Mặc dù Trọng Lục chưa từng tận mắt nhìn thấy mặt người này nhưng thật sự
không khó để đoán được danh tính của vị thư sinh trên tầng hai kia qua
cách ăn mặc cũng như tình huống hiện tại.
Lô Châu Cư Sĩ nguyên bản cuối cùng cũng xuất hiện!
Chưởng quầy ngoái đầu nhìn sang phía người thư sinh trên lầu hai, tuy là từ
dưới nhìn lên nhưng tư thế trấn định tình hình của y lại bình tĩnh và
vững chãi như núi, "Trang Thừa, thả họ ra."
Tướng mạo của người
thư sinh nọ có lẽ vốn phong thần, anh tuấn, xuất chúng muôn ngần. Vậy mà giờ đây, phía dưới mắt hắn lại phủ đầy quầng thâm nhưng kể cả khi hai
gò má hắn gầy hõm xuống là thế thì đôi mắt vẫn vô cùng sáng ngời, đong
đầy nỗi kích động và chấp nhất đến điên cuồng khó lường. Hắn khom người, nhoài cả cơ thể lên lan can, cánh mũi phập phồng vài lần, gương mặt dần toét ra một nụ cười mang theo sự rồ dại khiến người ta bất an.
"Trên người ngươi có mùi cây này."
Nói xong, hắn thình lình trèo qua khỏi tay vịn, rơi ngược từ trên lầu hai
xuống, lúc tiếp đất còn phát ra tiếng rầm rầm làm gãy cả một chiếc bàn
vuông.
Trọng Lục và hai người thợ nhuộm đều hoảng đến mức la hoảng lên. Chưởng quầy và Tùng Minh Tử cũng sợ ngây người.
Hắn... rơi chúi đầu xuống...
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại đường ai nấy đều câm lặng vì không biết phải làm thế nào cho phải. Mọi đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào lớp bụi bay
bịt bùng đằng đó.
Cơ thể của tên thư sinh nằm sõng soài giữa đống bàn ghế gãy nọ bị vặn vẹo mất tự nhiên, không thể thấy rõ đầu của hắn
sau khi rơi xuống đã biến thành hình dạng ra sao.
Nhưng trong
chớp mắt sau đó, thân thể vặn vẹo gãy lìa kia bất ngờ co giật kịch liệt, quả thật trông hệt như bị ma nhập. Những khúc xương bị gãy khúc bắt đầu chỉa ra rồi miễn cưỡng chắp vá vào nhau, phát ra từng tiếng răng rắc.
Cẳng chân của Trang Thừa đưa lên trước, sau đó lần lượt đầu gối với đùi,
thân trên, ngực và cuối cùng là chiếc đầu máu me đầm đìa cũng "dựng
thẳng" dậy theo. Con ngươi đã rớt ra khỏi hốc mắt bên phải được hắn lấy
tay ấn vào, sau một tiếng phốc đã lập tức bị nhét trở về.
Toàn bộ cảnh tượng quá mức khủng khiếp quỷ quái, khiến cho Trọng Lục dù xem như cũng đã thấy qua không ít "đại thế diện" nhưng gã đây vẫn cảm thấy rợn
tóc gáy, dịch dạ dày cũng muốn trào ngược lên.
Bởi vì chưởng quầy đã vẽ ấn ký lên bàn nên hai vị thợ nhuộm đối diện cùng Trọng Lục là hai người bình thường duy nhất trong lâu không rơi vào trạng thái xuất thần quái dị ấy nhưng chung quy tình cảnh thế này hiển nhiên vẫn có sức đả
kích quá mạnh, vượt quá tầm nhận thức của họ. Vì thế hai người lâm vào
trạng thái hoàn toàn hoảng loạn mà hét lên rồi đứng phắt dậy toan chạy
ra khỏi cửa.
Trọng Lục muốn kéo một người ở lại, miệng hét to
"Đừng cử động!". Tuy vậy, sức của người thợ nhuộm râu xồm xoàm kia quá
mạnh, khiến Trọng Lục không tài níu được.
Cửa chính đã bị đám
người tháo chạy ban nãy chặn cứng, hai người bọn họ căn bản không thể
nào tuồn ra. Vì vậy, họ phải gạt cơ thể của đám quần chúng đang chặn
đường kia sang một bên để lách qua từng người chạy trốn.
Nhưng
chỉ trong chớp nhoáng ngay khi tay bọn họ chỉ vừa tiếp xúc những người
kia, mặt họ thình lình toát ra vẻ kinh hoàng, tiếp đến là trở nên đờ
đẫn, ánh mắt hai người trợn ngược nhìn lên một nơi nào đó trong không
trung tựa như thấy phải một thứ gì vô cùng khủng khiếp, ngũ quan cũng
dần trở nên dúm dó và cuối cùng là không hề nhúc nhích nữa.
Họ đã hoà vào dòng người đi xem hí nơi đây.
Tùng Minh Tử thấy thế bèn thấp giọng chửi thầm đôi ba câu, tiện đà dặn dò
Trọng Lục, "Ngươi cũng ngàn vạn lần chớ rời khỏi bàn này đấy."
