của y
không có gì sai cả, rõ ràng là Tiểu Kiếm Tu cố tình quyến rũ y.
Yến Trì xích lại gần Giang An Lan rồi thổi vào tai cậu một cái sau đó y mở
miệng gọi “Lan Lan”. Y biết căn bản là Giang An Lan không thể nào từ
chối y được. Dù bị một lớp chăn mỏng ngăn cản nhưng Yến Trì vẫn không
chịu ngừng tay, cuối cùng cậu chỉ có thể ngoan ngoãn để Yến Trì muốn
chơi thế nào thì chơi thế ấy.
Ngay lúc hai người định làm thêm
một lần nữa thì phù truyền âm của tông môn liền vang lên. Yến Trì dừng
lại, ánh mắt y lộ ra chút không vui vì bị làm phiền.
Chắc chắn
là đã xảy ra chuyện gì đó nên phù truyền âm mới vang lên lúc này. Yến
Trì buông Giang An Lan rồi ngồi dậy ý bảo Tiểu Kiếm Tu mở phù truyền âm
ra.
Giang An Lan từ từ bình tĩnh lại rồi lấy phù truyền âm từ
trong túi Càn Khôn vừa mở ra đã nghe được giọng nói sốt ruột của Giang
Vân Lê: “Mau về Xích Dương Tông đi Lan Nhi, Hiển Chiêm có chuyện rồi.”
Giang An Lan liền biến sắc, cậu đứng dậy ngay lập tức rồi gấp gáp lao về Xích Dương Tông.
“Lan Lan! Đừng có gấp! Bình tĩnh một chút!” Yến Trì nhìn Giang An Lan như
vậy liền vội vàng giữ chặt cậu, y phất tay để đổi quần áo cho hai người
sao đó bảo Giang An Lan bình tĩnh lại, “Lan Lan đừng sợ, ta có mang theo phù dịch chuyển, chúng ta sẽ về nhanh thôi.”
Giang An Lan nhìn về phía Yến Trì, cậu hít sâu một hơi sau đó gật đầu với y, cậu phải cố gắng bình tĩnh lại.
Yến Trì an ủi Giang An Lan rồi vội vàng lấy phù dịch chuyển ra, y đưa linh
lực vào phù triện, sau khi nhận được linh lực thì phù triện sáng lên sau đó nó liền bao lấy hai người chỉ trong nháy mắt họ đã trở về Xích Dương Tông.
Yến Trì đặt điểm đến là Xích Dương Phong. Sau khi hai
người đến Xích Dương Phong thì liền ngự kiếm bay đến chỗ Giang Vân Lê và Giang Hiển Chiêm.
Ngọc Phong Ngọc Dao đang canh ở cửa sau khi nhìn thấy hai người liền thở phào nhẹ nhõm sau đó vội chạy lại chỗ hai người.
“Thiếu tông chủ, cuối cùng hai người cũng trở về rồi.” Ngọc Dao dẫn hai người
đi vào trong, “Bỗng nhiên Giang trưởng lão bị ngất xỉu, sư phụ đã dặn
nếu hai người trở về thì dẫn hai người vào đây.”
Yến Trì vừa
nghe thì đã biết tại sao Giang Hiển Chiêm lại bị như vậy. Vì Giang Hiển
Chiêm cãi trời để sinh con nên đã làm tổn thương căn cơ mà giờ đây tuổi
thọ của Hóa Thần Kỳ cũng sắp hết. Bây giờ hắn đột nhiên bị ngất thì có
thể là do cơ thể đã không chịu được nữa.
Yến Trì cảm nhận được
Giang An Lan nắm tay y càng chặt hơn. Tuy rằng bọn họ tìm được chìa khóa của ảo ảnh Cực Hải rồi nhưng họ vẫn chưa biết vị trí chính xác của ảo
cảnh.
Y vừa nghĩ vừa đi theo Ngọc Dao vào nội điện, bên trong
đây đã có rất nhiều người chờ từ lâu. Dù cho trước giờ Giang An Lan luôn lễ phép nhưng bây giờ cậu cũng không kịp chào mọi người mà bước nhanh
về phía giường rồi quỳ ở đó nhìn Giang Hiển Chiêm hôn mê bất tỉnh ở trên giường, hơi thở của hắn nhẹ như không.
