Có vẻ đó là một thân cây nhưng cũng không hẳn là cây.
Từng cơ thịt, lớp mỡ bầy nhầy và huyết mạch đều bị những khúc gỗ cách tầng
gãy khúc bọc lởm chởm xung quanh đâm xuyên qua, khiến tơ máu bị đứt đoạn bắn ra tung tóe, chúng xen kẽ nhau bằng một hình thức kinh khủng khiến
người ta phát nôn, thân không ngừng rỉ ra những dòng dịch nhầy tanh tưởi dầm dề. Giống như một nửa nó là động vật, nửa còn lại là thực vậy vậy.
Hàng ngàn, hàng vạn những thớ thịt màu hồng nhạt, những luồng rễ cây nứt nẻ
đen như mực trải dài trên cả một vùng đất tối tăm, hệt như chúng vừa leo ra khỏi tận cùng, từ lõi sâu của trái đất, kèm theo đó là những vệt máu loang lổ tỏa ra một thứ ánh đỏ kì lạ theo từng xung nhịp thần bí cổ
xưa. Chúng trồi lên khỏi mặt đất, bện lung tung lấy nhau rồi kết thành
một cột nguy nga khổng lồ, lao vồ vập về phía hư vô đang phủ đầy nhiễu
loạn trên đầu.
Ở nơi cao nhất là vô số các cành nhánh xúc tu
đang bung ra khắp bốn phương tám hướng, tựa hồ đang dựng thành trời cao
quái đản khiến người ta hoảng sợ khiếp vía. Những chiếc cành hắt ra từng khúc sáng bóng nhẫy ấy thỉnh thoảng lại run lên, làm những dòng niêm
dịch toan chua lét rơi xuống như mưa.
Đây quả thật là một bức
tranh vừa tráng lệ vừa khủng bố, vượt xa nhận thức của con người, là nơi mà sự tởm lợm lẫn cuốn hút đều tồn tại.
Trọng Lục vừa ngước
nhìn lên đã lập tức đón nhận hơi thở của cự vật kia phà xuống như núi lở đá sạt, chiếm hết toàn bộ thần chí của gã.
Vô kể những lông gai không hiểu từ đâu như bỗng ùa vào mạch máu, liên tục châm chích bên
dưới làn da của gã như chúng chỉ muốn chớp thời để bùng lên vậy. Một cảm giác quái dị mà quen thuộc như thể nó đã được chôn sâu ở một góc khuất
trong đầu chợt nảy lên khiến gã vô cùng túng quẫn.
Mãi cho đến khi một bàn tay đỡ ở phía sau eo gã mới có thể kéo gã ra khỏi trạng thái tinh thần kì lạ đó mà về lại mặt đất.
Trọng Lục vẫn còn chưa hoàn hồn, gã nhìn ánh mắt đầy quan tâm của chưởng quầy, "Ông chủ... Đó là cây hòe của chúng ta sao?"
"Ừm, đây chính là bộ dáng thật sự của nó." Chúc Hạc Lan ngẩng đầu, nhìn lên
cây đại thụ nhầy nhụa khiến người ta hoảng hốt kia bằng vẻ mặt vui vẻ,
thậm chí là kiêu ngạo, "Thoạt nhìn tâm tình của nó hôm nay cũng không tệ lắm."
"... Người có thể biết được tâm tình của nó thế nào sao?"
Chưởng quầy thản nhiên nhún vai, "Là do một tay ta nuôi lớn, đương nhiên là ta biết."
Một tay... Nuôi lớn...
Nuôi bao lâu mới có thể lớn tới mức này vậy trời?!
Trọng Lục ngây người tại chỗ, trơ mắt nhìn chưởng quầy chậm rãi đi về phía
đại thụ nọ. Chiếc cành ở gần mặt đất nhất bỗng nhiên khua khoắng, đưa
qua đưa lại như một cánh tay kềnh càng quấn lấy quanh chưởng quầy.