Dù Tùng Minh Tử không nói thì Quản Trọng Lục gã cũng nào dám đâu...
Trang Thừa chậm rãi đi về phía hí đài, hắn giơ tay lên, dùng vạt áo lau đi
vết máu trên đầu và còn ung dung phủi đi tro bụi trên quần áo như thể
không có chuyện gì, "Vở hí này nhất định phải diễn bằng xong. Hoàng Y
Chi Thần sắp đến rồi, người nào không biết sợ thì chỉ có thể trở
thành... đồ ăn..."
Chưởng quầy nhìn chằm chằm vào tên Trang Thừa
đang bước từng bước một lên hí đài, nhướng mày, y dùng giọng điệu tò mò
như bàn chuyện phiếm, hỏi, "Hoàng Y Chi Thần theo lời ngươi nói đấy khi
nào sẽ đến đây? Theo như ta được biết thì tất cả cánh cửa đều đã khép
lại, nó định đến kiểu gì thế?"
"Không phải mọi cánh cổng đều đóng lại." Trang Thừa đã đứng trên hí đài, mang theo nụ cười điên loạn nhìn
chằm chặp Chúc Hạc Lan, "Nếu Cùng Cực Chi Thư đã mở ra thì Uế khí khắp
thế gian sẽ ngày càng mạnh hơn. Một khi Đạo và Uế đã mất cân bằng, thì
nó không chỉ mở một cánh cổng đâu. Ha ha ha ha..."
Cùng Cực Chi Thư...
Một cái tên quen thuộc...
Quốc sư đã nói qua, rằng hắn đã từng cùng Câu Trần Tiên sinh đi thuyền lênh
đênh trên biển để tìm kiếm Cùng Cực Chi Thư. Bởi trong cổ thư đã từng
ghi lại, có được quyển sách kia nghĩa là có thể nắm giữ toàn bộ những bí ẩn liên quan đến Uế, được nhận lấy nguồn tri thức căn nguyên nhất thế
gian về Đạo và Uế.
Nếu quyển sách đó thật sự có thể đóng lại một cánh cửa thì... cũng có nghĩa là nó có khả năng mở ra vô số cánh cửa khác sao?
Chúc Hạc Lan quả cũng biết đến Cùng Cực Chi Thư, nhưng chưa ai từng thấy qua nó bao giờ, cũng như không có bất kì nội dung nào trong thư tịch ấy
được lưu truyền ra ngoài, vì vậy mà bao lâu nay, nhiều phương sĩ vẫn
luôn cho nó chỉ là truyền thuyết.
Dù là ở trong giấc mơ của Quốc
sư cũng không có bất kì một quyển sách nào xuất hiện cả. Chỉ có cảnh
tượng Câu Trần Tiên sinh bị Uế thần nào đó giết hại một cách tàn nhẫn...
Chúc Hạc Lan tiến lên phía trước một bước, "Tại sao ngươi lại biết điều này? Là ai đã nói cho ngươi?"
"Thần Hoàng Y đã tự mình khai sáng." Trang Thừa kiêng căng trả lời, "Ta là sứ giả do người lựa chọn, là Hoàng Y Tư Tế của người. Ta sẽ vì người mà
chuẩn bị đình đài lẫn ngai vàng."
"Ngươi chẳng phải tư tế của
hắn, chẳng qua ngươi chỉ là một người thường bị nhiễm phải Uế mà mê muội đầu óc thôi." Chúc Hạc Lan tiếc rẻ lắc đầu, "Nói cho ta biết, thời điểm ngươi vội trở về Ảnh Châu chịu tang đã xảy ra chuyện gì."
Lời
bình phẩm của Chúc Hạc Lan khiến Trang Thừa như chịu phải vũ nhục, diện
mạo đoan chính vặn vẹo vì phẫn nộ, trong giọng nói cay đắng của hắn tràn ngập nọc độc, "Con người? Ta đã sớm không phải là người rồi."
Ngay sau đó, cơ thể Trang Thừa đã xảy ra biến hoá khó lòng tưởng tượng nổi.
Vật thể sền sệt màu vàng bắt đầu trào ra từ thất khiếu(1), từ mỗi một lỗ
chân lông của hắn. Thứ dịch nhầy đó nhanh chóng bốc hơi rồi tản ra, biến thành luồng khói màu vàng nhạt.
(1) Thất khiếu: là bảy lỗ trên mặt, gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
Trên xà ngang, cột nhà, tường, bàn ghế và cả trên những con người đang đứng
bất động nơi đây cũng dần dần rỉ ra cùng một thứ vật thể nhớp nháp màu
vàng, hình thù trông có vẻ như là thái tuế. Chúng nó loi nhoi từ từ,
từng dây nhợ màu vàng li ti cứ bắn ra sợi này nối tiếp sợi kia, đan xen
và chồng chéo lên nhau như mạng nhện.
Chỉ có trên người Trọng Lục, Tùng Minh Tử và chưởng quầy là chưa chịu ảnh hưởng.
Chưởng quầy lấy một lá bùa từ trong vạt áo ra rồi kẹp nó vào giữa ngón trỏ và
ngón giữa. Xuyên qua làn khói vàng trùng trùng điệp điệp khiến người
ngạt thở, đôi mắt y tỏa ra làn ánh đỏ yêu dị.