“Cha……” Giang An Lan có
chút bối rối, cậu không dám chạm vào cha. Cậu dùng thần thức để kiểm tra cơ thể của Giang Hiển Chiêm sau đó cậu phát hiện thời gian của cha đã
không còn nhiều nữa.
“Bình tĩnh lại nào Lan Nhi.” Giang Vân Lê
đang ngồi ở đầu giường vội khuyên can, tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay
Giang Hiển Chiêm để truyền linh lực sang.
“Phụ thân.” Khi Giang
Hiển Chiêm ngã xuống thì người lo lắng nhất là Giang Vân Lê, hai người
đã lập khế ước đạo lữ từ lâu nhưng tình cảm vẫn còn rất mặn nồng. Tuy
rằng bình thường nhìn Giang Vân Lê có vẻ lạnh lùng không thèm để ý nhưng thật ra hắn rất quan tâm đến Giang Hiển Chiêm.
Yến Trì dùng
thần thức lướt qua thì đã hiểu được mọi chuyện. Giống như những gì y
đoán, tuổi thọ của Giang Hiển Chiêm đã tận. Bây giờ nhờ Giang Vân Lê
liên tục truyền linh lực cho nên hắn mới giữ được hơi thở mỏng manh.
Nhưng nếu cứ tiêu hao linh lực như vậy thì Giang Vân Lê rất nhanh sẽ
không chịu nổi mà cạn kiệt linh lực.
Trong nội điện không chỉ có người của Xích Dương Tông mà còn có Vân Thanh Nhàn của Bạch Hồng Đảo
cũng ở đây. “Giang tông chủ à nếu như thiếu tông chủ đã trở về thì người hãy nói đến chuyện chính đi.”
Giang Vân Lê gật đầu rồi bắt đầu
nói nhưng vẫn không ngừng truyền linh lực sang cho Giang Hiển Chiêm,
“Lúc trước các con vừa truyền âm về bảo đã tìm được chìa khóa của ảo
cảnh Cực Hải nên ta đã bảo Nguyên Thanh đi thu thập tin tức về cửa vào
của ảo cảnh Cực Hải, trùng hợp làm sao mà bọn ta biết được ở chỗ Vân
chân nhân có một cái hộp khắc chữ “ảo cảnh Cực Hải”.”
Sau đó Vân Thanh Nhàn liền gật đầu rồi lấy ra một cái hộp. Đó là một cái hộp cũ
nát nhìn qua có vẻ rất bình thường. Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy
trên mặt hộp loang lỗ có khắc bốn chữ “ảo cảnh Cực Hải”. “Không biết cái hộp này làm từ gì mà ta đã dùng rất nhiều cách cũng không thể nào mở nó ra được. Ta có nhờ Dĩnh Dĩnh nhìn qua giúp ta nhưng cũng chẳng thể mở
nó ra. Hộp này có vẻ đã bị khóa nên ta nghĩ chỉ có chìa khóa của nó mới
có thể mở nó ra.”
Sau khi Giang An Lan nhìn thấy cái hộp liền
lập tức lấy chìa khóa ra. Chìa khóa vừa xuất hiện thì cái hộp cũng có
phản ứng. Chúng giống như bị hấp dẫn lẫn nhau, cả hai rời khỏi tay Giang An Lan và Vân Thanh Nhàn để bay lên trên không.
Chìa khóa vừa
cắm vào thì hộp liền mở ra. Ngay lập tức có rất nhiều ánh sáng bay từ
trong hộp ra, sau khi ánh sáng biến mất thì trước mắt mọi người xuất
hiện một tấm bản đồ.
“Ngọc Cảnh mau dùng ngọc giản để ghi bản đồ lại.” Giang Vân Lê phản ứng lại nhanh nhất, hắn vội vàng bảo Ngọc Cảnh
ghi lại tấm bản đồ này. Trên bản đồ có một chấm đỏ, chắc chắn đó là chỗ
vào ảo cảnh Cực Hải.