Chưởng quầy xoay người nhìn Trọng Lục. Ti tỉ cành cây quỷ dị phía sau y cũng
đang từ từ mở ra tựa như những đóa hoa của quỷ màu đen. Y hỏi, "Lục Nhi, ngươi có sợ không?"
Trọng Lục nuốt nước bọt, chột dạ gật đầu.
Gã có thể cảm giác được cơn đói phát ra từ thân đại thụ đó. Là cơn đói khát hệt với hố đen, vĩnh viễn không thể nào lấp đầy.
Gã cũng có thể cảm nhận được mùi hôi tanh của máu và sinh mệnh đã bị cắn
nuốt, bị ăn mòn, bị tiêu hoá. Dù cho ở trước mặt chưởng quầy, thoạt nhìn nó rất ngoan ngoãn vâng lời, không có tính công kích nào nhưng Trọng
Lục biết, trong mắt nó, cơ bản gã cũng chỉ là đồ ăn mà thôi, có khi còn
là đống đồ ăn chưa đủ giắt răng nữa.
Thứ này... Chỉ cần tuỳ tiện quạt một cái tát đã có thể khiến Trọng Lục bẹp gí trên nền đất như ruồi nhặng rồi. Người chỉ như kiến hôi, câu này có vẻ khá thích hợp để hình
dung được cảnh tượng đó.
Nếu không phải trong lòng bàn tay có ấn kí được chưởng quầy vẽ cho, e rằng bây giờ gã đã biến thành một đống
máu thịt bấy nhầy lẫn lộn trên đất....
Thế mà Chúc Hạc Lan lại
cười, "Biết sợ là tốt, chứng tỏ đầu óc của ngươi còn tỉnh táo. Nhớ kĩ
nhé, nếu lát nữa có xuất hiện bất cứ chuyện gì bất ngờ ngoài ý muốn thì
phải lập tức rời khỏi đây, không cần lo cho ta. Nếu có thể đi ra ngoài
rồi thì phải khoá cửa lại, sau đó đi tìm Tùng Minh Tử cầu cứu."
"Dạ được..." Trọng Lục nôn nao sốt ruột đồng ý.
Chưởng quầy ngồi xổm xuống tại chỗ, mở bọc ra. Y cầm một chiếc bình gốm lên
rồi lấy một ít bột màu xám trắng từ bên trong, bắt đầu rắc trên đất
thành một đường. Đường kia bị kéo thật dài, phân Trọng Lục và chưởng
quầy sang hai phía khác nhau. Sau đó, chưởng quầy lại lấy một vài nhánh
cây đã được buộc cố định lại bằng dây len để tạo thành hình dạng kì lạ
không khác gì bùa chú từ trong bọc ra, đặt chúng xuống đất ở khoảng giữa chưởng quầy và cây hoè kia, trông thì có vẻ tuỳ hứng nhưng thật ra lại
được sắp xếp rất cẩn thận, tinh tế.
Chưởng quầy cầm chiếc bình
gốm chỉ còn một ít bột lên lại rồi đưa sang cho Trọng Lục từ bên kia
đường kẻ, cẩn thận dặn dò: "Nhớ để ý cái đường này, nếu có đoạn nào bị
ngắt thì phải lập tức bù vào. Đồng thời, ngươi phải niệm chú văn mà ta
đã dạy liên tục, một khắc cũng không được ngừng."
Trọng Lục ôm bình, đứng ở bên ngoài đường kẻ, nhìn chưởng quầy lấy ra một thứ cuối cùng trong bọc.
Đó là một chiếc mặt nạ, mặt nạ dê núi.
Hiện thực lại trùng với cảnh trong mơ thêm một lần nữa, vậy rốt cuộc, cái nào mới là mơ đây?
Tất cả những thứ này đều là hiện thực sao?
Chưởng quầy vừa đeo mặt nạ lên đã lập tức như thình lình trở thành người khác.
Gương mặt đã bị che khuất, chỉ còn lại một người vu sư có sức mạnh thần bí
nào đó đang mặc hồng y, pháp bào kiểu nữ lộng lẫy, hai tay buộc hai sợi
tơ hồng.