Cùng lúc, mắt Trang Thừa cũng thay đổi, tròng mắt của hắn đang nhanh chóng bị chi chít
những sợi tơ đen nhánh bao trùm và ngay cả đồng tử màu đen cũng cộm lên
đầy dị vật màu vàng trông như thạch anh.
Chúc Hạc Lan cảnh cáo,
"Nếu ngươi khăng khăng, nhất định muốn phát tán Uế khí này thì hết thảy
những thứ ngươi quen thuộc ví như nhà cửa, thân nhân hay bằng hữu của
ngươi... Tất cả những thứ đó cũng đều sẽ bị hủy diệt theo. Ngươi cho
rằng ngươi là người được chọn, ngươi đặc biệt là thế nhưng thần của
ngươi là Hủy Diệt Chi Thần, hắn ta nào lại biết thương hại ngươi đâu,
hắn chỉ xem ngươi như thứ mạt rệp mà hắn vừa khéo có thể lợi dụng, rồi
ngay khi hắn đặt chân đến đây, ngươi lập tức sẽ trở thành một bãi máu
thịt dưới chân hắn mà thôi."
"Người nhà? Bằng hữu ư?" Giọng nói
của Trang Thừa bắt đầu trở nên nhất quán với cơ thể của mình, run rẩy và đặc quánh quái lạ, tựa như cuống họng chứa một bãi đờm "Ta đã chẳng còn từ lâu rồi. Ha ha ha ha ha..."
Trong lúc sự chú ý của Trang Thừa vẫn đổ dồn về phía Chúc Hạc Lan, Tùng Minh Tử im hơi lặng tiếng hóa
thành một thân xanh rồi lặng lẽ chìm vào trong màn đêm. Đương khi hắn
vụt về phía Trang Thừa từ đằng sau như một thanh lợi kiếm xanh thì phía
lưng của tên thư sinh bị bao trùm bởi chất mỡ nhầy vàng kia đột ngột
toác ra.
Tảng vật dính liền với thái tuế sau lưng Trang Thừa chợt phun ra bốn nhánh dài rồi quấn quanh Tùng Minh Tử. Trông cảnh tượng như thể có một bàn tay khổng lồ đang vồ lấy côn trùng vo ve trong không khí vậy.
Tim của Trọng Lục nghẹn ứ ngay cổ họng, gã trơ mắt nhìn
người phương sĩ áo xanh bị nhấn chìm trong bốn lớp đồ nhớp nháp ác mộng
đằng nọ. Nhưng chỉ trong nháy mắt tiếp theo, một luồng Đạo khí trong
trẻo bùng lên từ bên trong đống mỡ, Tùng Minh Tử từ đó lao ra khỏi vòng
vây rồi ngã xuống đất, song, thanh kiếm gỗ đào trong tay hắn đã bị ăn
mòn đến tan nát.
"Con mẹ nó..." Tùng Minh Tử thở hổn hển, "Ông đây chỉ còn mỗi một cây kiếm gỗ đào này thôi đấy..."
Chúc Hạc Lan đưa hai ngón tay kẹp phù chú ra trước mặt, miệng bắt đầu ngâm
tụng loại ngôn ngữ mà Trọng Lục chưa bao giờ nghe qua. Cùng với thanh âm trầm vang của y, dưới lòng đất truyền lên tiếng sầm rền vang dội, sau
đó cả toà hí lâu bắt đầu rung lắc, đèn lồng treo trên cao chung quanh
cũng theo đó mà rơi xuống từng cái một.
Trọng Lục ôm đầu chui
người xuống bàn, chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh gã đều rơi vào
trạng thái cuồng nộ, ngay cả mặt đất cũng không còn bằng phẳng êm ả nữa. Âm thanh ầm ầm phảng phất như tiếng trống khổng lồ trong thần điện vô
danh thời viễn cổ, từng tiếng vang của nó đều nện thẳng vào thần trí con người ta.
Bất chợt, bốn phía quanh hí đài nơi chưởng quầy đứng
hoàn toàn nứt toác rồi sụp đổ; bảy, tám nhành dây leo vĩ đại theo đó đội đất ngoi lên. Những than dây leo nọ hiển nhiên là tách từ thân cây hòe
mà ra, thịt và gỗ lẫn lộn khiến nó trông càng thêm chắc chắn nhưng lại
không thiếu phần kinh dị. Một nhánh leo đỡ chưởng quầy lên, nhánh khác
lại nương theo từng động tác phất tay trong điệu khiêu Na của y mà thẳng thừng gầm về phía Trang Thừa với cường độ ngang cả thiên quân(2). Tên
thư sinh bị biến dạng kia văng ra ngoài như loài côn trùng, đập một
tiềng rầm thật mạnh lên tường, máu thịt cùng chất nhờn sền sệt màu vàng
quệt nhoe nhoét khắp trên vách, nhìn khá giống ruồi bọ bị người đập vào
tường cho bẹp dí.
Quân (钧): là đơn vị đo trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân ~ 1 quân.