“Đây là ảo cảnh Cực Hải? Nghe đồn rất lâu
về trước ở đây có một tiên môn, sau này tiên môn đó dần suy tàn nên một
số đệ tử còn xót lại liền quyết định ở ẩn nên nơi này dần dần hình thành ảo cảnh Cực Hải.” Thù Nguyên Thanh đã đọc rất nhiều sách nên hắn biết
được khá nhiều chuyện.
“Xem vị trí trên bản đồ thì có thể nó ở
cực nam của đại dương.” Vân Thanh Nhàn nhìn bản đồ để tìm ra vị trí của
ảo cảnh Cực Hải. Nàng quay đầu lại nhìn về phía Giang Vân Lê và Giang
Hiển Chiêm sau đó cau mày nói, “Bây giờ Giang Kiếm Tôn không thể di
chuyển mà Giang tông chủ cũng không thể ngừng truyền linh lực nên chắc
chắn hai người không thể đi đến ảo cảnh Cực Hải.”
“Ta sẽ đi.”
Giang An Lan đứng lên, cậu nhìn vào bản đồ với vẻ cực kỳ quyết tâm. Cậu
lại nhìn về phía Yến Trì, “A Trì à ta phải đi ảo cảnh Cực Hải để lấy Càn Nguyên Tạo Hóa Kim Đan cho cha. Xin A Trì hãy chăm sóc cha và phụ thân
giúp ta.”
Giang Hiển Chiêm hôn mê bất tỉnh mà Giang Vân Lê lại
không thể ngừng truyền linh lực sang. Bây giờ trong toàn bộ Xích Dương
Tông chỉ có mình tu vi của Yến Trì là cao nhất. Trước giờ Giang An Lan
đều không muốn làm phiền đến Yến Trì nhưng bây giờ vì cha nên cậu chỉ có thể cầu xin Yến Trì chăm sóc cho cha cậu vài ngày.
“Xích Dương
Tông có rất nhiều trưởng lão, rồi các sư huynh sư tỷ của Lan Lan đều ở
đây, không cần lo lắng.” Yến Trì không đồng ý với thỉnh cầu của Giang An Lan, y đi lên nắm tay Giang An Lan để cậu nhìn y, “Ta không yên tâm để
một mình Lan Lan đi ảo cảnh Cực Hải. Chúng ra không biết gì về nơi đó
nên càng thêm nguy hiểm, ta sẽ đi cùng Lan Lan.”
“Nhưng mà……”
Giang An Lan cũng biết nếu như Yến Trì đồng ý đi cùng thì cơ hội lấy
được Càn Nguyên Tạo Hóa Kim Đan sẽ cao hơn. Nhưng đúng như những gì Yến
Trì nói, chưa ai từng đến ảo cảnh Cực Hải nên chuyến đi này cực kỳ nguy
hiểm, sống chết chưa rõ, dù là ai cũng không thể đảm bảo rằng sẽ an toàn rời khỏi đó nên cậu không muốn Yến Trì phải đến nơi nguy hiểm như vậy.
“Không có nhưng nhị gì hết.” Yến Trì nghiêm mặt nói một câu sau đó nhẹ giọng
nói. “Lan Lan quên rồi sao, chúng ta đã thành thân. Cả cuộc đời này
chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, chuyện của Lan Lan cũng là chuyện của
ta, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa ta cũng sẽ luôn bên cạnh Lan Lan.”
Đời trước một mình cậu phải gánh chịu tất cả, gánh luôn cả sự trừng phạt
của Thiên Đạo. Đời này dù xảy ra chuyện gì đi nữa y cũng sẽ không để cậu một mình.
“Được, chúng ta sẽ đi cùng nhau.” Giang An Lan nghe
Yến Trì nói xong liền sửng sốt sau đó cậu liền nắm ngược lại tay Yến Trì đồng ý với y.
“Từ từ khoan đã,cái gì mà thành thân?” Giang Vân
Lê chợt nghe thấy gì đó, hắn giương mắt nhìn về phía con trai của mình,
con trai liền ngượng ngùng mà tránh đi ánh mắt của hắn, hắn lại nhìn về
phía tên hại nước hại dân nào đó.