Những tế lễ từ thời xa xưa, vu và chúc đã không thể tách rời. Nếu chưởng quầy là vu, thì có lẽ vai của Trọng Lục sẽ là chúc.(*)
Sau khi chưởng quầy ra hiệu với Trọng Lục, Trọng Lập lập tức bắt đầu ngâm
xướng những khúc chúc văn không biết từ ngôn ngữ nào mà chưởng quầy đã
dạy cho gã.
Loại ngôn ngữ quái đản đó chứa đầy những âm điệu khó nuốt, thậm chí là cách phát âm còn không hề giống với cách nói chuyện
thường ngày. Nhưng khi chúng được xướng lên liền mạch với nhau lại có
thể thực sự có thể tạo thành từng nhịp điệu tuy quái dị nhưng lại vô
cùng đặc biệt.
Cùng với ngân âm của Trọng Lục, Chúc Hạc Lan cũng giang hai tay ra. Sợi tơ hồng trên cổ tay rũ xuống theo ống cánh tay áo rộng thùng thình tựa đôi cánh đỏ thắm. Tiếp đó, vũ tế điệu vu thuật của buổi tế lễ trang nghiêm kia lại chậm rãi bắt đầu bên cạnh điệu uốn éo
của các cành cây to lớn nọ.
Vu vũ rất khác với những điệu nhảy
thông thường vì mỗi một động tác của nó đều mang theo một ý nghĩa tượng
trưng có tính lịch sử riêng mà người xem không tài nào hiểu hết được.
Mỗi khúc vu vũ là một đoạn đối thoại với thần minh, là cách giao tiếp
với tất cả những thế lực vốn tồn tại trên khắp thế gian và là một bản
hoà âm phức tạp mà ta chỉ có thể nghe thấy giọng của một phía.
Tơ hồng tung bay trong không trung trên từng nhịp nhảy điêu luyện hệt như
được gieo linh hồn, hồng y cũng phấp phới diễm lệ trong luồng gió thê
lương. Trọng Lục bất giác thay đổi tiết tấu ngâm tụng của mình mà kết
hợp những thứ chúc văn dị âm đó với từng tiếng bước chân chạm đất của
Chúc Hạc Lan một cách vô cùng tự nhiên. Hai thứ song hành như tạo nên
một loại tiết tấu cộng hưởng nào đó.
Mà đại thụ ở đằng kia trở
nên hơi nhấp nhổm, nóng nảy. Những chiếc cành vốn vẫn yên lặng bất động
phía trên cũng bắt đầu vặn vẹo điên cuồng. Cơ và mỡ rúng rính co dãn lên xuống, dịch nhầy thì rơi xuống ào ạt như mưa thu, lúc bắn lên mặt sẽ có cảm giác đau nhẹ.
Đó là một cảnh tượng khiến người ta lạnh
người, thật giống như toàn bộ không gian đều di chuyển, run lên. Thậm
chí nếu nhìn hồi lâu sẽ cảm thấy choáng váng đầu óc mà mất đi thăng
bằng.
Trong bóng tối, Trọng Lục có thể nghe thấy một tiếng gầm
thấp chấn động lòng người, như âm thanh rầm vang từ sâu trong lòng đất
của một động dung nham sắp phun trào nào đó.
Cảm giác an bình vi diệu lúc trước nhanh chóng vơi đi, thay nào đó là những thứ nguy hiểm không rõ là gì lại thức tỉnh.
Trọng Lục chú ý thấy một đoạn của đường kẻ kia đã bị gãy đoạn bởi trận gió.
Gã lập tức chạy tới, vãi bột tro từ trong bình xuống để lấp đầy khoảng trống.
Nhưng ngay sau đó, lại xuất hiện thêm một chỗ trống ở đầu khác.