Nhưng sau đó, thứ Thái Tuế trộn trong máu thịt kia bắt đầu lúc nhúc, bắn ra
từng dải tơ vàng để kéo các thớ thịt hồi về cơ thể nhanh chóng. Xương
xẩu, cơ bắp hay lớp da... của tên thư sinh vốn đã bị đập đến không còn
hình người đấy bắt đầu được "vá" lại vùn vụt. Nụ cười ngạo mạn quái dị
nở trên gương mặt gớm ghiếc đã nát bét như ma. Lần nữa, một dòng chất
nhờn sền sệt màu vàng lại bắn ra tung toé từ ngực hắn.
Chưởng
quầy làm một động tác múa Na khác, tay để trước ngực thành đường chéo,
hai nhánh dây leo khồng lồ lập tức tạo thành lá chắn bảo vệ trước mặt y, ngăn không cho thứ vật Thái Tuế nhớp nhúa kia công kích.
Lợi
dụng thời cơ Chúc Hạc Lan và Trang Thừa đang giằng co, Tùng Minh Tử bên
này lấy một con dao gọt hoa quả cắt ngang bàn tay hắn, sau đó lấy từ
trong ngực ra một hòn pháp ấn thanh ngọc vuông vắn rồi bôi máu của mình
lên trên, tiếp đến là đặt con ấn vào vị trí cố định trên đất, dùng hai
tay kết ấn vài lần, đồng thời miệng cũng lẩm nhẩm niệm kinh.
Trọng Lục nhận ra đây chính là huyết ấn cho trận đồ bát quái thanh trừ Uế khí của phái Thanh Minh. Nếu trận pháp thành công, tất cả Uế lọt vào cự li
tám tầng pháp ấn đều có thể bị trục xuất. Trận đồ này có Đạo khí rất
mạnh tuy nhiên thời gian chuẩn bị lại rất lâu, một khi bị phá bĩnh gián
đoạn giữa chừng thì người thi chú rất có thể sẽ trở thành mục tiêu cho
Uế khí xâm nhập.
Có lẽ Tùng Minh Tử muốn giải cứu toàn bộ dân
chúng vô tội ở đây khỏi đợt xâm nhiễm Uế khí của Trang Thừa, tránh để
khi Uế thâm nhập quá sâu thì sau này không thể hoàn toàn cắt đứt. Lúc
này cứu họ trước rồi để họ tự trốn thoát có khi chốc nữa còn đỡ phải lo
hơn.
Tình cảnh hung hiểm đến thế, Trọng Lục lại chẳng thể giúp
được gì, gã chỉ có thể núp bên dưới bàn nhìn lên chưởng quầy điều khiển
thân leo đối đầu với quái vật phủ đầy Thái Tuế. Tuy khung cảnh trông
thật hùng tráng nhưng với tình hình cả toà hí lầu đang lung lay sắp đổ
thì thực sự khiến người ta lo lắng hơn.
Tại sao sự biến đổi của Trang Thừa lại nghiêm trọng và... mạnh mẽ đến vậy?
Trọng Lục vơ vét toàn bộ thông tin mà gã đã thu thập được về tên thư sinh này trong đầu, cố gắng tìm ra chút manh mối.
Trên người Trang Thực quả thật có vài điều bí mật. Vào hai mươi bảy năm
trước, khi nhà Trang Thừa vẫn được xem như hào môn thế gia, thời điểm
đó, gia chủ tân nhiệm tức phụ thân của Trang Thừa, Trang Yến, đã làm to
bụng một người thị nữ tên Lô Hoa hầu hạ bên người Trang lão phu nhân.
Bất đắc dĩ ông ta phải thu người thị nữ ấy về làm trắc thất để sinh hạ
trưởng tử là Trang Thừa.
Cũng chẳng phải Lô Hoa cam tâm tình
nguyện gả cho Trang Yến mà do sau khi người nhà Lô Hoa biết, họ hoàn
toàn không cảm thấy thương xót thay cho bà. Bọn họ chỉ đau đáu nghĩ đến
việc bám víu chuyện đó để trèo cao, mưu đồ quậy tung cho mọi người đều
biết, khiến làng xóm xì xào để ép dõng dõi nhà kia phải nhận Lô Hoa.
Đồng thời cũng cưỡng chế, buộc bà phải đồng ý bị an bài làm thiếp thất
cho phủ nhà nọ. Cuối cùng Lô Hoa chẳng những phải hầu hạ cho tên đại
thiếu gia đã vấy bẩn sự trong trắng của mình kia suốt ngày mà còn phải
vì hắn mà chịu đựng nỗi đau suốt gần mười tháng hoài thai.
Mặc dù lúc ấy Trang Yến chưa cưới chánh phòng nhưng vì Lô Hoa vốn xuất thân
hèn mọn, lại còn lai lịch bất chính nên tất nhiên bà không hề nhận được
đãi ngộ cho thê thiếp nào. Bụng đương to còn phải làm việc nặng nhọc,
giặt quần áo hay nấu cơm, tất cả đều phải tự mình ra tay. Rồi sau khi
Trang Yến đưa chính thê về, bà tiếp tục phải chịu thêm cảnh tủi nhục khi bị chính thê quở mắng, sỉ vả. Lắm lúc trời băng đất tuyết mà bà vẫn
phải quỳ gối trong sân với một kiện quần áo đơn bạc, một lần quỳ là hẳn
qua một canh giờ.