“À, ta và Lan Lan đi tới Phàm
Nhân Giới rồi thuận tiện thành thân luôn rồi. Bởi vì các người ở quá xa
nên ta không thông báo để mọi người tới dự lễ được. Đương nhiên nếu như
mọi người muốn tặng quà thì ta cũng xin nhận, nếu tặng thì cứ gửi thẳng
đến Xích Dương Phong là được rồi.” Yến Trì nở nụ cười với Giang Vân Lê
sau đó giống như thách thức mà hôn nhẹ Giang An Lan một cái.
“Ngươi! Hôn nhân đại sự chứ có phải chuyện đùa đâu mà tự mình tổ chức được!
Đúng là hồ đồ mà!” Giang Vân Lê trừng lớn hai mắt, hắn không ngờ rằng
tên kia lại lừa gạt con trai cưng của hắn thành thân. Thành thân không
giống như lập khế ước, lập khế ước ở Tu Chân giới bất quá chỉ là một tờ
khế ước song tu giữa đạo lữ mà thôi. Còn thành thân lại là thứ gắn kết
vận mệnh của hai người, từ nay về sau không thể xa rời.
Người
phàm thành thân thì quá lắm cũng chỉ là chuyện trăm năm mà thôi. Nhưng
người tu chân lại khác, thời gian của họ rất dài, nếu không yêu nhau
thật lòng thì liệu có thể mãi bên nhau được không. Cho nên người ở Tu
Chân rất ít người thành thân, đa số đều chọn cách lập khế ước.
“Vì sao không thể, ta và Lan Lan lưỡng tình tương duyệt, thành thân là
chuyện tất nhiên.” Yến Trì giống như muốn cố tình chọc giận Giang Vân
Lê, y cười đắc ý rồi ôm lấy eo Giang An Lan, “Dù sao thì chuyện gì chúng ta cũng đã làm hết rồi, bây giờ mà Giang tông chủ muốn cản thì cũng
không có cửa đâu.”
“Phụt ——” Đây là lần đầu tiên Vân Thanh Nhàn
thấy Giang tông chủ vốn nổi tiếng lạnh lùng bị chọc giận đến vậy nên
nhịn không được cười ra tiếng. Thấy mọi chuyện có vẻ không ổn nên nàng
vội lên tiếng giảng hòa “Giang tông chủ à thiếu tông chủ và Yến đạo hữu
thành thân cũng là chuyện tốt. Nếu như đã biết vị trí của ảo cảnh Cực
Hải thì ta cũng nên về bẩm báo một tiếng. Bây giờ tình trạng của Giang
Kiếm Tôn đã không thể kéo dài hơn, mọi người cứ chọn ngày đi ta sẽ cùng
đến ảo cảnh Cực Hải, nhiều người dù sao cũng an toàn hơn.”
Giang Vân Lê trừng mắt nhìn Yến Trì một cái, sau đó liền bình tĩnh trở lại.
Hắn gật đầu với Vân Thanh Nhàn, “Đa tạ Vân chân nhân.”
“Giang
tông chủ khách khí rồi, Giang Kiếm Tôn đã giúp Bạch Hồng Đảo rất nhiều
lần, bây giờ hắn có việc ta cũng nên hỗ trợ.” Vân Thanh Nhàn lắc đầu
nói. Tuy rằng khác tông môn nhưng vì mối quan hệ với Mạnh Dĩnh nên nàng
cũng có quan hệ rất tốt với Xích Dương Tông. Nàng cũng là bạn của Giang
Vân Lê và Giang Hiển Chiêm nên bây giờ có thể giúp được gì đó thì nàng
cũng yên lòng.
Vân Thanh Nhàn nói thêm vài câu sau đó liền rời
đi. Sau khi Ngọc Cảnh đem bản đồ giao cho Giang An Lan xong thì cũng dẫn Ngọc Phong, Ngọc Dao đi chuẩn bị cho chuyến đi đến ảo cảnh Cực Hải sắp
tới.
Chỉ trong chốc lát mà nơi đây chỉ còn lại bốn người Giang Vân Lê, Giang An Lan, Yến Trì và Giang Hiển Chiêm.
Yến Trì lấy một số đồ ra khỏi túi Càn Khôn, y phất tay một cái để xếp mấy
thứ này khắp đại điện. Giống như được kích hoạt một cái gì đó, cả đại
điện liền thay đổi. Linh khí dồi dào tự tập ở trong nội điện hơn nữa còn tự động chuyển hóa thành linh lực, chỉ trong chốc lát mà cả nội điện đã được linh lực lấp đầy.
Khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của
Giang Vân Lê thì Yến Trì mới mở miệng nói “Đây là ẩn long Tụ Linh Trận
nó có tập trung linh khí lại rồi chuyển thành linh lực. Nếu chỉ dựa vào
sức một mình ngươi thì chắc chắn sẽ không kiên trì được lâu, có Tụ Linh
Trận trợ giúp sẽ giảm bớt một chút áp lực cho ngươi, có nó ngươi sẽ chịu dược đến lúc ta và Lan Lan trở về.”
Sắc mặt Giang Vân Lê vô
cùng rối rắm, Tụ Linh trận của Yến Trì thật sự rất có ích. Đúng là liên
tục truyền linh lực sẽ rất mất sức, bây giờ đã có Tụ Linh Trận thì gánh
nặng của hắn sẽ nhẹ hơn nhiều. Nhưng mà người này đã lừa con hắn lén lút thành thân, hắn còn chưa tính sổ với y mà!
“Đây coi như là quà
đáp lễ của ta đi, cảm ơn hắn đã cho ta Xích Dương Hỏa Diễm.” Yến Trì chỉ vào đóa hoa lửa ở giữa trán. Ngọn Xích Dương Hỏa Diễm này giúp che giấu thân phận Thượng Dương thân thể của y, cũng nhờ có nó mà từ khi trọng
sinh đến giờ y đã sống rất yên bình.
Giang Vân Lê nhìn giữa trán Yến Trì sau đó lại nhìn về phía Giang An Lan đang đứng bên cạnh, cuối
cùng hắn chỉ có thể thở dài một hơi: “Ta biết tu vi của ngươi không
giống những gì mà ngươi thể hiện, nếu ngươi là người trọng tình trọng
nghĩa thì xin hãy vì tình cảm chân thành mà Lan Nhi dành cho ngươi, xin
ngươi hãy bảo vệ nó thật tốt trong chuyến đi lần này. Đây không chỉ là
mong muốn của ta mà còn là của Hiển Chiêm.”
“Lan Lan phải bên ta cả đời nên chắc chắn ta sẽ không để cậu ấy xảy ra chuyện gì.” Yến Trì
dựa vào người Giang An Lan rồi ngẩng đầu lên nhìn vào cậu ấy.
“Ta cũng sẽ bảo vệ A Trì thật tốt.” Giang An Lan cũng kiên định nói.
Giang Vân Lê nhìn thấy sự quyết tâm của con trai mình cũng chỉ có thể lắc đầu, hắn phất phất tay để hai người rời đi.
“Con trai của ngươi cũng ngốc y như ngươi lúc đó vậy!” Giang Vân Lê duỗi tay chạm vào mặt Giang Hiển Chiêm. Không ngoài dự đoán, hắn thấy người vốn
đang hôn mê liền từ từ mở mắt ra.
“Vân Lê cũng đừng giận Tiểu
Trì, năm đó chúng ta cũng vậy thôi.” Vì được cung cấp đầy đủ linh lực
nên Giang Hiển Chiêm tỉnh dậy tuy nhiên hắn vẫn còn rất yếu, “Lan Nhi
cũng giống ta năm đó, chúng ta cam tâm tình nguyện. Chúng ta đều muốn ở
thể vĩnh viễn ở cạnh người trong lòng.”
“Con cái lớn rồi ta cũng không lo được nữa. Chờ hai đứa nó trở về từ ảo cảnh Cực Hải thì chúng
ta hãy tổ chức cho bọn chúng một buổi lễ hợp tịch đi.” Giang Vân Lê thở
dài nhìn về phía Giang Hiển Chiêm, “Đừng nói chuyện nữa nhắm mắt nghỉ
ngơi đi, ngươi đừng lo gì nữa cả. Ta sẽ bảo Nguyên Thanh đi cùng bọn họ. Chuyến đi này có Vân chân nhân và Nguyên Thanh, hơn nữa còn có cả Yến
Trì thì chắc chắn Lan Nhi sẽ an toàn.”