Trọng Lục một bên vừa phải chăm chăm nhìn vào đường kẻ, một bên vừa phải tụng chú văn liên tục không ngừng, trong lúc nhất thời lại vội tay vội chân
rối hết cả lên. Gã nhìn thấy hàng ngàn cành cây giống như những xúc tu
uốn lượn đang dần giáng xuống từ trên đỉnh trời cao, trông chẳng khác gì pháo hoa rơi ngược trở về mặt đất. Nhưng không hiểu vì sao mà những xúc tu đó lại không hề vượt qua tầng ranh giới do chưởng quầy vẽ.
Tần suất xuất hiện lỗ hổng càng lúc càng nhanh, quần áo Trọng Lục đã ướt sũng mồ hôi.
Đúng lúc này, chưởng quầy bất ngờ rút thanh tiểu đao mà y đã dùng để cắt vào lòng bàn tay mình lúc trước, dứt khoát rạch một đường thật dài trên
cánh tay.
Dòng máu đỏ tươi chảy ồ ạt từ cánh tay trắng như tuyết của Chúc Hạc Lan rơi xuống đất.
Trọng Lục nhận ra vệt máu chảy trên mặt đất sẽ bị thứ gì đó từ dưới đất hút sạch sẽ rất nhanh.
Ba đến bốn cành tương đối mảnh bổ nhào đến, quấn chặt lấy cánh tay đang đổ máu của Chúc Hạc Lan, thậm chí dường như chúng còn đang cố chui vào vết thương để tham lam hút lấy máu của y. Chúc Hạc Lan cố nén đau đớn vì
vết dao bị xé toạc thêm mà lớn tiếng ra mệnh lệnh bằng một thứ tiếng
Trọng Lục nghe không hiểu.
Ngay trong nháy mắt, một luồng gió cực mạnh, cực kì hôi thối nổi lên từ hướng của cây hoè, thổi bay lớp tro bột trên mặt đất.
Trọng Lục chưa kịp cân nhắc xem có nên chạy hay không thì đã nghe thấy tiếng
thét gào không rõ là thống khổ hay là phẫn nộ của chưởng quầy.
Khi Trọng Lục nhìn lên, gã thấy một nhánh treo trên đầu chưởng quầy mà đầu
cành được đúc thành từ máu thịt, đang từ từ mở ra một cánh hoa. Vô số
ống tơ màu đỏ bán trong suốt rủ xuống từ cánh hoa, chợt bám vào đầu
chưởng quầy.
Mà chưởng quầy thì trông vô cùng đau đớn, hai mắt y nhắm nghiền, cánh tay vừa rồi còn đổ máu cũng đã không thấy miệng vết
thương.
Trọng Lục nhìn thấy có thứ gì đó từ những ống tơ đang được tiêm vào đầu chưởng quầy.
Ngay khi chưởng quầy lại thốt lên một tiếng rên rỉ để kiềm bớt nỗi thống khổ thì cuối cùng, Trọng Lục vẫn không có cách nào bỏ mặc chưởng quầy mà
rời đi.
"Ông chủ!!!" Gã cố gắng kéo tầng tầng lớp lớp nhánh cây
đang quấn quanh ra khỏi y, thậm chí gã còn chạm được đến tay của chưởng
quầy, nhưng sau đó, một nhánh cây mềm dẻo lại siết chặt lấy thắt lưng
của gã.
Gã giật mình đến mức kêu lên một tiếng, thân thể cũng bị nâng lên khỏi mặt đất. Lại có thêm vài nhánh cây từ tứ phía vướng thêm
vào, chặn cứng tay chân gã. Gã như một con bọ sa vào mạng nhện, hoàn
toàn bị khống chế.
Nhưng gã không có thời gian để cảm thấy sợ hãi.
Trọng Lục mở to mắt nhìn vào sâu bên trong mớ cành nhợ đang cuộn tròn thành
hình cầu, hình như bên trong có một... nhãn cầu khổng lồ.
Một nhãn cầu cổ xưa mang theo sự tàn độc thản nhiên từ tận bản năng.
Nó đang nhìn gã.
Cái cây này đang nhìn chăm chú vào gã.
Mà trong nháy mắt lúc mắt Trọng Lục và con ngươi đầy tơ máu kia giao nhau thì vô vàn ý niệm tuôn vào đầu gã như thác lũ đê vỡ.