Cơ mà sinh mạng của Trang Thừa lại quá ư mạnh
mẽ, dù cho bà đã cố tình ngược đãi bản thân bao lần, hắn vẫn cứ cương
quyết lớn lên trong bụng bà rồi xuất thế.
Song, sau khi sanh
Trang Thừa, cảnh ngộ của Lô Hoa vẫn không tiến triển hơn là bao. Tuy
rằng Trang Thừa là con đầu lòng của Trang Yến nhưng ông nội hắn, Trang
Thế Hoành là một đại nho trong giới thư hương. Trang Thừa như một bí mật bẩn thỉu, là chuột bọ sinh ra đã khiến người ta căm ghét. Sự tồn tại
của hắn không khác gì một vết nhơ cho thanh danh cả dòng dõi, từ đó trực tiếp dẫn đến việc ông nội và cha hắn nảy sinh bất hoà. Hơn nữa lúc ấy
em trai Trang Yến là Trang Tịch lại cố tình xúi giục, châm ngòi thêm mấy phen, từ đó càng khiến mâu thuẫn giữa cha con Trang Thế Hoành thêm gay
gắt, thẳng đến nỗi phải tan đàn xẻ nghé. Kết cục là gia thế nhà họ Trang dần trở nên tuột dốc. Cả họ đành phải chuyển về nhà cũ ở Ảnh Châu, chỉ
còn Trang Yến là mang theo vợ con lưu lại thành Thiên Lương.
Sau
khi rời khỏi gia tộc, em trai của Trang Thừa, con của chính thất, là đứa được Trang Yến kì vọng nhiều nhất, đã nhiễm bệnh đậu mùa rồi qua đời.
Bởi lẽ đó, Trang Yến đột nhiên bắt đầu chú ý đến người con trai cả này
của mình, ông buộc hắn phải đọc sách mỗi ngày, không cho phép hắn có bất cứ thời gian vui đùa hay thậm chí là nghỉ ngơi nào. Ông ta chỉ trông
cậy vào chuyện hắn đạt công danh, từ đó có thể lấy lại chút mặt mũi để
bản thân có thể trở về gia phả gia tộc nhà họ Trang.
Riêng về
phía Trang Thừa, hắn đương nhiên cũng rất cần lao, những tác phẩm do hắn viết nhiều lần đã được tiên sinh ở thư viện tán dương. Tuy nhiên, hết
lần này đến lần khác, thời vận của hắn vẫn mãi không khá khẩm nổi, hai
lần liên tục tham gia thi châu thí đều không đạt. Vậy nên Trang Yến vô
cùng thất vọng về hắn, dẫn đến chuyện hành hạ lẫn mắng chửi ngày càng dã man.
Những năm này bản thân Trang Yến cũng chẳng tạo được công
trạng gì. Mấy tiệm thư hoạ của ông ta, tất cả đều kinh doanh chẳng
thành, sau lại còn làm ông ta dính thêm tật xấu nát rượu. Cuối cùng mắc
vào một đống nợ làm cả gia đình phải bất đắc dĩ phải rời khỏi Nguyên
Trạch và cùng nhau sống chen chúc trong mảnh sân đổ nát trên phố Liên
Kiều. Để nuôi một nhà bốn người, Trang Thừa đành phải ra ngoài viết thư
tín hoặc viết dăm ba câu đối xuân thuê cho người ta để kiếm chút tiền
tạm bợ.
Vào một ngày nọ, khi hắn vừa ra ngoài viết thư thuê cho
người ta về thì phát hiện rằng mẹ mình, Lô Hoa, đã chết bất đắc kỳ tử.
Người ta nói rằng do bà đã chết vì nghẹn khi ăn bánh bao.
Không
lâu sau đó, Trang Yến đã cùng chính thê của mình về lại Ảnh Châu, có vẻ
như ông ta đã làm hoà với Trang Thế Hoành cha mình. Chỉ còn lại một thân một mình Trang Thừa đơn côi sót lại trong căn phòng mục nát xưa cũ.
Trước đây, chỉ những tin tức này Trọng Lục mới có thể thu thập được dễ dàng.
Lúc ấy gã còn nghĩ rằng những mẩu tin tức này hẳn thật vô giá trị, thế
nên gã chỉ chép vào ký lục chứ không điều tra sâu hơn. Nhưng từ vài câu
mà Trang Thừa tiết lộ vừa rồi, gã có thể nghe ra nỗi uất hận vô ngần
trong từng lời nói ấy. Ngay cả việc hắn lấy bút danh "Lô Châu Cư sĩ"
cũng cho thấy được rõ ràng rằng sự ám ảnh này quả nhiên có liên quan đến mẹ của hắn.
Không lẽ cái chết của Lô Hoa có gì mờ ám sao?
Bà ấy vừa chết, Trang Yến đã lập tức giải hoà với cha... Thời gian hình như có hơi quá trùng hợp.