Muôn vàn những hình ảnh, cảnh tượng mà gã không tài nào hiểu nổi hay những
âm thanh hoà tiếng tụng niệm khiến người ta phát điên, những kí ức hoàn
toàn không thuộc về thế gian này lại cưỡng chế xâm nhập sâu vào đầu
Trọng Lục.
Gã nhìn thấy một thảo nguyên đỏ tươi với những khối
thịt khổng lồ tung lượn khắp bầu trời rộng lớn. Cả quân đoàn xúc tu lả
xuống từ những tảng thịt bao phủ cả vòm trời, trông như rừng rậm giăng
đầy, thôn tính cả thảo nguyên. (Chú thích: Cảnh này có thể thấy trong thiên Địa cầu đỏ của bộ "Hắc động rơi xuống" của tôi)
Gã nhìn thấy vực sâu của sa mạc, nơi chưa từng có ai đặt chân đến với
những thành trì bị lãng quên đang hướng những tàn tích của nó lên bầu
trời rỗng tuếch. Ở nơi thành trì đấy, có những bộ xương hay những cơ thể vặn vẹo khom người bị gió cát chôn vùi, đó căn bản không thể nào là cơ
thể của nhân loại.
Gã thấy những con nhuyễn trùng khổng lồ mới
sinh vắt chéo chi chít khắp cả vùng, chúng được bao phủ bởi vòm răng
miệng sắc nhọn, đang găm vào lớp dung nham vẫn còn nóng cháy trên lớp
đất để vùi hậu thế của mình sâu vào lòng đất.
Gã còn nhìn thấy một hòn đảo.
Một hòn đảo hoang vu trong làn sương mờ ảo.
Trên đảo là thần miếu đã sụp đổ cả hàng trăm vạn năm với những bức tường
nghiêng khổng lồ và mái vòm có góc độ lạ lùng. Một bóng đen to tướng
ngồi lù lù ở nơi cao nhất của miếu, từ từ dang rộng đôi cánh bằng thịt
che lấp trời.
Gã cũng thấy một mảng sáng, là một mảng vô cùng
sáng ngời, vô cùng chói lọi, tràn ngập những màu sắc huyền diệu mà gã
không thể gọi tên.
Có một bóng người bên trong ánh hào quang đó.
Vì ngược sáng nên gã không thể thấy diện mạo của người đó. Nhưng chỉ cần
nhìn đến bóng hình của người này thôi, đã có một cảm giác đáng sợ khủng
khiếp như tâm trí bị mổ xẻ rồi.
Gã muốn thoát nhưng gã không tài nào trốn được.
Gã không thể thoát ra khỏi luồng tâm trí mình.
"Các ngươi phải ngăn nó lại."
Là một ý niệm, một ý niệm không hề có âm thanh chiếm trọn toàn bộ suy nghĩ của gã. Sau đó, Trọng Lục cảm thấy cơ thể mình bắt đầu rớt xuống đột
ngột.
Gã thét chói tai, lại phát hiện bản thân hiện tại không có yết hầu cũng không hề có lỗ tai.
Gã cứ không ngừng rơi, không ngừng rơi xuống hệt như không có điểm dừng.
Và rồi gã thấy.
Gã thấy người mà gã và chưởng quầy vẫn luôn muốn tìm, là người viết kịch nam gieo rắc cổ quái lấy danh là Lô Châu Cư sĩ nọ.
Không phải một người mà là bốn người.
Hai nam hai nữ, tất cả đều ở xung quanh thành Thiên Lương.
Nhưng trong bốn người này, người có vai trò mấu chốt chỉ có một. Hắn ta nhìn
qua vô cùng bình thường, tuổi tầm hai mươi bảy, hai mươi tám, bề ngoài
cũng như bao tú tài bình thường. Có điều, Trọng Lục có thể nhìn thấy sợi tơ vàng quấn kín bưng xung quanh hắn như một chiếc bọc kén.