Gã tránh dưới gầm bàn suy nghĩ về tiền căn hậu quả, hoàn toàn chẳng biết
vị trí phù chú chưởng quầy vẽ lên mặt bàn trên đầu gã đã bắt đầu bị lông tơ vàng dính nhớp phủ lên từng tí một. Đôi mắt của tên thư sinh kia đã
chú ý đến người từ nãy đến giờ vẫn một mực nấp vào một góc không muốn
gây sự chú ý là gã. Cũng trong chớp mắt, hắn biết rằng gã chính là nhược điểm dễ bị đánh nhất.
Cho dù đó là một chú bảo hộ rất mạnh nhưng với sức mạnh mà Hoàng Y Chi Thần cho, hắn ta hoàn toàn có thể đột phá.
Hắn cố ý để Chúc Hạc Lan đánh trúng vài lần để kéo dài thêm chút thời
gian triệt tiêu hoàn toàn chú bảo hộ.
Ngay khi đường cong cuối cùng của phù chú bị triệt để xoá bỏ, hắn ta lập tức nhắm thẳng vào Trọng Lục đang núp dưới gầm bàn.
Trọng Lục bỗng thình lình cảm giác được một luồng khí ẩm lạnh lẽo quét ngang
qua người mình, khiến từng sợi lông tơ của gã đều dựng đứng. Ngước đầu
nhìn lên, gã tức khắc nhìn thấy một chồng thái tuế vàng to lớn đang
không ngừng quay cuồng, theo đó là vô số sợi tơ nhầy vàng từ trên nó
phụt liên tiếp ra xung quanh theo guồng xoáy, nó đang kéo lại gần gã với tốc độ cực nhanh.
Gã kinh hoảng lùi về phía sau, trước mặt bỗng dưng hiện ra một thân leo thay gã chặn lại thứ nhớp nhúa nọ.
Hai mắt Chúc Hạc Lan bùng lên cơn phẫn nộ buốt giá, chỉ tay về phía Trang
Thừa, "Đây là chuyện giữa ngươi và ta, ngươi không được phép động vào
hắn."
Trang Thừa lại dùng thanh âm quái gở, quỷ quyệt phát ra một tràng cười kích động, "Một tên tư tế của Vạn Vật Mẫu Thần mà cũng có
điều bận lòng à?"
Chúc Hạc Lan chợt nhào về phía trước, một thân
leo siết chặt lấy yết hầu Trang Thừa, ghì hắn vào lan can tầng hai. Chúc Hạc Lan áp sát hắn, dẫu cách qua vài lớp thân leo, giọng điệu của y vẫn vô cùng trầm thấp và nguy hiểm, "Đây là thành của ta, ngươi đã vượt quá giới hạn rồi đấy. Tên nô lệ của Hoàng Y Chi Thần."
"Ngươi với ta giống nhau mà." Khuôn mặt dính đầy chất nhầy vàng của Trang Thừa ngày
càng méo mó, rõ ràng cổ họng hắn ta đã bị áp chế rất thống khổ, nhưng
hắn vẫn cố nở nụ cười giễu cợt, "Nếu ta là nô lệ thì ngươi cũng thế."
Lúc này, ấn của Tùng Minh Tử đã nhập đến người cuối cùng, pháp trận đã hoàn thành. Bấy giờ, đám đông vốn đang không nhúc nhích bắt đầu có động tĩnh trở lại, Trọng Lúc chú ý thấy có không ít người trong số bọn họ đang lã chã run rẩy.
Hai mắt họ mở to nhìn lên cao, miệng há hốc như thể vừa nhìn thấy một điều gì đó khủng khiếp khôn tả.
Thứ gì đó không hay ho cho lắm.
Khi pháp ấn của Tùng Minh Tử vừa được thành hình, một luồng thánh khí thuần khiết bùng lên mãnh liệt khắp đại đường, va chạm kịch liệt với luồng Uế khí nồng nặc, đục ngầu phát ra từ phía chưởng quầy và Trang Thừa, tạo
thành dòng khí lưu đánh văng không ít người, trong đó có cả Trọng Lục,
khiến gã ngã nhào chật vật trên đất.
Chúc Hạc Lan và Trang Thừa,
hai người họ cũng bị Đạo khí đánh tới, mỗi người đều bị bức phải thối
lui vài thước. Cơn lốc hỗn loạn bất ngờ đổi hướng lên trên và làm tốc
mái hí lầu.
Nhưng bên ngoài nóc lầu, thứ Trọng Lục thấy không phải là trời xanh mây trắng mà lẽ ra phải hiện hữu ở đấy.
Mà là một đống nấm nhầy (tức thái tuế) to lớn, rung rinh như mỡ, uốn éo nhịp nhàng, luồn lách qua mọi thứ và bao
trùm hết thảy. Giữa những nếp gấp và khe hở đang rung rinh đó, chúng đột ngột phồng ra, để lộ một vài đốm lồi nhẹ với những chấm đen di chuyển
bên trong.
Là mắt... Những đốm lồi kia là mắt...
Cảnh
tượng khiến con người ta choáng váng đi đôi với mùi hôi thối ngày càng
nồng nặc. Đám khán giả bị che mắt hoang mang chẳng hiểu chuyện gì đang
xảy ra. Sau một hồi bối rối, tất cả đều sợ hãi đến mức xụi lơ xuống đất. Trẻ con thì kêu khóc đến đau lòng còn người lớn thì la thét trong hoảng loạn và sợ hãi, tất cả hoà cùng nhau, nghe như cơn ơn mộng đến từ địa
ngục.
Tùng Minh Tử thử mở cửa chính của hí lầu, nhưng sau khi vừa mở ra, hắn đã lập tức đóng lại.
Ngoài cửa cũng đều là các bãi nấm nhầy màu vàng lúc nhúc. Ngay khi hắn vừa mở cửa, chúng đã lập tức phun những sợi nhầy dính dính vào người hắn, nếu
không phải do hắn né kịp thời thì hắn đã bị chúng tóm gọn.
Chúc
Hạc Lan kinh hãi trong lòng. Tên Trang Thừa này... dường như hắn thật sự có liên hệ trực tiếp với Hoàng Y Chi Thần. Lượng Uế khí lớn đến thế,
hẳn ước chừng đã âm thầm mà xâm nhập cả thành Thiên Lương từ lâu. Tại
đây, nó lặng lẽ chiếm giữ từng ngày ở Uế Giới phía bên kia mà mắt thường không thể nào thấy rồi hình thành nên toà tháp khổng lồ vàng mà Trọng
Lục nói đã từng thấy phải.
Và bây giờ, cuối cùng cả hí lầu này đều đang bị Trang Thừa kéo vào trong tháp.
Vấn đề ở đây là Uế khí nhiều như vậy rốt cuộc đã đến từ đâu?
Không lẽ thật sự bởi vì Cùng Cực Chi Thư đã bị mở ra, thế nên Uế đang không ngừng tràn đến từ thế giới khác sao?
Càng hỏng bét hơn là đám người chỉ vừa rồi còn la ó gào thét trong khủng
hoảng, bây giờ chẳng hiểu sao đã có vài ba người lại tiếp tục im lặng
đến kỳ lạ lại. Một ông lão trừng hai mắt, lẩm bẩm, "Nó đang nói
chuyện..."
"Thiên thứ hai... bắt đầu..."
"Suỵt... Đừng nói chuyện... bắt đầu rồi..."
Trọng Lục cũng có thể nghe thấy âm thanh khua liên tục của chiêng trống từ
một nơi nào đó trong hư không. Những hình ảnh mơ hồ liên tục xuất hiện
trong tâm trí gã, dù có nhắm mắt lại cũng chẳng thể nào biến mất.
Gã nhìn thấy một hí đài, trên đó có một người mặc áo vàng đeo mặt nạ đang
đứng. Gã cũng thấy tất cả những nhân vật khác, chỉ có điều dung nhan cả
thảy bọn họ đều lệch lạc, lớp hóa trang loang lổ, trang phục trên người
thì rách rưới thành từng sợi.
Chúc Hạc Lan thấy thế, biết rằng
tình hình lần này nghiêm trọng thế này thì chỉ dựa vào một cây hòe con
thì vô phương áp chế Uế khí nhiều đến thế.
Tùng Minh Tử kết ấn
tay, miệng bắt đầu lớn tiếng tụng kinh. Giọng hắn vọng như tiếng chuông, khác hoàn toàn với thanh độ thường ngày, thậm chí tiếng vang văng vẳng
đó còn đánh thẳng vào tai lẫn đầu óc đám người Trọng Lục.
Nhờ thế mà sau đó Trọng Lục mới thoát ra khỏi cơn trói buộc tinh thần quỷ quyệt ấy, lúc ấy gã mới phát hiện khối màu vàng trên đỉnh đầu mình đang trỏ
xuống, đọng một vài sợi nhầy nhớp nháp hình giọt nước đang rỏ xuống.
Lại vào ngay lúc bây giờ, trên người Chúc Hạc Lan xảy ra điều bất thường.
Từ trước đến nay, trên người chưởng quầy chưa bao giờ nhìn ra hay ngửi
thấy được bất cứ thứ gì gọi là Uế khí, ngay cả chưởng giáo của phía
Thanh Minh cũng cảm nhận không được. Thế mà giờ khắc này, hằng hà sa số
thứ vật màu đỏ phun trào như núi lửa, bắn ra tung toé từ trong cơ thể
của chưởng quầy như một thứ gì đó bị đè ép lâu ngày, nay đã đến cực hạn, buộc phải nổ tung lên.
Là Uế, là Uế khí nồng nặc mà xưa nay Trọng Lục chưa bao giờ được cảm nhận.
Đám Uế khí đó hóa thành một lớp đặc quánh bao phủ cả người chưởng quầy. Qua màn sáng chập chờn đó, thân hình của chưởng quầy đã nảy sinh thay đổi.
Trọng Lục không thấy rõ rốt cuộc chưởng quầy đã biến thành hình dạng thế nào nhưng Trang Thừa đối diện y lại biến sắc.
Đó là lần đầu tiên gã thấy trên mặt Trang Thừa xuất hiện sự sợ hãi như thế.