Ở giữa các cơ quan khác của hắn, những thứ thái tuế kia đang không ngừng lúc nhúc biến dạng...
-------
Tác giả có lời muốn nói: Vì thế cuối cùng bé (không hẳn) Hòe thụ cũng chính thức lên sàn rồi ~~, nguyên bản của bé nó là Dark Young, hậu thế của
Shub-Niggurath, được đề cập lần đầu tiên trong "Notebook Found In a
Deserted House" của Robert Bloch.
Editor: Mình đã lỡ chú
thích ở chương trước mất tiêu rồi, lanh chanh quá, may mà hiểu đúng, vì
mình đọc lại đến đâu thì edit đến đấy. Trong đó "Notebook Found in a
Deserted House" là một truyện ngắn Thần thoại Cthulhu được xuất bản lần
đầu tiên trên tạp chí Weird Tales số tháng 5 năm 1951.
--------
(*) Sự khác biệt giữa "Vu" và "Chúc" (Còn "Công" và "Hịch" nữa nhưng hơi lan man và quá sức nên mình chỉ có thể chú thích 2 thứ liên quan tác phẩm thôi ha.)[Tổng hợp từ các tài liệu mình sưu tầm]
Nôm na là vu thuật, vu giáo nhưng được phát triển rất nhiều tầng nghĩa khác nhau, nhưng trên cơ bản thì chúng đều giống nhưng chuyên sâu thì mỗi
người lại một vai trò riêng(?).
Chữ "vu" (巫) gồm chữ "công" (工)
và hai chữ "nhân" (人), tượng trưng hai người đang nhảy múa cầu đảo. Điều này gợi ra cho việc lễ tế vu thuật luôn có sự kết hợp, đồng điệu.
Thiên Tán bất túc trong sách Diêm thiết luận, sách ghi chép lời nói của các
vị hiền lương văn học, cũng có nhắc đến: "....Chính vì vậy mà phố phường có vu, xóm làng có chúc.". Nghĩa dù cho người ta có gọi là "vu thuật"
"vu chúc" thì đều có 2 vai trong buổi tế.
Lời giải thích ý nghĩa của "chúc" lần đầu tiên được tìm thấy trong cuốn "Thuyết văn giải tự"
nhưng thực tế thì hoạt động giữa chúc và vu thì đã xuất hiện từ rất sớm. Trong "Thuyết văn giải tự" có đề cập rằng "Vu, chúc dã" (Vu chính là
chúc).
Trong "Thuyết văn giải tự" có giải thích về "chúc" như
sau: "Chúc, người ngâm tế tương trợ"; đối chiếu theo đó, cũng được cho
là "mở miệng vì vu". Có thể thấy vu và chúc có quan hệ rất mật thiết.
Đời sau thậm chí có đặt vu và chúc thành vu sư ngang hàng. Nhưng thực tế hai vai này lại khác nhau, nhất là vào xã hội sơ khai của loài người.
"Chúc" thường chia làm hai loại: Một là ngâm tụng; hai là nguyền rủa.
Nghĩa là Chúc sẽ luôn có sự biến hoá tuỳ theo tình huống.
Vì vậy Trọng Lục mới bảo chưởng quầy là vu, còn bản thân ông ấy là chúc ấy.
Vì tài liệu về "chúc" ở Việt Nam hầu như là không có nên mình giải nghĩa
về chúc và sự khác biệt giữa hai thứ này là chủ yếu. Còn "vu" thì mọi
người có thể đọc thêm tài liệu với từ khoá "Vu sư" hay "Vu thuật" nhé.
Nhưng cho ai lười thì vu đại khái thiên về người dẫn xuất, liên kết với
thần linh hơn ấy. (Mình sẽ update thông tin thêm...)
Còn theo
như tài liệu mình tìm bên Trung thì người ta bảo "công" giống với "vu"
nhưng lại khác ở vài chỗ nhỏ, còn "hịch" là khi vu sư là vai nam. Trong
truyện, Chúc Hạc Lan theo đạo nữ thần nên vẫn sẽ làm "vu" và mặc đồ nữ.