Chớp mắt sau đó, Trọng Lục bỗng cảm thấy dưới chân mình mát lạnh.
Gã cúi đầu nhìn thì thấy nấm nhầy không biết từ khi nào đã tràn đến đây,
bám dính vào hai chân gã. Những lớp vật thể nhơ nhớp đó bắt đầu tụ ngày
càng nhiều xung quanh gã, chúng cuốn khắp lên làn da gã rồi nhanh chóng
leo lên bắp chân.
"Trọng Lục!" Tùng Minh Tử vừa thấy, hắn lập tức phóng một chưởng sang muốn thanh trừ Uế quanh người gã. Có điều chẳng
hiểu sao cơ thể Trọng Lục đột nhiên nhẹ bẫng, trời đất trước mắt quay
cuồng, gã đã thực sự bị đám dịch nhầy màu vàng đấy nhấc bổng.
Đám Uế vật đó ào ào ập đến, quấn lấy Trọng Lục bằng từng lớp, từng lớp rồi
chúng lan đến ngực, cổ, mũi miệng của gã và cuối cùng hoàn toàn nuốt
chửng lấy gã.
Có điều dù bị đống nhầy kinh tởm ấy tóm trọn, ấy vậy mà Trọng Lục lại bình tĩnh đến lạ thường.
Không biết có phải do gã đã nhìn thấy quá nhiều thứ vượt quá tầm nhận thức
của mình và trở nên bị chai lì hay không nhưng bây giờ gã thực sự không
cảm thấy sợ hãi.
Khi bị những thứ vàng đó quấn lấy, tâm thức của
gã chẳng hiểu vì sao lại căng ra lạ lùng. Thậm chí gã còn cảm nhận được
một vài vạt suy nghĩ đứt quãng đang len lỏi vào tâm trí mình từ đám thái tuế màu vàng đang lúc nhúc không ngừng chạm vào đầu gã nọ.
Oán hận...
Đó là nỗi oán hận khôn cùng, vô pháp hóa giải...
Gã hiểu láng máng rằng Trang Thừa muốn dùng mình để hãm chân chưởng quầy.
Nhưng thật lạ là cảm giác bị Uế bao vây thế này không phải là một cảm
giác xa lạ gì với Trọng Lục. Mà như kiểu... nó là trạng thái trước khi
sinh ra đã bị con người quên lãng từ rất lâu, rất lâu trước đây vậy...
Đám nấm nhầy đó đang hằn sâu vào da thịt gã như muốn moi ra thứ gì đó đã bị dồn ép và ngủ yên từ lâu thật lâu.
Vì vậy, gã buộc phải vin vào những luồng suy nghĩ đó, bắt đầu chủ động tự
mở tâm thức của mình để nó leo men theo những sợi dây nhợ lằng nhằng
phức tạp ấy, cho đến khi đến một nút gồ, gã thấy được một mảnh ký ức.
Gã thấy Trang Thừa, một Trang Thừa ước chừng chỉ tầm mười tuổi đang co ro
một mình trong góc phòng chất củi. Gương mặt cậu bé xanh tím, mắt sưng
húp, trên người khắp nơi đều chi chít những vết tích nghiêm trọng do bị
gậy gộc tung đòn hung hiểm. Thế mà biểu cảm của cậu chỉ có chết lặng,
ánh mắt trống rỗng không le lói chút tia sáng, nhìn kiểu gì thì đó cũng
chẳng phải là vẻ mặt của một đứa trẻ tầm tuổi đấy nên có.
Một lát sau, cửa mở, một người phụ nữ trung niên vội vàng bước vào. Tướng mạo
bà bình bình, khuôn mặt khắc đầy dấu vết của tháng năm, riêng đôi mắt
lúc nhìn Trang Thừa lại càng hằn thêm muôn nỗi đau lòng.
Bà nhét cặp bánh bao vào tay Trang Thừa, "Mau ăn đi, mau ăn nào."
Trang Thừa ngơ ngác nhìn lương khô trong tay, miệng nuốt nước bọt, hiển nhiên nó đã quá đói. Nhưng cậu bé lắc đầu, nói, "Mẹ, con không ăn đâu. Nếu bị cha phát hiện, mẹ sẽ lại bị đánh nữa cho xem."
"Hắn ngủ rồi, không ai biết cả. Ngoan, nào mau ăn đi. Ăn xong rồi hẵng học thuộc tiếp, miễn cho ngày mai hắn lại khảo bài con."
Trọng Lục nhìn Trang Thừa ngấu nghiến, nhìn nước mắt lưng tròng chứa biết bao áp lực của Lô Hoa, gã mơ hồ đoán rằng có lẽ có thứ gì đó thực sự đen
tối hơn cả đang ẩn sâu bên dưới lớp tin tức mà gã có.
--------
Tác giả có lời muốn nói: Hôm qua tui không cập nhật nên chương hôm nay dài
gấp đôi. Nếu không biết nấm nhầy (hay được gọi là Thái Tuế trong truyện) trông thế nào thì mọi người có thể tìm video để xem chúng di chuyển và
sinh sôi ra sao nha~ Đại khái cũng hiểu cảm giác thế nào~